Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9 giờ tối

Phòng marketing công ty X ở tầng 12 vẫn còn sáng đèn. Bàn làm việc đối diện cửa, một bóng người nhỏ bé chăm chú bên máy tính, bàn tay không ngừng gõ gõ bấm bấm, vẻ mặt cực kì tập trung.

Chanyeol xong việc, vốn dĩ đã định ra về, bước vào thang máy, tầng 1 không bấm, lại bấm xuống tầng 12. Hắn chẳng biết lúc đấy đang nghĩ gì trong đầu, cũng chẳng hiểu bản thân tại sao lại vì một người quen biết chưa lâu mà suy nghĩ quá nhiều. Quen biết Seohyun lâu như vậy, chưa bao giờ hắn nghĩ đến cô dù chỉ là một phút một giây. Bảo hắn vô tình cũng được, lạnh lùng cũng được. Cơ bản là hắn chưa từng nghĩ về mối quan hệ này một cách nghiêm túc, nếu bảo hắn nghĩ về cô, chẳng phải đấy là giả tạo hay sao. Như vậy sẽ khiến Seohyun càng đau lòng hơn, mơ tưởng nhiều hơn về thứ tình yêu không tồn tại này.

Hắn lạnh lùng không có tình người, bởi ngay cả trên phương diện tình cảm, hắn cũng dùng lí trí của mình để suy nghĩ đắn đo.

Chỉ có cậu, người duy nhất khiến hắn vứt đi lí trí, dẹp bỏ luôn cả lòng tự trọng mà nhẫn nại từng bước từng bước để khiến cậu trở thành người của hắn, hoàn toàn thuộc về một mình Park Chanyeol.

....

Cửa phòng marketing khép hờ, xuyên qua cánh cửa kính mờ đục ấy, Chanyeol dễ dàng nhận ra được Kyungsoo là vẫn chưa chịu tan sở.

Áo vest vắt bên thành ghế, nút áo được cài lên kín cổ, trông Kyungsoo như lọt thỏm trong bộ quần áo công sở. Cậu một tay chống cằm, tay còn lại nhịp nhịp bên cạnh, môi trái tim khẽ dẩu lên như đang suy nghĩ điều gì.

Chanyeol trên thương trường tiếp xúc không ít loại phụ nữ. Có người sắc sảo, nhạy bén, người lại đoan trang hiền thục, người thì tuy bề ngoài nhu mì nhưng nội tâm bên trong lại cực kì nham hiểm... Nhưng tất cả, đều không thu hút được sự chú ý của Chanyeol. Ngay cả Seohyun hoàn hảo như thế mà hắn cũng không để tâm đến.

Vậy mà lúc này, Chanyeol hắn lại như một kẻ nhìn trộm biến thái, đứng thập thò ở cửa nhìn nhân viên cấp dưới của mình đến ngây ngốc.

Kyungsoo cậu tuy đẹp, nhưng không đến mức gọi là hoàn mỹ, cậu lại không có một chiều cao được xem là lí tưởng, dáng người so với thanh niên trưởng thành có vài phần nhỏ con. Nếu đem Kyungsoo đặt giữa chỗ đông người, để ý kĩ lắm mới phát hiện ra cậu. Nhưng nếu nhìn cậu một lần, chắc chắn sẽ có ấn tượng, càng nhìn lại càng thấy đẹp, không dời tầm mắt đi được.

Còn Chanyeol chính là thấy, bất kể hành động gì từ Kyungsoo cũng đều kèm theo sự đáng yêu và đẹp đẽ đến lạ thường.

Chanyeol từng nói với Kyungsoo: nghiện em giống như nghiện rượu. Rượu khi uống vào lúc đầu sẽ không say, không cảm nhận được vị ngon của nó. Nhưng uống từ từ sẽ thấm, chất cồn trong rượu kích thích ta cứ muốn uống thêm mãi. Uống đến nghiện lúc nào chẳng hay, nghiện rồi thì không thể nào bỏ được.

- Nhưng nghiện rượu sẽ dẫn đến nhồi máu cơ tim. Ý anh là tôi có hại như rượu vậy á? Ai đó vẫn cố tình cãi bướng.

- Em không phải là rượu, em là thuốc trợ tim của tôi.

Tên này chả nói được câu nào ngọt ngào, mà mỗi lần hắn ngọt ngào, Kyungsoo lại cảm thấy buồn nôn.

....

- Chưa tan làm sao? Giọng nói âm trầm vang lên khiến Kyungsoo suýt nữa vứt luôn con chuột.

- Sếp, lần sau có đến vui lòng gõ cửa trước, nếu không sẽ có ngày tôi nhập viện vì nhồi máu cơ tim mất.

- Cậu yên tâm, đến lúc đó công ty sẽ trả thêm tiền trợ cấp cho cậu, ở phòng bệnh vip, có cả y tá chăm sóc riêng.

Kyungsoo im lặng, hít một hơi thật sâu, ai oán nhìn Chanyeol, bỏ đi, cãi nhau tiếp chỉ thêm phần bất lợi. Cậu vốn dĩ không nói lại hắn.

- Sếp, anh đến đây chắc là có việc chứ không tiện đường ghé qua chứ ạ?

- Cậu ở lại tăng ca, tôi thay mặt công ty cảm ơn cậu. Nhưng việc cậu lãng phí điện của công ty như thế thì phải xem xét lại. Chanyeol không trả lời câu hỏi của Kyungsoo, ngược lại còn đi đến bảng công tắc điện, ấn vài nút, toàn bộ đèn trong phòng tắt hết, ánh sáng duy nhất trong phòng chính là phát ra từ màn hình laptop trên bàn Kyungsoo.

- Như vậy mới là một nhân viên gương mẫu, chúc cậu làm việc vui vẻ. Tôi về trước. Chanyeol bước ra cửa, trước khi đi còn ngoái lại chào Kyungsoo, sau đó tiện tay... đóng cửa lại.

Kyungsoo nhìn xung quanh một chút, 15 phút sau, từ phòng marketing một bóng người nhỏ bé chạy với tốc độ ánh sáng, vọt lẹ đến cửa buồng thang máy, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa một người.

- Đồ giám đốc chết tiệt, tôi trù cả nhà anh đóng tiền điện không kịp, cả nhà anh đều sống trong bóng tối.

Có trời mới biết Kyungsoo cực kì sợ ma. Tuy sống một mình nhưng nhà cậu lúc nào đèn đóm cũng sáng trưng, đi ngủ cũng không hề tắt đèn. Kyungsoo còn mua rất nhiều thú bông, xếp đầy giường ngủ, mỗi tối đều xem hoạt hình Tom and Jerry đến khi hai mắt híp lại rồi mới tắt điện thoại đi ngủ được.

Tên giám đốc độc ác đó, cớ sao lại dám làm như vậy với Kyungsoo bé nhỏ đáng thương chứ!

....

Kyungsoo đi bộ ra trạm xe buýt, vì sợ trễ xe nên cậu quyết định đi đường tắt, là một con hẻm nhỏ phía sau công ty.

Jong In không ở lại chờ cậu cùng về. Không phải là anh không muốn, mà là cậu không cho. Cậu là người yêu của anh, anh có quyền được chăm sóc cho cậu. Đúng, nhưng cậu cũng là một thằng đàn ông, cậu đủ mạnh mẽ để lo cho mình. Nếu không đủ bản lĩnh, một thân một mình ở đất Seoul, liệu Kyungsoo có thể đạt được thành công như ngày hôm nay.

Jong In bảo khi nào về thì gọi anh đến rước, Kyungsoo không gọi vì sợ phiền đến anh. Anh chờ trước cửa công ty, Kyungsoo khi về thấy được như thế liền cảm thấy áy náy cực kì, một chút cảm động hay thoải mái cũng không có.

Kyungsoo thật sự đã nghĩ, liệu cậu có hay không yêu anh. Yêu mà mỗi khi anh tốt với cậu, cậu luôn cảm thấy mình là gánh nặng của anh, yêu mà mỗi khi anh hôn cậu, cậu lại không cảm nhận được một chút ngọt ngào trong nụ hôn ấy.

Mãi miên man suy nghĩ, Kyungsoo khi định thần lại, trên con hẻm này chỉ còn mỗi mình cậu, mà trạm xe buýt còn cách một khoảng khá xa.

Con hẻm này sáng sớm rất nhộn nhịp, mọi người bày bán đồ ăn sáng ở hai bên đường, đến buổi tối lại trở nên heo hút, ít người qua lại.

Kyungsoo bắt đầu cảm thấy sợ, bước chân trở nên gấp gáp hơn, cậu muốn nhanh chóng đi khỏi con hẻm này.

Bởi vì Kyungsoo cảm nhận được rất rõ, phía sau có người đang bám theo cậu, không phải một, mà là rất nhiều người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top