Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Longfic][ChanBaek- MinV] Thất Tình [Chương 18]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Sana

Thể loại: Hiện đại, hài hước, lãng mạn, nhiều cặp đôi, HE.

Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), Phác Chí Mẫn x Kim Tại Hưởng (VMin BTS), Ngô Thế Huân x Lộc Hàm (HunHan EXO).

LỜi Tác Giả: Cảnh Báo: Trước đây mình từng Support BTS cho nên mới viết fic này, những ai không thích BTS vui lòng đừng đọc để tránh đôi co cãi vã. Ngược lại ai là ARMY không thích EXO cũng đừng đọc.

——————-

Ngô Thế Huân đang ở tầng hầm chứa rượu, nhìn bản thống kê hằng ngày của các tổng quản lý mỗi tầng về tiêu thụ rượu và chất lượng rượu, đôi mày nhíu chặt. Sau đó anh ra lệnh cho một quản lý đứng gần:

"Phác Chí Mẫn đâu rồi?" Anh tức giận đến nỗi ngay cả tên họ của quản lý cũng nói thẳng ra.

"Thưa, quản lý Phác đang ở bệnh viện..."

"Gọi cậu ta về gặp tôi, sau 20' không có mặt thì nghỉ việc luôn đi!" Ngô Thế Huân cắt ngang lời quản lý, nói xong liền lên phòng riêng ngồi chờ.

Phác Chí Mẫn đang ngồi trong phòng của Kim Tại Hưởng, sau khi nghe điện thoại xong liền quay sang nói:

"Quản lý Giả bảo ông chủ Ngô cần gặp tôi, tôi về lát nữa sẽ đến." Bây giờ đã là 21h50'.

"Cậu không cần đến đâu, ngày mai tôi xuất viện rồi." Kim Tại Hưởng nói.

Phác Chí Mẫn đứng yên một lát rồi đáp một câu: "Tôi sẽ trở lại." Sau đó đi khỏi.

Về đến quán Bar, Phác Chí Mẫn lập tức chạy lên phòng riêng của ông chủ. Ngô Thế Huân nói:

"Cậu có giám sát kỹ và kiểm tra rượu trước khi chất rượu xuống hầm không?"

"Thưa có." Phác Chí Mẫn đáp chắc nịch.

"Vậy tại sao chuyến hàng lần này có đến 3 thùng rượu Whisky giả?" Ngô Thế Huân nói với vẻ cực kỳ khó chịu.

"Vậy ạ?" Phác Chí Mẫn vô cùng ngạc nhiên.

"Đã vậy, hai thùng rượu Rum cũng không phải hàng nguyên chất." Giọng Ngô Thế Huân đã pha lẫn kích động.

"Sao có thể như vậy được?" Phác Chí Mẫn trợn tròn mắt.

Ngô Thế Huân đập tay mạnh xuống bàn: "Cậu là quản lý tổng, phụ trách về nhập rượu, vậy mà giờ lại nói như một kẻ trên trời rơi xuống. Cậu mau điều tra cho kỹ, nếu không thì khỏi cần đến đây làm việc nữa!"

Biết ông chủ đang tức giận, Phác Chí Mẫn vội vã nói: "Xin lỗi ông chủ Ngô, tôi sẽ điều ra kỹ càng."

————-

Phác Xán Liệt đưa Biện Bạch Hiền về chung cư, trên đường đi, hắn nói:

"Lát nữa tôi phải đi thăm quản lý Kim rồi mới về nhà."

Biện Bạch Hiền đang gặm ống hút, nghe vậy liền hỏi: "Quản lý Kim bị gì hả?"

"Ừ, cậu ta đang nhập viện."

Sau đó Phác Xán Liệt kể với Biện Bạch Hiền về những chuyện đã xảy ra một cách tóm tắt.

Biện Bạch Hiền tuy không thân thiết gì mấy với quản lý Kim nhưng vẫn rất cảm khái chuyện y quỳ suốt một ngày một đêm, hồi trước chơi đánh bài với lũ bạn ở KTX, cậu chỉ quỳ có ba phút thôi mà chân đã tê rần lên rồi.

"Người xưa có câu "gần vua như gần hổ", tôi chỉ là phục vụ nên không biết ông chủ lại khó tính đến vậy."

Phác Xán Liệt nói: "Bình thường thì không khó tính, chẳng biết gần đây xảy ra chuyện gì nữa. Tôi cũng chỉ là nhân viên nên không biết." Rõ ràng là nói dối, nhưng sự thật thì dù cho hắn đang là bạn của Ngô Thế Huân cũng có biết gì về chuyện riêng của anh đâu.

Biện Bạch Hiền rất muốn đi cùng Phác Xán Liệt đến bệnh viện thăm quản lý Kim, nhưng nghĩ lại người ta cùng là quản lý, có chức vụ ngang ngửa nhau thì mới có tư cách đi thăm, cậu chỉ là nhân viên phục vụ bình thường, sao mà đi được chứ!

Phác Xán Liệt tuy cũng muốn mời Biện Bạch Hiền đi cùng mình, nhưng nghĩ lại thân phận hắn là ông chủ, đến đó có Biện Bạch Hiền mà cứ gượng gạo thì đối phương sẽ sinh nghi, bèn đi một mình vậy.

———

Đêm đó, bởi vì quá bận rộn điều tra việc rượu giả nên Phác Chí Mẫn đã không thể đến bệnh viện như lời đã hứa được. Kim Tại Hưởng cũng quá quen thuộc với việc này, và hơn nữa y cũng không chuẩn bị tâm lý chờ đợi hắn đến.

Hắn thì không đến, nhưng có người khác đến.

Trước giờ y với Phác Xán Liệt không thân thiết, thế nhưng ngày hôm đó, lúc y quỳ trong phòng riêng, hắn đã nói nhỏ nhẹ hết lời khuyên nhủ y, tất cả chỉ là vì muốn tốt cho y thôi. Trước khi xảy ra chuyện đó, thì ân tình của Phác Xán Liệt dành cho y đã rất nhiều rồi, cho nên y luôn cố gắng làm việc thật tốt. Nhưng hôm nay đối diện với hắn ở bệnh viện như thế này, y có phần căng thẳng, bởi đây là chuyện riêng tư chứ không phải vì công việc nữa.

Phác Xán Liệt là một người hoạt ngôn, tác phong thoải mái, nên không khí cũng không bị gượng gạo. Hắn với y nói chuyện vài phút, sau đó có người mang vào một bàn mỹ vị.

"Cái này tôi đặt ở nhà hàng, cậu dùng thử xem ngon miệng không?"

"Cảm ơn...khụ khụ...ông chủ." Kim Tại Hưởng cố nén nhưng vẫn ho từ nãy giờ không ngớt.

"Được rồi, từ từ ăn rồi nghỉ ngơi. Tôi không nhớ cậu bị cảm nên đặt vài món lạnh, cậu bỏ sang một bên đi, đừng ăn." Nói xong thì điện thoại có tin nhắn, hắn mở ra xem, khóe môi không tự chủ được mà nở nụ cười. "Tôi về đây, khi nào ra viện nhớ báo cho tôi biết."

Buổi sáng hôm sau, Kim Tại Hưởng được phép về nhà. Y chật vật mãi mới đứng lên được, có điều bước đi không được nhanh như bình thường. Vừa lúc đó, Phác Chí Mẫn cũng lái xe đến. Hắn đỡ y lên xe, sau đó không về nhà ngay mà đưa y đến quán ăn nọ, gọi đủ món để y ăn sáng.

Hai người ăn trong không khí im lặng, Phác Chí Mẫn không nói gì, Kim Tại Hưởng cũng không có gì để nói. Y chợt nhớ ra hôm qua Phác Xán Liệt dặn dò nếu xuất viện thì báo cho hắn, định nhắn tin thì cảm thấy làm vậy không phải lễ cho lắm, bèn gọi điện.

"Ông chủ, tôi đã xuất viện rồi. Cảm ơn anh hôm qua đã đến thăm."

Phác Chí Mẫn đang cúi đầu uống nước, nghe câu này liền ngẩng đầu lên nhìn y.

Phác Xán Liệt đang chở Biện Bạch Hiền đến nhà hàng làm việc, hắn cũng rảnh rỗi nên dặn dò nhiều điều với Kim Tại Hưởng.

Sau khi cúp máy, Phác Chí Mẫn lên tiếng trước: "Cậu với ông chủ Ngô xảy ra chuyện gì?"

Kim Tại Hưởng hơi hốt hoảng. Hình như ban nãy gọi điện, y không có nói thêm chữ "Phác" sau câu 'ông chủ' , ngay cả luật gọi tên này y cũng quên mất. Khó trách Phác Chí Mẫn tưởng nhầm.

"Không có gì."

Phác Chí Mẫn từ hôm qua đến nay tâm trạng đã bị dồn nén đến cực hạn, hắn liền nói: "Không có gì? Cậu cho rằng chỉ cần câu này là có thể che giấu được hết mọi chuyện sao?"

"Chỉ là...vài bản báo cáo sai..." Kim Tại Hưởng biết Phác Chí Mẫn đang nổi giận, không nên nói chọc hắn nữa.

"Báo cáo sai mà phải quỳ ư? Cậu muốn nói dối thì cũng phải xem người đối diện khờ khạo hay bình thường chứ?"

Kim Tại Hưởng không biết nói gì nữa, cảm giác tức ngực cứ dồn lại càng nhiều khiến y chỉ biết ôm ngực ho khan, ho rất lâu.

Phác Chí Mẫn thấy y như vậy thì tâm trạng dịu xuống, gọi phục vụ tính tiền rồi đưa y về nhà.

—————

Biện Bạch Hiền làm việc ở nhà hàng mới được hai ngày liền cảm thấy mọi thứ rất tốt. Lễ tân có cậu và một người nữa, cậu ta tên là Quyền Thuận Vinh, rất thạo tiếng Nhật, tiếng Anh.

Chính vì cậu ta biết hai thứ tiếng nên đa phần công việc đều do cậu ta phụ trách, còn cậu chỉ việc ngồi ở đó tiếp khách trong nước thôi. Mà nhà hàng này khách nước ngoài nhiều hơn khách trong nước, nên toàn bộ thời gian cậu chỉ ngồi đó ngẩn ngơ.

Quyền Thuận Vinh không phải là một chàng trai khó tính hay kiêu ngạo, cậu ta rất dễ gần, lại năng động tháo vát. Nếu cậu làm sai, cậu ta sẽ rất tận tình mà chỉ dạy cho cậu, chứ không quát tháo hay nổi nóng.

Quyền Thuận Vinh bằng tuổi với cậu, nhưng trông cậu ta rất trẻ. Cậu ta bảo đã tốt nghiệp một năm trước, có công ty nước ngoài nhận làm nhưng cậu ta không thích cảm giác ngồi ở trong văn phòng suốt ngày, bởi cậu ta là người thích giao tiếp, thích nói chuyện.

Hai kẻ thích nói chuyện và tếu táo như nhau làm cùng một chỗ, kiểu gì không thân? Vì thế nên Biện Bạch Hiền với Quyền Thuận Vinh nhanh chóng kết thân với nhau, cậu còn được Quyền Thuận Vinh mời đến nhà chơi, cậu đã gọi ba mẹ cậu ta là "ba nuôi, mẹ nuôi". Hai người họ còn thân đến nỗi mua giày đôi, nón đôi, còn đổi kiểu tóc y như nhau.

Chuyện này Phác Xán Liệt không biết, bởi hắn rất ít khi đến nhà hàng vì sợ bại lộ thân phận. Biện Bạch Hiền mua giày mới, nón mới, đổi kiểu tóc mới cũng rất đẹp, rất hợp nên hắn không để ý đến. Chỉ cần hắn mà gặp Quyền Thuận Vinh thì kiểu gì cũng phát hiện ra. Mà nếu hắn phát hiện ra thì số phận của Quyền Thuận Vinh sẽ là: Xóa tên khỏi danh sách nhân viên nhà hàng.

——————-

Thấy Ngô Thế Huân ngồi trong phòng riêng, Kim Tại Hưởng gõ cửa vài cái rồi quẹt thẻ bước vào.

"Thưa ông chủ Ngô, đây là bản danh sách tôi vừa thống kê lại." Y vừa nói xong câu thì nuốt nước bọt để tránh không ho trước mặt anh.

Ngô Thế Huân vươn tay nhận lấy, không nhìn Kim Tại Hưởng.

"Người mới nhận cũng đã thêm tên vào rồi chứ?"

"Vâng, đã thêm đầy đủ." Kim Tại Hưởng không nén được ho vài cái.

Bàn tay cầm bản danh sách của Ngô Thế Huân hơi siết chặt một chút, rồi lại buông ra. "Được rồi, cậu đi làm việc đi."

"Dạ." Kim Tại Hưởng dù đã cố nén rất nhiều nhưng vẫn không tránh khỏi việc phải ho liên tục.

Ngô Thế Huân thoáng liếc nhìn theo bóng lưng của Kim Tại Hưởng, rồi sau đó thở dài.

"Tôi cảm thấy, ai làm tổn thương tôi đều đáng chết cả, chỉ có cậu là không. Nhưng đã đến lúc tôi buộc phải ép mình quên đi cậu, bởi mỗi một tế bào trong cậu đều thuộc về người khác mất rồi. Tôi vĩnh viễn chỉ là kẻ thua cuộc."

Kim Tại Hưởng bước ra khỏi phòng, cổ họng ngứa ngáy, ngực thì tức, liền cúi xuống ho. Ngay lúc ấy Phác Xán Liệt đi lên, Kim Tại Hưởng cố gắng cũng không thốt ra được ba chữ chào hỏi thông thường với hắn.

Mà Phác Xán Liệt cũng không câu nệ tiểu tiết, hắn nói: "Quản lý Kim, cậu đã khỏe hơn chưa mà đi làm vậy?"

"Tôi...khụ khụ...đã ổn rồi...khụ..."

"Ho nhiều vậy chắc mệt lắm, hay về nghỉ đi?" Phác Xán Liệt cũng thấy hơi xót cho nhân viên.

"Không sao...khụ...tôi đi làm việc." Kim Tại Hưởng cúi chào rồi đi xuống.

Phác Xán Liệt đi vào phòng, nói với Ngô Thế Huân: "Quản lý Kim vừa xuất viện, cậu có hỏi thăm không?"

"Tại sao?" Ngô Thế Huân không mấy để ý đến Phác Xán Liệt.

"Này, hôm rồi xảy ra chuyện gì đó với cậu ta, cậu còn chưa giải quyết xong đấy." Sau đó hắn chậc lưỡi rồi nói: "Quỳ cả một ngày một đêm, đến khi đưa vào bệnh viện đã không nói nổi câu nào. Bác sĩ bảo vì cậu ta ăn mặc quá mỏng mà điều hòa giữa đêm bật lớn nên bị cảm, thấy cậu ta ho mà tôi cũng lo đây."

Ngô Thế Huân dường như không nghe thấy gì, ngay cả một chút phản ứng cũng không có, vẫn điềm nhiên như cũ.

Thấy chiêu khích tướng của mình không có tác dụng, hắn liền dừng lại. Đột nhiên nhớ ra gì đó, liền nói: "Không biết quản lý Kim có sốt không nhỉ? Ban nãy gặp ở ngoài phòng cậu ta ho kịch liệt, để tôi tìm cậu ta xem sao, nếu sốt thì cho về nhà nghỉ."

Phác Xán Liệt đi xuống tầng thì không thấy Kim Tại Hưởng đâu cả, quản lý thân cận nhất của y nói rằng y đang ở tầng V.T vì có chuyện quan trọng cần trao đổi với quản lý Tịnh.

Khi Phác Xán Liệt đến, Kim Tại Hưởng vẫn đang nói chuyện với quản lý Tịnh ở trước phòng riêng dành cho ông chủ, hai người họ lật rất nhiều giấy tờ trên chiếc bàn ở ngoài phòng.

"Quản lý Kim!"

Kim Tại Hưởng nghe gọi liền quay lại, lập tức thấy Phác Xán Liệt đi về phía mình. Hắn không nói không rằng liền đặt tay mình lên trán y, khiến y giật mình hoảng hốt. Y vươn tay kéo tay hắn ra khỏi trán mình, lắp bắp:

"Ông chủ Phác..."

Phác Xán Liệt rụt tay về, chạm lên trán mình, rồi tiếp tục chạm lên trán y.

"Hơi nóng đấy, mau về nghỉ ngơi đi."

Kim Tại Hưởng vừa ho vừa xua tay từ chối, nhưng hắn một mực kéo y đi.

Bên dưới tầng, Biện Bạch Hiền vẫn quan sát từ nãy đến giờ, cơ mặt căng cứng.

Là chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao Phác Xán Liệt lại thân thiết và có vẻ quan tâm đến quản lý Kim như thế chứ?

Cảm thấy có gì đó không ổn, cậu liền quay lại nói với cậu phục vụ nọ:

"Tôi phải đi có việc một chút, nếu quản lý Tịnh có hỏi thì trả lời giúp nhé!"

Cậu phục vụ kia lơ ngơ gật đầu, cậu liền chạy đi.

Phác Xán Liệt kéo Kim Tại Hưởng vào thang máy riêng dành cho ông chủ, ấn số tầng. Kim Tại Hưởng bối rối nói:

"Ông chủ Phác, xin đừng làm vậy, tôi còn nhiều việc phải làm..."

Phác Xán Liệt vẫn nắm lấy cổ tay y, không biết là do sợ y chạy mất, hay vì quên mà không buông ra. Kim Tại Hưởng không dám rụt tay lại, vì thế vẫn duy trì tư thế ám muội này.

"Công việc để người khác làm, cậu không khỏe thì về nghỉ đi."

"Nhưng mà..." Mặt Kim Tại Hưởng hơi đỏ.

Phác Xán Liệt chợt nhận ra vẫn nắm cổ tay y, bèn buông ra, sau đó hơi mất tự chủ mà giải thích:

"Cậu đừng hiểu lầm, thật ra là vì hôm đó nhìn thấy cậu quỳ như vậy, tôi cứ có cảm giác như chính mình gây ra áp lực cho cậu, bức cậu đến đường cùng. Tôi với Thế Huân cùng là ông chủ, nên việc cậu làm sai với cậu ta thì cũng như sai với tôi, mà tôi thì không đến nỗi lạnh lùng như cậu ta, để cậu phải quỳ gối, rồi nhập viện như vậy mà không áy náy. Tôi thay mặt Thế Huân xin lỗi cậu, hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi đi, xem như sự bù đắp của tôi dành cho cậu, cũng như xóa bỏ lỗi lầm của cậu thay Thế Huân vậy."

Kim Tại Hưởng cũng hiểu việc Phác Xán Liệt làm như vậy là có ý gì, có điều hắn đã hiểu sai nên mới làm thế, cũng bởi sự thật đã không thể phơi bày. Bây giờ y có muốn giải thích, cũng không biết nói làm sao, mà cũng không thể nói. Thế cho nên y đành im lặng, thuận theo sắp xếp của Phác Xán Liệt mà về chung cư nghỉ ngơi.

Biện Bạch Hiền sau khi đi thang máy đuổi xuống tầng dưới thì thấy Phác Xán Liệt đẩy vai của Kim Tại Hưởng ra khỏi quán Bar, hai người họ còn nói gì đó, Kim Tại Hưởng chào rất nhiều lần rồi mới ra về.

Trong lòng của Biện Bạch Hiền giống như đột nhiên bị ai đó khoét đi một lỗ, cơn đau cũng như sự trống rỗng của nó khiến cậu hụt hẫng, cảm giác như mọi thứ trước mắt tan dần đi.

Nhưng vì cớ gì cậu lại cảm thấy đau như vậy? Vì Phác Xán Liệt ư? Không đúng, hắn với cậu chỉ là bạn bè thôi, không thể là gì khác được.

Tuy rằng bao nhiêu lâu làm việc ở quán Bar cậu đã không bài xích vấn đề đồng tính nữa, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó cậu lại dùng tình yêu đồng tính của mình dành cho Phác Xán Liệt.

Có lẽ, cậu là một kẻ ích kỷ. Bao nhiêu lâu nay Phác Xán Liệt luôn dành cho cậu sự quan tâm ưu ái, bây giờ sự quan tâm đó dành cho kẻ khác khiến cậu khó chịu. Chắc nguyên nhân là như vậy, chỉ vậy thôi.

—————

Khi Phác Xán Liệt lên tầng trên thì Ngô Thế Huân đang định ra ngoài. Anh gọi bộ đàm xuống dưới, hắn nghe được ba chữ: "Quản lý Kim" thì nói chen vào:

"Tôi cho quản lý Kim về nghỉ rồi."

Ngô Thế Huân nhìn hắn, buông bộ đàm xuống, nói: "Ai cho phép cậu tự ý hành động vậy?"

"Vậy chứ cậu ấy chưa khỏi bệnh, phải để người ta về nghỉ ngơi chứ?" Phác Xán Liệt thẳng thắn phản bác.

"Vậy việc ở đây ai làm?" Ngô Thế Huân hỏi vặn lại.

"Bất quá thì tôi làm, có gì đâu?" Phác Xán Liệt tiếp nhận rất nhanh.

"Được, vậy mau xuống dưới sắp xếp lịch cho MB đi, rồi ra đằng trước quan sát nhân viên và nhận báo cáo của các quản lý khác." Ngô Thế Huân nói xong thì đi thẳng.

Phác Xán Liệt bình tĩnh đi xuống, vừa đến bàn làm việc thì bắt đầu nhận ra công việc này không dễ dàng chút nào. Hàng loạt tên các MB cao cấp, số ít người đã được khách chọn, còn rất nhiều khách không chọn sẵn mà nhờ chọn giùm.

Hắn chưa từng làm qua nên chẳng biết MB nào có thể phục vụ vị khách nào, nên gọi quản lý tổng quản lý MB đến. Anh ta bảo thường ngày chỉ có quản lý Kim mới quyết định được những chuyện này, anh ta không biết và cũng không dám tự ý làm.

Phác Xán Liệt bảo anh ta cứ chọn đi, bởi anh ta rành hơn hắn nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn không giải quyết được, đành gọi cho Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng vừa uống thuốc xong, đang nằm xuống thì có điện thoại.

"Alô?"

"Là tôi đây." Phác Xán Liệt lật tới lật lui danh sách MB. "Tôi biết gọi lúc này thì hơi phiền đến cậu, nhưng hãy giúp tôi một chút."

Kim Tại Hưởng không quen với giọng điệu khách sáo này của Phác Xán Liệt, vội vã đáp: "Không có gì đâu ạ, xin ông chủ cứ nói."

"Cậu đọc cho tôi tên những MB có thể phục vụ Vương Gia Huệ đi." Vương Gia Huệ là tổng tài của tập đoàn lớn, khách VIP của quán.

Kim Tại Hưởng đáp: "Xin đợi tôi một chút." Nói xong phải che điện thoại ho vài tiếng, nhưng Phác Xán Liệt vẫn nghe thấy. Hắn nói với mấy quản lý bên cạnh: "Haizz, quên mất, tên MB làm sao quản lý Kim nhớ được, còn phải mở laptop mà tra nữa."

Kim Tại Hưởng vội nói: "Không sao đâu ạ, nếu cần thì tôi đến quán ngay bây giờ cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top