Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chuyến Đi Nhật Bản P.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau những giây phút biểu diễn thăng hoa trên đất khách quê người, cả nhóm cùng nhau đi dạo xuống phố, đi shopping, đi siêu thị mua đồ về nấu ăn. Theo như những hình ảnh quá đáng yêu và ngọt ngào mà Đại Bàng cập nhật trên facebook, một bộ phận lớn fans thì thầm với nhau rằng trông hai bạn khi đi siêu thị mua đồ cùng nhau giống hệt như hai vợ chồng trẻ đi hưởng tuần trăng mật vậy.

Trên đường phố dành cho người đi bộ

My : Ôi trời ơi đi bộ mãi mỏi chân lắm rồi nè.

Má Năm : tuổi trẻ mà tinh thần yếu quá, má đi nãy giờ thấy bình thường thôi.

Khánh : ai biểu chân ngắn quá chi.

My : chê ai chân ngắn ?

Khánh : nói tùm lum vậy đó, trúng ai thì trúng nè.

My : biết tui là con gái của ai hông mà dám chê.

Anh Tuấn : biết là con của ai, nhưng mà thế hệ già đây chưa than câu nào, cô còn trẻ mà không có tinh thần thép gì hết.

Huy Nam : Khánh, dớt My phát liền Khánh

Khánh : Ok anh luôn.

Xong ổng làm mặt mày bặm trợn, quơ tay chân búa xua bước lại gần My

My : người ta nói mỏi chân thôi mà, quay qua dớt là sao chứ.

Khánh làm động tác như chuẩn bị búng vào tai My làm My phản ứng lui về sau nhưng Khánh đã lấy tay giữ đầu My lại rồi nói nhỏ vào tai My : Lên đây tui cõng cho.

Má Năm : làm cho quá, diễn hơi lố rồi đi nói nhỏ.

Anh Tuấn : thiệt là chịu không có thấu Năm ơi, con mệt tim với hai đứa này quá.

My ngượng , cũng nói nhỏ lại : thôi kỳ lắm, tự nhiên cõng , không được đâu.

Khánh : ai biểu nói mỏi chân, chứ giờ Khánh biết làm sao ?

Huy Nam : hai đứa , nói nghe nè.

Khánh + My quay sang nhìn Nam : sao ạ ?

Huy Nam : góc đường đằng kia vắng người, hai đứa ra đó tự kỷ một mình đi.

Khánh : ghẹo nữa, người ta giận nha.

Má Năm : giận thì giận đi, có ai quan tâm đến cậu đâu chứ.

Khánh giả vờ chùi nước mắt: Năm hắt hủi đứa con yêu thương này, con tủi thân quá.

Anh Tuấn : May là Nam nó lành chứ mà hai đứa tính như Khánh trong nhóm chắc con uống thuốc an thần sớm.

My : Năm ơi, áo cưới kìa, đẹp quá con sang đó xem một chút nha Năm.

Má Năm gật đầu.: đi từ từ thôi.

My : dạ biết rồi.

Khánh : Khánh đi nữa My.

My và Khánh đứng trước cửa tiệm áo cưới, My nhìn những chiếc áo cưới trưng bày ngoài tủ kính đến thất thần, lần đầu tiên Khánh thấy My nhìn quần áo mà say đắm như vậy nhịp tim Khánh bỗng nhiên tăng tốc độ, bởi vì lúc này đây Khánh muốn nắm tay My, muốn giữ trọn bàn tay nhỏ bé đó trong bàn tay của mình mà không phải ở không gian chỉ dành cho hai người, Khánh muốn ở nơi đây – trước mặt mọi người được làm điều này.

Nhịp tim vẫn đang tăng tốc nhưng bản năng thôi thúc Khánh là phải nắm lấy tay My, hít một hơi sâu Khánh bước đến song song với My rồi đan xen năm ngón tay mình vào năm ngón tay bé nhỏ ấy.

My giật mình , nhìn xuống tay mình rồi nhìn Khánh, định bụng rút tay về : sao dạ ?

Khánh nắm chặt tay My không cho My nhúc nhích : thì là nắm tay, tui muốn nắm tay bạn thôi.

My định quay lung ra sau nhìn Má Năm và mọi người : nhưng mà..

Khánh : đừng có nói gì hết, đừng có quay ra đằng sau, My mà quay lại là bị ghẹo suốt luôn đó.

My lắc lắc tay hai đứa : tự nhiên nắm tay người ta ở đây ?

Khánh càng nắm chặt tay My hơn : không biết nữa, tự nhiên muốn nắm mà. Không được bỏ tay ra nha, nắm rồi không được bỏ ra.

My cười : rõ khổ với cậu

Lúc này đây khi mười ngón tay ấy đan xen vào nhau nhiệt độ lúc này của hai người đều tăng lên, khuôn mặt đều nóng bừng, tay bắt đầu rịn rịn mồ hôi ( trường hợp này ông bà ta hay nói là điện chạm giật giật tê tê ấy )

Khánh : My thích mấy áo này hả.

My : ừ, đẹp thiệt, nhìn thiêng liêng quá.

Khánh : thích lắm hả.

My : thích chứ, áo cưới ai mà không thích.

Khánh : Nhưng mà không thấy trang phục của chú rể.

My : chắc bên trong có trưng bày, Khánh muốn xem hả ?

Khánh gãi đầu : cũng muốn một chút.

My : bắt chước người ta.

Khánh : ủa đẹp thì Khánh thích thôi, hay là đi vào trong xem thử nha My.

My háo hức gật đầu : đi đi, hai đứa cùng thử luôn, thử xong hai đứa không mua bị người ta mắng.

Khánh : ít nói lắm.

Hai người bước đến cửa, chỉ còn một bước nữa là vào bên trong nhưng My vội đứng lại không đi nữa, nhân viên cửa hàng gật đầu chào hai người.

Khánh kéo tay My : sao không đi nữa ?

My : không được, My không vào nữa.

Khánh : mới khen đẹp mà ? không thích nữa hả.

My : không phải, My vẫn rất thích. Nhưng mà không thể đi thử đồ cưới như vậy được.

Khánh trêu : Sợ áo cưới người ta quá dài so với chiều cao khiêm tốn của My rồi mặc không được à ?

My lắc đầu : không được thử trước như vậy, không may mắn.

Khánh hơi bực : thế nào là không may mắn ?

My : bạn My nói nếu như khi quen nhau mà đi chụp hình mặc cưới trước khi có ý định cưới thì sẽ tan vỡ, không có bền lâu.

Khánh : tin dị đoan vậy đó hả ? mình thử thôi chứ có chụp đâu ?

My kiên quyết và nhìn thẳng vào mắt Khánh: My tin chứ, My muốn trong tình yêu thì người đó phải là tình đầu cũng là tình cuối nên My không muốn đặt cược sự may mắn bé nhỏ này.

Khánh nhìn sâu vào mắt My rất lâu rồi nói : được rồi, không thử nữa, để mai mốt xác định ngày rồi thử luôn cũng được.

My : xác định ngày gì ?

Khánh : ngày cưới chứ gì, khi xác định ngày cưới thì vào thử là đúng rồi chứ gì nữa.

My gật đầu : chuẩn luôn, đến khi đó rồi thử là ý nghĩa nhất.

Khánh : vậy đi ra ha.

My nhìn tiếc nuối : ừa, nhưng mà buông tay ra được chưa ?

Khánh lắc đầu : không có buông ra được, khó nắm được lắm nên không có buông đâu.

My giơ tay hai đứa lên : vậy giờ mình còn phải đi xem quần áo, đi siêu thị mua đồ nấu cơm cũng nắm như vậy luôn ?

Khánh : đúng vậy, đến lúc mua đồ thì mới được phép bỏ tay Khánh ra.

My : lưu manh.

Khánh : dễ thương vầy mà lưu manh gì.

My : kiểu này chắc có nhiều kinh nghiệm lắm phải không ?

Khánh : kinh nghiệm thì có nhưng không có nhiều.

My : không dám đâu, ăn nói dẻo mồm thế này con gái theo suốt cho coi.

Khánh : ơ hay, cái cô này tôi đã nói với mấy bạn nữ khác như thế bao giờ, cô không thấy tôi toàn giỡn như hai người con trai, với người lạ thì tôi kín tiếng tuyệt đối. Sao gieo tiếng ác vậy ?

My trề môi : người ta nói có một câu, trả lời một tràng.

Khánh : nói sai thì phải giải thích, khi nào nói đúng thì người ta mới im chứ.

Buổi tối cùng ngày tại căn hộ chung của nhóm.

Má Năm : Khánh và My , Năm có chuyện muốn trao đổi.

Khánh + My : dạ.

Má Năm : Cả Tuấn và Nam nữa, sang đây cùng hai đứa luôn, má muốn nói chuyện với cả nhà.

Huy Nam huých nhẹ cùi chỏ Anh Tuấn : Sao nhìn Năm hơi căng thẳng vậy Lead.

Anh Tuấn lắc đầu : không biết nữa , cứ sang ngồi đi rồi biết thôi.

Má Năm : xin lỗi vì tập trung mọi người đột xuất như thế này, nhưng mà Năm thấy việc này đang bị vướng vào một số rắc rối nên Năm muốn thảo luận.

Má Năm : Khánh à

Khánh tự nhiên có một dự cảm không tốt : dạ con nghe

Má Năm : My nữa.

Hai tay My đang nắm chặt vào nhau : dạ.

Má Năm thở dài : bắt đầu từ hôm nay hai đứa không được phép nắm tay như vậy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top