Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kyungsoo không biết làm cách nào về được đến nhà, cũng không biết lấy sức lực đâu để lết lên giường. Chỉ biết giờ này Kyungsoo là đang trùm chăn kín mít, cơm tối vẫn không chịu ăn.

Jong In quay trở lại công ty thì Kyungsoo đã về nhà tự lúc nào, chỉ bảo với anh là có việc bận. Jong In đành phải đi mua quà một mình.

Chanyeol cứ ngồi ở mái hiên ấy đến lúc tạnh mưa, mưa rơi thêm lần nữa vẫn cứ ngồi mãi như vậy. Đến lúc YiFan nhờ vào GPS trên điện thoại tìm được hắn thì Chanyeol hệt như con mèo ướt khổng lồ bị dính mưa, nhìn sao cũng cảm thấy đau lòng.

Ba con người, ba tâm trạng. Một người vui sướng vì bản thân gần đạt được mục đích, một người tâm trạng rối bời đầy những ngổn ngang, người còn lại tâm can hẳn đã sớm chết lặng.

Vốn dĩ tình tay ba thường sẽ không êm đẹp, biết thế nhưng sao vẫn cố chấp yêu

Là hắn đã sai khi yêu cậu

Là anh không đúng khi dùng thủ đoạn để cướp cậu về

Hay là bởi lòng cậu vẫn không rõ đúng sai, không thể xác định rõ ràng tình cảm của mình

Để bây giờ, cả cậu và hắn, kể cả anh nữa, hạnh phúc khi yêu đã không còn được nếm trải, chỉ còn nỗi đau và những giọt nước mắt kéo dài

....

Điện thoại Kyungsoo có người gọi đến, là mẹ cậu

- Alo mẹ ạ.

- Con trai, cuối tuần này về con muốn ăn gì để mẹ nấu? Giọng mẹ vui vẻ trong điện thoại cũng khiến tâm trạng Kyungsoo đỡ hơn phần nào.

- Ăn gì cũng được, món mẹ nấu thì con sẽ ăn hết.

- Kyungsoo, giọng con sao thế? Có ốm đau gì không?

- A, không có gì đâu ạ. Con vừa đi mưa về nên hơi sổ mũi tí thôi, mẹ đừng lo.

- Thật không đấy? Hay là có chuyện gì giấu mẹ?

- Không có đâu ạ, mẹ nghỉ ngơi sớm đi ạ.

- Anh lo cho anh đi, không cần lo cho mẹ đâu. Thế thôi, mẹ cúp máy đây.

- Mẹ... Kyungsoo bỗng nhiên gọi một tiếng.

- Sao nào?

- Con nhớ mẹ... Nói xong, còn hơi sụt sịt, hệt như con nít ba tuổi đòi mẹ.

Mẹ Kyungsoo nghe cậu nói vậy thì cười hiền hoà, mắng yêu một câu rồi cúp máy. Bên này, Kyungsoo buông thõng điện thoại, úp mặt vào gối như đang tìm kiếm hơi ấm từ mẹ, nhằm giúp cho Kyungsoo bình tâm trở lại.

Mẹ, con trai mẹ hiện tại rất đau

Nhưng lại không đau vì người con yêu

Mà đau vì một ghét con ghét và căm hận cực kì

Người ta chỉ xem con như một món đồ chơi mà thôi

Vậy mà không hiểu sao con lại đau vì họ

Mẹ nói thử xem, con trai mẹ có phải là rất ngu ngốc hay không?

Nước mắt không biết tự lúc nào lại rơi, đau vì bị người yêu lừa dối cũng không bằng được lúc này. Cảm giác bản thân bị đem ra làm trò tiêu khiển cho người khác, mà người đó lại một mực khăng khăng đó là tình yêu, thật sự rất khó chịu, đau cũng không phải, chỉ biết là niềm tin vốn dĩ khó khăn lắm mới xây dựng được ở nơi người hoàn toàn sụp đổ, niềm tin một khi đã mất đi rồi, làm sao có thể tìm lại được.

Mà Chanyeol hắn ta, đã bao giờ mở miệng nói yêu cậu chưa. Nói hắn ta ảo tưởng, người ảo tưởng thật chất chính là Kyungsoo. Ảo tưởng về tình cảm ngọt ngào hắn dành cho cậu, rồi nghĩ rằng đấy chính là tình yêu. Thực tế chỉ là chiêu trò để lấy lòng cậu mà thôi. Kyungsoo sa chân vào cái hố do Chanyeol chuẩn bị sẵn, đến khi được Jong In giúp đỡ để leo lên thì khắp người đều có thương tích, mà vết thương lớn nhất, lại đang rỉ máu trong lòng.

Tim Chanyeol đau vì cậu, Kyungsoo không thể nào giúp hắn chữa lành

Nước mắt Kyungsoo vì hắn mà rơi, Chanyeol cũng không thể nào lau khô giùm cậu

Cả hai vốn dĩ chẳng ai sai cả

Có chăng là đã gặp nhau không đúng thời điểm mà thôi

....

Sáng chủ nhật, Jong In cùng Kyungsoo đem theo lỉnh kỉnh đồ đặc về quê thăm mẹ. Xe vừa vào đến đầu ngõ, những ồn ào náo nhiệt của Seoul bị bỏ lại phía sau, không khí yên ả trong lành nơi đây giúp Kyungsoo thoải mái hơn rất nhiều. Kyungsoo líu lo chỉ cho Jong In những nơi khi bé cậu thường hay lui tới, Jong In thấy Kyungsoo vui vẻ như vậy thì cũng mỉm cười theo, bầu không khí cực kì tốt đẹp.

Nhưng chưa kịp vui mừng bao lâu, vừa về đến cổng, Kyungsoo đã nghe thấy tiếng đổ vỡ trong nhà, còn có cả tiếng khóc của mẹ cậu.

Kyungsoo hoảng hồn chạy vào trong, bị cảnh tượng trước mắt một phen doạ sợ.

Mẹ Kyungsoo ngã sóng xoài trên nền đất lạnh lẽo, đồ đạc xung quanh bị làm cho xô lệch, cha dượng cậu thì ngồi một bên ôm đầu.

- MẸEEE... Kyungsoo thất thanh chạy lại đỡ mẹ mình, nhận ra bà không có phản ứng lại. Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng làm con sợ.

Jong In là người tỉnh táo nhất, vội vàng bế thốc bà đưa vào xe, chở đi bệnh viện. Kyungsoo cũng liền nhanh chóng theo sau.

- Kyungsoo, dượng... dượng cũng muốn đi. Người đàn ông cuối cùng cũng sực tỉnh, chạy đến níu tay Kyungsoo.

- Ông mà còn xuất hiện trước mặt tôi, coi chừng tôi chém chết ông.

- Kyungsoo, con hiểu lầm ta rồi, đợi con bình tĩnh lại, ta sẽ giải thích cho con hiểu. Bây giờ, con cho ta theo con vào bệnh viện lo cho mẹ con đi.

Kyungsoo còn đang tìm cách từ chối, trong xe Jong In đã hối thúc:

- Cho ông ấy đi theo đi Kyungsoo, chúng ta còn phải chở bác gái đến bệnh viện nữa.

Cuối cùng, Kyungsoo đành phải để dượng mình cùng đi.

....

Mấy tiếng đồng hồ chờ trước cửa phòng cấp cứu, đối với Kyungsoo tựa như là hàng trăm thế kỉ đã trôi qua, đến khi cảm tưởng tóc mình đã bạc gần hết, cửa phòng cấp cứu mới mở ra.

- Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi? Kyungsoo vội vàng nắm tay người bác sĩ, hỏi vồn.

- Mẹ cậu có tiền sử cao huyết áp, khi nãy có thể là do tai biến mạch máu não nên bị ngã, hiện tại thì bệnh nhân đã tỉnh lại, nhưng mà.... Nói đến đây, vị bác sĩ ngập ngừng, khẽ liếc nhìn Kyungsoo đang kích động bên cạnh.

- Nhưng mà sao ạ? Bác sĩ, ông làm ơn nói tôi nghe đi.

- Sau này có thể chức năng ngôn ngữ của bệnh nhân có hơi khó khăn, đó là do di chứng của lần tai biến này. Chưa kể đến việc có thể dẫn đến liệt nửa người, chúng tôi vẫn là đang theo dõi.

Kyungsoo nghe bác sĩ nói xong, sức lực để đứng cũng không còn, cả người mềm nhũn ngã vào tay Jong In.

- Liệt... nửa người sao? Kyungsoo đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía trước, lặp lại cụm từ ấy như một gã điên.

- Kyungsoo, em bình tĩnh lại đi, chúng ta nhất định sẽ tìm cách chữa trị cho mẹ. Jong In ôm chặt Kyungsoo vào lòng, liên tục an ủi cậu.

- Tất cả là tại ông ấy. Tôi giết ông... Kyungsoo đột nhiên nhào lên, túm cổ người đàn ông đang co rúm bên bức tường đối diện.

- Kyungsoo, con nghe ta nói đi. Ta thật sự không cố ý làm như vậy. Người đàn ông ấy nắm tay Kyungsoo, gập gối xuống nói chuyện với cậu.

- Không cố ý, nếu ông không chọc tức bà, mẹ tôi có bị kích động mà thành ra như vậy không?

Hành lang bệnh viện huyên náo, Jong In nhác thấy sự tình không ổn, liền kéo Kyungsoo về phía sau lưng mình, nhẹ nhàng khuyên bảo cậu:

- Kyungsoo, đây là bệnh viện, chuyện gì về nhà hãy nói. Chúng ta vào thăm mẹ trước đi.

Kyungsoo vốn dĩ cũng không muốn đôi co với người đàn ông ấy, bất mãn muốn theo Jong In vào trong.

- Thật ra, chuyện mẹ con bị như vậy, cũng có liên quan đến con đấy.

Kyungsoo bỗng dưng khựng lại, quay phắt người sang hỏi ông:

- Ông nói nhăng nói cuội gì vậy? Chuyện gì có liên quan đến tôi?

Cha dượng Kyungsoo khẽ liếc nhìn sang Jong In, Jong In biết ý liền nói:

- Anh vào thăm mẹ trước, hai người từ từ nói chuyện. Kyungsoo, có chuyện gì cũng phải thật bình tĩnh đấy.

Kyungsoo nhẹ gật đầu, đoạn quay sang cha dượng:

- Ông nói đi, là chuyện gì?

- Con có biết ai là người hại cha con đến tán gia bại sản phải tự tử không?

Đối với vấn đề này, Kyungsoo vô cùng kích động. Cậu thật sự rất muốn biết tên đối tác năm ấy là ai, nếu biết được, cậu nhất định sẽ trả thù cho cha mình.

- Kì thực, mẹ con không muốn ta nói cho con biết, chuyện dù sao cũng qua lâu rồi. Nhưng sáng nay khi ta biết được công ty nơi con đang làm thì liền không kiềm chế được mà muốn nói cho con nghe. Mẹ con vì muốn ngăn cản ta nên cả hai xảy ra xô xát. Có thể trong lúc ấy, bệnh mẹ con tái phát nên... Nói đến đây, ông đã không thể nào tiếp tục, gục đầu xuống, đôi vai gầy khẽ run lên. Ông thật sự hối hận vì hành vi của mình, giờ phút này ông chỉ mong sao cho người vợ của mình không gặp chuyện gì bất trắc.

- Là ai đã đẩy cha tôi đến cái chết?

- Ta... Mẹ con không...

- Là ai? Kyungsoo gắt lên, cha dượng thấy cậu như vậy cũng liền hoảng sợ, vội lắp bắp.

- Tên của người đối tác năm ấy, ... là Park Dong Ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top