Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cạch" Chiếc dĩa màu trắng làm bằng sứ được đặt trước mặt Chanyeol, mì Ý từng sợi vàng tươi, kèm theo nước sốt kimchi ở trên mặt, toả hương thơm nghi ngút.

- Anh ăn đi. Tôi đi tắm.

Chanyeol nhìn dĩa mì một lát, rồi lại nhìn về hướng phòng tắm, khoé môi chợt nở nụ cười, cầm đũa ăn thử một chút.

Ngon a~ không ngờ con thỏ heo ấy lại nấu ăn ngon đến vậy, sợi mì chín vừa tới không quá mềm cũng không quá cứng, nước sốt rất vừa miệng, kimchi ngâm ở độ chua vừa phải, thịt xắt vừa nhuyễn, nói chung so với nhà hàng năm sao hắn hay ăn, tuyệt đối nhỉnh hơn rất nhiều.

...

Kyungsoo tắm xong, dĩa mì trước mặt Chanyeol cũng đã sạch sẽ, đến nước sốt cũng không còn.

Chanyeol nhìn cậu, áo ngủ in hình Tom and Jerry, dép bông chuột Mickey, tường nhà dán giấy hình Doraemon, cảm tưởng như hắn đang lạc vào xứ sở hoạt hình.

- Giám đốc, anh chưa về sao?

- Cậu nhìn đồng hồ thử xem, gần 12g rồi. Ra đường lúc này không an toàn.

- Tại sao?

- Tôi sợ gặp lưu manh. Vẻ mặt vô tội ngồi trên sofa nói, đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào vùng xương quai xanh lấp ló sau cổ áo ngủ của Kyungsoo.

Anh mới là đại lưu manh! Cả nhà anh mới là đại ác ma!

Kyungsoo gào thét trong lòng, là ai vừa đánh cho bọn kia không còn manh giáp, nay lại làm ra vẻ là một người yếu đuối.

- Vậy anh định làm gì?

- Cậu nỡ lòng nào đuổi ân nhân của mình sao? Nếu tôi có chuyện gì thì sao?

Kyungsoo nhớ lại lời của hắn lúc sáng:

- Anh đừng lo, nếu anh bị người ta đánh, công ty nhất định sẽ chọn bệnh viện tốt điều trị cho anh, được ở phòng vip, có bác sĩ riêng theo dõi.

Chanyeol ngẩn người, giỏi lắm, dám dùng lí lẽ của tôi để đấu với tôi sao.

Kì này xem tôi chỉnh cậu như thế nào.

- Được, vậy tôi sẽ nói là cậu đuổi tôi đi nên tôi mới xảy ra chuyện.

- Anh... anh... có bằng chứng đâu chứ, anh nghĩ lời anh nói ra mọi người sẽ tin sao?

- Camera ở hầm xe chung cư này có ghi hình lại, lần cuối cùng tôi xuất hiện là ở nhà cậu, sau đấy liền xảy ra chuyện.

- Anh...

- Không cần gọi "anh" ngọt ngào như thế đâu, có gọi 100 lần tôi cũng sẽ nói như vậy thôi.

- Vậy bây giờ anh muốn gì? Lần nào cãi nhau với con người này, Kyungsoo đều thu về thất bại thảm hại, 10 trận không thắng lấy trận nào.

- Tất nhiên là cậu phải cho tôi ngủ lại đêm nay rồi.

- CÁI GÌ? Kyungsoo quên mất phép tắc lịch sự, hét toáng vào mặt Chanyeol.

- Cẩn thận đấy, kẻo bắn hết nước bọt vào người tôi. Cho cậu chọn lựa, một là cho tôi ngủ lại, hai là tôi đi nói với mọi người là cậu nhẫn tâm đuổi ân nhân của mình ra khỏi nhà, mặc kệ anh ta sống chết ra sao. Nói mà mặt không hề biến sắc, không biết da mặt hắn dày đến mức nào rồi.

Kyungsoo bực bội bỏ đi chỗ khác, không đôi co với hắn nữa.

- Này, tiếp tục gọi lại. Hắn nhận ra được trêu chọc người này rất vui.

Kyungsoo tiếp tục không thèm lên tiếng.

- Không biết nhà hàng xóm còn thức không nhỉ, tôi muốn nghe mọi người nói một chút về tính tình của cậu. Đứng dậy, vờ đi ra phía cửa.

- Anh muốn gì nữa. Cuối cùng cũng chịu thua, biết thế thì lúc đầu không nên cứng đầu với hắn.

- Nhà cậu còn bộ đồ ngủ nào không? Tôi không thể mặc thế này đi ngủ được.

Kyungsoo nghe tới đó, trong đầu liền nghĩ ra một chuyện, hướng Chanyeol cười tươi:

- Có a~ anh đợi một chút.

Nói xong, chạy vào phòng ngủ lấy đồ.

Chanyeol thấy nụ cười đó thì nổi da gà, hệt như một thiên thần đang nở nụ cười của ác quỷ vậy.

....

- DO KYUNGSOO, cậu giỡn mặt với tôi hả? Chanyeol thấy bộ đồ ngủ Kyungsoo đưa cho thì liền điên tiết.

Tại sao trước mặt con người này, hắn lại không thể nào giữ được bình tĩnh. Hình ảnh một tổng tài lạnh lùng điềm đạm hoàn toàn bị con thỏ heo này phá cho tan tành.

Kyungsoo nhìn khuôn mặt giận dữ của Chanyeol mà nhịn cười đến đau cả bụng.

- Tôi thấy chúng dễ thương mà, rất hợp với anh.

Hợp cái đầu cậu, mèo hello kitty có thể hợp với một thằng đàn ông như tôi sao.

Chính xác là bộ đồ ngủ Kyungsoo đưa cho hắn có in hình hello kitty trên đấy, là hình hello kitty màu hồng đáng yêu thơ mộng, là bé mèo hello kitty có nơ hồng xinh xắn trên đầu. Chuyện quan trọng nên phải miêu tả rõ đến ba lần.

Chanyeol hết cách, cầm lấy bộ đồ bước vào phòng tắm. Không thể tưởng tượng một thằng đàn ông cao trên 1m8 như hắn lại mặc bộ đồ này sẽ thành ra dạng gì nữa.

Kyungsoo cầm điện thoại, ngồi ở sofa, nhìn vào tưởng cậu đang lướt web, nhưng thật chất là đợi ai kia bước ra, chụp lấy một tấm để đời. Nghĩ đến thôi mà lòng Kyungsoo liền trở nên phơi phới, nhịn không được bật cười ha ha.

Cửa phòng tắm mở ra, Kyungsoo quay về hướng đó. Ba giây sau, điện thoại trong tay rớt xuống sofa.

Chanyeol! Hắn! Ta! Không! Hề! Mặc! Áo!

Kyungsoo ong một tiếng trong đầu, chuyện quái gì đang xảy ra vậy.

- Anh... sao... không mặc áo? Kyungsoo hoảng đến mức nói không thành câu.

- Cậu nhìn cái áo cậu đưa cho tôi xem, nhỏ thế này làm sao mặc vừa. Chanyeol cầm cái áo đưa trước mặt Kyungsoo, cơ bụng săn chắc màu đồng của hắn lộ rõ trước mắt cậu.

Quả thật, bộ đồ Kyungsoo đưa cho hắn quá nhỏ, đến nỗi cái quần Kyungsoo mặc đến mắc cá chân, hắn mặc vào chỉ qua đầu gối một tẹo, bó sát cơ thể hắn, khó chịu vô cùng. Còn cái áo, hai hàng nút cách nhau đến tận một gang tay thì làm sao mà cài, thà không mặc cho xong.

- Anh... Kyungsoo giựt lấy cái áo, quay người sang chỗ khác. Chết tiệt, bỗng dưng lại đỏ mặt!

- Tối nay tôi ngủ ở đâu?

- Tất nhiên... tất nhiên là ở sofa rồi. Không lẽ anh muốn ngủ trong phòng tôi? Kyungsoo âm thầm hỏi trong đầu.

- Cũng được, vậy cậu cho tôi xin một cái chăn.

- Tôi chỉ có một cái chăn thôi.

- Không lẽ cậu để tôi ngủ ngoài đây suốt một đêm mà không có lấy một tấm chăn sao?

Kyungsoo im lặng, hắn nói cũng đúng, mặc dù phòng khách nhà cậu có máy điều hoà, nhưng với thời tiết này mà ngủ phong phanh như hắn, sáng mai thế nào cũng sẽ dậy không nổi.

Nhưng hắn không ngủ ở sofa, không lẽ ngủ trong phòng cậu?

KHÔNG! TUYỆT ĐỐI KHÔNG! Kyungsoo tự biên tự diễn rồi tự hoảng sợ với những suy nghĩ của chính mình.

Cậu không thể nào ngờ tới, thoát được đám lưu manh ở ngoài đường kia, tưởng đâu là yên phận, không ngờ cậu lại dẫn về nhà một tên đại lưu manh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top