Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 12

Chạy hết sức cho dù đường là dốc đứng nhưng nó vẫn không thể làm giảm tốc độ của Ngũ Triết. Cô chạy nước rút, cuối cùng cũng nhìn thấy tên kia đang cố xé áo của Kiki. Một ngọn lửa bừng cháy trong người Ngũ Triết, cô lập tức lao về phía trước

Ngũ Triết đẩy mạnh Jung Soo ra rồi liên tục đấm vào mặt trước khi hắn kịp trấn tĩnh , bồi thêm cú đá mạnh vào ngực . Jung Soo hét lớn rồi đẩy bàn chân đang dậm vào ngực hắn

Nhưng Ngũ Triết không hề bị mất thăng bằng và té ngã như ý đồ của tên kia mà tung một cú đá ngược vào thẳng đầu của hắn. Cô đang rất tức giận, xung quanh đang tỏa ra mùi sát khí cao ngất

Jung Soo biết mình đang bị thất thế, cứ tiếp tục đánh thế này chỉ có hắn là người bị thiệt nên vội vội vàng vàng lụp cụp bò dậy rồi bỏ chạy thục mạng. Đáng lẽ Ngũ Triết đã đuổi theo đánh cho hắn nhừ tử nếu không vì cô gái đang khó nức nở trên băng ghế kia

''Mình đã nói gì với cậu hả ? Sao còn đi theo hắn ? Lúc đó trong đầu cậu đang nghĩ gì thế ? Sao cậu không chịu nghe lời mình, sao lại xem thường sự an toàn của bản thân như thế ?"

Kiki cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên nhìn cô gái đang bốc hỏa trước mặt mình. Bất thình lình cô bật người đứng dậy khi vẫn đang bị la hét vì không muốn cứ ngồi đó khóc lóc nữa, cô biết rõ chuyện này là tự mình gây họa, không đáng nhận được sự cảm thông

Qua khóe mắt Kiki nhìn thấy một bàn tay giơ lên cao cho nên cô nhắm chặt mắt lại, nghiêng đầu sang một bên, chờ đợi cái tát nảy lửa mà mình đáng nhận. Không ngăn được những giọt nước mắt nghẹn ngào, Kiki khẽ bật ra tiếng khóc thút thít thi bất chợt bị kéo vào một vòng tay ấm áp cùng với một lực siết chặt mạnh mẽ

''Cậu có biết mình như phát điên khi đi tìm cậu không, lo sợ sẽ có chuyện gì xấu xảy ra với cậu ? Cậu có biết tim mình đã đập nhanh thế nào khi mình nghe tiếng cậu hét không ? Mình đã ước gì có thể tìm được cậu sớm hơn. Cậu có biết cậu quan trọng và có ý nghĩa thế nào với mình không ? Tại sao hả Kiki ? Tại sao cậu còn bỏ đi khi mình đã van cậu ở lại....?

Cơn gió đêm thổi mạnh hơn nhưng Kiki vẫn không thấy lạnh. Mới vừa rồi, cô suýt nữa bị kẻ khác xâm hại nhưng bây giờ cô đang được ôm ấp trong một vòng tay ấm áp, an toàn

''Mình xin lỗi cậu, Kiki. Đáng ra mình phải tìm đến chỗ cậu sớm hơn....mình nên kiên quyết đi theo cậu khi cậu muốn đi cùng hắn ta. Đáng lẽ mình phải giữ cậu tránh xa tên xấu xa đó. Cũng may là mình đã tìm thấy cậu.....nếu như cậu xảy ra chuyện gì, thì mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân"

Kiki rúc vào cổ Ngũ Triết khóc to. Sau cú shock vừa rồi, cô thật sự không biết nên dùng lời lẽ như thế nào diễn tả lòng biết ơn trước sự giúp đỡ của Ngũ Triết và cả cái cảm giác được quan tâm như thế này

''Shh.....đừng khóc nữa baby. Mình ở đây rồi mà"

Ngũ Triết đưa tay vuốt ve lưng Kiki, nhẹ hôn lên trán cô ấy và liên tục nói khẽ những lời dỗ dành

*******

Cởi áo khoác của mình mặc cho Kiki, Ngũ Triết dìu Kiki vào trong xe, cài dây an toàn lại cho cô ấy

''Ngũ Triết, cậu có thể đưa mình đến nhà cậu không ? Mình không muốn để Tiểu Viên biết chuyện này"

Ngũ Triết dùng ngón tay vén tóc cho Kiki và chỉnh áo khoác lại cho cô ấy, "Tiểu Viên là Dư Chấn phải không ? Được rồi, dù sao thì bây giờ Tiểu Tiền đang ở nhà của Tiểu Khổng nên cậu có thể ở trong phòng của mình"

Kiki mỉm cười cảm kích mặc dù cô không biết mình có thích việc ngủ riêng phòng với Ngũ Triết hay không ? Ây, đừng vội cho rằng cô có ý nghĩ đen tối nhé, chỉ là trải qua chuyện vừa rồi cô không biết mình có ngủ được không thôi ? Cả hai cùng lái xe quay về thành phố. Dù vẫn còn hơi sợ nhưng cô hiểu mình sẽ luôn an toàn khi ở trong tầm nhìn của Ngũ Triết

Khi xe dừng đèn đỏ Kiki liếc mắt ra phía cửa kính xe, nhìn ngắm bầu trời đêm. Bất chợt một bàn tay ấm áp đan chặt vào bàn tay cô. Ngũ Triết kéo tay Kiki lên hôn nhẹ lên đó rồi lại chuyển ánh mắt nhìn về con đường phía trước, tay của họ vẫn nắm chặt lấy nhau

Kiki tựa đầu lên vai Ngũ Triết và ôm lấy cánh tay cô ấy. Cô thích cái cảm giác ấm áp và an toàn này, nhưng lại không biết nên giải thích những hành động này có ý nghĩa như thế nào. Và hai người cứ duy trì bầu không khí im lặng cho đến khi về tới căn hộ của Ngũ Triết

"Cậu đi tắm trước đi, mình sẽ làm chút gì đó cho cậu ăn. Cậu muốn ăn gì nào ?"

Ngũ Triết treo khăn và một bộ quần áo mới lên cái giá trong phòng tắm. Nhìn thấy những vết trầy xước trên cánh tay do chống cự và những vết hằn trên cổ Kiki, Ngũ Triết bất giác đưa ngón tay quét qua chúng, làm cho người kia nheo mắt khó chịu

Kiki không muốn nhớ lại chuyện xảy ra với tên khốn Jung Soo kia. Nó chẳng khác nào một cơn ác mộng kinh hoàng

Ngũ Triết rút tay mình lại rồi đẩy nhẹ Kiki vào phòng tắm, đang định giúp đóng cửa lại thì có tiếng gọi

''Ngũ Triết...."

Ngũ Triết biết Kiki đang lo lắng điều gì nên mỉm cười trấn an

"Cậu sẽ ổn thôi mà, mình hứa đấy. Ăn trứng chiên nhé ?"

Kiki gật đầu quay người vòng trong, nhưng cô vẫn cảm giác được ánh mắt ấy đang dõi theo phía sau lưng mình trước khi tiếng đóng cửa vang lên

*******

''Không biết Ngũ Triết đã tìm được Kiki chưa ?" Momo buông nĩa xuống bàn

''Đừng lo, Kiki đã lớn rồi, cậu ấy biết tự lo cho bản thân mình mà. Cũng đã lâu mình không gặp cái tên Jung Soo đó. Hắn vẫn thế à ?'' Tôn Nhuế hỏi khi miệng đang nhai một đống thức ăn

''Cậu đoán đúng rồi đấy ! Hắn tán tỉnh Momo và Ngũ Triết, còn nói móc mình là sao mãi chưa phát triển rồi sau đó đưa Kiki đi chỗ khác để nói chuyện riêng. Đúng là một thằng khốn'' Đới Manh đập tay xuống bàn làm Tôn Nhuế giật mình

''Manh Manh, kệ hắn đi. Mình là bạn gái của cậu mà, đó là điều mà hắn không thể nào thay đổi được cho dù hắn có tán tỉnh mình bao nhiêu lần. Lúc cậu bước ra chắn trước mặt thật sự mình rất cảm động đấy với lại mình có bao giờ để tâm đến vấn đề chiều cao của cậu. Hắn cũng có cao hơn Ngũ Triết được bao nhiêu đâu'' Momo xoa xoa bạn gái mình

''Vậy còn Kiki ? Cậu ấy đi cùng hắn hay sao ?" Tôn Nhuế tiếp tục hỏi

"Yeah. Mình chẳng biết cậu ấy nghĩ gì. Có lẽ cậu ấy còn chẳng đầu mà suy nghĩ nữa. Chuyện cũng không có gì to tát nếu Kiki đi cùng hắn ta nhưng vần đề là cậu ấy vẫn muốn đi nhờ xe hắn về nhà dù Ngũ Triết đã lên tiếng là sẽ đưa cậu ấy về. Kiki đã nhìn thẳng vào mắt Ngũ Triết và từ chối thẳng thừng. Ôi Chúa ơi, cậu phải ở đó mới thấy được, vẻ đắng cay trong mắt Ngũ Triết, như thể muốn lao vào đấm tên Jung Soo , thậm chí cậu ấy cũng chẳng bận tâm che giấu điều đó. Nó cứ như Kiki thật sự là bạn gái cậu ấy thay vì chỉ là 'Người yêu cho thuê'"

Tôn Nhuế nhìn Momo khi cô ấy đang kể lại mọi chuyện

''Cậu có nghĩ tới điều mình đang nghĩ không Momo ?"

"Mình tin là như vậy"

*******

Kiki vừa nhấp ngụm sữa ấm vừa nhìn tấm lưng của người đang đứng rửa chén. Bây giờ trời cũng đã tối rồi và cô cảm thấy hơi mệt, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại thì những hình ảnh đáng sợ đó lại hiện lên trong tâm trí

Cô ngáp dài, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt. Đối với một người có thể ngủ bất cứ lúc nào như Kiki, thì việc muốn ngủ mà không ngủ được này thật sự rất khó chịu.

''Sao cậu lại khóc, Kiki ? Vẫn còn thấy sợ sao ?'' Ngũ Triết rửa chén xong, liền lau khô tay rồi bước tới ngồi xuống cạnh Kiki, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô ấy

''Mình cảm thấy rất buồn ngủ nhưng.....mãi vẫn không ngủ được''

''Ngốc à. Sao lại không ngủ được ?'' Ngũ Triết nắm lấy bàn tay Kiki rồi kéo cô ấy ra phía ban công

''Cứ mỗi lần nhắm mắt thì chuyện đó lại hiện lên trong đầu mình....mình không thể nào chịu được''

''Tên khốn đó ! Mình không hề hối hận khi đánh hắn ! Hắn ta đáng bị như thế. Tại sao cậu lại không chịu báo cảnh sát chứ ?''

''Mình không muốn dính tới những chuyện đó. Với lại ba mẹ của hắn là những kẻ có tiếng và nhiều quyền lực. Nếu chuyện đó bị lên báo thì cuộc sống của mình cũng sẽ bị phá hủy. Đánh hắn như vậy là đủ lắm rồi. Mình không muốn rước thêm những phiền phức không cần thiết từ giới truyền thông nữa''

Kiki nghịch nghịch ngón tay của Ngũ Triết, chờ đợi phản ứng nhưng chẳng có gì. Cô tựa đầu vào lòng Ngũ Triết và cả cơ thể nhỏ bé nhanh chóng được làn hơi ấm bao bọc. Lúc này đây, chẳng ai nói một lời nào, họ chỉ cùng nhau nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao

Kiki chăm chú lắng nghe nhịp tim chậm rãi và ổn định của Ngũ Triết. Làn gió lạnh nhè nhẹ thổi qua gương mặt của cô, trong khi chiếc xích đu lắc lư qua lại với tốc độ đều đều

Chẳng bao lâu sau, hai mí mắt Kiki từ từ díu lại, sau một ngày dài với nhiều chuyện đã xảy ra thì trong bầu không khí yên lặng như thế này, cô không thể nào cưỡng lại cảm giác buồn ngủ. Vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa xảy ra, nhưng đó không phải lý do khiến cô không ngủ được. Tận sâu trong lòng, cô vẫn đang tự hỏi bản thân mình câu hỏi này

Thật ngẫu nhiên, những chuyện xảy ra đã vô tình kéo cô và khách hàng của mình lại gần nhau hơn. Họ đã vượt qua ranh giới mà cô thường đưa ra với những khách hàng trước đây. Lòng Kiki có chút áy náy khi nghĩ tới Lạc Lạc, cô đáng ra phải giúp hai người họ thành một cặp mà

Dòng suy nghĩ của Kiki bị gián đoạn khi một đôi tay trượt qua phía đầu gối và cổ. Cả người cô bị nhấc bổng lên, Ngũ Triết bế cô thật cẩn thận để không đụng phải bất cứ thứ gì rồi đi thẳng vào phòng mình

Dùng chân đóng cửa lại, Ngũ Triết đặt Kiki lên giường của mình giống y như lần đầu tiên cô gái này ngủ tại nhà cô. Kéo chăn lên đắp cho Kiki, ngay khi định rời đi thì tay cô bị kéo trở lại

''Ở lại với mình đi...''

Kiki mở mắt, nhích về phía bên kia giường để nhường ra một khoảng chỗ trống. Ngũ Triết có hơi do dự một chút, nhưng Kiki đã kịp đan bàn tay của họ vào nhau rồi kéo cô gái kia xuống giường. Một mùi hương thoang thoảng lan tỏa ra xung quanh

Ngũ Triết dùng tay gối đầu cho Kiki, nắm xuống bên cạnh và nhìn thẳng vào người ấy. Dù trong phòng khá tối nhưng nhờ ánh trăng mà họ vẫn nhìn thấy gương mặt của nhau. Ngũ Triết đưa tay vén tóc trước trán Kiki, rồi vuốt ve gương mặt xinh đẹp ấy trong khi Kiki ôm chặt lấy cái chăn giống như một cô bé sợ hãi bóng đêm. Nhưng ánh mắt dịu dàng của Ngũ Triết lại làm cho cô cảm thấy an tâm hơn phần nào

Ngũ Triết vô thức nghiêng người xuống thấp hơn tới chỗ cô gái bên cạnh. Tâm trí của Kiki dường như không còn lý trí nữa. Đây chính là thời khắc hoàn hảo, hoặc có thể chỉ do cô nghĩ thế, nhưng cô muốn chầm chậm giữ lấy nó. Sau tất cả mọi chuyện thì mối quan hệ hiện nay của họ được xác định chẳng có gì hơn một mối quan hệ giữa Người yêu cho thuê và khách hàng

Kí ức về lần họ ở trên taxi trong ngày đầu tiên gặp mặt chậm rãi lướt qua trong đầu Kiki như một cảnh phim. Cô còn nhớ rõ một cách sống động mình đã khao khát được chạm vào đôi môi ấy nhiều như thế nào nhưng cô đã bỏ qua cơ hội đó. Không muốn lặp lại chuyện đó một lần nữa, Kiki vòng tay qua cổ Ngũ Triết kéo người ấy xuống cho tới khi môi họ chạm vào nhau

Để chắc chắn một cảm giác chân thật hơn, Ngũ Triết đã mạnh dạn đẩy nụ hôn đi sâu hơn. Cô dùng một tay ôm lấy gương mặt Kiki, từ từ thưởng thức đôi môi đó.

Đây chính xác là những cảm xúc mà Kiki nghĩ về nụ hôn đầu tiên. Cô thường nhìn thấy Đới Manh hôn Momo nhưng bản thân thì lại chưa bao giờ được trải nghiệm. Kiki đã từng nghĩ chuyện này thì không thể nào gấp gáp được vì đó là cảm giác mà cô chỉ có thể trải nghiệm một lần duy nhất. Cảm giác lần đầu tiên luôn rất khó xóa nhòa nên cô không muốn có bất cứ một hối tiếc nào cả

Chờ đợi một người xứng đáng nhận được nó hoặc đơn giản là chẳng trao nó cho một ai, nhưng cô lại nhận ra Ngũ Triết chính là người đó khi đôi môi họ chạm vào nhau. Cô hiểu rõ mình đã đưa ra sự lựa chọn đúng đắn khi trao nụ hôn đầu cho Ngũ Triết

Ngũ Triết hôn rất dịu dàng để không khiến Kiki gợi nhớ tới vụ việc vừa rồi. Với người có kinh nghiệm hôn là con số không, Ngũ Triết chắc chắn mình đã làm rất tốt, cô không muốn làm hỏng bất cứ điều gì với Kiki và cả chính mình

Chậm rãi tách nhau ra, cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau rồi cùng mỉm cười

''Ngủ ngon Kiki''

''Ngủ ngon Ngũ Triết''

*******

''Tako ah...''

''Yeah ?''

Lạc Lạc nhìn chằm chằm cô gái đang chăm chú làm việc, làm cho cô ấy cảm thấy không thoải mái

''Đây là sở thích của chị sao ?''

''Sở thích nào ?''

''Gọi tên người khác rồi không thèm nói chuyện'' Tako làm vẻ mặt khó chịu

''Đùa chút thôi mà, Tako'' Lạc Lạc gượng cười, ''Chị chỉ muốn hỏi là em có thể in ra vài tấm ảnh cho chị không ?''

''Chị cần chúng làm gì ? Tự ngắm bản thân à ?''

''Thôi mà, nếu muốn thì chị chỉ cần nhìn vào gương là được rồi ! Chúng dành cho Ngũ Triết...'' Lạc Lạc ngừng nói ngay lập tức khi nhận ra mình lỡ lời

Tako nhướng mày, chuyển sự chú ý sang cô gái đang đứng trước mặt, ''Từ Tử Hiên, chị thích Ngô Triết Hàm đúng không ?''

''Yah ! Sao em cứ gọi thẳng tên như thế trong khi tụi chị lớn hơn em chứ hả ? Thậm chí em còn gọi cả họ !''

''Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, Từ Tử Hiên''

''Em cũng chưa trả lời câu hỏi của chị, Tako''

''Chị có muốn lấy ảnh không ?''

Lạc Lạc đánh vào tay Tako, ''Em đang đe dọa chị sao ?''

''Là thỏa thuận, không phải đe dọa, lấy một đổi một. Bây giờ có lấy hay không ?'' Tako dọn đồ, đi ra khỏi studio. Cô cảm thấy cuộc nói chuyện này không ổn.

Cô biết mình có thể sẽ thất vọng khi nghe được câu trả lời nhưng thà cô nghe nó ngay lúc này còn hơn để sau này nghe từ miệng người khác

''Được rồi, chị chịu thua ! Sao em xấu xa quá vậy ?'' Lạc Lạc bĩu môi khi bắt kịp Tako

''Không lẽ tất cả maknae đều phải tỏ ra yếu đuối, nhõng nhẽo sao ? Người lớn hơn phải luôn luôn nhường nhịn người nhỏ tuổi, không đúng sao?''

''Lập luận gì thế này ? Okay, chị sẽ trẻ lời nhưng chúng ta đi ăn tối trước đã ! Chị đói quá rồi ! Với lại em là người sẽ thanh toán !'' Lạc Lạc chạy ngay vào một cửa hàng bán đồ nướng cạnh trường của họ trước khi người kia chưa kịp trả lời

''Em muốn cái này, cái này, cái này, cái này, cái này, và....cái đó ! Ca, anh có cho tụi em thêm nhiều nhiều Kimchi được không ?'' cô nhìn người phục vụ bằng đôi mắt to tròn ngây thơ, làm cho anh ta hoàn toàn bị quyến rũ. Không một giây suy nghĩ, người phục vụ ngượng ngùng gật đầu rồi quay đi chuẩn bị thức ăn cho họ, số thức ăn đủ cho 4 người

Lạc Lạc quay lại nhìn cô gái không biểu lộ chút cảm xúc nào trên gương mặt nhưng miệng thì đang mỉm cười. Tako tròn mắt nhìn hình ảnh trước mắt mình, cô thầm nghĩ Lạc Lạc thật sự rất đáng yêu. Nụ cười trên gương mặt cô tắt lịm ngay lập tức

''Tako, em ghét chị lắm phải không ?''

''Nói ghét thì hơi quá''

''Em có ghét chị không ?'' Lạc Lạc cảm giác mình làm gì cũng chọc cho Tako tức giận. Cô đã tưởng rằng mối quan hệ của họ đã tiến triển nhiều sau cái ngày đi mua sắm cùng nhau

''Đây thưa cô, phần Kimchi phục vụ thêm và những món cô đã gọi. Nếu cô muốn gọi thêm món gì cứ gọi nhưng vui lòng lưu ý là một tiếng nữa nhà bếp sẽ nghỉ. Chúc hai cô ăn ngon miệng !'' người phục vụ mang ra một cái khay lớn, anh ta cố gắng giữ thăng bằng cái khay đó bằng một tay khi đặt các món ăn xuống bàn

''Cám ơn ca ca....'' Anh ta đã không được nhìn thấy nụ cười vui vẻ như mình mong muốn nên đã quay trở vào bếp trong sự chán ghét

''Chị tốt nhất là ăn cho hết những thứ này trước khi em kêu họ nhét chúng vào cổ họng chị'' Tako giả vờ như không để ý và bắt đầu xếp những lát thịt lên vỉ nướng

Lần này Lạc Lạc quyết không bỏ cuộc dù bụng đang kêu réo ầm ỉ. Cô vẫn nhìn chằm chằm Tako, nhất quyết tối nay phải nói cho rõ ràng. Cô không thích việc mình luôn là người cố tạo bầu không khí vui vẻ nhưng luôn bị người kia hắt gáo nước lạnh vào mặt.

Tako khẽ thở dài, cầm lấy một miếng bắp cải cuộn thịt nướng và kimchi ở bên trong, gói nó lại rồi đưa cho Lạc Lạc.

''Không có, em không có ghét chị''

Lạc Lạc cau mày, ''Em đang nói dối phải không ?''

''Em không có. Em không có ghét chị, Từ Tử Hiên. Em cũng không phải là không thích chị. Nhưng em ghét phải chờ đợi'' Taki định rút tay lại vì cô ghét chờ đợi, nhưng Lạc Lạc đã nắm nó kéo lại rồi nhanh chóng nuốt miếng băp cải cuốn thịt vào miệng

''Vậy tại sao mỗi khi chị làm gì em cũng bày ra khuôn mặt đó hả ?'' cho dù tâm trạng có tệ đến mức nào cũng không ảnh hưởng đến tính háu ăn của shikshin. Lạc Lạc vừa mới chứng minh được câu nói đó

''Từ khi ba mẹ qua đời, chị gái thì hôn mê trong bệnh viện, em không tiếp xúc quá nhiều với bất cứ ai cả. Chị là người đầu tiên kết bạn với em. Em xin lỗi nếu như hành động của em khiến chị cảm thấy không thoải mái, nhưng em thật sự không có ý làm cho chị tổn thương hay ghét bỏ chị. Em vẫn đang cố gắng duy trì mối quan hệ của chúng ta thật tốt đẹp. Cho nên chị hãy cho em thêm thời gian''

Gương mặt Lạc Lạc lập tức trở nên vui vẻ hẳn lên khi đã biết rõ lý do tại sao Tako cư xử với mình như thế. Lạc Lạc nở nụ cười cá sấu trứ danh của mình làm cho người đối diện thấy hết thức ăn trong miệng cô

''Chị tha thứ cho em maknae à ! Chị của em hiểu mà, em rất thích chị đúng không !"

''Trước khi em học cách làm thế nào để gần gũi với chị hơn, thì chị hãy kể em nghe chuyện về chị và Ngũ Triết đi"

Lạc Lạc vẫn chăm chú vào ăn, vờ như không nghe thấy gì cả. Giả điếc là cách tốt nhất để tránh những việc mà cô không muốn nói hay nghĩ tới

Tako kéo những cái đĩa thức ăn ra xa từng cái từng cái một, không cho Lạc Lạc ăn cho đến khi nào cô ấy trả lời câu hỏi của cô

''Okie, chị thích chị Ngũ Triết ! Em hài lòng chưa ? Trả lại đồ ăn cho chị !'' mặt Lạc Lạc đỏ bừng, đưa tay giật lại đồ ăn của mình, liên tục đút đồ ăn vào miệng mình

''Chị ăn từ từ thôi ? Chị là người ham ăn đến thế sao ? Không có ai giành ăn với chị đâu. Bị nghẹn bây giờ !'' tim Tako hơi thắt lại, cô hoàn toàn chẳng thấy vui chút nào

Sau khi phần kimchi thêm và các món khác được đưa lên, bữa ăn tối diên ra khá suôn sẽ mà không có thêm bất cứ cuộc tranh luận nào diễn ra, ngoại trừ lúc tờ bill tính tiền được đưa tới. Số tiền đó đủ để khiến bất cứ ai lần đầu tiên ăn cùng Lạc Lạc choáng váng mặt mày nhưng với Tako thì không vì cô luôn luôn là người thanh toán hóa đơn

Lạc Lạc ngủ thiếp đi trên đường về nhà. Tako cho dừng xe ở tiền sảnh khu căn hộ rồi quay sang nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp kia. Mặc dù không muốn đánh thức cái người đang ngủ ngon lành kia nhưng cô đành phải làm thế vì ngủ trên giường sẽ thoải mái hơn nhiều. Tako liền đưa tay lay nhẹ Lạc Lạc

''Tới rồi sao ?'' Lạc Lạc ngáp dài, "Nhanh thật, cám ơn em về bữa tối và đã đưa chị về nhà nhé. Chúc em tối nay ngủ ngon nha !" cô bước xuống xe, đưa tay dụi dụi mắt

''Có cần em đưa chị lên không ?''

''Chị cũng muốn thế, nhưng đã muộn với lại chị nghĩ là em cũng rất mệt rồi. Em nên về nhà nghỉ ngơi đi. Tạm biệt Tiểu Bạch Tuộc!"

"Tiểu Bạch Tuộc gì chứ ? Là Tako !"

Lạc Lạc bước lùi ra sau, lè lưỡi trêu chọc rồi vẫy tay chào tạm biệt. Tako vẫn dõi theo bóng hình kia cho tới khi nó hoàn toàn biến mất. Cô tựa lên vô lăng, chờ thêm vài phút cho tới khi nhìn thấy căn hộ trên kia sáng đèn, và khẽ lầm bẩm những lời tự đáy lòng

''Em không ghét chị, cũng không phải là không thích chị, Từ Tử Hiên. Vì.......em đã yêu chị rồi''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top