Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Sinh ly tử biệt đã là một quy luật bất di bất dịch của tự nhiên, mỗi con người khi có mặt trên cuộc đời đã được tạo hóa sắp đặt sẵn con đường sinh mệnh. Cứ ngỡ bản thân có thể thay đổi được định mệnh, có thể rẽ sang hướng khác hoàn toàn ngược lại với ý trời, song, sự thay đổi và cái rẽ ngang ấy cũng đều nằm trong lòng bàn tay của số phận mà thôi.


Tang lễ của Tuấn Miên diễn ra trong ba ngày, Xán Liệt cùng phụ giúp Khánh Thù và dì về quê chôn cất. Khánh Thù đã khóc rất nhiều, khóc đến cạn khô nước mắt. Cậu không nghĩ người em trai cậu hết lòng hết dạ chăm sóc bấy lâu nay lại có thể nhanh chóng rời xa cậu như thế.



Điều khiến cậu đau đớn và day dứt nhất chính là trong giây phút Tuấn Miên đối mặt giữa ranh giới của sự sống và cái chết, cậu đã không ở bên cạnh và nhìn mặt em trai lần cuối.




Chung Nhân thật sự muốn được bên cạnh Khánh Thù, cùng cậu vượt qua giai đoạn khó khăn này, nhưng khi trông thấy ánh mắt vương vấn của cậu dành cho Xán Liệt, anh biết anh đã trở thành người thua cuộc.



Ba ngày cậu không trở về nhà, với anh như ba thế kỷ trôi qua. Trước kia, anh và cậu là hai kẻ xa lạ, là hai đường thẳng chỉ giao nhau ở một điểm rồi sau đó sẽ mãi mãi không còn mối liên quan nào với nhau.




Có thể việc gì cũng đều nằm trong dự tính của anh, duy chỉ có tình cảm mà anh ngày ngày trao cho Khánh Thù, anh chẳng thể nào lường trước được.


"Con nói gì? Khánh Thù về quê một tuần à? Như thế có nghĩa là việc em trai con nói về nó hoàn toàn là sự thật sao?" Bà Mĩ Anh gắt gỏng khi nghe Chung Nhân nói.


"Dạ...phải! Con không cố tình giấu ba mẹ. Vì con sợ mẹ sẽ không chấp nhận hoàn cảnh gia đình của cậu ấy. Nhưng cậu ấy không phải là hạng người tham tiền như Bạch Hiền đã nói."

"Chuyện ấy ra sao mẹ nghĩ con sẽ nhận thức được. Nhưng tại sao nó về quê mà lại không báo với ba mẹ biết, nó xem ba mẹ là gì hả? Muốn đi đâu thì đi, muốn về lúc nào thì về, nó có biết bản thân đã làm mẹ rồi không?"


"Thế Huân đã có má Lam chăm sóc, cậu ấy làm xong công việc sẽ trở về ngay."

Bà khoanh hai tay trước ngực. "Gia đình này giờ con làm chủ, con muốn giải quyết sao cũng được. Mẹ không có quyền can thiệp. Sau này nếu có chuyện gì xảy ra, con đừng trách mẹ đã không cảnh báo trước!"


Sau khi tang lễ kết thúc và mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, Xán Liệt đưa Khánh Thù vào lại Seoul còn dì vẫn ở lại quê để tiện cho việc nhang khói cho Tuấn Miên.


Cậu không trở về nhà Chung Nhân mà ở lại nhà trọ của dì đã thuê. Thời gian này, cậu đã suy nghĩ thật kĩ, số tiền cậu dành dụm vẫn còn nhiều, dự định sẽ chữa bệnh cho Tuấn Miên, nhưng giờ thì không cần thiết nữa, cậu quyết định sẽ gửi trả lại cho Chung Nhân và nhanh chóng thu xếp rời khỏi nhà anh. Dẫu sao, thời hạn mà anh nói cũng đã đến lúc.



Mỗi ngày Xán Liệt đều bên cạnh Khánh Thù. Sáng đưa cậu đến trường, tan học đưa cậu về.


Tuy anh thật sự vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ của Chung Nhân và Khánh Thù, thế nhưng trong thời gian này, anh không thể đành lòng bỏ mặc cậu với nỗi đau mất mát quá lớn.


Xán Liệt ngồi thừ với những suy nghĩ lan man, xung quanh là tiếng nói chuyện rôm rả của đám bạn cùng lớp. Khánh Thù hôm nay trở bệnh, dù rất muốn đến trường vì dạo gần đây chuyện học tập đã có phần sa sút, nhưng anh đã bảo cậu cứ yên tâm nghỉ ở nhà thêm vài ngày lấy lại tinh thần và sức khỏe, anh sẽ giúp cậu xin phép với các giáo sư.


Bất chợt điện thoại anh rung lên bần bật trên bàn, cuộc gọi từ số máy của Chung Nhân.

"Tôi có thể nói chuyện với cậu không?"

"Bây giờ à?" Xán Liệt thắc mắc.

"Khi nào cậu rảnh?"

"Hai tiếng nữa tôi mới học xong."

"Vậy thì hai tiếng sau tôi sẽ đến trước cổng trường đợi cậu."


Giờ tan học, từ phía xa Xán Liệt đã nhìn thấy chiếc xe ô tô sang trọng đỗ bên kia đường. Chung Nhân tựa lưng vào xe, miệng nhóp nhép nhai kẹo cao su.



Không biết từ khi nào, anh đã từ bỏ thói quen hút thuốc, có lẽ vì có một người con trai đã nói với anh, thói quen này vô cùng có hại cho sức khỏe.

"Có việc gì mà cần gặp tôi gấp thế?"

"Lên xe rồi nói."


Đợi Xán Liệt an tọa trong xe,Chung Nhân mới lên tiếng.

"Khánh Thù không đi cùng cậu sao?"

"Hôm nay cậu ấy không đến trường."

"Tại sao thế?"

"Cậu ấy bị bệnh."


"Bệnh à? Cậu đã đưa em ấy đến bệnh viện chưa? Uống thuốc chưa? Tại sao lại bệnh chứ?" Chung Nhân bất ngời tỏ vẻ sốt sắng.


"Chỉ là cảm xoàng thôi, uống thuốc và ở nhà nghỉ ngơi sẽ khỏe lại ngay. Anh có vẻ rất lo lắng cho Khánh Thù." Xán Liệt không kiềm chế được nữa, đành phải hỏi cho rõ ngọn ngành bao nhiêu thắc mắc anh đã suy nghĩ bấy lâu.



"Thật sự giữa anh và cậu ấy có mối quan hệ gì? Tôi không tin cậu ấy lại phản bội tôi một cách nhanh chóng như thế."


"Phải." Chung Nhân thở dài, tựa người vào ghế một cách rầu rĩ.


"Ngay từ đầu Khánh Thù đã không phản bội cậu. Từ trước đến nay người em ấy yêu nhất vẫn là cậu. Còn với tôi, chẳng qua chỉ là một mối quan hệ mập mờ, không rõ đầu đuôi mà bản thân tôi đã tạo dựng nên."

"Nghĩa là sao?"

"Lần đầu tiên tôi gặp Khánh Thù trong quán bar, cứ nghĩ cố ấy cũng như những loại đàn ông thấp hèn mà tôi đã từng gặp, thích tiền, đem thân mình ra làm những trò đê tiện để được đáp ứng vật chất. Nhưng thật sự bản thân tôi cũng chẳng cao quý như ai. Tôi ăn chơi, quen hết người này rồi lại lên giường với người khác, cuối cùng gánh lấy hậu quả là một đứa bé trai chào đời mang cốt nhục của tôi. Trong lúc đó, gia đình tôi ở nước ngoài về, tôi vì muốn che giấu tội lỗi của mình, đành bỏ tiền ra thuê cậu ấy làm vợ. Bắt đầu từ đó, tôi đã thay đổi cuộc sống của Khánh Thù, tôi khiến cậu ấy phải chịu nhiều uất ức vì gia đình, phải từ bỏ cả tình yêu đẹp mà cậu ấy đã nuôi dưỡng. Đến khi tôi biết được hoàn cảnh của Khánh Thù, tôi đã tự trách bản thân rất nhiều, rồi...tôi nhận ra tôi đã thầm yêu cậu ấy từ lúc nào. Một cảm giác hoàn toàn khác so với những gì tôi đã trải qua trước đây. Cứ ngỡ bản thân rất hiểu sự đời, rất giàu kinh nghiệm trong tình ái, thế nhưng, những ngày gần đây, tôi biết cậu ấy đã vào lại Seoul nhưng lại không trở về nhà, tôi đã hiểu trái tim cậu ấy chưa bao giờ thuộc về tôi."


Xán Liệt cảm thấy tim như bị bóp nghẹn vì những lời kể của Chung Nhân. Thời gian qua, tuy vẫn không can tâm với việc Khánh Thù từ bỏ anh mà đi, nhưng anh vẫn luôn dằn vặt về những nỗi đau mà cậu gây ra, lại còn tìm cách để giày vò cậu.

Thế mà tại sao cậu vẫn không oán trách anh, vẫn dành tình cảm cho anh nhiều như thế? May mà tận sâu trong đáy lòng, niềm tin của anh với Khánh Thù vẫn chưa vội tàn úa.

"Chuyện của cậu và Bạch Hiền..."

"Giữa tôi và em trai anh không có gì cả, chẳng qua...tôi chỉ muốn trả thù Khánh Thù thôi."

"Cậu ngốc thật!" Chung Nhân hậm hực nói.

"Cậu có biết em ấy đã rất đau lòng khi trông thấy cậu như thế không? Trong tình yêu không bao giờ có khái niệm trả thù cả, cậu càng làm em ấy đau khổ, bản thân cậu cũng đau gấp ngàn lần."


"Tôi hiểu chứ, thế nên sau ngày hôm đó tôi rất muốn giải thích với em ấy. Khi nghe anh báo tin em ấy bị xe quẹt phải vào bệnh viện, tôi vô cùng hoang mang và lo lắng. Giây phút ấy thì tôi đã biết bản thân mình không thể nào sống thiếu Khánh Thù."




"Em ấy cũng thế, cũng không thể nào sống thiếu cậu." Dù trong lòng rất đau khi phải thốt ra câu nói này, nhưng suy cho cùng, Chung Nhân cũng phải đối mặt với sự thật.


Cả hai bất chợt im lặng. Ai sẽ hiểu hết những điều kì diệu trong tình yêu? Có người sẽ nghĩ Chung Nhân rất ngốc khi đem tất cả mọi chuyện giải thích một cách tường tận với Xán Liệt, như thể dâng người con trai mình yêu vào tay người khác. Anh có thể nói khác đi, hoặc giả như im lặng, chẳng hành động gì cả, cứ mặc cho cả hai người họ hiểu lầm lẫn nhau, cho dù có trở về bên nhau nhưng lòng tin đã vơi đi một nửa, cuối cùng họ có vượt qua được niềm tin trong tình yêu không đều là việc của họ. Còn anh, anh sẽ tranh lấy lợi thế mà tiếp tục giành lấy Khánh Thù, có ai ngăn cản được?

Chung Nhân đã chọn cách buông tay. Vì Khánh Thù , vì anh cũng không thể chắc chắn được tương lai mình rồi sẽ ra sao.



"Anh sẽ giải thích như thế nào với gia đình về chuyện của Khánh Thù?" Xán Liệt hỏi.

"Chẳng còn cách nào khác, tôi đã nói rõ mọi chuyện với mẹ tôi rồi. Cứ nghĩ bà sẽ nổi một trận lôi đình, sau đó sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà, trở thành một Chung Nhân hành khất nay đây mai đó, thế mà chỉ một cái tát trời giáng, tôi lại được yên thân. Nói ra cũng xấu hổ thật, lớn ngần này lại còn bị mẹ đánh. Nhưng xem ra cũng đã may mắn lắm rồi." Anh cười trừ.


"Anh vừa nói...anh là Chung Nhân à???" Xán Liệt mở to mắt nhìn anh.


"Chẳng phải cậu biết tên tôi sao?" Trông Chung Nhân còn ngạc nhiên hơn cả Xán Liệt.

"Tôi chỉ nghe Khánh Thù gọi anh là Nhân, làm sao biết anh họ gì. Nhưng, ý của tôi là...anh chính là Chủ tịch hội đồng quản trị công ty cổ phần Chung Nhân??"


"Ừ...ừ...có nhất thiết phải khơi ra cả chức vị dài lê thê đó không?"


"Thảo nào...anh lại cực khổ làm hết việc này đến việc kia chỉ vỉ giữ danh tiếng. Anh cũng giỏi ẩn mình thật. Tôi không hiểu bằng cách nào mà anh không để lộ diện ra trước nhà báo, trong khi tôi thấy anh vẫn đi lung tung khắp nơi."

"Cậu quá khen rồi, tôi may mắn thôi, hoặc cũng có thể nói bọn họ quá kém cỏi. Nhưng dù báo chí có đưa gương mặt của tôi lên trang bìa, tôi cũng không quan tâm. Hết chuyện để nói, bọn họ sẽ chuyển đề tài thôi. Vả lại, tôi không nghĩ bản thân mình quan trọng đến thế. Cuộc sống này vẫn còn rất nhiều người xứng đáng được họ để mắt đến hơn tôi."



"Thế anh không lo tôi sẽ tung chuyện anh thuê vợ cho họ biết à? Chắc chắn sẽ là một tin rất hấp dẫn, và chắc chắn tôi cũng được lợi nhuận kha khá về nó."
Chung Nhân bật cười. "Thật ra thì tôi không tin cậu, nhưng tôi tin Khánh Thù.

Người mà em ấy đã chọn sẽ không vì ham lợi mà bán đứng người khác."

Nhắc đến Khánh Thù, Xán Liệt nhận ra trong mắt anh có phần thay đổi. "Anh không muốn gặp lại Khánh Thù sao?"


"Rất muốn, thật sự rất muốn. Nhưng gặp nhau rồi thì sao? Tôi chỉ càng lưu luyến thêm. Thôi thì đành âm thầm rời xa em ấy. Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại. Điều cuối cùng, cậu có thể hứa với tôi một chuyện được không?" Anh nghiêm túc nói.

"Anh cứ nói!"


"Hãy chăm sóc Khánh Thù thật tốt. Đừng khiến em ấy phải tổn thương thêm bất cứ điều gì nữa."


"Tôi hứa! Anh yên tâm!" Xán Liệt nói với giọng chắc nịch.


Sau cuộc trò chuyện, Chung Nhân đưa Xán Liệt chiếc ba lo đã sắp xếp đầy đủ quần áo và sách vở trả lại cho Khánh Thù . Trước khi đi, anh không quên "trao" cho Xán Liệt lời hăm dọa.

"Nếu có một ngày cậu làm em ấy buồn, tôi nhất định không tha cho cậu. Cho dù cậu có lẩn trốn đi đâu, tôi cũng sẽ lôi cậu ra đánh một trận tơi bời. Nhớ đấy!"


Những ngày ở quê lo tang lễ, Khánh Thù không ăn uống được gì, mà thực chất là cậu chẳng có tâm trạng để nuốt nổi thứ gì, cứ uống nước lọc cho qua. Có vẻ cảm giác đau đớn quá lớn đến nỗi lấn át cả những cảm giác thông thường của một con người. Đến khi Xán Liệt trông thấy cậu gần như gục ngã trước linh cửu của em trai, anh và dì phải khuyên nhủ cậu hết lời, áp đặt sẽ không cho cậu đưa Tuấn Miên đi nếu cứ bướng bỉnh nhịn đói.



   Trước khi về ký túc xá, Xán Liệt ghé thăm Khánh Thù xem bệnh tình của cậu như thế nào, sẵn tiện trả lại chiếc ba lo mà Chung Nhân đã đưa. Anh bắt gặp cậu đang ngồi thẫn thờ trên giường, đôi mắt sưng húp. Anh đoán ra ngay Khánh Thù lại không nén nỗi đau thương khi nghĩ về em mình.


   "Khánh Thù!" Xán Liệt ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay gầy guộc. "Em có nhớ đã hứa với anh chuyện gì không?"
Cậu gật đầu, nhưng nước mắt cứ lăn dài trên má. "Nhưng em vừa nằm mơ thấy Tuấn Miên, em không thể chịu đựng được. Em thật sự rất nhớ, rất nhớ em trai của em. Tại sao ông trời lại nhẫn tâm như vậy, nỡ cướp mất người em yêu thương nhất? Em không đành lòng."


    Xán Liệt siết tay cậu thật chặt. "Anh hiểu cảm giác của em mà. Nhưng em nhớ dì đã nói gì không? Tuấn Miên ra đi rất thanh thản, chẳng có đau đớn, chẳng có ưu phiền. Em từng kể với anh, từ nhỏ Tuấn Miên đã phải sống những ngày tháng ngây ngây dại dại, không được đi học, không được chơi đùa như bao đứa trẻ khác, ngoài em và dì, Tuấn Miên hoàn toàn biệt lập với thế giới xung quanh. Em trách ông trời cướp đi người em yêu thương, thế em có nghĩ rằng thực chất ông ấy đang giải thoát cho Tuấn Miên không? Hay là em cứ nghĩ như thế này, Tuấn Miên không thuộc về thế giới của chúng ta, em chỉ có thể chọn một trong hai. Một là Tuấn Miên tiếp tục bên cạnh em, sống tiếp những ngày không có tương lai, sau này đến lúc em có gia đình riêng, phải lo toan thêm những chuyện khác, liệu em có đủ thời gian chăm sóc cho cậu ấy nữa không? Hai là phải em chấp nhận để cậu ấy trở về bên một thế giới khác, một nơi thích hợp hơn, an yên hơn."


    Anh ngưng lại, đưa tay lau những giọt nước mắt thấm đẫm trên má cậu. "Em vẫn sẽ chọn cách thứ hai chứ?"
Khánh Thù lại gật đầu.

   "Em có quyền nhớ đến Tuấn Miên, có quyền khóc hay buồn, nhưng tuyệt đối không được suy sụp. Em vẫn còn dì luôn yêu thương em và còn...anh nữa. Em đành lòng để cho anh ngày ngày nhìn thấy em đau buồn sao?"

  "Anh...anh tha thứ cho em à?" Cậu sụt sịt nói.

  "Em có biết hôm nay anh gặp ai không? Chung Nhân đó! Anh ấy đã kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện xảy ra giữa hai người, còn nhờ anh đưa lại quần áo và sách vở cho em nữa." Xán Liệt đưa ánh mắt tha thiết nhìn Khánh Thù "Anh xin lỗi! Người cần tha thứ là anh mới phải, anh đã không tin tưởng em, lại còn dùng Bạch Hiền làm tổn thương em. Anh thật ngốc!"

  Cậu mỉm cười nhẹ nhõm, bất chợt nhớ đến Chung Nhân , cậu cảm thấy có chút áy náy. "Chắc là anh Chung Nhân phải khó khăn lắm mới có thể nói rõ mọi chuyện cho mẹ anh ấy biết."



  "Nhưng nói ra tất cả sự thật sẽ tốt hơn cứ giấu giếm mọi thứ. Anh tin anh ấy sẽ vượt qua được. Còn trách nhiệm của em hiện tại đã kết thúc rồi, em đừng nghĩ đến nữa."


  "Ừm. Ngày mai em sẽ ra ngân hàng chuyển số tiền còn lại vào tài khoản của anh ấy."

  "Anh sẽ đưa em đi."


    Khánh Thù vòng tay ôm lấy Xán Liệt, đã lâu rồi cậu không cảm nhận được sự ấm áp như thế này. Khoảnh khắc ấy, cậu cứ ngỡ sẽ không có gì ngăn cản được tình yêu giữa hai người, không ai được quyền chen ngang phá vỡ hạnh phúc mà cậu đã vất vả gìn giữ.



   Song, tương lai là một ẩn số vô cùng khó lường, huống gì tình cảm lại là con số không tuyệt đối. Thế nên, chuyện suốt đời
suốt kiếp, ai có thể dự tính trước được?


—————- End Chap 14——————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top