Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 26 Họa phúc khôn lường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa tới siêu thị Phuwin bắt đầu tính toán đồ phải mua, hoàn toàn bỏ quên Dunk khiến cậu nhàm chán mà đi theo sau làm chân sách đồ. Bỗng một chiếc mũ thu hút sự chú ý của cậu, không hiểu sao khi thấy nó cậu lại nghĩ ngay tới Joong. Cho nên liền đem đống đồ để vào một góc đi tới quầy xem xét. Biết sao được cậu vốn là kẻ nghiền mũ mà, mua một chiếc cho Jong của cậu làm quà sinh nhật cũng được đó.

Trong khi Dunk đang chìm đắm trong thế giới của mình thì Phuwin cũng không khác là mấy, lâu rồi không làm bánh khiến cho anh quên mất cả nguyên liệu cứ phải loay hoay mãi chọn qua chọn lại. Trong khi đó còn chưa biết mà quà gì cho Joong nữa. Có lẽ vì mải suy nghĩ mà Phuwin lại một lần nữa mất cảnh giác không biết rằng có một người đang tới gần mình.

- PI CẨN THẬN.

Tiếng hét của Dunk khiến anh giật mình quay lại chỉ kịp nhìn thấy nụ cười nham hiểm cùng ánh mắt tràn đầy sát khí đang hướng về phía mình thật gần.

-A~

Anh khẽ kêu lên khi cố gắn tránh mũi dao đang đâm về hướng mình, biết rằng di chuyển nhanh nhẹn với bản thân lúc này rất khó cho nên cũng chỉ cố gắng dùng hết sức mà tránh. Hai tay theo bản năng mà che chắn trước bụng, anh có thể xảy ra chuyện nhưng đứa trẻ thì nhất định không thể.

Nhưng may mắn rằng khi người kia lần thứ hai định tấn công anh thì Dunk đã tới nơi. Cả hai đánh qua đánh lại không ai chịu nhường ai. Phuwin ngồi bệt dưới nền hai tay vẫn ôm bụng ánh mắt đầy lo lắng nhìn. Anh không biết thân thế hay quá khứ của Dunk nhưng anh có thể khẳng định võ thuật cùng sức mạnh của cậu em này không kém gì hai người nhà anh. Vậy mà người kia lại có thể đánh ngang sức với Dunk nhất định không tầm thường.

Phụ nữ lại là phụ nữ nữa, anh rút cuộc là đã đắc tội với mấy người phụ nữ vậy.

Phuwin thầm nghĩ khi nhìn kĩ hơn người muốn hại mình.

-Dunk cẩn thận.

Nhân lúc Dunk không để ý người kia không biết lấy đâu ra con dao định đâm lén cậu. Dunk theo tiếng hét của Phuwin tránh được nhưng lại bị một nhát chém dài qua cánh tay.

Người tụ tập lại ngày càng nhiều bảo vệ cũng bắt đầu tới người kia định bỏ chạy nhưng sao Dunk có thể để như vậy . Dùng tay không bị thương cậu chế trụ người kia, dù sao cũng là phụ nữ nên người kia cuối cùng cũng bị cậu làm ngã trên sàn.

Đám bảo vệ cùng người vệ sĩ kiêm lái xe nhìn cảnh trước mặt mà sợ xanh mặt, nếu thiếu phu nhân mà có chuyện gì thì không biết họ còn có thể toàn mạng không.

-Pi có sao không?

Dunk giao người phụ nữ cho đám người vừa tới, không để ý đến tay còn đang chảy máu vội hỏi thăm Phuwin. Cậu biết việc cần quan tâm lúc này không phải là xử lý kẻ kia, cũng không phải cánh tay mình mà là Phuwin và đứa bé. Nếu hai người họ xảy ra chuyện gì thì không cần anh em nhà họ Lertratkosum mà chính cậu cũng không thể tha thứ cho bản thân.

-Tay em...chảy máu kìa nhanh...nhanh băng lại...

-Pi sao vậy? Sao mặt lại tái nhợt còn đầy mồ hôi nữa....

-Pi không sao...chỉ là bụng a~

Anh cố nhịn xuống cơn đau vì sợ Dunk lo lắng vì cứu anh cậu đã bị thương ở tay, anh không muốn lại làm cậu phải lo cho mình. Nhưng chính là bụng càng ngày càng đau từng cơn từng cơn khiến cho bàn tay anh nắm chặt tới đỏ cả lên.

-Còn đứng đó làm gì nhanh chuẩn bị xe.

Dunk nhìn Phuwin đâu đớn cắn chặt môi đến rớm máu, bất chấp cánh tay bị thương bế anh lên hướng đám người còn đang ngây ra mà quát lớn.

-Pi cố lên, sắp tới bệnh viện rồi.

-Pi... vẫn ổn...chỉ là...tiểu Palm...có vẻ muốn...ra đời rồi.....

Phuwin cố nói trong hơi thở đứt quãng, anh hiện tại anh đau muốn chết nhưng cũng rất hạnh phúc chờ đứa con mà anh luôn mong chào đời.

-Pi....Pi....

Dunk điện thoại cho Pond cùng Joong xong quay qua nhìn Phuwin lúc này đã đau đớn không còn tỉnh táo càng sốt ruột. Vừa tới nơi vội đặt anh lên giường bệnh đã đợi sẵn đi theo cho tới khi cánh cửa phòng cấp cứu khép lại.

-Phuwin/ P'Phuwin...sao rồi.

Hai anh em Pond và Joong vừa tới nơi đã vội lao vào Dunk hỏi.

-A...Đau ...

Dunk vì vết thương bị chạm vào vào nhăn mặt khẽ rên lên, lúc này hai anh em họ Lertratkosum mới để ý đến cánh tay vẫn đang chảy máu của Dunk vội buông cậu ra.

-Pi ấy không sao nhưng có lẽ sẽ sinh .....

-Này...Dunk Natachai cậu sao thế...

Dunk chưa nói hết câu không biết vì mất máu hay quá mệt mà ngất đi cả người ngã trên người Joong.

-Em chăm sóc cậu ta đi chuyện ở đây anh sẽ lo.

Pond dùng chút lý trí cuối cùng quay qua dặn cậu em. Thật là sao chuyện này lại xảy ra chứ, hai cha con Phuwin mà làm sao anh biết sống thế nào đây.

Joong nhìn anh trai như kẻ mất hồn dựa vào tường mà vò đầu bứt tai lại nhìn người trong lòng, dù không an tâm nhưng vẫn quyết định nghe lời Pond. Dù sao Dunk người này có thể coi chính là ân nhân của gia đình cậu.

Đợi khi Joong đi được một lúc thì từ trong phòng cũng vang lên tiếng trẻ con khóc, khiến tâm tình Pond càng hoảng loạn vừa mừng nhưng lại vừa lo.

-Bác sĩ vợ tôi...

-Chúc mừng là một bé trai, rất kháu khỉnh.

-Vậy còn vợ tôi....

-Cậu ấy chỉ là kiệt sức nên ngất đi thôi.

-Cám ơn, cảm ơn....

Pond giống như trút được tảng đá ngàn cân hướng vị bác sĩ cảm ơn không ngừng làm cho ông phải bật cười. Đúng là lần đầu làm cha có khác vui đến nói lăng liên thiên rồi.

Nhìn đứa trẻ đáng yêu trên tay nữ y tá lại nhìn người đang nằm trên giường, trong lòng anh liền dâng lên cảm giác thật kỳ diệu. Đây phải chăng chính là cảm giác được làm cha, cảm giác của một gia đình.

Phuwin à, cám ơn em, cám ơ em vì đã ở bên anh yêu anh và cho anh một gia đình của riêng mình.

....

Joong cúp điện thoại thở dài nhẹ nhõm, P'Pond vừa điện cho cậu thông báo rằng hai cha con Phuwin đều bình yên.

-Tỉnh rồi sao?

Khi cậu quay lại phòng thì thấy người kia đang nhăn mày nhăn mặt trên giường, hẳn là do vết thương.

" Thật là sao lại để mất máu nhiều như vậy, vết thương lại còn nhiễm trùng, chậm chút nữa là nguy rồi ".

Lời nói lúc nãy của bác sĩ lại vang lên trong đầu cậu lại nhìn tới dáng vẻ chật vật của người kia trong lòng không hiểu sao thấy xót xa.

-Cậu nằm yên đi càng cử động sẽ càng đau.

-P'Phuwin......

-Pi ấy không sao, an tâm đi.

-Cậu chắc cũng đói rồi muốn ăn gì tôi đi mua.

-Sao cũng được.

-Vậy được đợi tôi.

Dunk nhìn bóng người kia khuất dần mà vẫn ngây người, đây là lần đầu tiên Joong đối cậu dịu dàng như vậy cảm giác thật lạ. Đúng là trong họa có phúc, bị thương biết đâu lại hay.

Cho nên một người nào đó ngồi trên giường bệnh mà vui vẻ như bắt được vàng chỉ khổ người nào đang đi mà không hiểu sao lại thấy lạnh cả người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top