Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện (End.)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã sụp tối, vẫn chưa thấy An Nhiên và Nhất Bác trở về, Tiêu Chiến vô cùng sốt rột, lấy điện thoại dứt khoác bấm một dãy số, chuông vẫn liên tục đổ nhưng lại không có ai bắt máy.

Điện thoại đột nhiên truyền đến tin nhắn từ một dãy số lạ.

"Tòa nhà XYZ, đường số 6, nhớ phải đi một mình nếu không đừng mong gặp lại vợ anh."  

Ánh mắt Tiêu Chiến dần chuyển sang màu đỏ, tay anh run rẩy, nắm chặt chiếc điện thoại.

"Là ai? Rốt cuộc là mình đã gây thù với ai chứ?"

Tiêu Chiến nghĩ mãi cũng thể biết được. Anh vơ vội chiếc áo khoác tức tốc chạy đế điểm hẹn. Dù là chuyện gì đi nữa thì cứu An Nhiên vẫn quan trọng hơn.

Vừa đẩy cửa bước vào tòa nhà, đập vào mắt anh là một không gian tối om, chỉ có le lói chút ánh xuyên qua từ ô cửa sổ bám đầy bụi bẩn. Từ trong bóng tối một thân ảnh cao lớn nhưng lại khá gầy bước ra với bộ vest trắng tinh khôi, ánh mắt long lanh phản chiếu rất rõ sự lạnh lẽo đến đáng sợ.

Tiêu Chiến bất chợt thốt lên.

"Nhất Bác."

"Anh, anh tới rồi." Nó mỉm cười. Nụ cười lúc này của nó làm cho cảm thấy có chút lạnh, vì đó chẳng phải là nụ cười trong sáng đáng yêu mà anh vẫn thường thấy.

"Như vậy là sao? Em ở đây, còn An Nhiên? Cô ấy đâu rồi?"

"Lại là An Nhiên, anh không thể em một câu khác được à?...Anh đang làm em phát điên lên đấy." Nụ cười trên môi nó tắt hẳn, anh lúc nào cũng chỉ nghĩ tới người phụ nữ đó, ngoài là một người phụ nữ yếu đuối, vô dụng thì cô ta có gì hơn nó chứ, cô ta thậm chí không thể bảo vệ được anh như nó.

"Anh không hiểu, rốt cuộc chuyện này là sao? Chẳng lẽ tin nhắn đó..." Anh sừng sỡ, dường như đã hiểu ra một phần sự việc.

"Phải, tin nhắn đó chính là em gửi cho anh." Nó bình thản đáp.

"Tại sao em lại làm vậy hả Nhất Bác?"

Một câu khẳng định thốt ra từ miệng nó thật dễ dàng nhưng lại thành công đạp Tiêu Chiến xuống tận cùng của sự tuyệt vọng, anh có nằm mơ cũng không nghĩ rằng người gửi tin nhắn đó lại là đứa em trai mà anh hết mực yêu quý.

"Chẳng phải em đã nói rồi sao, em yêu anh và anh nhất định phải là của em." 

Anh nhìn nó, một phút sững sờ, người trước mặt có phải cún con của anh không? Sao Tiêu Chiến lại thấy xa lạ tới vậy. Nhất Bác đã thay đổi rồi, giọng nói cùng nụ cười của nó thật giả tạo và đáng sợ. Ánh mắt trong veo, ngây thơ ngày nào đã được thay thế bởi một ánh mắt sắc lạnh đến run người.

"Em điên rồi sao Nhất Bác, chúng ta là anh em mà, sao có thể chứ?." Anh gằn giọng, đáy mắt dâng lên một tầng nước.

"Anh em thì đã sao chứ? Chúng ta đâu phải anh em ruột, sao lại không thể yêu nhau?" Nó cười quỷ dị, tiến từng bước đến gần anh hơn.

"Nhưng đối với anh, em là luôn là đứa em trai mà anh yêu thương nhất, nên anh không thể..."

"Anh im đi." Nó đột nhiên giận dữ cắt ngang lời anh "Em không muốn làm đứa em mà anh yêu thương nhất, em không cần. Chẳng phải khi tặng cho em hộp nhạc này, anh đã nói mối quan hệ của chúng ta cũng giống như Hoàng tử bé và chú cáo sao? Chính là mối quan hệ thuần dưỡng, anh sẽ mãi mãi ở bên em, còn nói anh là Hoàng tử bé, em là chú cáo nhỏ, anh sẽ dùng cả đời này để thuần phục và nuông chiều em, chẳng lẽ tất cả đều là nói dối sao?" Nó đưa chiếc hộp lên trước mặt anh, nụ cười chua chát, nước mắt cũng chợt rơi ra.

"Nhất Bác à, em nên biết lúc đó chúng ta còn nhỏ, lời nói đó đơn giản cũng chỉ là lời nói của một đứa con nít 11 tuổi thôi."

"Với anh nó là vậy nhưng với em thì khác, em đã luôn ghi nhớ lời hứa hẹn đó, đã sớm đem trái tim này dành trọn cho anh. Vậy mà anh lại kết hôn với cô ta, không quan tâm gì đến cảm nhận của em, anh có biết em đau lòng thế nào không hả?" Nó thét lên, nước mắt cứ rơi không cách nào kiềm lại được. Đây là lần đầu tiên anh thấy Nhất Bác khóc nhiều như vậy, cả gương mặt nhỏ nhắn của đều giàn giụa nước, chẳng lẽ đứa em trai này của anh đã thật sự động tâm với anh rồisao?

"Nhất Bác, anh xin lỗi, anh không thể yêu em được, hãy thả An Nhiên ra đi." Anh nhẹ giọng nói với nó.

Gương mặt nó bỗng chốc đanh lại. Đưa tay quẹt nước mắt, nó cười khẩy một cái, lạnh lùng nói:

"Không đời nào."

"Coi như anh cầu xin em có được không? Nhất Bác." Anh nắm lấy tay nó.

"Vô ích thôi, nếu anh muốn em thả cô ta thì trước tiên phải đáp ứng em một điều kiện." Nó quay đầu nhìn anh.

"Là điều kiện gì?"

"Anh đồng ý trước đã, nếu không thì đừng momg em sẽ thả cô ta ra."

"Được."

Nhất Bác đưa tay lấy trong túi áo vesr một chiếc hộp màu đỏ, bên trong là một cặp nhẫn cưới mang thương hiệu

Tiêu Chiến nhìn cặp nhẫn trên tay nó, trong lòng vô cùng hoang mang.

"Ý em là gì?" Anh chau mày nhìn nó.

Nó im lặng một chút rồi nhìn anh nở nụ cười đầy ẩn ý.

"Anh phải kết hôn với em."

"Em điên sao hả?" Anh sửng sốt.

"Vậy thì anh đừng mong gặp lại An Nhiên." 

"Em..."

"Thế nào?"

"1."

"2."

"..."

"Được, anh đồng ý."

Tiêu Chiến nhắm mắt, miễn cưỡng gật đầu. Không biết trong lòng có bao nhiêu đau đớn.

Nó lấy một chiếc nhẫn trong hộp ra, nắm lấy bàn tay anh, muốn đeo nhẫn vào, anh theo quán tính co ngón tay lại, nó ngẩng đầu nhìn anh, anh liền miễn cưỡng mà thả lỏng. 

Đeo nhẫn cho anh xong Nhất Bác liền đưa tay đến trước mặt anh, trên môi nở nụ cười hạnh phúc. Anh đeo nhẫn vào cho nó rồi quay mặt đi, cố kiềm nén giọt nước mắt đang trực trào rơi xuống. Nó có chút đau lòng, nó biết anh không phải vì yêu nó mới làm vậy. Nhưng nó vẫn muốn anh chỉ thuộc về một mình nó.

"Bây giờ thì anh phải lập lời thề đi, cả đời này chỉ yêu mỗi mình em, ."

"Thủy Bình, anh không thể." Anh lắc đầu, nước mắt rơi xuống bàn tay nó.

"Tại sao?"

"Em biết anh không yêu em mà, anh không thể thề như vậy được."

"Vậy thì anh đợi nhận xác chị ta đi là vừa." Nó buông tay anh ra, lạnh lùng quay đi hướng khác.

"Thủy Bình, em không được làm vậy."

"Không có chuyện gì mà em không dám làm. Bây giờ anh có chịu nghe lời em hay là không?"

"Được, anh thề...cả đời này chỉ yêu... một mình em, dù hạnh phúc hay đau khổ, cũng sẽ ở bên cạnh em, mãi mãi không...xa rời...như vậy đã được chưa?"

Nó cười mãn nguyện, quay đầu lại, ánh mắt nhìn anh chan chứa yêu thương. Nó vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng nói:

"Giờ thì hôn em đi."

Anh cúi đầu, miễn cưỡng hôn xuống, nhưng môi vẫn mín chặt. Nó bất giác cắn mạnh một cái vào môi anh khiến anh đau đớn, rên lên một tiếng rồi luồng chiếc lưỡi ướt át của mình vào khuôn miệng anh. Đây là lần đầu tiên nó hôn anh, còn gì mãn nguyện hơn nữa, nó thật rất muốn kéo dài khoảnh khắc này.

Nhưng bên ngoài đột nhiên lại có tiếng động, nó nhát thấy bóng dáng của một cảnh sát đứng ngoài cửa sổ.

"Park Chanyeol, anh dám gạt em sao?...Đã vậy thì anh đừng mong gặp lại Anna."

Nó buông anh ra, điên tiết chạy đến chiếc tủ gần đó, lôi ra một thân người đầy màu me, rồi rút súng kề vào đầu người đó.

Chanyeol hoảng hốt, người đó không ai khác chính là Anna.

"Anna...Thủy Bình, em mau thả cô ấy ra."

Toán cảnh sát từ phía ngoài xông vào, thật ra Chanyeol không biết đó là Thủy Bình, nên trên đường tới đây, anh đã báo cho cảnh sát.

"Anh dám gạt em, em sẽ giết chết chị ta...các người, tránh xa tôi ra."

Nó gào lên, chỉa súng về phía cảnh sát rồi lôi Anna lên tầng thượng.

"Thủy Bình, có gì từ từ nói, em bỏ súng xuống đi."

"Anh yêu chị ta lắm đúng không? Vậy thì em sẽ giết chết chị ta, để anh chỉ mãi là của em thôi...haha..." Nó cười một cách đáng sợ, súng vẫn nhắm vào đầu Anna, chực chờ bóp còi.

"Không đời nào, dù cho em có giết cô ấy thì anh cũng sẽ không bao giờ yêu em."

Câu nói này của Chanyeol khiến nó dừng lại hàng động. Trừng mắt nhìn anh.

"Anh nói gì chứ?"

"Cả đời này anh cũng sẽ không tha thứ cho em, sẽ không bao giờ yêu một người đáng kinh tởm như em."

"Em đáng kinh tởm sao?"

"Phải, em không còn là đứa em gái mà trước đây anh yêu thương nữa, em đã thay đổi rồi, trở nên một người lạnh lùng và đáng sợ hơn."

"Em thay đổi?" Nó cau mày, rồi tự dưng hét toáng lên "Em thay đổi hay là anh thay đổi? Tại sao anh không hỏi...vì sao em trở nên như vậy? Từ ngày Anna xuất hiện, anh đã không còn yêu thương và quan tâm em như trước nữa, lúc nào cũng bỏ mặc em. Ngày hôm đó dù là trời mưa rất lớn nhưng em vẫn tin rằng anh sẽ đến đón em, nhưng rồi thì sao...ngay cả móm quà này của anh em cũng đã rất trân trọng nhưng anh lại không xem nó ra gì, vậy thì anh nói đi, là ai thay đổi hả?"

Nó gào lên, nước mắt rơi ướt nhòa cả gương mặt nhỏ nhắn. Nó cũng là con người, cũng biết đau, biết hờn giận, biết tủi thân mà. Anh quan tâm nó như vậy, nó yêu thương anh hơn cả sinh mạng của mình, bỗng chốc vì một người mà thay đổi tất cả, hỏi sao nó lại không phát điên lên được. Nó chỉ là một đứa trẻ, thích thứ gì thì sẽ bằng mọi cách giành lấy, nó vốn không hiểu tình yêu cần xuất phát từ hai phía chứ không phải là sự gượng ép.

Anh nhìn nó khóc, đôi chân muốn chạy tới ôm lấy nó vào lòng, vỗ về an ủi nó như lúc còn nhỏ. Nhưng không hiểu sao lại bị chùn bước.

Anh quỳ thụp xuống, khóe mắt vô thức trào ra một giọt nước.

"Xin lỗi Thủy Bình, anh sai rồi...xin em thả Anna ra đi."

Đây là lần đầu nó thấy anh đau khổ như vậy, còn quỳ xuống trước mặt nó, trước giờ anh chưa từng van xin ai điều gì cả, nay lại vì người phụ nữ này mà quỳ xuống cầu xin nó, nó nghe tim mình như bị ai bóp nghẹn nhưng một chút rung động vẫn là không có, nó lạnh lùng nói.

"Anh cuối cùng vẫn là vì chị ta? Được thôi..."

Nó buông Anna ra, thân người mền nhũn của cô ngã xuống đất.

"Thứ Thủy Bình này không giành được thì Anna cũng đừng hòng."

Nó chỉa súng thẳng vào cô, dứt khoác bóp còi.

"Thủy Bình, đừng mà..." Anh hét lên.

Cảnh sát nhất thời không làm chủ được tình thế nên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Thủy Bình buông lỏng cây súng trên tay. Nó mở to đôi mắt ngập nước nhìn người đó, người mà nó yêu thương hơn cả sinh mạng của mình lấy thân che chắn cho Anna.

"Chanyeol...Chanyeol à...em xin lỗi, em...em không phải cố tình đâu." Giọng nó run rẩy.

Nó ngã khụy xuống, lòm còm bò đến gần anh. Cũng may viên đạn chỉ sượt qua bả vai của Chanyeol nên anh vẫn còn sức mà đẩy nó ra khi đôi tay nó muốn ôm lấy anh.

"Đừng chạm vào người tôi."

Bàn tay nó run rẩy trong khoảng không, đau đớn nhìn anh rời xa mình, anh ghê tởm nó đến vậy sao?

"Anh đến chết cũng là vì chị ta sao? Sao anh lại ngốc như vậy?"

"Tôi yêu Anna, và tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì cô ấy, thứ tình cảm này người như em sẽ không bao giờ hiểu được." Anh lạnh lùng nói, đôi mắt không còn chứa một chút yêu chiều nào dành cho nó mà thay vào đó là chán ghét, là kinh sợ.

"Em từng hỏi tôi, giữa em và Anna tôi sẽ chọn ai đúng không?...Tôi chọn..."

"..."

"Anna."

Nó im lặng, giương đôi mắt long lanh nhìn anh chua xót, cuối cùng nó biết được đáp án rồi.

"Haha..." Nó bật cười một cách man rợ "Cuối cùng tôi cũng biết được kết quả rồi...tôi thua cuộc rồi..."

"Tôi đã thua rồi, anh thà chết vẫn không yêu tôi, cuối cùng người anh chọn vẫn là Anna...tôi thua thật rồi...haha tôi thua rồi." 

Nó như người điên, cứ lẩm bẩm mãi một câu nói, miệng cười nhưng nước mắt lại vẫn cứ tuôn rơi. Rồi bỗng nhiên nó đứng dậy, tiến về phía trước, nơi chiếc bục cao ở sân thượng. Quay đầu lại nhìn anh đang ôm lấy Anna, môi mỉm cười chua chát.

"Kiếp sau, hy vọng anh có thể thật lòng nói yêu em."

Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống, nó nhắm mắt, tiến một bước, thả mình vào khoảng không vô tận.

"THỦY BÌNH, KHÔNG...."






Trên đường lất phất cơn mưa rào. Chiếc váy cưới trắng tinh nhuốm một màu đỏ thẫm. Thủy Bình nằm thoi thóp trên vũng máu, Hộp nhạc rơi ra, lăn lóc trên mặt đường, chú rễ lại gãy đôi nữa rồi, cuối cùng vẫn là không thể hàn gắn lại được. Như đã định sẵn nó lại phát lên bài hát quen thuộc.

"Tôi mệt rồi

Thật sự rất mệt

Cuối cùng tôi cũng đánh rơi quyết tâm của mình

Vậy mà tôi còn nghĩ chắc trong lòng anh ấy cũng quan tâm tôi

Và sâu thẩm trong trái tim anh ấy, tôi cũng đặc biệt như vậy

Cho nên tôi luôn tin rằng sẽ có ngày anh ấy yêu tôi

Nhưng giờ đây tôi nghĩ mình đã sai rồi

Anh ấy không yêu tôi nên mới cố tình tỏ vẻ mập mờ

Anh ấy không yêu tôi nên mới không mún sở hữu tôi

Chính vì không yêu tôi nên mới quên đi tiếc thương tôi

Cho dù tôi cố gắng hơn nữa cũng không thể khiến anh ấy cảm động

Tôi biết anh ấy không yêu tôi, chỉ là bản thân tôi không dám thừa nhận

Sự mơ hồ này chính là thứ duy nhất anh ấy cho tôi."

Nó dùng chút sức lực, vươn tay chụp lấy hộp nhạc. Cuối cùng nó vẫn là một mình đơn độc, đơn độc như cái cách mà nó đã sinh ra. Từ đầu đến cuối cũng chỉ có nó hy vọng.

"Có phải số trời đã định sẵn rồi không, con người dù cố gắng thay đổi cũng không thể được...cuối cùng em vẫn không thể có được anh."

Nó đưa mắt nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương lấp lánh nơi ngón áp út, môi bất giác nở mụ cười mãn nguyện. Nước mắt cũng vì thế mà lại trào ra.

"Một phút làm cô dâu của anh, đối với em cũng đã là quá đủ. Xin lỗi anh, Chanyeol, em yêu anh."

Đôi mi khẽ khép lại, chiếc hộp vẫn cứ xoay vòng bài hát thân quen.

"Anh ấy không yêu tôi nên mới không muốn sở hữu tôi

Chính vì không yêu tôi nên mới quên đi tiếc thương tôi

Tôi biết anh ấy không yêu tôi, chỉ là bản thân tôi không dám thừa nhận

Nhưng giờ đây tôi nghĩ mình đã sai rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top