Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Longfic][ChanBaek- MinV] Thất Tình [Chương 20]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Sana

Thể loại: Hiện đại, hài hước, lãng mạn, nhiều cặp đôi, HE.

Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), Phác Chí Mẫn x Kim Tại Hưởng (VMin BTS), Ngô Thế Huân x Lộc Hàm (HunHan EXO).

Li Tác Giả: Cảnh Báo: Trước đây mình tng Support BTS cho nên mi viết fic này, nhng ai không thích BTS vui lòng đng đọc để tránh đôi co cãi vã. Ngược lại ai là ARMY không thích EXO cũng đng đọc.

——————-

Biện Bạch Hiền ngồi ăn cùng Phác Xán Liệt ở chung cư. Hắn mua tất cả là 6 món. Sushi, Ramen, shabu shabu, cơm cà ri, bánh xèo Okonomiyaki và bánh takoyaki, còn mua hai ly matcha latte nữa.

Nhìn Biện Bạch Hiền ăn vô cùng ngon miệng, hắn không khỏi mừng thầm. Hắn biết Biện Bạch Hiền rất thích ăn uống, đặc biệt là nhiều lần cậu nói với hắn rằng, làm ở nhà hàng thì thích thật, nhưng chỉ no mắt chứ đói bụng. Hắn đã vắt óc nghĩ ra nhiều kế hoạch để Biện Bạch Hiền được thưởng thức mấy món ở nhà hàng, ví dụ như đãi cơm nhân viên chẳng hạn? Có điều chuyện ấy không được hoàn hảo lắm, bởi nhà hàng đông nhân viên như vậy, từ trước đến giờ không đãi, bây giờ đãi sao được?

Cuối cùng hắn nghĩ ra chuyện mua giùm ông chủ, kế hoạch ban đầu là mua trước sau đó đi một vòng rồi quay trở lại bảo rằng ông chủ nói khách đã về, cho phép tự do xử lý thức ăn. Nào ngờ Ngô Thế Huân gọi đến đúng lúc, thật may.

Cho đến bây giờ hắn mới biết, thì ra yêu một người cũng tốn nhiều tâm tư như vậy. Có điều không hề cảm thấy mệt nhọc chút nào, ngược lại còn thấy rất xứng đáng.

"Có ngon không?" Phác Xán Liệt bỏ vào bát của Biện Bạch Hiền một miếng shabu shabu đã trụng qua.

"Ừm, rất ngon." Biện Bạch Hiền bật ngón cái. "Có điều vẫn không bằng mấy món hôm trước anh mang đến cho tôi." Biện Bạch Hiền vẫn còn nhớ đồ Ý lần trước.

"Vậy à?" Giống hệt khẩu vị của hắn, hắn không thích ăn đồ Nhật cho lắm. "Cậu biết không, có nhiều người nói rằng, thức ăn của Nhật rất khó ăn. Nhưng đa số các món của Nhật đều bắt nguồn từ Trung Quốc, nên nếu khẩu vị đơn giản sẽ ăn được thôi."

"À vậy sao? Tôi là người rất dễ ăn đó, chỉ trừ mấy món nhìn thấy ghê mới không ăn thôi." Nghĩ nghĩ lại bổ sung. "Nhắm mắt chắc có thể ăn được ấy!"

Phác Xán Liệt phì cười, đưa ly matcha cho cậu.

Biện Bạch Hiền ăn uống no nên xong thì ngồi hút nước trong ly, đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, bèn lên tiếng:

"À này, anh với quản lý Kim là thanh mai trúc mã hả?"

Phác Xán Liệt cầm khăn giấy lau tay, đáp: "Đâu có."

"Vậy sao mấy người trong quán nói?" Biện Bạch Hiền ngạc nhiên.

Phác Xán Liệt đoán ngay ra Biện Bạch Hiền đã nhầm, liền nhanh nhảu đáp: "Trong quán có một người họ Phác nữa, cậu ta là Phác Chí Mẫn."

"Tôi không biết người này." Biện Bạch Hiền nghe tên lạ lẫm.

"Cậu ta đẹp trai lắm đấy!" Phác Xán Liệt gợi sự tò mò cho Biện Bạch Hiền, thử xem cậu nói sao.

Quả nhiên Biện Bạch Hiền bĩu môi: "Anh làm như tôi là thiếu nữ mê trai vậy, nghe trai đẹp thì muốn nhìn."

"Không phải thì thôi." Phác Xán Liệt mỉm cười, giấu đi sự hân hoan của mình.

——

Kể từ buổi tối hôm đó, Phác Chí Mẫn bắt đầu thay đổi. Hắn bê tha công việc, thường hay về chung cư rất trễ, lại kéo dài khoảng cách với Kim Tại Hưởng.

Đáp lại những điều này, Kim Tại Hưởng hoàn toàn im lặng, dường như không phản ứng.

Phác Chí Mẫn biết những chuyện này, trong lòng không hiểu tại sao lại đau đớn. Hắn lên giường với rất nhiều người, nhưng hoàn toàn không còn hưng phấn nữa. Cảm giác ung dung tự tại biến đâu mất, thay vào đó là sự mệt mỏi.

Mấy ngày nay, tâm tình của Ngô Thế Huân không tệ như lúc trước nữa, anh đã trở lại bộ dáng điềm tĩnh lạnh đạm như trước kia.

Ba quản lý đang nộp báo cáo, ai nấy đều lo lắng nhưng may mắn là không có gì xảy ra, đã được duyệt kỹ càng.

Kim Tại Hưởng cũng lên báo cáo vài việc, đang nói chuyện thì Phác Xán Liệt đi lên. Hắn chưa kịp nói đã nhìn xuyên qua vách tường thủy tinh xuống dưới lầu, nói:

"Ở dưới có chuyện gì vậy?"

Ngô Thế Huân cũng nhìn theo. Bên dưới chỉ là một khung cảnh hỗn độn, không nhìn ra được chuyện gì cả. Thế nên anh đứng dậy, đi xuống.

Phác Xán Liệt cũng xuống, Kim Tại Hưởng đương nhiên phải đi cùng.

"Chuyện gì vậy?" Ngô Thế Huân vừa lên tiếng, lập tức có một bóng người lao vụt về phía anh, quỳ xuống trước mặt.

"Làm ơn...xin làm ơn hãy giúp tôi!"

Mấy bảo vệ vội kéo người kia đi cách ra xa Ngô Thế Huân.

Lúc này anh mới nhìn kỹ, tuy người kia cúi đầu không rõ dung mạo, nhưng bề ngoài thì lôi thôi, quần áo rách bươm, người ngợm bẩn thỉu. Ở quán Bar bao nhiêu chuyện như thế này diễn ra rồi, vì thế anh không quan tâm, phất tay bảo: "Kéo cậu ta ra ngoài, đừng để cậu ta vào quấy nhiễu nữa.

Giọng nói đó gào lên: "Làm ơn giúp tôi đi, ông chủ, ông chủ...." càng hét càng xa dần.

Coi như mọi chuyện giải quyết xong, ai nấy đều trở về chỗ làm việc của mình.

—————

Kim Tại Hưởng trở về nhà lúc đã trễ rồi. Trong nhà trống không, có lẽ đêm nay Phác Chí Mẫn không về. Y cởi áo vest ra, cởi luôn cả áo sơmi bên trong để tiện cho vào máy giặt.

Đang cởi nửa chừng thì cửa bật mở, Phác Chí Mẫn về đến.

Kim Tại Hưởng mất tự nhiên, liền đi vào phòng. Phác Chí Mẫn đuổi theo, nắm tay y lại:

"Cậu với ông chủ Ngô quen nhau là thật ư?"

"Đừng hỏi mấy chuyện này nữa!" Kim Tại Hưởng vùng vẫy nhưng không rút tay ra được.

"Tóm lại là có hay không, tôi chỉ cần biết vậy thôi." Phác Chí Mẫn gằn giọng.

Kim Tại Hưởng cúi đầu im lặng, cánh tay cũng nằm yên.

"Do dự chính là câu trả lời, đáp án là có chứ gì?" Phác Chí Mẫn thở hắt ra.

Kim Tại Hưởng không nói gì cả.

"Không phải người cậu thích là tôi sao? Bây giờ thay đổi rồi ư?" Phác Chí Mẫn bỗng nhiên vạch trần.

Kim Tại Hưởng ngẩng mặt lên một cách đầy ngạc nhiên, nước mắt đã lưng tròng. "Cậu...cậu...nói cái gì?"

Phác Chí Mẫn cười lạnh. "Cậu nghĩ tôi không biết sao? Lúc nhỏ ba mẹ tôi không hòa thuận, cậu đã đưa tôi về nhà cậu ở mỗi khi ba mẹ tôi đánh nhau. Cậu cũng đỡ giùm tôi cây gậy đó của ba, hậu quả là cậu...không thể..." Phác Chí Mẫn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Lúc chúng ta đi học, ở cùng KTX, đêm nào trước khi đi ngủ, cậu đều hôn lên má tôi. Cậu nghĩ tôi không biết sao, nhật ký của cậu, tôi cũng đọc rồi, đọc cả rồi!"

Nước mắt không thể giữ lâu nếu như đã tuôn ra quá nhiều, Kim Tại Hưởng lặng yên để nó tuôn rơi, chỉ hỏi: "Cậu đã biết, vậy tại sao cậu lại giả vờ? Bởi vì cậu không thích tôi, cậu sợ tôi tổn thương đúng không?"

Câu này quá đúng ý của Phác Chí Mẫn, hắn im lặng không đáp.

Kim Tại Hưởng cười, cười một cách trào phúng: "Rõ ràng là vậy, chỉ có con tim ngu ngốc của tôi mới vì cậu mà hi sinh tất cả. Mỗi lần nhìn thấy cậu ân ái với người khác trước mặt, tim tôi đau thắt lại, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. Cậu không biết, cho nên cậu thoải mái vô tư. Ngần ấy năm trôi qua, tôi chịu đựng cũng đủ rồi. Làm ơn cho tôi được giải thoát đi..."

"Giải thoát để cậu yêu ông chủ Ngô ư?" Phác Chí Mẫn nói. "Không, tôi không cho phép!"

"Ông chủ Ngô biết tôi yêu cậu, anh ấy đã đến bên cạnh an ủi tôi, bù đắp những tổn thương mà cậu đã gây ra cho tôi. Thế nhưng khi đó, tôi chỉ biết yêu cậu, một lòng hướng về cậu, vì thể đã để lỡ mất tình yêu quý giá đó. Bây giờ tôi có cố gắng bằng cách nào, cũng không thể đưa mọi thứ trở về vị trí ban đầu nữa rồi, tôi có lỗi với anh ấy..." Kim Tại Hưởng dần dần khuỵu xuống.

"Cái gì? Anh ta...thay tôi yêu cậu ư?" Phác Chí Mẫn giờ mới vỡ lẽ ra, thứ mình nhận được bao lâu nay là thứ quý giá đến mức người cao cao tại thượng như Ngô Thế Huân cũng muốn có được.

Kim Tại Hưởng cảm thấy ngực đau, cổ họng đau, toàn thân cũng đều đau. Đáng lẽ ra y nên trân trọng mới phải, chỉ vì mù quáng mà đánh mất đi tình yêu của Ngô Thế Huân. Chuyện đã cố gắng che giấu, lại bị người khác khơi gợi, cảm giác đau lòng tràn ngập khắp tứ chi bách hài.

Phác Chí Mẫn đột nhiên trở nên hung hãn, hắn kéo tay Kim Tại Hưởng thật mạnh, sau đó áp y vào tường:

"Cậu vì anh ta mà không yêu tôi nữa, có đúng không?"

Kim Tại Hưởng cũng không còn tâm trạng đôi co gì nữa, y cúi đầu: "Là do tôi quá ngu muội, để lỡ mất người tốt."

"Tôi không cho phép cậu yêu anh ta!" Phác Chí Mẫn hung hăn hôn Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng hốt hoảng giãy ra, nhưng hay tay y bị hắn cố định trên tường, cả thân thể bị áp sát vào vách tường lạnh lẽo. Phác Chí Mẫn không phải là hôn, rõ ràng là muốn giày vò y, đôi môi bị hắn vừa hôn vừa cắn đến bật máu, thân hình hắn đè y thật mạnh vào tường, cảm giác như xương cốt cũng bị hắn nghiền nát đi...

Kim Tại Hưởng dùng hết sức cũng không đẩy Phác Chí Mẫn ra được, mất một lúc sau, hắn mới chịu buông y ra.

Nhưng vừa buông ra thì lại kéo y lên giường. Kim Tại Hưởng đẩy hắn ra, nói: "Cậu xem tôi là gì? Là MB của cậu sao?"

Phác Chí Mẫn ngớ người ra, đáp: "Không phải."

"Nếu vậy thì buông tay, tôi không phải MB." Kim Tại Hưởng cố sức đẩy hắn ra.

"Nhưng tôi nhất định phải lên giường với cậu!" Phác Chí Mẫn nói rất chắc chắn, hắn nhìn làn da bóng loáng của người dưới thân, chỉ muốn lao vào gặm cắn.

"Tôi không muốn!" Kim Tại Hưởng đã hết sức lực, y nằm im nhưng đôi mắt rất cương nghị. "Tôi không muốn trở thành một trong số những MB đã qua tay cậu. Hơn nữa, tôi cũng không phục vụ cậu!"

Phác Chí Mẫn nhìn y, biểu tình tan vỡ. Mất một lúc sau, hắn mới buông tay, đứng dậy bước ra ngoài, mọi ham muốn đều bị đánh gãy. Trước khi đóng cửa phòng, hắn nói:

"Không chiếm được tim của cậu một lần nữa, tôi không phải là Phác Chí Mẫn!"

—————

Biện Bạch Hiền và Quyền Thuận Vinh thay phiên nhau ăn trưa, ăn xong thì vào làm việc tiếp. Nhân lúc giờ điểm tâm đã qua, khách ít, cậu quay sang hỏi Quyền Thuận Vinh:

"Nè, nếu mình thích một người thì phải tỏ tình thế nào đây?"

Quyền Thuận Vinh đang đánh dấu số bàn, nghe vậy liền ngẩng lên: "Tỏ tình thì phải chân thành. Cậu cứ dùng sự chân thành của mình dành cho người ta, người ta sẽ chấp nhận thôi."

Biện Bạch Hiền ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó bảo: "Nhưng nếu người ta không đồng ý thì làm thế nào?"

"Cậu có biết câu "Đẹp trai không bằng chai mặt" không? Cứ áp dụng là được, sẽ thành công thôi."

Đang nói đến đó thì có khách, Biện Bạch Hiền lo ghi số, còn Quyền Thuận Vinh thì giao tiếp với họ.

—————-


Buổi tối, Phác Chí Mẫn vào báo cáo trước với Ngô Thế Huân, Kim Tại Hưởng vào sau. Sắc mặt của Phác Chí Mẫn cực kỳ kém, phải nói là gần như không có chút sức sống nào.

"Phía cảnh sát đã điều tra ra kẻ tráo rượu rồi, cho nên chuyện rượu giả không cần lo nữa." Ngô Thế Huân nói. "Cậu sau này kiểm tra hàng kỹ một chút, tôi không muốn tình trạng ấy diễn ra lần nào nữa."

"Vâng." Phác Chí Mẫn đáp, gương mặt thẫn thờ.

Ngô Thế Huân cũng không có gì cần bàn nữa, liền cho hắn ra ngoài.

Lát sau Kim Tại Hưởng ôm xấp giấy vào, vừa báo cáo miệng vừa nộp giấy. Ngô Thế Huân nhìn lướt qua Kim Tại Hưởng, tuy anh phát hiện ra điều bất thường nhưng cũng không nói gì.

Phác Xán Liệt vừa ăn chân gà chiên với Biện Bạch Hiền xong, tinh thần hưng phấn đi vào trong phòng, vẻ mặt tươi cười của hắn tắt khi nhìn Kim Tại Hưởng, hắn tò mò hỏi:

"Quản lý Kim, môi cậu bị sao vậy?"

Kim Tại Hưởng bối rối đáp: "Tôi...tôi cắn trúng môi..."

"Ngộ vậy, tôi chỉ nghe người ta nói cắn trúng lưỡi thôi mà?" Phác Xán Liệt không biết điều còn đứng đó hỏi.

Ngô Thế Huân định lên tiếng ngắt cuộc đối thoại này, lại vô tình thấy bên dưới đang xôn xao. Anh bỏ giấy tờ sang một bên, bước xuống dưới.

Cậu trai nhếch nhác hôm qua lại đến, lần này cậu ta gào to hơn, khi nhìn thấy Ngô Thế Huân bước xuống liền nhào đến ôm chân anh, vừa khóc vừa nói:

"Ông chủ, xin anh hãy nhận tôi vào làm, tôi phải cứu em trai tôi..."

Mấy bảo vệ định chạy đến kéo cậu ta ra, Ngô Thế Huân lại phất tay. "Cậu thì làm được gì?"

"Việc gì cũng được hết ạ, tôi cần tiền phẫu thuật cho em tôi, xin anh nhận tôi vào làm!" Cậu trai sợ Ngô Thế Huân bỏ đi nên vẫn bám lấy chân anh.

"Cậu cần bao nhiêu tiền?" Phác Xán Liệt đứng kế bên hỏi.

"Tôi cần...một ngàn." (gần 3.500.000 VND) Cậu trai rụt rè đáp, bàn tay vô thức buông chân của Ngô Thế Huân ra, quỳ cách xa khoảng hai bước chân.

Mấy nhân viên quản lý xung quanh nhao nhao phản bác: "Ông chủ, đừng quan tâm, cậu ta là lừa đảo đó!"

"Đúng, đừng tin, hãy đuổi cậu ta đi đi!"

"Xã hội ngày nay lừa đảo nhiều lắm, ông chủ cẩn thận kẻo bị lừa."

Phác Xán Liệt đứng bên cạnh nói với Ngô Thế Huân: "Một ngàn cũng không nhiều, thôi thì cứ cho cậu ta đi, bị lừa cũng đâu có sao."

Ngô Thế Huân hai tay cho vào túi quần, cúi xuống hỏi: "Em trai cậu cần phẫu thuật ư? Nhập viện từ lúc nào?"

"Bốn ngày trước rồi, bác sĩ bảo không đóng tiền họ sẽ không phẫu thuật. Em trai tôi đau lắm, tôi không còn cách nào khác đành đến đây." Cậu trai nghe câu nói của Phác Xán Liệt nên đã đỡ hoảng loạn.

Mấy cậu nhân viên nghe vậy lập tức hùa vào nói: "Xem cậu ta nói năng lưu loát chưa kìa."

"Chắc học thuộc làu rồi chứ gì."

"Em trai bị bệnh mà còn giảo hoạt như thế, đúng là lừa đảo."

Nghe những lời này, cậu trai run rẩy cúi đầu, bàn tay chống xuống đất tuy bẩn thỉu nhưng vẫn nhìn ra sắc trắng bệch, như đang kìm chế sự hoảng sợ cùng giận dữ.

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi, có thể làm MB tiếp khách không?" Ngô Thế Huân nói thêm hai chữ "tiếp khách" để cậu ta hiểu.

Cậu trai run rẩy kịch liệt, tấm lưng gầy gò run lên bần bật. Phác Xán Liệt nắm khuỷu tay Ngô Thế Huân, nói: "Sao lại để cậu ta làm MB chứ, cứ cho tiền là được rồi."

Ngô Thế Huân quay sang nhìn Phác Xán Liệt: "Trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, cậu không phải không hiểu."

Cậu trai ngẩng đầu lên, gương mặt lấm lem bùn đất, mái tóc đã mọc dài ra che quá nửa khuôn mặt, nhưng vẫn lộ ra sự quyết tâm đã định: "Tôi làm, chỉ cần có tiền cho em trai tôi phẫu thuật, tôi đồng ý!"

Ngô Thế Huân quay sang nói với vị quản lý ngoại vụ là Cố Thành Tựu: "Cậu đưa cậu ta đến bệnh viện, đóng viện phí cho em trai cậu ta, mua quần áo mới, cắt tóc, sắp xếp tầng chung cư cho cậu ta ở. Tối mai đưa đến gặp tôi."

Cố Thành Tựu gật đầu, đến phòng kế toán nhận tiền rồi đưa cậu trai ra khỏi quán Bar. Trước khi đi, cậu trai dập đầu, nói: "Cảm ơn ông chủ, cảm ơn anh nhiều lắm!"

Phác Xán Liệt phản ứng rất nhanh, liền né sang một bên. "Tổn thọ tổn thọ, không cần đâu, cậu mau đứng lên đi!"

Sau khi giải quyết xong chuyện, Phác Xán Liệt đi cùng Ngô Thế Huân, bởi vì đang lúc cần hỏi nên hắn chẳng cần biết anh đi đâu, liền đi theo:

"Này, cậu định cho tiền để cậu ta làm MB thật à? Nhưng tôi nghĩ cậu ta cũng không phải lừa đảo, quản lý Cố chắc sẽ phát hiện nếu đến bệnh viện mà."

Ngô Thế Huân thờ ơ đáp: "Có phải lừa đảo hay không thì mai sẽ biết thôi. Hơn nữa tuyển thêm một MB thì có vấn đề gì đâu?"

"Còn chưa biết cậu ta bao nhiêu tuổi, dung mạo ra sao, cho làm MB biết có ổn không nữa." Phác Xán Liệt suy tư.

"Nếu không cho làm MB thì cho làm việc khác, có lỗ đâu mà sợ." Ngô Thế Huân bước ra khỏi thang máy.

"Quan trọng chính là chuyện đó đấy!" Phác Xán Liệt phản bác. "Tôi đã bảo cậu thả cậu ta đi đi, cho tiền là được rồi."

Ngô Thế Huân vô tình nhìn thấy một người đứng ở góc bên kia, có lẽ nãy giờ cũng nghe thấy hay người họ nói chuyện. Anh dừng lại, nói:

"Cậu nhóc ban nãy cũng nhỏ người, cũng đúng kiểu cậu thích. Cậu thay đổi còn nhanh hơn cả lật sách."

"Nhưng tôi thấy cậu ta đáng thương, hơn nữa chút tiền đó cho cũng được mà. Biết vậy ban nãy tôi cho cậu ta tiền là ổn rồi, cậu còn làm vòng vo, không biết quản lý Cố có..."

Mấy lời cuối của Phác Xán Liệt mất hút sau bóng lưng hắn. Biện Bạch Hiền đứng ở cạnh thang máy, thở dài. Hôm nay cậu định tìm cách tỏ tình với hắn, nào ngờ lại nghe được mấy lời này.

Lúc phát hiện ra mình thích hắn, cậu cảm thấy hắn điển trai thật, tác phong đường hoàng chững chạc, còn có chức vụ cao nữa. Người như vậy thì ai mà không thích, vả lại ở quán Bar này không thiếu người đẹp. Cậu đã từng nhìn thấy mấy cậu MB cao cấp, họ so với hoa còn đẹp hơn. Cậu tính là gì chứ, chỉ là tự mình đa tình thôi, tự mình làm mình cảm động.

Mẹ nuôi cậu từng nói, những người đàn ông đẹp trai rất phong lưu đa tình, họ chỉ cần đứng một chỗ cũng có người theo đuổi, có người dâng hiến. Họ tựa như một đại gia, bất kể muốn mua món gì đều có thể rút tiền ra mà mua, họ dư sức lựa chọn. Cho nên họ sẵn sàng thay đổi hay vứt bỏ những thứ mà họ đã nhàm chán.

Có thể bây giờ cậu xem hắn là tất cả, nhưng đối với hắn, cậu chẳng là gì cả.

Chính vì đau lòng quá nên cậu quên để ý rằng, cách xưng hô của Phác Xán Liệt với Ngô Thế Huân không giống chủ tớ chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top