Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Longfic][ChanBaek-VMin] Thất Tình [Chương 28]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Sana

Thể loại: Hiện đại, hài hước, lãng mạn, nhiều cặp đôi, HE.

Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), Phác Chí Mẫn x Kim Tại Hưởng (VMin BTS), Ngô Thế Huân x Lộc Hàm (HunHan EXO).

LỜi Tác Giả: Cảnh Báo: Trước đây mình từng Support BTS cho nên mới viết fic này, những ai không thích BTS vui lòng đừng đọc để tránh đôi co cãi vã. Ngược lại ai là ARMY không thích EXO cũng đừng đọc.

——————-

Khi Phác Xán Liệt đưa Biện Bạch Hiền vào nhà, mấy cô giúp việc hốt hoảng chạy đến nói: "Ông chủ, sao vậy?"

Hắn lắc đầu, nói: "Chuẩn bị cơm đi." Sau đó quay sang nói với Biện Bạch Hiền. "Em đi thẳng rẽ trái sẽ tới phòng tắm, anh lên lầu lấy quần áo cho em thay."

Biện Bạch Hiền gật đầu, sau đó bước đi. Cậu không nén nổi tò mò mà ngó nghiêng xung quanh, phải công nhận biệt thự này của hắn sang trọng thật, mà sang trọng thế nào cũng không thể diễn tả, bởi cậu chỉ biết quá mức hiện đại, quá mức đẹp đẽ mà thôi.

Vào tới phòng tắm, cậu suýt ngã ngửa. Gì đây? Chỗ này mà là phòng tắm á? Còn đẹp hơn cả phòng ngủ nhà cậu nữa. Bên ngoài là một tấm rèm bằng ngọc trai, bên trong là kính. Bước vào liền thấy hai bồn rửa tay, bên trong lại có thêm một phòng nữa, có bồn tắm, bên kệ để sữa tắm, vòi sen có hai loại, một loại tự cầm, một loại ở trên đỉnh đầu.

Có ba cái nút trên tường, Biện Bạch Hiền không biết ấn nút nào, suy nghĩ rồi thì ấn đại nút màu trắng. Nào ngờ đó là nút của bồn tắm, nước nhanh chóng được xả đầy. Bởi nước này lạnh nên cậu ấn thêm nút màu đỏ, nước nóng chảy ra vừa đủ rồi tự động ngắt, cậu vươn tay sờ thử, quả là ấm vừa phải. Cậu lục lọi mấy chai lọ trên kệ, toàn chữ tiếng Anh tiếng Pháp, không hiểu viết gì. Cậu thích thú xịt mỗi thứ một ít vào lòng bàn tay, sau đó thả xuống bồn. Mùi hương thơm nhanh chóng tỏa ra ngào ngạt, khiến cậu chỉ biết đứng đó hít hà.

Phác Xán Liệt cũng cần phải tắm nên hắn sai người mang xuống cho Biện Bạch Hiền bộ đồ ngủ, người giúp việc cũng không dám làm phiền cậu nên chỉ mang nó vào treo trên móc ở gần bồn rửa tay bên ngoài rồi lui ra.

Biện Bạch Hiền đi tắm đến tận 15' mới đi ra, bởi vì quá sức thích thú nên tắm lâu hơn thường ngày. Phác Xán Liệt nhiều lần muốn đi gọi, sợ cậu tắm lâu sẽ bị cảm, nhưng hắn nghĩ có lẽ cậu tắm lạ chỗ nên thích vậy thôi. Tính cách của cậu hắn cũng hiểu vài phần.

Biện Bạch Hiền mặc chiếc quần thể thao, áo thun trắng ra ngoài, bởi vì quần hơi dài nên phải cuốn lên. Cậu vừa cầm khăn lau tóc, vừa thích thú cười.

Phác Xán Liệt cũng cười đáp lại, sau đó đưa qua một cái ly có quai: "Em uống đi, đây là trà gừng. Mới bị ướt mưa, anh sợ em bị cảm."

Biện Bạch Hiền cười, cầm cái ly lên uống. Mà chỉ uống được một nửa, lại thôi. Phác Xán Liệt nhíu mày hỏi: "Sao không uống nữa?"

"Em...đói, cái này...khó uống." Biện Bạch Hiền ấp úng nói.

"Được rồi, ăn cơm thôi." Phác Xán Liệt phì cười, gắp thức ăn cho cậu.

Không nhìn thì thôi, nhìn vào liền hết hồn. Biện Bạch Hiền nhìn cả một bàn mỹ thực, cua có, tôm có, thịt bò có, thịt gà có, rau củ toàn hạng sang như súp lơ, rau bina, cải xoăn, cà rốt...còn có một đĩa trái cây to đùng, cắt miếng rất đẹp. Bên cạnh đó còn có thạch rau câu và bánh pudding tráng miệng nữa.

"Cái này...là đặt nhà hàng hả?" Biện Bạch Hiền há hốc mồm nãy giờ mới nói được một câu.

"Không, người giúp việc nấu." Phác Xán Liệt cười. "Em thích thì ăn nhiều vào, anh dặn họ làm nhiều cho em ăn đấy."

Biện Bạch Hiền liếm môi một cái, lập tức cầm đũa ăn, mắt chỉ dán vào mấy món trên bàn, đũa thì liên tục gắp thức ăn rồi cho vào miệng, thậm chí nhiều món chỉ nhai qua loa rồi nuốt, khiến Phác Xán Liệt dở khóc dở cười mà đưa nước cho cậu:

"Ăn từ từ thôi, không ai tranh với em đâu."

Cậu nghe thế chỉ ngẩng lên cười một cái rồi tiếp tục "chiến đấu" với thức ăn trên bàn. Phác Xán Liệt đành phải ngồi bên cạnh bóc vỏ tôm, cua cho cậu. Nhưng một mình hắn bóc thì làm sao đủ cung cấp cho cậu kia chứ, trong khi con người đối diện là một "chiếm hạm" quá ư siêu việt, hắn còn chưa kịp bóc đuôi tôm cậu đã nhào tới gắp bỏ cả vào miệng mà nhai.

Cả một bàn ăn được quét gọn ghẽ sạch sẽ, cả cọn rau cũng không còn. Sau khi chùi miệng xong, Biện Bạch Hiền mới nhớ ra, liền hỏi: "Ủa, anh không ăn sao?" Nãy giờ hắn toàn giúp cậu gắp thức ăn và lột vỏ tôm, bóc thịt cua.

"Anh ăn rồi." Phác Xán Liệt đưa cho cậu cái chén nhỏ có ngâm bạc hà và chanh để rửa tay cho hết mùi tôm cua. "Trước khi về nhà, anh cùng Ngô Thế Huân đi ăn." Hắn không nhắc đến MiA và Ella.

Biện Bạch Hiền ăn xong thì liền buồn ngủ, hai mắt díp lại, đi đánh răng xong thì mắt nhắm mắt mở cùng Phác Xán Liệt lên phòng.

Hắn vừa cười vừa dìu cậu đi lên, vừa đặt cậu xuống giường thì người kia gần như đã ngáy được vài tiếng.

Vốn dĩ hắn định sẽ cùng cậu làm vài chuyện riêng tư, bởi hôm nay là ngày đặc biệt. Nhưng nhìn cậu ngủ một cách ngon lành như vậy, hắn không nỡ đánh thức. Giờ cũng đã 1h sáng rồi, cậu buồn ngủ cũng là điều đương nhiên. Hắn tắt đèn, nằm lên giường. Biện Bạch Hiền liền sáp gần lại hơi ấm của hắn, vươn tay qua ôm, một chân cũng vòng qua bụng hắn, bám dính như gấu Koala.

Thân thể Biện Bạch Hiền mềm mại, làn da mịn trơn, lại rất thơm nữa. Hắn chưa từng nghĩ trộn tất cả tinh dầu và sữa tắm trong phòng tắm nhà mình lại có được mùi hương như thế này.

Phác Xán Liệt lần nữa dở khóc dở cười. Biện Bạch Hiền, em muốn tôi nhịn chết phải không? Sờ được mà ăn không được, đúng là cực hình mà.

Biện Bạch Hiền ngủ thẳng giấc cho đến 5h sáng, đột nhiên cậu có cảm giác ngưa ngứa ở cổ, rồi một cảm giác tê dại chạy khắp tứ chi. Lờ mờ mở mắt ra, liền thấy đỉnh đầu Phác Xán Liệt đang nhấp nhô trên ngực mình, tay hắn thì đang sờ loạn ở bộ vị trọng yếu kia.

"Ahh...anh làm gì vậy?"

"Biện Bạch Hiền, anh muốn em." Phác Xán Liệt nói với chất giọng khàn khàn, dường như cả đêm hắn không ngủ.

Biện Bạch Hiền chấn kinh, thế nhưng một lát sau thì không bất ngờ nữa. Dù sao chính cậu đã tỏ tình, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đến mà thôi. Nếu đã đến rồi, vậy thì đến sớm một chút cũng không sao.

Cậu thả lỏng, để mặc hắn làm.

Phác Xán Liệt lấy tuýp gel bôi trơn ra, xoa đều lên ngón tay, rồi đưa vào bên trong.

Lỗ nhỏ co rút lại, cái mông căng mẩy trắng nõn hơi nâng lên, lỗ nhỏ giữa mông đã sớm biến thành màu đỏ hấp dẫn, tham lam cắn chặt ngón tay đang dùng sức đâm chọc nó.

Biện Bạch Hiền cảm thấy hơi khó chịu, nhưng dường như dục vọng trong người đã thức tỉnh hoàn toàn, sự khó chịu này có chăng cũng chỉ là phút chốc, rất nhanh đã thoải mái trở lại.

Phác Xán Liệt vừa chuẩn bị vừa xoa nắn mầm nhỏ của Biện Bạch Hiền, người nằm dưới liên tục co giật, như không chịu được khoái cảm này.

Ba ngón tay vào rồi, Biện Bạch Hiền cũng không kháng cự. Hắn cảm thấy đã đủ, liền tách hai chân cậu ra, bắt đầu trừu sáp nhẹ nhàng đi vào bên trong.

Một cảm giác ấm nóng lại chặt khít khiến hắn thở ra một hơi thỏa mãn, Biện Bạch Hiền cũng rên rỉ một tiếng đầy ngọt ngào.

"Xán...ha...hơi...đau, anh chậm...ahh...chậm chút..."

"Anh biết, khi nào ổn rồi thì nói với anh." Phác Xán Liệt không vào hết hoàn toàn, hắn dừng lại rất lâu, trong thời gian đó hắn vừa liếm vừa cắn lên hai quả anh đào trước ngực cậu, bàn tay thì liên tục xoa nắn mầm nhỏ đã cương cứng lên kia.

Lát sau, hắn nhẹ nhàng động, Biện Bạch Hiền ôm cổ hắn, ban đầu rên rỉ rất khẽ, càng về sau càng không nhịn được.

"Ưm... em chịu không nổi..."

Sáp nhập thong thả như vậy, ma sát cẩn thận như vậy, Biện Bạch Hiền chỉ cảm thấy dường như tiểu huyệt sắp cháy, chỉ có ma sát kịch liệt, tinh dịch nóng bỏng mới có thể dập tắt được dục hỏa của cậu.

Phác Xán Liệt sợ cậu làm lần đầu sẽ đau đớn, cố nén dục vọng nhẹ nhàng rút ra rồi lại nhẹ nhàng đâm vào một lần rồi lại một lần, quy đầu ôn nhu ma sát tràng thịt, gân xanh gập ghềnh làm khoái cảm ma sát tăng lên cao hơn, hơn nữa "chỗ ấy" của hắn nhanh chóng trướng to, mỗi lần thúc vào càng khiến khoái cảm dâng cao mãnh liệt, khiến mầm nhỏ của Biện Bạch Hiền rỉ nước, tiểu huyệt co rút rồi lại co rút, tiếng rên của hai người vang vọng khắp phòng.

Sau khi hoan ái xong, trời cũng đã sáng hẳn. Biện Bạch Hiền co ro nằm trong chăn, một ngón tay cũng không thể động. Phác Xán Liệt khoác áo choàng ngủ màu đen luôn có sẵn trong phòng đi ra, lát sau trở lại với một bát yến sào chưng đường phèn. Hắn đỡ cậu dậy, sau đó đút cho cậu ăn từng muỗng một.

"Anh xin lỗi." Giọng hắn vô cùng ôn nhu. "Vì anh không thể kiềm chế được, làm em mệt đến thế này. Lần sau sẽ không như vậy nữa."

Biện Bạch Hiền biết không phải lỗi của hắn, chính cậu cũng thập phần khao khát, làm một lần lại muốn làm tiếp, cậu bắn ra không biết bao nhiêu lần, còn níu kéo muốn hắn làm tiếp, giờ sao có thể mở miệng nói gì đây? Thế nên cậu ngượng ngùng im lặng, cúi đầu ăn yến sào.

Ăn xong, Biện Bạch Hiền vẫn cuộn chăn nằm trên giường, không thiết tha đi đâu cả.

Phác Xán Liệt cần đến công ty làm việc, cho nên hắn đã mặc xong áo vest chỉnh tề, đang đứng trước giường của cậu mà cài nút áo ở tay, vừa cài vừa nói:

"Bởi vì em đã là người của anh, cho nên anh không muốn em đi làm nữa. Em ở nhà đi, muốn đi đâu chơi thì nói với anh." Hắn dừng lại một chút rồi tiếp: "Anh muốn nuôi em."

Biện Bạch Hiền hiển nhiên không đồng ý, tranh luận mãi mới giữ được việc ở nhà hàng, nhưng việc ở quán Bar hắn thẳng thừng từ chối, bởi nhà hàng thì hắn ít lui tới, còn quán Bar ngày nào cũng có mặt, sao có thể để tình nhân làm việc như vậy được?

Thỏa thuận xong rồi, hắn nói: "Hôm nay anh sẽ đi mở tài khoản ngân hàng cho em, tùy em sử dụng nó, mỗi tháng anh sẽ chuyển tiền vào. Còn nữa, em chọn đi, nhà hàng, khách sạn, trung tâm thương mại, hay một tầng của quán Bar? Anh sẽ sang tên cho em một chỗ, em muốn chọn cái nào cũng được."

Biện Bạch Hiền ngồi bật dậy, hai mắt hoang mang. Cậu nhìn hắn, sau đó quay sang chỗ khác, ánh mắt đờ đẫn đầy thất vọng. Hắn lúc nào cũng vậy sao? Sỡ hữu được người, sẽ đem vật chất ra mà cho, sau đó xem những thứ ấy như sự bù đắp mà bỏ rơi người ta? Không, cậu không muốn mình trở thành "Doãn Xuân" thứ hai, cho nên đáp:

"Không, em không chọn chỗ nào cả. Em không muốn."

Phác Xán Liệt không hiểu tại sao cậu lại trở nên kỳ lạ như vậy. vẻ mặt như đang che giấu điều gì đó, vừa hụt hẫng vừa đau lòng. Thấy tiểu bạch thỏ của mình như thế, hắn liền đi đến gần, hôn lên trán cậu.

"Được rồi, em không lấy thì thôi vậy, anh không ép. Anh đi làm đây, em nghỉ vài ngày đi rồi hẵng đến nhà hàng làm việc."

Biện Bạch Hiền được nụ hôn của hắn chữa lành, không buồn bã nữa, mỉm cười rồi gật đầu.

Tình yêu của hắn chứa đựng một sức mạnh lớn lao, ngay cả khi cậu vướng mắc nhiều chuyện như vậy, lại chỉ cần một nụ cười, một cái hôn của hắn, thì có thể xóa bỏ tất cả.

Tác giả: Sana

Thể loại: Hiện đại, hài hước, lãng mạn, nhiều cặp đôi, HE.

Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), Phác Chí Mẫn x Kim Tại Hưởng (VMin BTS), Ngô Thế Huân x Lộc Hàm (HunHan EXO).

——————-

Ngô Thế Huân đến công ty trước, Phác Xán Liệt vào sau, hai người chuẩn bị giấy tờ một chút rồi mở cuộc họp.

Công việc ở công ty này phải nói là rất nhàn hạ, cũng chẳng có nhiều việc phải xử lý, nhà hàng, khách sạn, trung tâm thương mại, khu vui chơi...của họ đều quản lý rất tốt, mấy năm đầu còn trục trặc, về sau thì hoạt động đúng mực trở lại, không có rắc rối gì.

Phác Xán Liệt tranh thủ giờ nghỉ giải lao nói với Ngô Thế Huân về chuyện Biện Bạch Hiền đã tỏ tình với hắn, tối qua hai người cũng đã "hòa vào làm một" rồi. Ngô Thế Huân cũng không giấu hắn về sự thành công trong tình cảm với Lộc Hàm, mọi thứ đều suôn sẻ.

Tình yêu thì suôn sẻ, nhưng hôn nhân thì không giống vậy. Hai vị hôn thê kia mới là điều khiến họ phải đau đầu.

Buổi chiều, MiA và Ella vừa đi chơi về liền hẹn gặp hai người đến nhà hàng hôm nọ ăn tối.

Phác Xán Liệt không muốn đi, hắn muốn về ăn cơm cùng Biện Bạch Hiền. Chỉ hiềm nỗi không thể từ chối, đành đi vậy.

Hai cô gái vẫn rất xinh đẹp, ngồi ở nhà hàng nổi bật tựa như hai viên ngọc sáng lấp lánh, chói mắt người qua lại.

Sau khi bốn người yên vị, trong lúc chờ món ăn bưng lên, MiA giành nói trước:

"Em trước giờ không thích rào trước đón sau, cho nên em muốn nói với hai anh một vài chuyện."

Phác Xán Liệt thấy không khí nghiêm túc hẳn lên thì nói: "Được, anh nghe đây."

Ngô Thế Huân cũng nhìn cô.

"Mấy ngày qua hai anh đối xử với bọn em rất tử tế, thậm chí cũng không từ chối nụ hôn của bọn em, nhưng xét cho cùng, mọi thứ vẫn là giả tạo. Một người thích mình hay không thích mình, trong lòng là rõ nhất. Bọn em ban đầu cũng định sang đây xem tình hình thế nào, nếu hai anh thật lòng muốn kết hôn, bọn em sẽ thay đổi kế hoạch khác. Nhưng xác suất này quả nhiên thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa, nên bọn em không cần tính toán gì thêm."

MiA ngừng, Ella nói tiếp: "Em nghĩ có lẽ hai anh cũng biết, con gái bọn em không thể chờ đợi người đàn ông của đời mình quá lâu. Bọn em cần có tình yêu, cần có người quan tâm chăm sóc. Mà nói vậy, thì lúc bọn em cần nhất, lẽ nào không nghĩ đến vị hôn phu đã định của mình? Thế nhưng bọn em đã không nghĩ đến, bởi bọn em không cần. Hai đứa bọn em đã có người trong lòng rồi anh ạ, thậm chí đã đính hôn mà không cho gia đình biết. Vậy nên bọn em sang đây chỉ là vì mệnh lệnh, chứ không phải ép buộc hai anh phải kết hôn cùng. Thật ra bọn em cũng biết hai anh đã có người trong lòng rồi, giờ chúng ta xem như là bạn cùng thuyền, hai anh có thể cùng bọn em thực hiện kế hoạch để thoát khỏi cuộc hôn nhân này không?"

Phác Xán Liệt vô cùng hưng phấn, hắn nói: "Quả thật đã có người trong lòng, cho nên mấy ngày qua bọn anh rất bối rối. Kế hoạch là gì, hai em cứ nói đi, bọn anh chiều tất."

MiA cười khẽ rồi đáp: "Chúng ta vẫn cứ nói rằng đã đồng ý mọi sắp đặt của gia đình, nhưng muốn có không gian riêng nên không tổ chức đám cưới ở Mỹ. Chúng ta cứ làm hôn thú, nhưng sau đó thì ly hôn, chuyện này dễ mà. Bọn em sẽ nói với gia đình rằng sang đây ở cùng hai anh, chúng ta cứ sống cùng vài ngày, sau khi họ tin rồi thì bọn em sẽ trở về, cùng chồng tương lai của mình chung sống. Bạn trai của em ở Pháp, còn bạn trai của Ella ở New York, có thể đi khỏi tầm mắt của mọi người cho nên anh đừng lo bị lộ."

"Kế hoạch quá hoàn hảo, được, cứ vậy mà làm đi!"

Không ngờ cuộc hôn nhân đã định của gia đình lại được bọn họ hóa giải nhanh như vậy. Sau đó bốn người gọi video call về Mỹ để nói chuyện với bác gái và ba mẹ của Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân. Họ diễn y như thật, khiến người nhà thật sự tin rằng họ sẽ đám cưới nhanh chóng. MiA và Ella cũng trở về Mỹ trong ngày hôm đó, xem như chuyện về hai vị hôn thê tạm chấm dứt ở đây.

————-

Buổi tối Phác Xán Liệt về nhà với hai túi đồ trên tay, hắn đưa cho Biện Bạch Hiền rồi nói:

"Anh đã tra ra size quần áo của em nên mua, đây là quần áo để đến quán Bar vào tối nay, còn đây là đồ ngủ."

Biện Bạch Hiền nhìn quần áo còn nguyên mác hàng hiệu, trợn mắt há mồm. Phác Xán Liệt cười rồi bảo cậu đi thay, lúc đi ra, hắn vô cùng bất ngờ.

Biện Bạch Hiền mặc áo sơmi, quần jeans hàng hiệu vào trông khác hẳn, trở thành một người thanh lịch gọn gàng, vô cùng đẹp mắt.

Cả hai chuẩn bị một lát rồi đến quán Bar.

Sau khi ngang nhiên công khai mối quan hệ, hai ông chủ mặt mày rạng rỡ hơn thường ngày rất nhiều. Bởi vì hôm sau là lễ kỷ niệm bốn năm mở quán Bar, Phác Xán Liệt yêu cầu mọi người phải làm hoành tráng, còn chuẩn bị cả quà tặng nhân viên, khiến mọi người vô cùng phấn khích.

Mấy cậu nhân viên lần trước nói chuyện với Biện Bạch Hiền khi nghe tin cậu và ông chủ Phác là một đôi liền muốn tìm cách cản trở, khuyên nhủ. Thế nhưng khi thấy ông chủ vui vẻ như vậy, còn ban phát nhiều phúc lợi cho bọn họ, thì liền nín bặt.

Dù sao đây cũng là chuyện riêng của cậu, hôm trước những gì cần nói đều đã nói hết rồi, không cần phải nói thêm làm gì nữa. Hạnh phúc hay khổ đau chung quy cũng là do số trời đã định, giờ mấy cậu có ngăn cản cũng không thay đổi được gì.

Kim Tại Hưởng đã biết mình chẳng còn con đường nào để bước nữa, cho nên sau khi tham dự lễ kỷ niệm xong, ngày hôm sau liền nộp đơn xin nghỉ việc.

Ngô Thế Huân khi nhận được đơn nghỉ việc của y, liền hỏi: "Tại sao lại xin nghỉ?"

Kim Tại Hưởng lấp liếm: "Ba mẹ tôi lớn tuổi rồi, tôi phải về ở cạnh để chăm sóc họ."

"Cậu là quản lý cấp cao của quán, là cơ quan đầu não của cả quán Bar, bây giờ cậu nghỉ việc thì tôi biết làm sao? Hơn nữa hợp đồng cậu ký là 5 năm, bây giờ còn một năm nữa mới kết thúc, cậu định sao đây?"

"Đền bù bao nhiêu tôi cũng chấp nhận." Giọng y rất kiên quyết.

Lộc Hàm đứng đằng sau Ngô Thế Huân, cúi đầu mím môi. Cho dù không hề nói ra, cậu cũng hiểu Kim Tại Hưởng đi là vì mình. Cậu đột nhiên xen vào mối quan hệ giữa hai người họ, để Kim Tại Hưởng phải ôm trong lòng mối tình dang dở, dĩ nhiên không thể ở lại đây làm việc để hằng ngày trông thấy cậu và ông chủ ân ái.

Ngô Thế Huân không chấp nhận, nhưng Kim Tại Hưởng kiên quyết hơn anh nghĩ rất nhiều, rốt cuộc anh cũng đành đẻ cho y đi, cũng không cần đền tiền hợp đồng gì cả.

Đến ngày hôm sau thì cả quán Bar mới biết tin này. Hạ Hồng Tân nghe được tin này, có chút sửng sốt. Gã vốn dĩ định tìm cách sửa lại tài liệu giấy tờ, hại Kim Tại Hưởng để y mất chức, nào ngờ chưa kịp làm gì thì y đã tự động nghỉ việc.

Phác Chí Mẫn phản ứng kịch liệt nhất, hắn vội vàng đánh máy đơn xin nghỉ việc, sau đó chạy lên phòng riêng của ông chủ mà nộp.

Trong một thời gian ngắn, cả hai quản lý cấp cao của quán Bar xin nghỉ việc, dĩ nhiên cục diện rối loạn vô cùng. Ngô Thế Huân cảm thấy ép Kim Tại Hưởng ở lại không được, càng không nên ép Phác Chí Mẫn, vì vậy anh đành chấp thuận.

————-

Thật ra Kim Tại Hưởng chỉ viện cớ mà thôi, ba mẹ của y đã ly hôn từ lâu, bọn họ dọn đến nơi khác sống, cũng không còn để ý tới y nữa. Kể từ khi y vừa làm vừa học rồi xin được việc ở quán Bar, họ đã mất liên lạc từ đó. Đã nhiều lần y tìm người quen hỏi về ba mẹ mình, họ đều nói không biết, ngay cả số điện thoại cũ cũng không liên lạc được nữa.

Phác Chí Mẫn đương nhiên biết chuyện này, chính vì thế nên hắn mới vội vã xin nghỉ việc để đi cùng Kim Tại Hưởng. Hắn biết y nói dối, cho nên nhất định phải đuổi theo y.

Chỉ tiếc là Phác Chí Mẫn biết tin quá trễ, đến khi dọn đồ ra khỏi quán Bar, hắn không cách nào tìm được Kim Tại Hưởng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top