Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Điều khoản bá vương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            Chương 9: Điều khoản bá vương

Sáng sớm ngày hôm sau, Thế Huân trợn mắt liền phát hiện Lộc Hàm đang lui tới ở trong lồng ngực mình, cổ áo bị cọ đến xộc xệch, lộ ra xương quai xanh cùng bả vai xinh đẹp.   

Thế Huân cười khổ, xem được mà không ăn được, không biết là phúc lợi hay là tra tấn.   

Một giờ sau, Lộc Hàm bị đồng hồ báo thức đánh thức, Thế Huân đã mua được canh bao và bún thơm ngào ngạt, còn có các loại rau xanh. 

Lộc Hàm thực băn khoăn, vốn nghĩ trên đường đến trường mua là được rồi, không nghĩ tới hắn còn cố ý đi một chuyến.

"Tôi sáng sớm không có việc gì, liền thuận tiện mua về." Thế Huân đỡ cậu xuống giường, "Dù sao cậu cũng phụ đạo bài tập giúp tôi, tôi coi như là nộp học phí." 

"Đó là hai chuyện khác nhau." Lộc Hàm nhảy nhảy đến túi xách trước mặt mình, lấy từ bên trong trăm năm trăm khối tiền mặt đưa cho hắn, "Này, tiền thức ăn." 

"Hử?" Thế Huân vui vẻ. 

"Có cái gì buồn cười." Lộc Hàm bĩu môi, "Tôi không có nhiều tiền, cậu ngại ít cũng đành chịu, không thì chúng ta về sau ăn riêng, tóm lại vẫn không thể để cậu trả tiền." 

"Trả thù lao cũng được, nhưng tôi nói trước, lấy rồi sẽ không trả lại." Thế Huân chọc cậu, "hơn nữa ăn cái gì cũng phải theo lời tôi." 

"Làm gì có loại điều khoản bá vương này." Lộc Hàm kháng nghị. 

"Ba bữa cứ đi theo tôi là được rồi, cậu cũng sẽ không lỗ vốn!" Thế Huân đem tiền nhét vào bóp da. 

"Cậu đi hẹn hò tôi cũng phải đi theo?" Đầu óc Lộc Hàm nghĩ ngắn, không cẩn thận đã nói ra.

"Hẹn hò?" Thế Huân sửng sốt, "Hẹn hò với ai?" 

"Người kia, bạn gái cậu tối hôm qua gọi điện đến đây." Lộc Hàm miệng hàm hàm hồ hồ. 

"Bạn gái?" Thế Huân mạc danh kỳ diệu. 

"Gọi điện thoại đó." Lộc Hàm chỉa chỉa điện thoại bàn, "Còn gọi cậu là thân ái!" 

Thế Huân bật cười, "Ngu ngốc, đó là mẹ tôi." 

"..." Lộc Hàm nghi hoặc, "Thật sự?" 

"Có cái gì phải gạt cậu." Thế Huân xao xao đầu cậu, "Tối hôm qua sao lại không nói cho tôi biết?" 

"Đã quên." Lộc Hàm nhìn trời, cảm thấy tâm tình dường như tốt hơn một chút. 

Tâm tình tốt khiến khẩu vị cũng tốt, Lộc Hàm một hơi ăn luôn một đĩa canh bao, còn sảng khoái ăn hết một tô bún huyết vịt. 

Thế Huân nhìn có chút lo lắng, hỏi Hàm Hàm cậu có chống đỡ nổi hay không? 

"Hoàn hảo." Lộc Hàm sờ sờ bụng, thoả mãn đến mắt còn nheo lại, "Ăn ngon." 

"Thật không?" Thế Huân bật cười, thùng cơm nhỏ thật đáng yêu. 

Phòng học năm hai ở lầu ba, trường học không có thang máy, cho nên sau khi hai người đến trường học, Thế Huân rất tự nhiên ngồi xổm xuống đất, ý bảo Lộc Hàm nằm úp sấp lên lưng.

"Tôi chậm rãi đi là được." Lộc Hàm đỡ lan can không buông tay. 

"Càu nhàu cái gì, đã gần vào giờ tự học rồi." Thế Huân thẳng thắn, "Nhanh lên." 

"Cái kia, tôi hơi nặng." Lộc Hàm ngượng ngùng. 

Thế Huân vui vẻ. "Cánh tay nhỏ tong teo của cậu có thể có mấy lạng thịt, mau lên đây."

Bạn học xung quanh lui tới rất nhiều, Lộc Hàm bị vây xem có chút xấu hổ, vì vậy ngoan ngoãn thoả hiệp, di chuyển qua ghé vào trên lưng Thế Huân. 

Ngô thiếu gia cõng cậu lên lầu, vừa đi vừa buồn bực, "Ăn nhiều vậy, sao lại không có chút thịt nào?" 

"Không biết, dù sao từ nhỏ tôi đã ăn như vậy." Lộc Hàm rất thành thật, lượng cơm mình ăn quả thật có chút nhiều.

Thế Huân không cẩn thận bật cười.

Lộc Hàm đỏ mặt, sớm biết vậy đã không nói. 

Giờ tự học buổi sáng, Thế Huân nhìn sách mười phút liền mệt rã rời, vì thế sát sát lại trước mặt Lộc Hàm, "Hàm Hàm." 

"Đọc sách!" Thời điểm học tập, Lộc Hàm tuyệt đối nghiêm túc. 

"..." Thế Huân khoé miệng co rút, sao lại dữ như vậy?

"Không được phân tâm!" Lộc Hàm trừng hắn. 

"Ờ." Ngô thiếu gia ủ rũ ủ rũ lui về, chuẩn bị nằm trên bàn ngủ.

"Không được ngủ!" Lộc Hàm nhéo nhéo lỗ tai hắn, "Mau học thuộc lòng! Kỳ thi cuối kỳ không tốt, tôi sẽ không đi đóng quân dã ngoại với cậu." 

Thế Huân mở to mắt, a, đã học được dụ dỗ rồi. 

"Chịu hay không?" 

"Chịu!" Thế Huân một ngụm đáp ứng. 

Nhưng mà tiểu ngu ngốc, đến khi nào cậu mới có thể hiểu được, đóng quân dã ngoại không phải trọng điểm, cùng cậu ở một chỗ, mới là phần thưởng tôi mong muốn. 

Giờ sinh hoạt buổi chiều, chủ nhiệm lớp ở trên bục giảng nói lời thấm thía, các em là học sinh sắp tốt nghiệp cấp ba, chăm chỉ học tập, không cần phụ công thầy cô cha mẹ, phải cố gắng phấn đấu vào các trường đại học trọng điểm, cùng các loại nội dung tương tự, blah blah... Nói nửa giờ cũng chưa có hết.

Thế Huân nghe đến buồn ngủ, vì vậy dùng cánh tay đẩy đẩy Lộc Hàm, nhỏ giọng nói buổi tối cậu muốn ăn gì? 

"Mì thịt bò." Lộc Hàm được nuôi tốt lắm. 

"Không được, cậu bị thương phải ăn tốt hơn một chút." Thế Huân trừng mắt. 

"Vậy mì thịt bò cùng một quả trứng." Lộc Hàm dụ dỗ. 

Mặt Thế Huân tối sầm.

"... Cậu chọn là được rồi." Lộc Hàm rất không có tiền đồ lùi cổ về, nói cậu như thế nào muốn trở mặt liền trở mặt, mì thịt bò với trứng ăn ngon lắm a! 

Ngô thiếu gia theo thói quen vươn tay niết cậu, không nghĩ tới trên mục giảng đột nhiên truyền đến một tiếng rống: "Ngô Thế Huân!" 

Chính chủ còn chưa kịp phản ứng, Lộc Hàm đã bị doạ sợ trước, xoạt cái đứng lên.

Thế Huân vui vẻ, bị kêu là tôi, cậu đứng lên làm cái gì?

Có bạn học cười ra tiếng, Lộc Hàm sau đó nhận thức được phản ứng lại, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, hận không thể đem đầu vùi vào trong quần áo, bản thân mình vì cái gì đầu óc lại ngốc đến trình độ này? 

Thế Huân ấn Lộc Hàm ngồi lại trên ghế, chính mình đứng lên. 

"Cậu đổi chỗ với Phác Xán Liệt." Chủ nhiệm lớp chỉa chỉa Thế Huân, "Giờ sinh hoạt kết thúc liền đổi." 

"Vì cái gì?" Tính tình Thế Huân rất táo bạo, trừng mắt. 

Lộc Hàm kéo kéo tay áo hắn — bình tĩnh a. 

Thế Huân vươn tay chụp đầu cậu — tôi không bình tĩnh được! 

"Tan học đến văn phòng của tôi!" Chủ nhiệm lớp rất tức giận, Lộc Hàm là đứng đầu khối, đương nhiên phải được bảo vệ tốt, loại học sinh nghịch ngợm này phải tránh xa một chút, đỡ bị khi dễ. 

Thế Huân trở lại chỗ ngồi, tức giận liếc nhìn Phác Xán Liệt ngồi phía sau một cái. 

"Cậu đừng tức giận a!" Lộc Hàm cẩn thận an ủi hắn. 

Tâm tình Ngô thiếu gia không tốt, không muốn nói chuyện, cho đến khi tan học mặt vẫn còn âm lạnh. 

"Cho cậu ăn này." Lộc Hàm lấy từ trong túi ra một bọc kẹo dẻo, ý đồ dỗ hắn vui vẻ một chút. 

Nhìn gói kẹo đầy màu sắc, Thế Huân run rẩy mặt, sao lại ngây thơ như vậy?

"...Không cần thì thôi." Lộc Hàm thu gói kẹo về, quyết định vẫn không nên trêu chọc hắn. 

Thu lại làm cái gì, lão tử còn chưa nói không ăn! Thế Huân trừng mắt, vừa mới chuẩn bị đem gói kẹo đoạt về, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng hỏi.

"Chuyện này, chúng ta bây giờ đổi chỗ ngồi?' Phác Xán Liệt 1m85 có tâm hồn nữ sinh mẫn cảm, run rẩy ôm túi sách hỏi. 

"Gấp cái gì?' Thanh âm Thế Huân rất không tốt, "Trở về!" 

Phác Xán Liệt ôm túi sách trở lại chỗ ngồi, a, mặt than thật đáng sợ! 

"Sao cậu lại tức giận như vậy." Lộc Hàm không thể lý giải, nghĩ nghĩ, kéo kéo cánh tay hắn nói: "Muốn tôi đi bảo giáo viên đừng đổi chỗ hay không?" 

"Có tác dụng?" Thế Huân nghe vậy thư thái hơn một chút. 

"Hẳn là có đi." Lộc Hàm kỳ thật cũng không tin tưởng, nhưng mà vẫn quyết định thử một chút, bằng không với trạng thái hiện tại này của Thế Huân, nhất định sẽ bùng nổ! 

"Hiện tại đi luôn." Ngô thiếu gia hạ mệnh lệnh.

"Sắp vào học rồi." Lộc Hàm chỉ đồng hồ cho hắn xem. "Tan học tôi đi." 

"Không được!" Ngô thiếu gia rất bá đạo, "Tôi giúp cậu, đi đi!" 

"... Chân đau." Lộc Hàm ý đồ tìm cớ, nhưng kinh nghiệm diễn trò không đủ lại khẩn trương, vì thế có phần giả, liếc mắt một cái liền bị nhìn thấu. 

"Tôi đếm tới ba, nếu không đi tôi liền ôm cậu đi qua." Ánh mắt Ngô thiếu gia sắc bén, "Một." 

Ôm, ôm? Lộc Hàm lệ rơi đầy mặt, khập khiễng đứng lên. 

Đuôi mày Thế Huân nhẹ nhàng cong lên, giúp đỡ Lộc Hàm  ra khỏi phòng học. 

Ba phút sau, ngoan bảo bảo ở trong văn phòng giả đáng thương, cha mẹ li dị, mình lại bị thương, toàn khối chỉ có Thế Huân đối xử cậu tốt nhất, mang cậu đi bệnh viện còn giúp cậu chép bài, bản thân mình không muốn hắn bị đổi chỗ. 

Giáo viên nghe bụng đầy chua xót, sau lại khó khăn như vậy. 

Thế Huân tựa bên ngoài văn phòng, muốn nghe lại không nghe được, vì thế lòng đầy nôn nóng. 

Rõ ràng là vợ tương lai của lão tử, sao có thể có khả năng để cậu ngồi với tên con trai khác, bộ dáng chảy nước miếng khi cậu trộm ngủ trên lớp, còn có khuôn mặt đỏ bừng khi tỉnh ngủ, đánh chết cũng không để cho người khác xem được. 

Mười phút sau, Lộc Hàm khập khiễng nhảy ra, Thế Huân chay nhanh đến bắt trụ cậu, "Thế nào?" 

"Thu phục!" Lộc Hàm hướng hắn giơ tay chữ V, cười có chút đắc ý. 

Nhìn bộ dáng khả ái của cậu, Thế Huân liều mạng nhịn xuống, mới không trực tiếp cúi đầu hôn. 

"Nhưng mà giáo viên nói, kỳ thi cuối kỳ tôi không được rớt khỏi ba hạng đầu tiên, nếu không học kỳ sau đổi chỗ của cậu." Lộc Hàm đỡ cánh tay hắn đi về phía trước. "Cho nên về sau thời điểm tôi học bài, cậu không được quấy rầy tôi!" 

"Câu còn phải học sao?" Thế Huân vuốt mông ngựa của vợ, "Cho dù không đọc sách, cậu vẫn đứng đầu cả năm." 

Lộc Hàm nhức đầu ngây ngô cười, "Hắc hắc, cũng phải." 

Thế Huân dở khóc dở cười, sao lại không khiêm tốn chút nào vậy. 

Cơm chiều ăn thật phong phú, Lộc Hàm ở trong lòng gian nan tính sổ, cứ ăn kiểu này, năm trăm khối của mình kia chỉ cần ăn hai ba món đã hết sạch sẽ. 

"Được rồi, đừng rối rắm, tôi mời cậu mà." Thế Huân giúp cậu gắp rau. "Mau ăn, thịt đợi một chút." 

"Không được, chúng ta chia đôi là được rồi." Lộc Hàm có ý muốn gánh vác. 

"Tuỳ cậu tuỳ cậu." Thế Huân lười tranh với cậu, trực tiếp đoạt lấy tiền của cậu nhét vào túi quần. "Thế này được chưa?"

Lộc Hàm ở trong lòng thở dài, kết nhóm với đại thiếu gia này, thật sự là chuyện lãng phí nhất trên đời. 

Hai người sau khi về nhà liền làm bài tập, Thế Huân hỏi toán xong hỏi qua vật lý, quất quít Lộc Hàm hai giờ, sau đó đưa cho cậu bốn trăm khối. 

"Làm cái gì?" Lộc Hàm khó hiểu. 

"Phí học thêm, một giờ hai trăm." Thế Huân đáp như đương nhiên. 

"Tôi mới không cần." Lộc Hàm mãnh liệt cự tuyệt, chính mình đang ở nhà người khác, còn được hắn chiếu cố, thiếu nhân tình đã quá nhiều, sao có thể lại lấy tiền của hắn. 

"Này, cho cậu đưa tiền ăn cho tôi, sao không cho tôi đưa học phí cho cậu?" Thế Huân nhướng mi, "Hoặc là đều không tính, hoặc là tính rõ ràng, chính cậu chọn." 

Nhìn ánh mắt trêu tức của hắn, Lộc Hàm có điểm xấu hổ.

"Không nói cũng được, về sau không được tiếp tục đề cập chuyện tiền bạc với tôi." Thế Huân xoa xoa mũi cậu, "Đi thôi, ăn trái cây."

"Cám ơn cậu." Khoảng cách giữa hai người rất gần, lỗ tai Lộc Hàm có chút nóng. 

Thế Huân vui vẻ, sớm hay muộn cũng phải thành vợ lão tử, phân rõ ràng như vậy làm cái gì, mọi thứ đều là của cậu, huống chi là chút tiền này!  

________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top