Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8 Thi Đấu.........Đào Hôn!!

Bình minh réo gọi, chim hót véo von, hoa đua khoe sắc, báo hiệu một ngày tuyệt vời đã đến.  Thái Nghiên đã dậy từ sớm, nàng lại lên nóc nhà ngắm mặt trời mọc, tâm trạng nàng đã khá hơn sau một giấc ngủ dài.

_Thái Nghiên tỉ tỉ, xuống đây ngay nè!! Duẫn Nhi réo gọi

_Một lát nữa!!

_Không!! Tỉ xuống mau đi, ăn xong chúng ta còn ra bãi săn của hoàng cung tập hợp nữa.

_Chúng ta sẽ thi đấu về cái gì? *bay xuống*

_Ba vòng thi liên tiếp…thắng 2 vòng xem như toàn thắng!! Đầu tiên là thi vẽ trên nước.

_Gì? Vẽ trên nước? Làm sao có thể?

_Tại sao không hả tỉ? Lợi dụng khí hậu ở Minh Nguyệt quốc..chúng ta sẽ dùng mỡ động vật để vẽ..nó sẽ mau đông lại thôi!!

_Muội đúng là rất thông minh!! Còn vòng thứ 2?

_Thi đấu võ công. Tỉ với nàng ta sẽ đấu nhiều môn phối hợp: cưỡi ngựa, xạ tiễn, băng rừng, cuối cùng là đấu kiếm.

_Vòng đầu tiên muội sẽ đấu thay tỉ?

_Vâng..muội sẽ đấu thay tỉ, Mĩ Anh tỉ tỉ sẽ đấu thay nàng ta. Vòng thứ 2 trông hết vào tỉ đấy!!

_Du Lợi đâu? Ta muốn gặp muội ấy!!

_Ta đây, công chúa cần gì nào? Chào buổi sáng Duẫn Nhi của ta!! Tối qua muội ngủ thế nào?

_Chào tỉ!! Muội…tối qua sao? Uhm..ngủ rất ngon ạ!!

_Yah!! Làm ơn đừng thắm thiết trên mức cần thiết như thế trước mặt ta!! Quyền Du Lợi, ta chưa có đồng ý chuyện của muội với Duẫn Nhi đâu đấy!! *giả vờ nghiêm túc*

_Công chúa…!! *xụ mặt*

_Tỉ tỉ à!!! *lay áo Thái Nghiên*

_Phải rồi, sao mà dễ dàng cho đến với nhau thế được. Công chúa của chúng ta phải lận đận với người kia quá mà. Vì thế, hai người đừng có mà mơ!! Hahahah *từ cửa bước vào*

_Lại nhảy vô miệng ta ngồi một cách đường đường chính chính nhỉ!! Thôi Tú Anh, muội mà ko bỏ được cái tật này thì ta sẽ bắt muội nhịn đói 1 ngày.

_Một ngày quá ít!! Duẫn Nhi phản kháng

_Với muội ấy, chỉ cần 1 canh giờ không được ăn đã là cực hình rồi đấy!!!

_Yah!! Tại sao lại đổi ngược tình thế như vậy chứ? Phản đối!! Tú Anh phản bác

_Thôi thôi…Ta chỉ đùa với tất cả. Nghiêm túc vào công việc chính nè!!

_Ăn thôi!! Tú Anh nhanh nhảu!!

_Ăn cái đầu muội, chứ ăn!!

*cốc* Thái Nghiên gõ một cái rõ đau vào trán Tú Anh trong khi Tú Anh đang chuẩn bị cho món gì đó vào miệng mà thưởng thức bữa sáng của mình.

_Ui da!! Đau đấy công chúa!! Không phải chuyện quan trọng trước mắt là ăn cho no để chuẩn bị tinh thần tác chiến à?

_Không!! Bàn kế sách để toàn thắng trước đã.

……………………………..

Cảnh Dương cung,……….

Tú Nghiên vẫn đang say giấc, nguyên đêm hôm qua nàng đã mơ thấy cái người mà nàng cực kì câm ghét ấy. Nàng muốn quên đi giấc mơ đó  nhưng nó lại hiện rõ mồn một khiến nàng cứ trằn trọc không yên giấc, mãi đến gần sáng nàng mới có thể ngủ yên.

_Công chúa của tôi, đến giờ thức dậy rồi!!

Mĩ Anh vội vã chạy vào phòng kéo chăn, lay người Tú Nghiên thức dậy, thường khi là Châu Huyền sẽ làm nhiệm vụ khó khăn này, nhưng hôm nay Mĩ Anh đã giành việc này mà bắt Châu Huyền xuống ngự thiện phòng lấy bữa sáng.

_Công chúa!! Nàng thức dậy đi, nên nhớ hôm nay là ngày thi đấu!!

Tú Nghiên vẫn ngủ rất say, không hề có dấu hiệu của việc thức dậy, Mĩ Anh đành dùng biện pháp mạnh với nàng ấy.

_Bây giờ ta đếm từ một đến ba, công chúa không dậy ta sẽ đi bẩm báo với nữ vương là nàng chấp nhận hôn sự và không cần thi đấu nữa.

_Một….Hai….Ba…ta đi đây!!

Mĩ Anh vừa quay gót thì Tú Nghiên đã ngồi bật dậy hét lên với nàng ấy.

_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!! ĐỨNG LẠI ĐÓ!!

_Chịu thức rồi à?

_Ta không muốn thi đấu, muội thi thay ta đi!!

_Được!!

_Thật sao?

_Thì thi vòng đầu tiên được phép nhờ người thay thế mà. Còn vòng thứ hai là đối đầu trực tiếp!!

_Aish!! Vậy vẫn phải gặp cái bản mặt khó ưa đó!!

_Công chúa của tôi, hôm nay nàng mà thua thì sẽ gặp cái bản mặt khó ưa đó cả đời!! *châm chọc*

_Yah!! Ta nhất quyết sẽ không thua. Muội cũng phải thắng giúp ta đấy!!

_Ta sẽ cố hết sức!!

_Bữa sáng đến rồi đây, hai tỉ lại ăn đi này!! Tú Nghiên tỉ tỉ, rửa mặt chưa vậy?

_Ta…Rửa liền đây!!

………………………………

Bãi săn của Minh Nguyệt quốc….

Nắng không quá gắt, thời tiết se lạnh, cái không khí cực kì dễ chịu, khiến người ta chỉ muốn cuộn mình trong chăn mà ngủ, đặc biệt là nàng công chúa thích ngủ như Tú Nghiên.

_Công chúa…Nghiên nhi!! Trông con có vẻ mệt, con thi đấu được ko?

_Con không sao, chỉ là muốn ngủ thôi!!

_Thật hết nói!! Vòng đầu tiên Mĩ Anh sẽ thi thay con đúng ko?

_Vâng ạ!!

_Uhm!!

Nữ vương bệ hạ và Tú Nghiên đang trò chuyện thì Thái Nghiên cùng mọi người xuất hiện, Tú Nghiên lãng tránh không thèm nhìn Thái Nghiên. Nàng trở lại vị trí của mình bên cạnh Mĩ Anh và Châu Huyền.

Thái Nghiên lễ phép hành lễ với nữ vương rồi cũng vào vị trí của mình, có một chút cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng khi nàng thấy thái độ xem nàng như người vô hình của Tú Nghiên.

_Do cả hai đều có người thay thế để thi vòng đầu tiên nên ta quyết định sẽ thi hai vòng cùng một lượt.

Nữ vương đưa ra quyết định của mình và tất cả đều tán thành, Tú Nghiên cũng muốn mau chóng hoàn thành cuộc thi đấu để nhanh chóng không phải gặp Thái Nghiên nữa.

……………………..

Cuộc thi đấu bắt đầu, tất cả đã tập trung ở con suối nhỏ để Mĩ Anh và Duẫn Nhi thi đấu vòng đầu tiên, còn nhị vị công chúa của chúng ta cũng đã xuất phát với hai con tuấn mã của mình.

Mĩ Anh đã cố gắng để vẽ thật nhanh trước khi mặt trời lên cao làm tan hết tác phẩm của nàng, Duẫn Nhi thì có vẻ lợi thế hơn khi chỗ nàng chọn có một tán cây lớn che đi phần nào ánh sáng mặt trời. Việc vẽ tranh trên nước không bao giờ là đơn giản, nước mực đã được pha mỡ heo, khi mỡ heo đạt đến nhiệt đột thích hợp sẽ kết dinh lại, hai nàng không thật sự vất vả với nó, tất cả đều hồi hộp thích thú quan sát từng đường đi, sự chuyển động của ngòi bút trên tay cả hai nàng.

Về phần hai người kia, họ đã băng qua được các chướng ngại vật của mình, các mũi tên họ bắn đi đều trúng đích nhưng Thái Nghiên đang nhỉnh hơn vì bia của nàng bắn đều là trúng hồng tâm. Chỉ còn duy nhất một bia, Tú Nghiên đã nhanh chân đến trước, giương cung và xạ tiễn, thật không may cho nàng, mũi tên bị một cơn gió mạnh vô tình làm lệch hướng ghim vào thân cây bên cạnh.

Thái Nghiên đã hoàn thành bia cuối cùng, nàng đang trên đường về lại chỗ xuất phát để bắt đầu trận đấu kiếm, Tú Nghiên cũng vừa ngậm ngùi trở về khi để hụt mất tấm bia cuối cùng của mình.

Vòng thi đấu của Mĩ Anh và Duẫn Nhi đã xong, Mĩ Anh đã vẽ niềm tự hào của Minh Nguyệt quốc chính là ngọn núi tuyết hùng vĩ phía sau hoàng cung, còn Duẫn Nhi thì vẽ một cảnh vật rất đời thường và giản dị, khung cảnh ra nương trồng trọt của những người thôn dân. Phần thắng có vẻ nghiêng về Mĩ Anh hơn, dù gì nàng cũng vẽ một biểu tượng của đất nước, nếu thua thì phải chăng là làm nhục quốc thể.

Nhưng Mĩ Anh đã vui mừng quá sớm, nàng đã quên mất một chi tiết vô cùng quan trọng trong bức vẽ của mình, đó chính là vầng thái dương rực rỡ bên trên ngọn núi, đó là chi tiết tô điểm tuyệt hảo nhất cho bức vẽ. Vì thế khi nữ vương tuyên bố người chiến thắng là Duẫn Nhi, Mĩ Anh đã cảm thấy rất là hối tiếc và có lỗi với Tú Nghiên. Bây giờ nàng chỉ hi vọng là Tú Nghiên sẽ chiến thắng phần của mình để gỡ lại………

Cả hai đã vào vị trí, thanh kiếm sắc bén đã nằm gọn trên tay, người ta thường nói “đao kiếm vô tình”, thật sự là vậy, lúc giao đấu sẽ không tránh khỏi gây tổn hại đến đối phương. Tú Nghiên thì có cái sự nhẫn tâm để ra tay nhưng Thái Nghiên thì không, thế đánh và đường kiếm của Tú Nghiên toàn nhắm ngay tử nguyệt mà ra đòn, Thái Nghiên cố gắng tránh né và hạn chế độ sát thương đến mức thấp nhất có thể.

Du Lợi quan sát tình hình đã nhận ra ngay sự nhượng bộ của Thái Nghiên đối với nàng công chúa kiêu kì kia, Du Lợi liền nói nhỏ vào tai Duẫn Nhi và Tú Anh để tìm kế sách vực lại lợi thế cho Thái Nghiên.

_Công chúa của chúng ta sẽ thắng!! Mĩ Anh cười tít mắt

_Thái Nghiên công chúa đang nhường tỉ ấy thì có. Châu Huyền nói

_Nếu cứ như thế, chắc chắn Thái Nghiên công chúa sẽ bị thương. Thuận Khuê khẳng định.

_Yah!! KIM THÁI NGHIÊN, NÀNG MUỐN CÔNG CHÚA PHI CỦA NÀNG LA MỘT NGƯỜI KHÁC ĐÚNG KO?

Tú Anh đột nhiên hét lớn, câu nói đó thật sự có tác động tích cực đến Thái nghiên.

“Đúng!! Ta không thể nhường nàng ấy, ta phải thắng, phải thắng thì nàng ấy mới là của ta!!”Thái Nghiên’s pov

“Cái tên đầu heo kia thật đáng ghét!! Tại sao lại trấn tỉnh tên bạch diện thư sinh ấy kia chứ!!”Tú Nghiên’s pov

Thái Nghiên nhanh chóng đổi cách ra đòn của mình, đường kiếm có phần công nhiều hơn, lộn một cú thật đẹp, đá văng thanh kiếm trên tay Tú Nghiên xuống đất. Màn thi đấu kết thúc, ắt hẳn ai cũng biết người thắng là Thái Nghiên.

_Không sao, Mĩ Anh nhất định đã thắng!! Tú nghiên trấn an mình

_Xin lỗi công chúa, ta đã thua vòng đầu tiên rồi!! Mĩ Anh chạy đến ôm lấy Tú Nghiên mà thì thầm vì lúc thi đấu xong Mĩ Anh chưa kịp báo tin buồn này cho Tú Nghiên biết thì đã bắt đầu trận đấu kiếm mất rồi.

_Sao có thể như thế được?...Vậy ta..ta…..

_Được rồi!! Qua hai vòng đấu đội của Thái Nghiên công chúa toàn thắng…Hôn sự sẽ được tiến hành. Hôn lễ sẽ được chuẩn bị ngay trong đêm nay, ngày mai sẽ chính thức làm lễ để Thái Nghiên và Tú Nghiên chính thức thuộc về nhau.

Nữ vương bệ hạ vui mừng tuyên bố, Du Lợi, Tú Anh và Duẫn Nhi nhảy tưng tưng, bên cạnh Thái Nghiên đang cười toe như một tên ngốc. Thuận Khuê bước lại chỗ của Thái Nghiên để chia vui, Tú Nghiên thì hậm hực bỏ về cung, khóe mắt cay cay, dường như sắp khóc đến nơi. Châu Huyền và Mĩ Anh vội vã đuổi theo nàng để an ủi, Thái Nghiên nhìn theo dáng hình đó, lòng chợt nhói lên một cảm giác khó tả, Thuận Khuê nhanh chóng thì thầm vào tai Thái Nghiên.

_Hãy nhớ những gì ta đã nói với nàng. Nhẫn nại chờ đợi!!

…………………………..

Đêm dần buông, cả hoàng cung đang nhốn nháo chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai, một hôn lễ mang tầm cỡ quốc gia, thiếp mời đã được gấp rút viết, huy động toàn thể nhân sự trong cung để hỏa tốc làm cho xong tất cả.

Tú Nghiên ngồi trong tẩm cung nhìn chằm chằm vào bộ lễ phục nàng phải mặc vào ngày mai mà thở dài ngao ngán. Nữ vương đã ra lệnh không cho phép ai ở lại với nàng và cho cấm vệ quân canh phòng nàng nghiêm ngặt.

_Ta không thể khuất phục dễ dàng như thế được. Bỏ trốn…Ta nhất định phải bỏ trốn!!

Nghĩ là làm, Tú Nghiên thu dọn quần áo và lộ phí ngay sau đó, chờ cho tất cả ngủ say, nàng sẽ trèo tường rời khỏi nơi này. Về phần Thái Nghiên, nàng đang rất vui vẻ và hào hứng mong chờ ngày mai đến, nàng rất muốn nhìn thấy Tú Nghiên của nàng trong bộ lễ phục lộng lẫy ngày mai, muốn được cùng nàng ấy trải qua những tháng ngày có nhau trong đời, nàng thề là nàng sẽ hết mực yêu thương và chiều chuộng nàng ấy bằng tất cả trái tim mình.

………………………….

Màn đêm tĩnh mịch bao bọc lấy không gian rộng lớn của hoàng cung, nàng công chúa bướng bỉnh của chúng ta đang trèo tường để đào hôn, với ai thì nàng mặc kệ nhưng với nàng hôn lễ ngày mai là địa ngục trần gian mà nàng không muốn rơi vào.

_Tạm biệt mẫu hoàng..tạm biệt Châu Huyền muội…tạm biệt Mĩ Anh, Thuận Khuê..Ta sẽ trở về khi ta thật sự muốn!!

Tú Nghiên đã ra khỏi hoàng cung, nàng đang băng qua một cánh rừng rộng lớn, bước chân nàng mỏi nhừ vì sự gấp rút sợ bị phát hiện việc nàng đào hôn mà bị bắt lại. Nhìn thấy phía trước có một ngôi miếu hoang, nàng liền nhanh chân vào đó, trời bắt đầu nổi sấm ầm ầm, báo hiệu một trận mưa lớn sắp xảy ra.

Lúc Tú Nghiên lẻn đi, đã có một người trông thấy, người đó vì quá đổi vui mừng mà không ngủ được nên muốn lẻn sang thăm nàng nhưng vô tình nhìn thấy nàng mang theo tư trang mà trốn đi. Lòng quặn đau khi thấy sự phản kháng của nàng về hôn lễ nhưng không thể cản nàng lại nên đành âm thầm theo dõi nàng để chắc chắn nàng có một chỗ trú chân an toàn.

Mưa bắt đầu nặng hạt, một mình Tú Nghiên co ro bên đống lửa, tâm trạng nàng đang rất tệ. Nàng đang  suy nghĩ về nhiều chuyện, có một chút hối hận về chuyện đào hôn của mình.

“Thật ra thì nàng ta cũng không tệ, cũng tốt với mình. Nếu làm công chúa phi, chắc chắn sẽ dễ dàng chi phối nàng ấy. Mình đào hôn làm gì cơ chứ?”Tú Nghiên’s pov

Đang miên man với dòng suy nghĩ của mình thì đột nhiên có một làn khói phả vào người nàng, một cảm giác choáng váng mặt mày ập đến. Sau đó có hai tên bậm trợn xuất hiện, mơ mơ màng màng nàng chẳng nghe được bọn chúng nói gì, rồi mơ mơ màng màng nàng bị bọn chúng đè xuống nền đất lạnh, cảm giác xiêm y trên người đang dần bị trút bỏ hết, nàng hoảng sợ cố vùng vẫy kêu cứu nhưng cổ họng nghẹn cứng khong thốt nên lời.

_BUÔNG NÀNG ẤY RA!!

End Chap 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top