Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Longfic][ChanBaek- MinV] Thất Tình [Chương 15]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Sana

Thể loại: Hiện đại, hài hước, lãng mạn, nhiều cặp đôi, HE.

Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), Phác Chí Mẫn x Kim Tại Hưởng (VMin BTS), Ngô Thế Huân x Lộc Hàm (HunHan EXO).

Li Tác Giả: Cảnh Báo: Trước đây mình tng Support BTS cho nên mi viết fic này, nhng ai không thích BTS vui lòng đng đọc để tránh đôi co cãi vã. Ngược lại ai là ARMY không thích EXO cũng đng đọc.

——————-

"Chỉ cần một hành động của cậu ta cũng khiến cậu đau khổ đến nhường này, còn tôi cố gắng làm bao nhiêu việc để cậu hạnh phúc, cũng không thể đổi lấy một giây được nhìn thấy cậu vui vẻ."

———-

Kim Tại Hưởng nhìn quanh quán Bar, giờ đã hơn 23h, có lẽ ông chủ đã về. Cuối tháng là thời điểm bận rộn, nên y phải ở lại trễ hơn thường ngày, dù tiền lương y không lĩnh ngày hôm nay, mà đã lĩnh năm ngày trước– theo ưu tiên đặc biệt dành cho quản lý.

Phác Chí Mẫn vừa kiểm tra số thùng rượu rỗng được chuyển từ tầng 26 – V.Z xuống, quệt mồ hôi rồi chạy đến nói với Kim Tại Hưởng:

"Quản lý Đường đâu rồi? Hôm qua tôi chọn sẵn MB, chẳng biết cậu ta có nhớ mà chừa lại cho tôi không nữa."

"Quản lý Đường đang ở tầng N.L (tầng dành riêng cho MB), cậu lên mà hỏi cậu ấy đi." Kim Tại Hưởng gom sổ sách vào túi, giọng nói vẫn trầm ổn nhưng nội tâm dậy sóng.

"Ờ tôi đi đây, về cẩn thận nhé!" Phác Chí Mẫn hừng hực sức sống chạy đi.

Kim Tại Hưởng quyết tâm đi về chung cư, không ngoái đầu lại. Thế nhưng bước chân như có ma lực, bị điều khiển quay trở lại.

"Em muốn anh dùng cái nào?" Bên trong phòng, tiếng Phác Chí Mẫn vọng ra.

"Ahh...ưm...cái của anh..." Giọng cậu MB ngọt ngào, tiếng rên rỉ pha chút giả tạo vang vọng.

Kim Tại Hưởng gần như chẳng kiểm soát nổi nước mắt của mình, để mặc nó tuôn rơi. Y thất thểu đi về phía cầu thang, bước chân nặng nề như mang xích sắt, gông cùm.

Y dựa vào vách tường phía sau cầu thang, khóc nức nở. Bỗng nhiên phía sau vang lên giọng nói quen thuộc:

"Dù cậu có nâng niu tình yêu của cậu bằng hai tay, thì cậu ta cũng có thể gạt tình yêu đó xuống và dẫm đạp lên bằng hai chân." Ngô Thế Huân chậm rãi bước tới, nhìn thẳng vào Kim Tại Hưởng. "Cho nên, cậu cứ việc làm thế đến khi nào không thể nữa thì thôi."

Kim Tại Hưởng cúi đầu, cố gắng che giấu nước mắt của chính mình. Ngô Thế Huân thở dài, nói bằng chất giọng đầy thất bại.

"Chỉ cần một hành động của cậu ta cũng khiến cậu đau khổ đến nhường này, còn tôi cố gắng làm bao nhiêu việc để cậu hạnh phúc, cũng không thể đổi lấy một giây được nhìn thấy cậu vui vẻ."

Kim Tại Hưởng lau nước mắt, nói: "Tôi xin lỗi..."

Ngô Thế Huân ngửa mặt lên trời, thở ra một hơi phiền não. "Tôi không muốn nghe cậu nói câu đó."

Sau khi nói xong, anh quay lưng bỏ đi.

Kim Tại Hưởng không hiểu vì sao, y vốn dĩ không muốn Ngô Thế Huân xuất hiện ở đây, không muốn để anh nhìn thấy sự đau khổ không thể kiềm nén của mình, nhưng khi anh rời đi, y lại không muốn.

"Ông chủ Ngô...tôi xin lỗi, tôi rất áy náy..."

Ngô Thế Huân vẫn bước đi.

"Tôi không muốn làm anh tổn thương, nhưng lại không biết phải làm sao..." Kim Tại Hưởng đột nhiên thốt ra.

Ngô Thế Huân dừng bước, đáp: "Không cần áy náy."

Kim Tại Hưởng nghĩ có lẽ đã đến giới hạn rồi, anh không quay lại đâu. Nhưng không, đột nhiên anh xoay người, kéo y vào lòng.

"Em có thể chấp nhận tình cảm của tôi không? Một lần thôi, xin em hãy bước về phía tôi."

Kim Tại Hưởng ngạc nhiên đến mức không nói nổi lời nào, chỉ biết trừng mắt, thân thể cứng đờ như khúc gỗ.

—————–

Biện Bạch Hiền  sau khi cùng Phác Xán Liệt ăn lẩu xong thì cao hứng gọi bia ra uống, còn gọi thêm thịt nướng rau củ.

Phác Xán Liệt là cao thủ, thường xuyên tiếp khách và ở trong quán Bar mấy năm nên tửu lượng của hắn rất cao, chỉ có mấy chai bia này thì đâu thể hạ gục được hắn.

Thế nhưng thỏ con kia thì không.

Biện Bạch Hiền uống nửa chai bia xong thì mặt đỏ gay, sau đó ăn sạch hết các xiên thịt nướng, còn xin thêm một rổ rau củ để nướng ăn thêm. Phác Xán Liệt tuy muốn gọi thêm cho cậu ăn thỏa thích, nhưng nồi lẩu ban nãy là loại lớn, còn thịt nướng này cũng mua tận 20 xiên, kèm theo rau củ cũng đủ nhiều. Nếu mua nữa chắc cậu nứt bụng ra, nên đành thôi vậy.

Biện Bạch Hiền uống đến chai bia thứ ba thì đã không còn kiểm soát được hành động của mình nữa, bắt đầu lảm nhảm lung tung, thậm chí còn dùng tay véo mặt Phác Xán Liệt xong thì cười nắc nẻ, cười đến độ té ghế.

Phác Xán Liệt trước giờ luôn giữ hình tượng, nhưng không ngờ lại bị hủy trong tay thỏ con này một cách nhanh chóng, bèn đỡ cậu dậy, gọi phục vụ tính tiền, sau đó vừa kéo vừa lôi vừa cõng vừa bế Biện Bạch Hiền ra xe.

Một bữa ăn "mời khách" của Biện Bạch Hiền đã kết thúc như thế đó.

Nhưng bữa ăn thì kết thúc, còn phần sau thì chưa. Phác Xán Liệt đỡ Biện Bạch Hiền lên xe được rồi, nhưng cậu cứ liên tục kéo tay hắn, còn chọc ghẹo lung tung, cười đến độ thở không được, hắn phải vừa lái xe vừa liên tục dùng một tay vỗ lưng vuốt ngực cho cậu. Lát sau không biết độ cồn đã vọt đến mức nào, cậu leo qua ngồi lên đùi hắn mà hôn hít loạn xạ, nếu hắn không phanh xe kịp thì đã gây tai nạn rồi.

Bình thường, hắn cầu mong được gần gũi hôn lên má cậu một cái thôi còn không thể, nhưng lần này được cậu chủ động, hắn lại chẳng vui vẻ gì nổi.

Cuối cùng, hắn quyết định bế cậu ra ghế sau, trong lúc bế cậu cứ liên tục nói nhảm: "Ngủ...ức... ngủ cùng tôi đi mà, tôi sẽ cho anh ăn...ức...bánh kem...ngon lắm..."

"Được rồi, lát nữa ngủ cùng cậu." Phác Xán Liệt tuy mặt mày thì tỏ ra khổ sở, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, yêu chiều hết mực.

"Ya!" Biện Bạch Hiền kéo mặt Phác Xán Liệt hôn một cái rõ to, còn dính cả nước miếng.

Phác Xán Liệt mỉm cười, cố gỡ mấy ngón tay Biện Bạch Hiền đang bám chặt trên áo hắn, nhưng vừa gỡ xong thì cậu lại bám dính tiếp, hình như hơi ấm của hắn khiến cậu lưu luyến. Hắn cũng thích được như vậy, nên trong lòng vô cùng ấm ức, biết thế ban nãy gọi tái xế riêng đến thì tốt biết mấy.

Phác Xán Liệt vất vả lắm mới đưa Biện Bạch Hiền về đến nhà trọ. Hắn đành bế cậu như bế công chúa đi vào trong, lúc này cậu đã ngủ say như chết.

Cơ hội nằm trong tầm tay, thế nhưng Phác Xán Liệt không làm gì cả. Đã mấy lần hắn định cởi áo cậu ra, sau đó...thỏa sức chơi đùa, nhưng nhìn vẻ mặt say ngủ đáng yêu của cậu, hắn lại không nỡ.

Hắn cởi áo khoác, cởi giày của cậu ra, sau đó đắp chăn cho cậu, khẽ hôn lên trán cậu mà nói:

"Tôi không muốn em bị tổn thương, tôi sẽ cố gắng chờ đến lúc em tình tôi nguyện, tôi sẽ cố gắng yêu thương em hết lòng."

Sau đó, Phác Xán Liệt khép cửa nhà của Biện Bạch Hiền rồi ra về. Trên đường đi ra con hẻm, hắn nhìn trời rồi nói:

"Yêu một người thật lòng là như vậy sao? Cho dù có khát khao đến mức nào, cũng có thể nghĩ cho người đó mà kiềm chế được. Phác Xán Liệt, mày thay đổi rồi!"

————

Ngô Thế Huân mặc áo choàng xong, bước ra khỏi phòng tắm. Nơi này không phải nhà của anh, nên có một chút lạ lẫm.

Kim Tại Hưởng cũng tắm xong rồi, đang ngồi trên giường, dáng vẻ có chút thất thần.

"Em nghĩ kỹ chưa?" Ngô Thế Huân ngồi trên ghế sofa đối diện giường.

Kim Tại Hưởng không hiểu tại sao nửa đêm lại chạy đến nhà của Ngô Thế Huân, cũng chẳng biết ban nãy mình đã nói gì nữa. Nhưng trọng điểm chính là hiện tại, y và anh đang ở phòng của khách sạn.

"Vâng." Kim Tại Hưởng đáp.

"Anh không muốn làm tổn thương em, nhất là ở phương diện này. Anh biết em không phải người phóng túng, không thể tùy ý lên giường với người khác." Giọng Ngô Thế Huân dịu dàng hết mực.

"Em hiểu." Kim Tại Hưởng chợt nhớ ra mục đích của mình, y muốn thử một lần chấp nhận Ngô Thế Huân. Hơn nữa, nếu chỉ nói suông thì mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu, chi bằng...thử một lần bằng thứ quý giá nhất – thân thể là thứ dễ dàng chứng minh. Bởi Ngô Thế Huân vốn không phải là người dễ tin tưởng vào những lời nói suông, hơn nữa anh rất thận trọng. Chỉ cần y nói dối gì đó, anh sẽ nhìn ra ngay.

Ngô Thế Huân đột nhiên bước lại gần Kim Tại Hưởng, đè cậu xuống.

"Em không hối hận?" Anh nhìn thẳng vào mắt cậu.

Kim Tại Hưởng vô cùng bối rối, mấy lần né tránh ánh mắt nhưng bị Ngô Thế Huân kéo trở về.

"Nhìn thẳng vào mắt anh đi."

"Em không hối hận." Kim Tại Hưởng đáp.

Ngô Thế Huân cởi áo Kim Tại Hưởng ra, hôn lên đó. Cơ thể căng cứng của y càng trở nên cứng đờ, những va chạm của Ngô Thế Huân dường như không thể khơi mào được dục vọng của y.

Phải mất rất lâu, Kim Tại Hưởng mới dần thích ứng được. Bộ vị kia được Ngô Thế Huân nắm trong tay, rõ ràng là có phản ứng một cách rõ rệt, điều này khiến anh nhíu mày, suy nghĩ những điều Phác Xán Liệt từng nói. Nhưng ở thời điểm này, anh cũng không quá chú tâm vào nó.

Sự chuẩn bị của Ngô Thế Huân rất kỹ càng, Kim Tại Hưởng len lén nhìn vào "nơi đó" của anh, cũng đủ hiểu anh đã quá kiên nhẫn với y. Việc này càng gia tăng sự áy náy trong lòng y.

Ngô Thế Huân cảm thấy đã đủ, anh nói bên tai cậu, giọng đã khàn đi:

"Anh vào nhé, có được không?"

Kim Tại Hưởng gật đầu. Ngô Thế Huân  rút những ngón tay của mình ra, định tiến vào.

Nhưng khi nhìn thấy hàng mi dài của y run rẩy vì mắt nhắm quá chặt, biểu cảm trên mặt y tràn đầy sự miễn cưỡng, dường như chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, thì tâm của anh nhanh chóng nguội lạnh.

 Ngô Thế Huân đứng dậy. Anh kiên quyết mặc áo choàng vào, sau đó phất tay nói:

"Em đi đi."

Những yêu thương dịu dàng ban nãy đều đã bị thay thế bằng sự giận dữ.

Kim Tại Hưởng ngỡ ngàng ngồi dậy, sau đó dường như chính y cũng hiểu mình đã làm anh mất hứng, nên nói: "Em xin lỗi..."

"Đừng nói nữa!" Ngô Thế Huân cố kìm nén cơn tức giận của mình. "Nếu em không thể tiếp nhận tôi, thì đừng tìm tôi. Đừng ban phát lòng thương hại đó cho tôi, tôi không cần!"

Kim Tại Hưởng sợ hãi co rúm người, giọng lí nhí: "Em...em không..."

Ngô Thế Huân vơ lấy quần áo của mình, sau đó bước ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại. Anh không muốn nghe y nói dù chỉ là một câu.

——————-

Biện Bạch Hiền ngủ dậy thì đầu đau như búa bổ, mò sang bên cạnh cầm đồng hồ xem giờ thì đã quá 13h. Cậu hoảng hốt ngồi bật dậy, nhưng giờ cũng đã quá trễ để đến cửa hàng KFC làm việc. Thôi thì đành nghỉ một ngày vậy, Biện Bạch Hiền tự nhủ.

Cơn đói cồn cào khiến cậu không thể nào chịu nổi, nên cậu cầm ví đi ra ngoài mua thức ăn.

Giờ này các quán ăn bên đường cũng không còn đông khách nữa, chỉ có lai rai vài người đi làm về trễ ghé ăn vội mà thôi. Biện Bạch Hiền chọn một chỗ ngồi xuống, sau khi gọi mấy món xong thì ăn lấy ăn để.

Đến khi tính tiền, Biện Bạch Hiền mới chậm rãi lấy ví ra, khi ngăn kéo ví được mở, cậu hốt hoảng đến mức gập lại, giấu xuống bên dưới.

Gì thế này?

Tiền ở đâu nhiều vậy? Hay mình lấy nhầm ví của ai?

Biện Bạch Hiền sợ toát mồ hôi, mãi một lúc sau mới nhớ ra hình như hôm qua vừa được lĩnh lương. Vì trước giờ tiền lương chưa khi nào được nhiều thế này nên cậu hết hồn, mình dọa mình, làm suýt nữa cậu cứng đờ người, không đi về nổi.

Đến chiều, khi Phác Xán Liệt đến đón cậu, thì cậu mới nhớ ra vài chuyện của ngày hôm qua. Lên xe, cậu nói ngay:

"Cảm ơn anh hôm qua đã đưa tôi về, thật ngại quá, tôi mời mà lại để anh trả tiền..." Biện Bạch Hiền gãi đầu.

Phác Xán Liệt cười rất ư là xán lạn: "Không sao, cậu có thể mời tôi vào dịp khác mà."

"Hôm qua tôi say chắc làm phiền anh lắm hả? Thật ra mỗi lần tôi say tôi quậy lắm, mà sáng ra cũng không nhớ được bao nhiêu hết, thành thật xin lỗi anh." Biện Bạch Hiền cúi đầu với Phác Xán Liệt.

Vốn dĩ Phác Xán Liệt rất thích thú những hành động khi say của Biện Bạch Hiền hôm qua, còn định nhắc lại nhưng giờ cậu chẳng nhớ chuyện gì cả khiến cho hắn cụt hứng. Có điều không nhớ thì đã sao? Chỉ cần cậu đã làm là được rồi.

"Không sao đâu. À, tặng cậu cái này." Phác Xán Liệt đưa sang một cái túi giấy.

Biện Bạch Hiền không biết là gì, sau khi mở túi ra, nhìn thấy cái hộp thì lắp ba lắp bắp: "Cái...cái...cái này không...không phải là iPhone 6s sao? Anh cho...cho...cho tôi?"

Phác Xán Liệt lắc đầu: "Của ông chủ cho tôi, nhưng tôi có rồi nên cho cậu."

"Ông chủ cho anh loại điện thoại đắt tiền này hả?" Biện Bạch Hiền  có chút hoài nghi, sao Phác Xán Liệt lại được ông chủ ưu ái thế chứ?

Phác Xán Liệt nhìn vẻ mặt của Biện Bạch Hiền liền biết cậu đang nghĩ gì, có chút thất vọng. "Sao ông chủ cho điện thoại tôi thì cậu hoài nghi gia tôi vi ông chủ có gì, còn tôi cho cậu, cậu lại không nghĩ tôi vi cậu có gì ch?"

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Phác Xán Liệt vẫn đáp: "Lần trước tôi được thưởng tiền nên đã mua rồi, gần đây ông chủ được người khác tặng, nhưng anh ấy cũng đã có, vậy nên cho tôi."

Biện Bạch Hiền tưởng được cho thật, không chút áy náy mở ra ngắm nghía, sau đó ôm vào lòng: "Ôi, điện thoại ao ước của tôi, tôi thích lắm!"

"Cậu thích là được rồi, nào, mở ra lắp sim vào đi." Phác Xán Liệt nói.

"Tôi có xài điện thoại đâu mà có sim?" Biện Bạch Hiền đáp rất gọn, đâu phải chuyện này Phác Xán Liệt không biết đâu chứ?

"Sao không có?" Phác Xán Liệt vô cùng bất ngờ, chợt nhớ ra từ đầu đến cuối có khi nào hắn xin số điện thoại của cậu đâu?

"Haizzz, điện thoại cùi bắp của tôi bị tôi đánh rơi hôm vào quán Bar rồi."

Phác Xán Liệt nghe cậu nói đến đây, không khỏi rùng mình. Nếu cậu ấy nhớ ra mình là kẻ đã cường bạo cậu ấy thì sao đây? Thế nhưng may mắn là Biện Bạch Hiền không nhớ ra gì cả, cậu vẫn đang bận chìm đắm trong niềm vui có điện thoại mới.

————-

Kể từ sau đêm định mệnh đó, Kim Tại Hưởng không còn nhìn thấy Ngô Thế Huân nữa. Anh không đến quán Bar tận bốn ngày, mọi công việc đều dồn lên vai Phác Xán Liệt khiến hắn mệt đến độ thở không ra hơi, nhưng liên lạc với Ngô Thế Huân mãi mà không được, đến nhà tìm cũng không thấy anh đâu.

Cả quán Bar xôn xao, trong số họ dường như có người tinh mắt, họ bóng gió sau lưng Kim Tại Hưởng rất nhiều.

Bên ngoài y luôn tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng nội tâm như có hàng ngàn con sóng cuộn trào. Y muốn tìm gặp Ngô Thế Huân để nói lời xin lỗi, bởi y vô cùng áy náy, nhưng gọi điện thì không được, nhắn tin không trả lời. Ngay cả Phác Xán Liệt còn không biết anh đã đi đâu.

Vào ngày thứ tư, rốt cuộc Ngô Thế Huân cũng xuất hiện. Vẫn rất điển trai, vóc dáng chuẩn như người mẫu, khuôn mặt điềm đạm lạnh lùng, nhưng dường như trên người anh tỏa ra một loại hàn khí khiến mọi người trước đã sợ, nay còn sợ hơn.

Đi ngang qua phòng riêng của Kim Tại Hưởng, Ngô Thế Huân thậm chí còn không thèm nhìn vào.

Bởi vì đã là công việc thì phải trao đổi với nhau, sau khi Ngô Thế Huân xuất hiện, Phác Chí Mẫn, Kim Tại Hưởng cùng một số quản lý khác thay phiên nhau đến gặp anh để báo cáo.

Ngô Thế Huân vẫn tiếp họ, ngữ khí lãnh đạm nhưng từ tốn, không chút gượng gạo. Đến lượt Kim Tại Hưởng, anh vẫn đáp lời, vẫn giao việc, nhưng từ đầu đến cuối không hề nhìn y lấy một lần.

Ngô Thế Huân tỏ vẻ không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, sau khi giải quyết công việc xong thì anh vùi đầu vào laptop làm việc riêng, ngay cả Phác Xán Liệt nếu có hỏi anh cũng không đáp lời.

Cả buổi tối hôm nay, Kim Tại Hưởng có gọi thử vào máy Ngô Thế Huân hai lần, nhưng hoàn toàn không liên lạc được. Có lẽ là số bị chặn rồi, điều này hệt như tảng đá lớn đè nặng tâm tư của y, khiến y không cách nào thở nổi.

Ngô Thế Huân ở trên lầu đi xuống, lúc đi ngang qua Kim Tại Hưởng, anh vẫn không liếc nhìn y.

Mấy người trong quán lại xì xào: "Ông chủ Ngô đi kiểm tra các tầng đó."

"Sao lần này không gọi quản lý nào theo cùng hết vậy?"

"Ngay cả quản lý Kim còn không được gọi nữa là..."

Những lời gièm pha của họ đương nhiên không lọt vào tai Kim Tại Hưởng được, nhưng ánh mắt của họ cũng khiến y đoán được phần nào. Vội vã quay lưng đi, y không muốn bị mọi người vạch trần chuyện của bản thân mình.

———–

Ngô Thế Huân tựa như hung thần ác sát đi kiểm tra từng tầng một ở quán Bar, mỗi tầng đều có người bị anh la mắng, buộc viết kiểm điểm, tệ hơn là đuổi việc.

Những quản lý tổng bị viết kiểm điểm sợ đến mất mật, gọi lên cho bạn bè ở tầng trên cẩn thận, thế nhưng khi Ngô Thế Huân đi lên, không ít thì nhiều vẫn bị phạt.

Đến ngày hôm sau, hầu như tất cả các quản lý đều khóc không ra nước mắt, ai nấy chạy đến cầu cứu Kim Tại Hưởng. Chính y cũng ngạc nhiên về điều này, chỉ biết đáp: "Tôi cũng như các anh, sao có thể thay đổi được gì chứ?"

Sau khi họ đi cả rồi, Phác Chí Mẫn mới nói: "Cậu không thể giúp họ được à?"

Kim Tại Hưởng xếp giấy tờ cất vào hộc tủ, đáp: "Thì cậu cũng thấy rồi còn gì."

"Cậu không thể thật ư?" Phác Chí Mẫn lộ vẻ ngạc nhiên.

Kim Tại Hưởng ngẩng lên: "Đến cậu mà cũng hỏi câu này?"

"Cậu không biết thật hay giả vờ không biết vậy? Trước giờ cậu là người được ông chủ Ngô ưu ái nhất, cả quán ai mà không biết." Phác Chí Mẫn bình tĩnh nói sự thật.

Kim Tại Hưởng suýt nữa ngã ra phía sau. Tuy rằng thời gian gần đây nhất anh có quan tâm y, lo lắng cho y, nhưng với một đoạn thời gian ngắn ngủi như thế làm sao người khác nhận ra được? Hay trước đây anh đã từng coi trọng mình, chỉ có mình là không biết?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top