Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Bệnh nan y trong truyền thuyết!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

              Chương 12: Bệnh nan y trong truyền thuyết!

Nhìn tình hình hai người, bác gái chủ quán kiến thức rộng rãi không sợ hãi không gợn sóng, "bộp bộp" đập vài hộp Durex KY (1) lên quầy, còn đánh giá Thế Huân, hỏi tiểu tử các cậu muốn mua đạo cụ tình thú gì hay không? 

(1) Durex: một loại áo mưa 

KY: một loại dầu bôi trơn

Ai cần ảnh hai cái này thì google nha =))) 

Nghe được mấy chữ cuối cùng kia, khuôn mặt Lộc Hàm nháy mắt như bị thiêu đốt, lôi kéo Thế Huân muốn chạy. 

"Đừng nha, thầy giáo còn ở bên ngoài." Ngô thiếu gia vươn tay giữ chặt cậu, trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại sôi trào, xoay người trả tiền mua cái này cái nọ. 

"Thật sự là không cần cái khác?" Bác gái tiến hành rất chuyên nghiệp, một bên thu tiền một bên siêng năng dạy bảo, rất có trình độ, nhất định làm tốt công tác chuẩn bị, trăm ngàn không thể nóng vội. 

Chất bôi trơn cũng rất trọng yếu, sữa tắm và dầu gội đầu căn bản không có cách nào thay thế, hiện tại mua KY mới còn được mua một tặng một. Nếu lần đầu không có kinh nghiệm mà làm tiểu O (aka tiểu thụ) bị thương, dì ở đây còn có thuốc, nhập khẩu từ Mỹ, bán gía ưu đãi! 

Lộc Hàm xấu hổ sắp hỏng mất, sao lại nói chuyện hạ lưu như thế! Nhìn Ngô Thế Huân còn nóng lòng muốn thử mua này mua nọ, Mục Nhiên hôn mê, cũng cố gắng, liều mạng kéo hắn ra khỏi cửa hàng người lớn. 

"Dùng hết lại đến nha!" Bác gái lời chào nồng nhiệt. 

Ngô thiếu gia phất tay chào bác gái, đem đồ này đồ nọ nhét vào túi xách. 

"Cậu cậu cậu cậu mua cái này làm gì!" Hàm bảo bảo mặt nóng lên, "Mau vứt đi!" 

"Vứt đi rất lãng phí, thật nhiều tiền a." Thế Huân dỗ cậu, "Không có việc gì không có việc gì, dù sao đảm bảo hạn sử dụng còn dài, tôi lưu giữ về sau dùng." 

"Ai muốn cùng cậu dùng!" Lộc Hàm sắp thiêu đốt, "Nhanh ném đi! Bằng không tôi tức giận!"

"Được được được, nghe lời cậu, tôi lập tức ném bỏ, chúng ta đi ăn trước được không?" Thế Huân vừa dỗ liên tục vừa lừa, vừa giúp cậu đi ra ngoài, vừa ở trong lòng tính toán. 

Sao lại có thể bỏ được, sớm dùng một chút mới là vương đạo! 

Bởi vì Lộc Hàm muốn ăn cá, cho nên Ngô thiếu gia bắt xe loanh quanh, dẫn cậu đến một tiệm ăn hải sạn gần nhà hắn. 

Thịt cá trắng noãn cùng với ớt đỏ, ngon cực kỳ, thuộc tính ăn hàng của Lộc Hàm lộ rõ, sau khi nghiêm túc ăn xong ba bát, vẫn còn lưu luyến chọn cá. 

"Hàm Hàm, ăn no rồi hay chưa?" Thế Huân trong lòng chột dạ. 

"No rồi." Lộc Hàm nghiêm túc gật đầu, sau đó dùng đũa gắp một miếng măng non, thật mềm thật cay thật ngon! 

"No rồi cậu còn ăn!" Thế Huân dở khóc dở cười, vươn tay đoạt lấy đũa của cậu, ăn no đầy bụng thì làm sao bây giờ. 

"Là cậu gọi đồ ăn nhiều lắm!" Lộc Hàm biện giải, "Không được lãng phí!" 

Cuối cùng vẫn là lỗi của mình. Thế Huân thở dài, sau khi gọi phục vụ đưa hoá đơn, liềm mạnh mẽ túm Lộc Hàm đi tản bộ. 

"Không đi!" Lộc Hàm cự tuyệt mãnh liệt, "Tôi muốn về nhà ngủ!" 

"Ăn xong liền ngủ, cậu là heo à!" Thế Huân không nói gì, "Hôm nay không được gọi xe, đi bộ về đi!" 

"...A, chân tôi đau quá!" 

"Giả vờ!" Thế Huân trừng mắt, "Về sau cơm nước xong là phải đi tản bộ, nhớ rõ chưa?"

"Này không có căn cứ khoa học—" 

"Câm miệng!" Thế Huân ngắt lời cậu, "Muốn căn cứ gì, tôi chính là căn cứ!" 

"Cậu sao lại không nói đạo lý như vậy!" Lộc Hàm kháng nghị. 

"Còn cãi nữa là hôn cậu a!" Thế Huân uy hiếp. 

"..." Lộc Hàm ngoan ngoãn câm miệng, lệ rơi đầy mặt, sao lại bá đạo như vậy, hiện tại chia tay còn kịp không? 

Hai người khi đi đến góc đường, một viên đá đột nhiên bay qua, vừa vặn "bụp" một cái trúng vào đầu Lộc Hàm. 

Lộc Hàm không hề phòng bị, chỉ cảm thấy ót tê rần, vì thế theo bản năng kêu một tiếng, che đầu. 

Thế Huân bị hoảng sợ, chạy nhanh đến gỡ tay cậu xuống, chỉ thấy trên trán Lộc Hàm đỏ một mảnh, ở giữa còn có chút tróc da. 

Một đám con nít cách đó không xa, đang vui sướng khi người gặp hoạ, nhìn sang bên này vỗ vỗ tay, miệng ồn ào "Không thèm con nít hoang" linh tinh. 

Thế Huân sắc mặt trong nhát mắt trở nên rất khó xem. 

"Không có việc gì." Lộc Hàm nhanh tay giữ chặt hắn, "Nó là em trai tôi, con nít không biết chuyện, cậu đừng tức giận." 

"Em trai cậu?" Thế Huân nghe vậy càng bốc hoả, nếu là con nít xa lạ nghịch ngợm còn chưa tính, cái này vẫn là cố ý đi? 

"Tôi giúp cậu đi giáo huấn nó." Thế Huân làm sao chịu được tâm can nhà mình bị khi dễ như vậy, tránh tay Lộc Hàm muốn đi qua. 

"Tôi xin cậu." Lộc Hàm gấp đến độ hốc mắt đều đỏ lên, liều mạng túm hắn lại, "Nó là bảo bối của cha dượng, cậu nếu đánh nó, mẹ của tôi sẽ bị ức hiếp." 

Thế Huân sửng sốt, dừng cước bộ. 

Một đám con nít cười hi hi ha ha, một bên nhăn mặt một bên bỏ chạy. 

"Cậu đừng tức giận." Lộc Hàm thật cẩn thận nhìn hắn. 

Thế Huân thở dài, vươn tay ôm cậu vào lòng, "Nó thường xuyên khi dễ cậu như vậy?" 

"Không có." Lộc Hàm nói dối. 

"Về sau đừng về cái nhà đó nữa, nếu nhớ mẹ, chúng ta liền gọi dì ra." Thế Huân cúi đầu cọ cọ cậu, "Như vậy được hay không?" 

"Ừ." Lộc Hàm gật gật đầu, vùi mặt vào trước ngực hắn. 

Đầu chóp mũi có vị khói thản nhiên, nhưng cũng có hiệu quả an thần ngoài ý muốn. 

Sau khi về nhà, Thế Huân bôi thuốc trên trán cậu cũng còn chưa yên tâm, lại ở bên cạnh chườm túi nước đá. 

"Rách da mà thôi, đừng khoa trương." Lộc Hàm nhíu mày, "Tôi sao lại yếu như vậy được." 

"Mặt rất quan trọng, nếu mặt mày hốc hác thì làm sao bây giờ?" Thế Huân kiên trì. 

"Có sẹo mới nam tính." Lộc Hàm thật ra cũng không quan tâm. 

"Không được." Thế Huân ôm cậu cắn một ngụm, khuôn mặt tao nhã thanh tú lịch sự như vậy, để lại sẹo thì làm sao được? 

Lộc Hàm không lay chuyển được hắn, vì thế đành phải ngoan ngoãn ôm chườm túi nước đá, chạy tới thư phòng làm bài tập. 

Ngô thiếu gia để hai trang tạp chí qua một bên, trong đầu óc đều là cảnh Lộc Hàm bị ném đá ban ngày, quả thật hận đến nghiến răng. 

Đừng nói với lão tử cái gì mà trẻ con không hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ lý do cái rắm, huống hồ thời điểm nó khi dễ người, cũng chẳng thể hiện ra nét đáng yêu ngây thơ của con nít. 

Vì vậy ba ngày sau, đứa nhóc kiêu ngạo bá đạo nào đó bị một đống tên côn đồ chặn ở trong hẻm nhỏ, cho đến trời tối mới khóc về nhà. 

Đương nhiên, tất cả những điều này, Hàm bảo bảo vĩnh viễn không biết. 

Lập tức đã đến kỳ thi cuối kỳ, cho nên buổi tối hằng ngày, Thế Huân đều bị Lộc Hàm nhéo nhéo làm đề thi. 

"Tôi đã làm xong hai bộ đề thi rồi!" Thế Huân xoa đầu cậu. 

"Đó là môn toán, đây là tiếng Anh, không giống nhau!" Lộc Hàm đưa bút cho hắn, "Nhanh làm đi, một đề nửa tiếng!" 

"Vậy làm xong cho tôi hôn một chút." Thế Huân đưa điều kiện. 

"... Nếu đúng trên 70%." Lộc Hàm ánh mắt hơi loạn, khi dễ Ngô Thế Huân. 

Vốn nghĩ hắn sẽ cự tuyệt, ai ngờ hắn một ngụm đáp ứng, hơn nữa trong nửa tiếng đã thành công làm xong, đưa bài thi cho Lộc Hàm. 

Lộc Hàm kiểm tra từ trên xuống dưới, thực bi ai phát hiện, Ngô thiếu gia không nhiều không ít, vừa vặn đúng 70%. 

"Lại đây." Thế Huân ngồi ở trên ghế, hướng cậu ngoắc ngoắc ngón tay. 

Chịu thua, Lộc Hàm không cam lòng không muốn đi qua, bị hắn bắt lấy ôm vào trong lòng. 

Môi hồng phấn phấn nộn nộn, so với quả đông lạnh còn khả ái hơn, Thế Huân xem thích, nhịn không được vươn ngón trỏ đè. 

"Muốn hôn thì hôn nhanh lên." Lộc Hàm bị hắn nhìn đến sợ. 

Thế Huân vui vẻ: "Khẩn cấp như vậy?" 

"Không hôn thì thôi!" Lộc Hàm mặt đỏ tai hồng, muốn chạy đi lại bị túm lại, một giây sau, trên môi liền truyền đến xúc cảm dịu dàng. 

Ban đầu hôn nhẹ như lông vũ chạm, sau lại dần dần trở nên sâu sắc, biến thành kịch liệt gắn bó giao triền, Lộc Hàm đối với tình hình mờ mịt vô tri, chỉ biết là thở hổn hển đáp ứng hắn, lại không biết bộ dáng chính mình lúc này, có bao nhiêu dụ hoặc. 

Thế Huân lung tung cởi bỏ nút áo ngủ của cậu, xoa xoa bờ ngực đơn bạc của cậu, nhẹ nhàng đảo quanh điểm sưng đỏ, đôi môi cũng một đường đi xuống, khẽ liếm bên tai cậu. 

"Từ bỏ." Trong mắt Lộc Hàm nổi lên hơi nước, khó nhịn cắn môi dưới. 

"Đừng sợ." Ngữ điệu Thế Huân rất ôn nhu, tay phải được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nhẹ nhàng cởi bỏ quần ngủ của cậu, vói vào trong. 

Lộc Hàm rõ ràng bị doạ, sợ hãi kêu một tiếng, sau đó muốn chạy, lại bị hắn chặt chẽ khoá vào trong ngực, áo ngủ bởi vì giãy dụa mà trượt xuống bả vai, kiều diễm lại dụ hoặc. 

"Bảo bối ngoan." Thế Huân ôm chặt thân mình đang lành lạnh run rẩy kia, hôn bờ vai trần trụi của cậu, tận lực giúp cậu thả lỏng, tốc độ trên tay cũng nhanh hơn. 

Tình dục lên đỉnh trong nháy mắt, đôi chân dài xinh đẹp của Lộc Hàm thẳng lên, sau đó liền mềm mại ngã xuống trong lòng hắn. 

"Hàm Hàm?" Thế Huân lau cái gì đó trên tay, hôn hôn mắt cậu, "Có khoẻ không?" 

Lộc Hàm vù vù thở dốc, qua một trận mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn xem, áo ngủ mình bị cởi loạn thất bát tao, quần cũng bị kéo xuống đầu gối, nơi riêng tư hoàn toàn bại lộ, trên đùi thậm chí còn dính chất lỏng vừa rồi không kịp lau đi... 

Một màn này thật sự rung động, vì thế đầu óc Lộc Hàm "ầm vang" một cái, mặt trong nháy mắt như thiêu đốt. 

"Thân ái, tôi làm sao bây giờ?" Thế Huân cắn vành tai của cậu, lại ái muội đỉnh đỉnh cậu. 

Lộc Hàm hận không thể ngất xỉu, đẩy hắn ra bỏ chạy, loảng xoảng lách cách một tiếng khoá trái cửa phòng ngủ. 

Cư nhiên mặc kệ bỏ lại mình?! Thế Huân nghẹn khuất, vươn tay gõ cửa. 

"Cậu đêm nay ngủ sô pha!" Lộc Hàm kiên quyết. 

Sô pha?! Thế Huân bốc lửa, "Mở cửa nhanh!" 

Lộc Hàm dùng chăn che đầu. 

"Nếu không tôi lấy chìa khoá!" Thế Huân uy hiếp, "Nếu bị tôi bắt lại, cẩn thận tôi thu thập cậu." 

Phòng an tĩnh vài giây, sau đó Lộc Hàm mở cửa, ánh mắt hồng hồng như thỏ con. 

Thế Huân bị hoảng sợ, đây là tình trạng gì?! 

"Lão tử phải về nhà!" Thanh âm Lộc Hàm rõ ràng có ý khóc. 

Lão tử? Toàn bộ cơ thể Thế Huân run rẩy, từ khi nào học được cách nói này? 

Nhưng mà hiện tại hiển nhiên không phải lúc rối rắm chuyện này, mắt thấy màn nước trong mắt Lộc Hàm, cả cổ họng đều khàn đi, Thế huân đau lòng, luống cuống tay chân tìm kẹo trong phòng cho cậu, lại giải thích cùng nhận sai, lấy điều kiện sẽ ngủ sô pha, thật vất vả mới giữ người ở lại. 

Ban đêm, Ngô thiếu gia ngoan ngoãn nhận mệnh, vừa ôm chăn trên sô pha vừa điên cuồng thở dài...

Bệnh vợ quản nghiêm trong truyền thuyết quả là bệnh nan y, trị không hết a... 

_________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top