Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9

Seoul. Một ngày mưa tầm tã. Bầu không khí âm u mệt mỏi. Jun đi lững thững trê con đường đông đúc. Tất cả mọi người đều vội vã tìm chỗ trú mưa. Riêng anh thì vẫn đó, mặc cho những hạt mưa nặng nề đáp trên vai, hắt vào mắt mặn rát…

Fash back 15’ trước đó

“ireohke nan ddo (Fiction in Fiction) / itji mothago (Fiction in Fiction) “ – chuông điện thoại của anh reo lên. Nhìn tên người gọi Jun thực sự ngạc nhiên rồi cầm điện thaoij chạy nhanh ra ngoài nhà

On phone

-Yobseo?

-Jun à? Ba mẹ đang ở quán highlands, con ra nhanh nhé! – Mẹ anh rồi xong cúp máy luôn

Jun thắc mắc, chả mấy khi cha mẹ anh lại gọi gặp mặt đột xuất như vậy cả. Lần nãy lại chuyện gì hệ trọng nữa đây? Anh chạy nhanh đến đó vì cũng khá gần đây.

Ở một góc của quán café , có một cặp vợ chồng trung niên . Nhìn thì cứ nghĩ không phải một cặp vì họ ngồi đối diện nhau, lại còn lạnh lùng không nói câu nào với nhau cả. Anh chợt đoán ra tại sao…

-Con đến rồi

-Con ngồi xuống đi, ba mẹ có chuyện quan trọng cần cho con biết

-Có chuyện gì vậy ạ?

-Ba mẹ vừa quyết định ly hôn – ba anh ôn tồn nói

Jun im lặng, tạm thời cứng họng không nói được gì

-Con vẫn sống riêng bình thường cũng được mà, mỗi tháng ba mẹ sẽ gửi tiền ăn học của con qua thẻ này. Vậy đã đủ chưa? – giọng ba anh đều đều không chút cảm xúc. Ông chìa ra một cái thẻ tín dụng hạng Vip

-Đủ - Nói rồi anh đứng dậy, cầm cái thẻ tín dụng như một vật gì tởm lợm lắm và đi ra khỏi quán

Jun’s POV – Đơn giản thôi, hai người nghĩ tôi thèm muốn mấy cái thứ tiền bạc đầy mùi bố thí này lắm sao? Ông bà có bao giờ nghĩ rằng tôi cần một cái gia đình theo đúng cái nghĩa của nó không? Ly hôn thì ly hôn mà không suy nghĩ cảm nhận của tôi? Nhiều lần tôi nghĩ, tôi có phải là con của hai người không nữa cơ… Được rồi, muốn tôi tiêu pha thứ rác rưởi này chứ gì. Cứ chuyển thêm nhiều vào, thật nhiều vào, con trai ông bà sẽ sử dụng nó như giấy bỏ đi không hơn không kém!

End flash

Jun đi như lết về nhà. Khuôn mặt anh giờ như vô cảm. Anh cần, cần một ai đó để anh có thể giải tỏa mọi nỗi buồn.

Trong nhà, Jiyeon đang nấu cơm, không biết điều gì khiến hôm nay cô lại mặ váy khá ngắn, để lộ cặp chân dài thon thả không tì vết. Vòng eo nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện qua lớp vải mỏng dính…Nhìn cô quyến rũ lạ thường.

Anh đến bên cô, vòng tay ôm cô từ phía sau. Cúi đầu dừa vào vai cô…Ji giật mình, định quay lại xem anh làm sao.

-Chỉ một chút thôi, một chút thôi, hãy đứng yên – anh nói buồn bã

Ji làm theo. Cô có thể cảm nhận vòng tay của anh đang run lên từng đợt. Và, bờ vai cô đang ướt đẫm…Người anh ướt sũng nước mưa nhưng thứ nước đang ngấm dần qua vai áo cô lại ấm nóng.

Ji thấy lo, đành gỡ tay anh ra, quay lại để có thể nhìn rõ mặt anh lúc này. Đúng, thực sự anh đã…khóc…Cô định hỏi nhưng anh không cho cô cơ hội để nói, anh cúi đầu ép môi mình vào môi cô. Ban đầu, bờ môi chỉ bị chà xát, mút rất mạnh, rồi dần dần tiến sâu vào trong . Hàm răng cô bị tách ra dễ dàng, để lưỡi ai xộc thẳng vào trong. Đầu óc cô trở nên mụ mẫm. Hai cơ thể giờ dính chặt vào nhau, Jiyeon trước sau bị ép cứng không đường lui.

Cô như sắp bị nghẹt thở, đẩy anh ra nhưng chẳng ích gì, trái lại còn bị ép chặt hơn. Ji choáng váng, cảm thấy eo như sắp bị xiết đứt.

Mãi một lúc sau cô mới đẩy được anh ra

-A-anh… làm cái quái gì vậy hả???

-Chả phải cô là bạn gái của tôi sao? Ít ra cũng phải thực hiện đúng nghĩa của nó chứ? - *cười nhếch mép*

-Sao cơ?....Ưm… - cô chưa kịp nói nốt thì lại bị anh hôn tới tấp

Lần này không chỉ dừng lại ở hôn, anh bế cô vào phòng ngủ mặc cho cô giãy giụa như thế nào. Anh dung hết lực đè nghiến cô xuống. Môi anh áp vào tai cô, hơi thở trong anh phả ra nóng ran trên khuôn mặt cô. Ji liên tục kêu anh dừng lại nhưng những lời nói ấy đều bị anh nuốt chửng vào miệng… Ji có thể cảm nhận được vai áo cô đang dần khễ xuống, bàn tay không yên phận kia nhanh luồn vào bên trong lớp áo mỏng manh…Ji không thể làm gì để ngăn anh lại, nước mắt cô tuôn rơi trên gò má…

Jun tự nhiên nhận ra má mình ươn ướt, lúc nãy mới ngỡ ra là nước mắt cô. Anh đột ngột dừng lại, nhìn người con gái thút thít dưới thân mình, bỗng thấy bản thân mình thật ngu xuẩn khi làm điều này.

Anh không nói được gì, chỉ kéo chăn cho cô, chỉnh tề lại quần áo của mình rồi nhanh chóng ra ngoài.

-Mình đang làm cái quỉ gì vậy trời ?! - * vò đầu bứt tai*

Ji vẫn ở trong phòng, cô đang rất giận. Cô cũng muốn không ở đây nữa mà đi kiếm việc làm khác. Nhưng vì mẹ cô đang bệnh, cô phải làm thế nào để có thật nhiều tiền trong thời gian ngắn

-Tất cả chỉ vì tiền, vì tiền mà thôi!

Mấy ngày tiếp theo, hai người họ vẫn sinh hoạt, đi học bình thường. Nhưng cái quan trọng là chả nói với nhau câu nào. Thi thoảng chạm mặt nhau thì Ji lại nhìn Jun một cách khó chịu, chằn chọc. Cảm nhận cái ánh nhìn đó của cô, Jun thấy bực mình

-Cô có thể ngừng nhìn tôi như vậy nữa được không? – mấy hôm rồi, cái ánh mắt dau dứt đó làm anh mất ngủ. Cộng với cả chuyện ba mẹ anh đột xuất ly hôn, một thứ cảm giác buồn bực cứ bao quanh tâm trí anh.

-… - Ji im lặng. Làm lơ lời nói của anh

-Cô cút đi cho tôi! Ra khỏi đây và đừng bao giờ để tôi thấy mặt cô nữa! – Jun phẫn nộ nói khi thấy thái độ dửng dưng của Jiyeon

-Anh bảo tôi cút sao? Ăn nói cho đàng hoàng một chút đi, tôi cũng là một con người chứ phải chó mà anh được quyền nói tôi như vậy – Ji đứng bật dậy

-Thể loại người như cô chỉ bằng một con đứng vẫy thôi – Nói xong câu này Jun mới chợt thấy hối hận

-Đúng rồi đấy, tôi chỉ được như vậy thôi. Chả cần anh phải đuổi tôi cũng tự đi! – Ji gắt lên rồi chạy vào phòng thu dọn hành lí

Cô nhanh tay sắp xếp những bộ quần áo của mình ( mấy cái Jun mua thì vứt thẳng tay). Cô không chịu được những câu nói đó của anh. Nỗi căm hờn dâng lên mạnh mẽ, cô cảm thấy có một chút gì đó hụt hẫng…

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Jiyeon kéo vali đi, lướt qua anh.

Đau. Bỗng anh muốn kéo tay cô lại mà không hề biết lí do. Nhưng anh cứ đứng chôn chân tại chỗ, bàn tay tê dại đi…

Ji bước đi, từng đợt gió lạnh hắt vào mặt. Tiết trời đang chuyển sang đông, lạnh giá…

-Đồ đáng ghét, đi chết đi!!! – Ji hét lên, giờ cô dang đứng bên bờ sông Hàn. Cô ngồi đó, với hai hàng nước mắt lăn dài…Thất vọng. Đó lại hai từ hiện lên rõ nhất trong đầu cô. Chả cần thắc mắc nhiều…đơn giản là cô đã nhận ra….

Jun ngồi phịch xuống ghế sofa, nhìn mông lung trên trần nhà. Anh thực sự muốn rút lại những lời nói ban nãy. Anh biết, anh biết mình đã làm cô tổn thương rất nhiều. Và, anh biết…hình như…anh đã yêu người con gái này mất rồi…

Nghĩ đến đây, anh vơ vôi chìa khóa rồi nhanh chóng lái xe đi tìm cô

_o0o_

Ji định về nhà thì nhớ ra rằng ba mẹ mình đều đang ở trong viện. Đương nhiên là cô không muốn để ba mẹ biết lí do mình tự dưng chuyển về nhà. 

On phone with Hyosung

-Yeonie ? – Hyo

-Sungie, nhà cậu còn phòng trống không?

-Cậu hỏi đùa à? Cậu biết thừa nhà mình rồi còn gì, bé như cái lỗ mũi í, được cả cô em họ tớ nữa. nhỏ đó lên rồi ở cùng phòng với tớ , kiểu này chắc chết chật mất! Mà sao cậu lại hỏi vậy?

-À không có gì đâu. Mình đi ra đây một chút nhé. PP

-Uh

On phone with IU

-Yeonie iêu vấu !!! – Iu đang nhai cái gì đó vừa nghe điện thoại

-IU à, hôm nay ba mẹ câu có nhà không ?

-Họ đang ngồi ngoài phòng khách xem TV. Tự dưng hôm nay về, làm mình phải đi dọn phòng mệt cả người. Sao không định cư luôn ở Châu Âu đi để người ta được freedom 

-Vậy thôi , tớ cúp máy nhá

-Uh. Moah !

-Moah !

Ji vứt điện thoại vào vali một cách chán nản.

-Tại sao số mình đen thui vậy trời ???

_o0o_

Bây giờ là 11h56’ rồi. Jun vẫn loanh quanh khắp phố này sang phố nọ để tìm kiếm hình bóng bé nhỏ ấy. không biết cô ấy có về nhà không, anh lái xe qua, bấm chuông mãi mà không có ai ra. Mở điện thoại gọi điện cho Hyosung và IU , cả Suzy nữa, họ đều không biết cô đang ở đâu. Anh sợ rằng giờ này con gái mà ở ngoài đường thì sẽ không an toàn. Nghĩ đến đây thì thực sự lo lắng. Anh lại lên xe và đi thêm một lượt nữa. 

Đến một đoạn của sông Hàn, anh chợt nhận ra người con gái đang ngồi co ro trên một cái ghế đá. Cô kia rồi, anh không khỏi mừng rỡ khi nhìn thấy cô.

-Giờ này mà cô có ngồi đây thì cũng chả có ai cho đồng nào đâu – Jun buột miệng nói. Nói xong lại muốn tự đập mình vài cái

-Tôi chưa đến mức đi làm ăn xin. Mà đến mức đấy cũng không cần anh phải quan tâm – Jiyeon đứng dậy, chả thèm nhìn người vừa nói mà xách vali đi thẳng

Theo phản xạ, anh kéo tay cô lại

-Nói chuyện với tôi một chút đã

-Tôi chả có chuyện gì để nói cả - Ji giằng tay ra

-Nhưng tôi thì có – Anh nắm lấy bàn tay đang run vì lạnh kia

-Vậy nói luôn phần của tôi đi – Ji hất tay anh ra

Jun biết rằng cô sẽ không chịu nói thêm một lời nào với anh đâu. Anh kéo cô đẩy vào xe, không cho cô cơ hội để quay đi lần nữa. Không nói không giằng anh khởi động lái xe đi ngay tức khắc.

Chỉ một lúc sau họ đã về tới nhà. Jun cầm hành lý của cô đem vào nhà. Jiyeon thì lững thững theo sau.

-Tưởng anh bảo không muốn mặt tôi cơ mà ?

-Lúc đó…tôi không được bình tĩnh nên mới nói vậy…Với cả, hôm đó…tôi có làm em tổn thương không ? – Jun hạ giọng

Ji đơ người. cô ngạc nhiên khi anh chuyển cách xưng hô đột xuất như vậy.

-Vậy tại sao anh lại quan tâm tới điều đó ? – Ji đi lại gần Jun

-À, thì hôm đó tôi …, xin lỗi vì đã làm em tổn thương

-Dù sao cũng qua rồi, không nhắc lại nữa

Như vậy có nghĩa là cô hết giận anh rồi đúng không ? Jun mừng thầm. Anh đột nhiên kéo cô vào lòng. Cầm tay cô đặt vào lồng ngực của mình

-Em có cảm nhận được trái tim tôi đang đập rất nhanh không ? – Jun khẽ nói vào tai cô – chỉ ở gần em thì nó mới đập nhanh đến vậy đó

-Anh… - Ji ngước mắt lên, cô nhìn thấy khuôn mặt chân thành của anh. Tim cô cũng đang loạn nhịp đây 

-Anh yêu em – ba từ ấy như tan trong bầu không khí, mang âm thanh ấm áp hạnh phúc. Jun ghé sát môi mình vào môi cô. Nụ hôn lần này dù chỉ là phớt qua nhưng đủ hiểu tình cảm chân thật mà anh dành cho cô…

Ji đáp trả lại nụ hôn ấy thay cho câu trả lời…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top