Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 17 + 18

"Dừng lại ngay ! Chúng tôi đã nói rồi ! Chúng tôi không biết họ ở đâu hết"

Giọng Tôn Nhuế trở nên mờ nhạt giữa những âm thanh đập phá, tất cả mọi người đều chỉ có thể đứng nấp ở một góc nhìn những gì mình đã mất công gầy dựng nên đang dần bị phá hủy

"Tôn Nhuế, cậu hãy mau đi ra bằng cửa sau, đợi cảnh sát tới. Con hẻm này hơi nhỏ nên chắc họ không lái xe vào được. Tụi mình sẽ cố gắng trì hoãn thời gian"

Momo đẩy bạn mình về phía cửa sau

"Cả cậu cũng đi nữa"

"Cậu đang đùa với mình sao ? Mình không thể để cậu lại một mình !"

"Mình cần cậu đi tìm Kiki và Ngũ Triết trước khi tên Jungsoo tìm thấy họ, nếu không thì mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được"

Cô móc điện thoại ra và đưa nó cho Ngốc Manh. Một cái ghế bay tới và đập vào bàn tay Đới Manh đang nắm chặt lấy cái tủ, không chịu để cho Momo đẩy cô ra. Cái điện thoại rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành

"Ngốc Manh !"

Momo gọi to khi nghe thấy một tiếng hét lớn,nhưng cô bị một lực mạnh kéo về phía sau

"Yah ! Thả cậu ấy ra !"

Đới Manh nhảy về phía tên giữ lấy Momo mặc cho vết thương trên tay mình, thành công làm cho hắn buông lỏng cái siết tay. Bây giờ cô lại trở thành người bị bọn chúng tóm lấy. Khi chơi game cô có thể đấu với bất cứ kẻ nào, nhưng ngoài đời thực cô chỉ là một cô gái nhỏ bé, điều đó khiến cô không vùng vẫy được gì nhiều

"Momo, chạy mau đi !"

Cổ tay bị thương của Đới Manh bị nắm lấy, rồi bẻ ngoặc ra sau vai, va chạm xuống nền nhà lạnh cứng, một cơn đau buốt chạy dọc sống lưng. Cô cố gắng nhấc người dậy với tốc độ nhanh nhất, chạy về phía Momo đang vùng vẫy. Chỉ là khoảng cách vài bước chân nhưng cảm giác cứ như ngàn dặm, không thể nào với tới được

Dùng hết sức bình sinh, Đới Manh đá mạnh vào tên đó làm cho hắn buông Momo ra. Ngay lúc đó cô cảm giác được nắm chặt bàn tay Momo là điều tuyệt vời nhất dù bọn họ đang trong tình trạng nguy hiểm. Nhìn thấy Momo rơi nước mắt lo lắng cho mình, cô khẽ mỉm cười, rồi cùng nhau chạy về phía cửa

''Đi đâu hả ?"

Một tên liền chạy tới với cây gậy trong tay, Momo liền phản ứng kéo Đới Manh ra sau lưng mình. Hắn vung tay lên cao và nện cây gậy xuống với tốc độ không tưởng

"Cảnh sát đây ! Buông vũ khí xuống !"

Cảnh sát vào tới nhưng đã quá muộn. Cây gậy đã đập vào lưng cô gái làm cô ngã xuống đất. Cô không thể nhìn thấy gì ở xung quanh mình ngoại trừ người mà cô đã bảo vệ trước khi mí mắt sụp xuống, mọi thứ đều chìm vào bóng tối

*******

Mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện sộc vào mũi khi họ thấy bạn mình đang đứng bên ngoài phòng phẫu thuật

"Momo! Đới Manh thế nào rồi ?"

Thấy Kiki chạy tới, Momo lập tức xà vào vòng tay của bạn mình, khóc nức nở. Ngũ Triết đứng sang một bên nhìn hai người bọn họ, trong lòng không ngừng đổ lỗi cho bản thân. Cô thành tâm cầu nguyện Đới Manh sẽ bình an ra khỏi phòng phẫu thuật

"Đáng lẽ mình mới là người bị đánh, nhưng cậu ấy đã đỡ dùm mình ! Cây gậy đó đập xuống lưng cậu ấy rất mạnh ! Mình.....mình nên là người nằm ở trong đó ! Sao cậu lại ngốc như thế ? Đới Manh !"

Momo bật dậy khỏi ghế, dùng tay đập vào cánh cửa phòng phẫu thuật. Tôn Nhuế cắn môi dưới, chạy tới ôm chặt lấy Momo trong khi nước mắt chảy dài trên má cô. Cả ba người bạn cùng ôm lấy nhau an ủi

"Chị Ngũ Triết ? Kiki, Momo, Tôn Nhuế tỷ ? Xảy ra chuyện gì thế ?"

Các cô gái đang ôm nhau khóc cùng quay đầu lại nhìn thấy Tako và Lạc Lạc đang bước tới. Cả bọn đều thắc mắc không biết tại sao Tako và Lạc Lạc lại có mặt ở bệnh viện

"Đây là bệnh viện của gia đình em. Chị Đới Manh đâu ?" Tako hỏi

Sau khi nghe được mọi chuyện, cả hai quyết định sẽ cùng ở lại đợi tin của Đới Manh. Tako cùng với Tôn Nhuế đi mua café cho mọi người trong khi Lạc Lạc ở cạnh Ngũ Triết, còn Kiki thì ở cạnh Momo

Cả hai cặp ngồi đối diện nhau, Kiki đưa mắt nhìn Ngũ Triết và Lạc Lạc trong khi chăm sóc bạn mình. Rõ ràng là Ngũ Triết cũng đã rơi nước mắt, mắt cô ấy đỏ hoe, hai bàn tay thì liên tục cọ xát vào nhau vì lo lắng, mắt thì nhìn về phía phòng phẫu thuật

"Chị đừng lo quá. Chúng ta phải tin là chị Đới Manh sẽ không sao cả. Chị ấy sẽ không có chuyện gì đâu"

Lạc Lạc mỉm cười an ủi, nắm lấy bàn tay Ngũ Triết. Tim Kiki lại nhói lên một cảm giác ghen tị không nói thành lời. Cô muốn mình là người an ủi, dỗ dành Ngũ Triết rằng tất cả những chuyện này đều lại tại nạn và không phải là lỗi của cô ấy. Cô muốn hôn lên trán và ru ngủ người ấy trong vòng tay của mình. Nhưng cô đoán, mình phải học cách buông tay thôi

"Kiki..."

Cô nhìn bạn thân của mình

"Yeah Momo?"

"Sao Manh ở trong đó lâu quá vậy ? Cậu ấy không cần mình nữa phải không ?"

Nước mắt lại rơi xuống một lần nữa làm Kiki rất đau lòng

"Momo, Đới Manh sẽ không bao giờ để cậu lại một mình. Cậu ấy chỉ cần chút thời gian, rồi sẽ ra ngoài ngay thôi. Cậu cứ đợi thêm một chút nữa được không ? Cậu phải mạnh mẽ vì cậu ấy"

Ngay lúc đó chiếc đèn đỏ phòng phẫu thuật vụt tắt và bác sĩ bước ra ngoài, tháo khẩu trang. Momo lập tức chạy tới, suýt chút nữa thì đâm sầm vào Tôn Nhuế đang cầm café đi tới

"Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi ?"

"Cuộc phẫu thuật rất thành công, tình trạng của bệnh nhân cũng đã ổn định. Nhưng tác dụng của thuốc mê vẫn còn nên cô ấy sẽ không sớm tỉnh lại đâu. Ngoài ra, do vết thương trên lưng cũng khá nghiêm trong cho nên chúng tôi đã để cho cô ấy nằm sấp trên giường. Một vài chiếc xương sườn bị nứt cho nên mọi người phải nhẹ nhàng khi chăm sóc cô ấy. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói"

Bác sĩ vừa định rời đi thì Tako kéo ông ấy vào một góc nói chuyện riêng

"Bệnh nhân này là bạn của tôi, cho nên tôi muốn chị ấy được chăm sóc một cách tốt nhất. Hãy đưa chị ấy phòng bệnh cao cấp và phân công y tá, bác sĩ riêng cho chị ấy. Cho dù thế nào tôi cũng muốn chị ấy có thể nhanh chóng hồi phục và bước xuống giường bệnh. Tất cả chi phí cứ tính cho tôi. Cảm ơn rất nhiều"

"Vâng tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chỉ thị mọi người làm theo ý cô ngay"

*******

Momo nhìn chằm chằm gương mặt cô gái đang nằm sấp hôn mê ở trên giường, một bên cánh tay được băng bột treo lên ở bên cạnh, trên mặt còn có vài vết xước. Lướt dọc ngón tay theo mái tóc, cô đau lòng trìu mến ngắm nhìn người kia

"Hey, cậu tỉnh rồi à" cô nói khẽ khi Ngốc Manh chầm chậm mở mắt ra. Cúi thấp người xuống, Momo hôn nhẹ lên môi Đới Manh, một nụ hôn ngắn nhưng ngọt ngào

"Mình đau quá...." Đới Manh rên rỉ, cố chạm vào lưng mình bằng cánh tay lành lặn

"Đừng cử động, cậu vừa mới phẫu thuật đấy"

"Mọi người đều không sao cả chứ ?"

"Yeah, bọn côn đồ đó đã bị ngay bắt giữ ngay tại chỗ, còn tên Jungsoo cũng bị buộc tội. Bọn người đó đã khai ra chính hắn đã sai bọn họ làm thế."

Đới Manh gật đầu, chớp chớp mắt vài lần do cảm giác ngứa ngái ở vết thương

"Cậu không bị thương đúng không ?"

"Mình bị thương rất nặng đấy" Momo cầm tay Đới Manh đặt lên tim mình, "Mình đau ở đây này. Nó rất đau khi nhìn thấy cậu vì mình mà bị thương. Tim mình đau thắt lại khi nghe tin cậu bị nứt xương...nếu mình mất cậu, thì trái tim này cũng mất lẽ sống của nó. Đáng lẽ cậu phải biết né chứ, mình mới là người phải nhận cú đánh đó"

Nước mắt chảy dài trên má, rơi xuống ga giường, tạo nên cũng có một vũng nhỏ ướt sủng. Đới Manh lắc đầu, cố đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy. Cử động có phần bị hạn chế do tư thế nằm sấp, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức a ủi bạn gái mình

"Không Momo ah.....mình đã hứa sẽ bảo vệ cậu khỏi tất cả những nguy hiểm. Mình thà để bản thân bị thương chứ không muốn cậu bị đau"

"Mình xin lỗi..."

Momo tựa trán mình vào trán Đới Manh, bàn tay vuốt nhẹ má người yêu, nói thì thầm lời xin lỗi

"Mình yêu cậu Momo nên đừng nói lời xin lỗi nữa. Tình yêu là thứ cho đi không cần nhận lại mà. Vết thương này rất xứng đáng để đổi lại sự an toàn của cậu"

"Dường như trong mối quan hệ của chúng ta, chỉ có mình cậu cố gắng vun đắp, mình cảm thấy bản thân vẫn yêu cậu chưa đủ. Hãy nói cho mình biết mình có thể làm gì cho cậu, Ngốc Manh...."

"Mình chỉ cần cậu yêu mình thôi"

Nước mắt lại rơi nhiều hơn khi cô nghe thấy những lời nói đó. Momo nghiêng đầu trao cho Đới Manh một nụ hôn thật sâu. Cô biết mình đã tìm thấy được người có thể tin tưởng yêu thương và sống trọn cuộc đời này

Ngũ Triết siết chặt nắm tay khi đứng ở ngoài nhìn thấy nước mắt lăn dài trên má Momo. Cảm giác tội lỗi như nhấn chìm cô, dạ dày cũng co thắt đau đớn. Lạc Lạc cảm giác bàn tay mình nắm đang siết chặt hơn

"Chị...."

Tiếng gọi rất nhỏ nhưng mọi người vẫn có thể nghe thấy được. Ngũ Triết rút tay mình khỏi tay Lạc Lạc và bỏ chạy. Kiki kinh ngạc không kịp phản ứng cho đến khi Lạc Lạc chạy đuổi theo Ngũ Triết

Chạy thật nhanh lên tầng thượng bệnh viện, Ngũ Triết dùng hết sức đẩy cánh cửa làm cho nó đập mạnh vào tường. Bây giờ cô muốn thét thật to, để giải tỏa hết tất cả những cảm xúc đang dồn nén trong lòng mình

"Tất cả là lỗi của mày, Ngô Triết Hàm ! Là chính mày đã khiến Đới Manh bị thương"

Ngũ Triết khụy gối, thở hỗn hển, đấm tay xuống nền đất. Khi Lạc Lạc chạy tới thi cũng vừa kịp nhìn thấy cảnh đó

"Chị Ngũ Triết, dừng lại đi"

"Không Lạc Lạc ! Tất cả chuyện này đều là lỗi của chị"

Ngũ Triết lại hét to với Lạc Lạc khi cô ấy cúi xuống ôm lấy cô

"Chị Ngũ Triết...."

Lạc Lạc an ủi vỗ nhẹ lưng Ngũ Triết

"Chị cảm thấy rất có lỗi..."

Ngũ Triết ở trong vòng tay Lạc Lạc vừa khóc thút thít vừa lẩm bẩm không ngừng tự than trách

"Tất cả chỉ là tai nạn thôi. Bây giờ chị Đới Manh đã tỉnh rồi, Jungsoo cũng đã bị bắt cho nên chị đừng tự đổ lỗi cho bản thân nữa. Mọi người không có ai trách chị đâu''

*******

Kiki đứng ở phía xa xa thở hổn hển, tuy không thể nghe thấy hai người kia đang nói gì nhưng cô có thể nhận thấy Ngũ Triết đang tự trách bản thân. Cô ước gì mình đã không ngẩn ra một hồi rồi chạy tới đây để rồi chậm một bước sau Lạc Lạc. Những vết bầm tím trên tay Ngũ Triết, Kiki đoán là do lúc nãy cô ấy đã đấm tay xuống đất. Nhìn thấy hai người họ đang ôm nhau, cô thấy mình ở đây cũng chẳng làm được gì nên đã quay trở lại chỗ cũ, ngồi phịch xuống với trái tim đau thắt

''Kiki, cậu không sao chứ ?'

Tôn Nhuế chạm nhẹ lên vai Kiki

''Huh ? Yeah mình ổn mà''

''Họ đâu rồi ?''

''Trên tầng thượng''

Sau đó Kiki không nói gì thêm nữa, chỉ im lặng ngồi đó. Thời gian tích tắc trôi qua, khoảng một tiếng sau Ngũ Triết và Lạc Lạc cuối cùng cũng xuất hiện trở lại

"Cũng tối rồi các cậu nên về nghỉ ngơi trước đi ?"

Momo bước ra khỏi phòng bệnh sau khi Đới Manh đã ngủ, yêu cầu các bạn của mình về nhà nghỉ ngơi, ngày mai hãy vào thăm bệnh. Tako đề nghị đưa Tôn Nhuế và Lạc Lạc về nhà, còn Ngũ Triết sẽ đưa Kiki về

"Chị đừng suy nghĩ nhiều quá. Hãy nhớ em sẽ luôn ở bên cạnh chị"

Lạc Lạc nói với Ngũ Triết khi cô từ từ bước lùi lại, đôi tay đang nắm chặt dần buông lỏng. Cô mong rằng người ấy sẽ quay lại, giữ lấy mình, nhưng hy vọng đó đã nhanh chóng vỡ vụn

Kiki và Ngũ Triết im lặng bước đi cạnh nhau. Kiki nắm lấy cổ tay Ngũ Triết kéo cô ấy đi vào phòng vệ sinh. Rút vài chiếc khăn trong toilet, nhúng chúng vào nước rồi cô nhẹ nhàng lau lên vết thương kia

Cảm giác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình nhưng Kiki vẫn không muốn ngẩng lên. Có lẽ cô biết mình sẽ bắt đầu khóc nếu ngước lên nhìn Ngũ Triết vì chuyện lúc nãy ở trên tầng thượng, nhưng cô hiểu mình không có quyền làm như thế. Dù sao thì cô chỉ là một Người yêu cho thuê sắp hết hạn hợp đồng. Cô cẩn phải học cách buông tay để giảm bớt những đau khổ trong tương lai gần

Lau xong Kiki đi về phía thùng rác, ném khăn giấy vào đó nhưng bị trượt. Cô thở dài, cúi người xuống nhặt nhưng có người nào đó đã nhanh tay hơn cô, nhặt nó lên bằng một tay trong khi bàn tay còn lại thì nắm lấy tay cô. Và lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay, cô nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Tất cả những gì cô nhìn thấy là hình ảnh một người đang khao khát có được sự chú ý. Kiki phá vỡ sự im lặng, vội vã quay người

"Sao cậu lại như thế Kiki.....?

Ngũ Triết vươn tay ra ôm lấy Kiki từ phía sau, ngăn không cho người ấy lẩn tránh. Cảm giác bị đối xử lạnh lùng này khiến cho cô rất đau đớn. Đặt cằm lên vai Kiki, Ngũ Triết chậm rãi nuốt cục nghẹn ở cổ họng mình

"Sao cậu lại không để ý tới mình...?'

''Buông mình ra"

Vòng tay lại càng siết chặt hơn khi ba từ đó vừa thốt ra, đâm thẳng vào trái tim Ngũ Triết. Cô khẽ đặt một nụ hôn lên mái tóc Kiki

"Mình xin lỗi về tất cả, cậu có thể trừng phạt mình thế nào cũng được nhưng xin cậu hãy nói chuyện với mình...."

Kiki tựa vào người Ngũ Triết, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà để nước mắt không rơi xuống. Đưa tay lên lau nước mắt trên mặt mình, cô ngọ nguậy thoát ra khỏi đôi tay kia, bước lên vài bước làm cho Ngũ Triết bị hẫng, vô lực ngã xuống một bên

Kiki đẩy cửa phòng toilet nhưng đã dừng bước khi thấy Ngũ Triết vẫn đứng yên ở đó. Cô cảm thấy mình không cần thiết tiếp tục giận dỗi như thế này, nên đã quay ngược lại. Ngũ Triết vẫn đang cúi thấp đầu, nắm tay siết chặt làm cho vết thương lại bị tách ra. Kiki liền nâng tay Ngũ Triết lên, thổi nhẹ vào vết thương

Lo sợ bị từ chối và Kiki sẽ bỏ đi một lần nữa, Ngũ Triết liền ấn cô ấy vào tường. Đây là cách duy nhất để giữ cô ấy ở lại bên cô. Dưới ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thẳng vào gương mặt kia, ánh mắt dời xuống mũi rồi cuối cùng là đôi môi. Chậm rãi rút ngắn khoảng cách, Ngũ Triết hôn nhẹ lên môi Kiki

Kiki không phản kháng mà còn nhón chân, đưa tay vuốt ve má Ngũ Triết, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy như muốn nhiều hơn nữa. Ngũ Triết không do dự nhiều, đẩy nụ hôn đi sâu hơn.

Ngũ Triết hơi cong lưng để khớp với chiều cao của người kia, trong khi tay vẫn ôm chặt eo Kiki làm chỗ tựa. Cô khẽ bật ra tiếng rên nhỏ khi Kiki cắn lấy môi dưới của mình rồi dùng lưỡi lướt nhẹ qua chỗ đó, làm cho cô cảm giác có luồng điện chạy dọc sống lưng. Sự trêu chọc đó càng thúc đẩy Ngũ Triết tiếp tục chìm đắm trong nụ hôn cho đến khi cả hai hết dưỡng khí

Cả hai vẫn ôm chặt lấy nhau trong khi Ngũ Triết nhẹ nhàng vuốt ve tóc Kiki, bắt lấy nhịp thở. Họ vẫn đứng ôm nhau như thế một lúc lâu, thỉnh thoảng còn lắc lư quay lại hết bên này tới bên kia

"Cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi mình đúng không ?"

"Không Ngũ Triết, không bao giờ"

CHAPT 18

Momo's POV :

Bước vào phòng thấy Ngốc Manh vẫn đang nằm ngủ, nên tôi đi thẳng vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo vì đêm khá dài và tẻ nhạt, tôi sợ mình sẽ ngủ quên. Ngốc Manh không ngừng nhúc nhích vì cảm giác đau đớn ở trên lưng, y tá đã nhiều lần vào tiêm thuốc giảm đau cho cậu ấy. Tôi lặng lẽ ngồi ở chiếc ghế cạnh giường, nhìn cậu ấy nằm ngủ. Đôi chân mày đang cau lạ, chắc là tại tư thế nằm này không được thoải mái cho lắm. Vươn tay, tôi chạm vào gương mặt xanh xao của Ngốc Manh, như muốn dỗ dành nhưng chợt nhận ra người cậu ấy nóng hừng hực

"Manh Manh yah ? Bây giờ cậu cảm thấy thế nào ? Người cậu rất nóng !"

Tất nhiên là cậu ấy không thể trả lời, tôi tự trách mình thật ngốc rồi vội vã chạy ra ngoài gọi bác sĩ. Tôi đứng ở bên ngoài, sốt ruột chờ đợi trong khi một đám người đang ở bên trong kiểm tra tình trạng của cậu ấy.

Mặc dù chúng tôi chỉ cách nhau một tấm kính nhưng tôi lại cảm giác như xa vạn dặm. Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi y tá hạ màn cửa xuống là bác sĩ đang cởi áo Ngốc Manh, kiểm tra vết thương của cậu ấy với gương mặt có phần nghiêm trọng. Nước mắt lại tự động tuôn trào, chắp tay lại tôi cầu nguyện Chúa đừng mang Ngốc Manh rời xa khỏi tôi. Vẫn còn rất nhiều điều tôi muốn được làm cùng cậu ấy, tôi không muốn mất cậu ấy

Đi tới đi lui dọc hành lang bệnh viện, tôi không thể ngồi cũng không thể đứng yên một chỗ. Khoảng nữa tiếng sau, màn cửa được kéo lên và tôi được nhìn thấy bạn gái mình một lần nữa

"Cô Mạc, chúng tôi cần phải giám sát bệnh nhân chặt chẽ hơn vì vết thương đã nhiễm trùng, dẫn tới sốt cao. 24 giờ tới là khoảng thời gian rất quan trọng, tôi e rằng..."

"Sao bác sĩ ?"

"Cú đánh mạnh vào lưng làm cho một trong những dây thần kinh của bệnh nhân bị tổn hại và nó có thể ảnh hưởng đến thính giác của cô ấy. Tuy nhiên đây chỉ là tình trạng tạm thời, cho nên có thể trong một thời gian ngắn cô ấy sẽ không thể nghe được gì"

Tôi băn khoăn không biết nên buồn vì Manh sẽ mất đi thính giác hay nên mừng vì đây chỉ là tình trạng tạm thời sau khi nghe bác sĩ nói thế. Mặc đồ bảo vệ do y tá đưa tôi bước vào trong thăm cậu ấy. Ngốc Manh đã tỉnh, nhưng nhìn vẫn còn khá mơ màng, mí mắt lập tức bật mở khi cậu ấy nhìn thấy tôi, cậu ấy nâng bàn tay không bị thương đưa về phía tôi. Tôi bước nhanh tới bên cạnh cầm lấy tay cậu ấy

"Hey sweetie"

Cậu ấy hơi nghiêng đầu, chân mày nhíu lại. Ngay lúc đó chợt nhớ tới việc hiện giờ cậu ấy đang bị mất thính giác, tôi liền lấy điện thoại ra, bấm vào đó những điều mình muốn nói rồi đưa cho cậu ấy xem

"Momo ah, sao mình không nghe thấy gì hết vậy ?"

Giọng cậu ấy rất yếu, tôi khẽ mỉm cười, tiếp tục bấm câu trả lời. Tôi đặt biệt nhấn mạnh với cậu ấy đây chỉ là tình trạng tạm thời, để tránh khiến cho cậu ấy lo lắng. Gương mặt xanh xao của Ngốc Manh biểu lộ đủ mọi cảm xúc nhưng rõ nhất vẫn là sự sợ hãi

Tôi siết chặt tay cậu ấy, an ủi rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Ngốc Manh lấy điện thoại, bấm vào chữ gì đó, sau đó cậu ấy để nó lên giường, quay đầu sang bên kia giường. Tôi liền cầm điện thoại lên đọc

"Mình cảm thấy hơi mệt. Sao cậu không về nhà nghỉ ngơi một chút rồi quay lại đây sau ? Nhớ mang Anna tới cho mình, cám ơn"

Dòng chữ ấy không hề đá động đến tình trạng của cậu ấy nhưng việc đòi mang Anna tới cho thấy cậu ấy đang lo lắng về tương lai. Bất cứ khi nào cảm thấy sợ hãi, cậu ấy đều chơi hoặc ôm Anna. Dù rất muốn ở lại nhưng tôi biết cậu ấy đang rất cần món đồ chơi ấy. Thở dài một hơi, tôi đứng dậy, nghiêng người về phía trước

"Mình yêu cậu Ngốc Manh"

Tôi hôn lên trán, nói khẽ ba từ đó cho dù cậu ấy không thể nghe thấy được. Nhưng tôi đoán, cậu ấy có thể cảm giác được

*******

Dòng nước ấm từ chiếc vòi sen chảy xuống người mang đến sự sảng khoái. Tôi lau đi màn sương mờ trên kính, sức kem dưỡng ẩm lên mặt, bất chợt ánh mắt dừng lại ở tấm ảnh Polaroid dán ở bên cạnh. Nó mới được chụp gần đây khi tôi bất ngờ tấn công Ngốc Manh

Trong bức ảnh chúng tôi đang đứng cạnh nhau, cậu ấy đang đánh răng còn tôi thì đang hôn lên má cậu ấy. Mặc dù Manh có vẻ bất ngờ, nhưng cậu ấy vẫn nháy mắt khi bấm máy. Bọt kem đánh răng dính trên môi làm cho cậu ấy trông giống như ông già Noel, rất là đáng yêu

Lại thở dài, tôi ngồi xuống giường, ôm lấy Anna, hít một hơi thật sâu. Nó có mùi giống y như Ngốc Manh. Nhìn vào khoảng không trước mặt, tâm trí tôi lấp đầy hình ảnh của Ngốc Manh. Tôi ước gì mình có thể làm gì đó cho cậu ấy

Đi thẩn thơ xung quanh với Anna trong tay, tôi vô tình dẫm lên một cái hộp đĩa ở trong phòng khách, cúi người xuống tôi tò mò nhặt nó lên. Một ý tưởng lóe lên trong đầu, đây chính là điều tôi có làm để an ủi cậu ấy

*******

Y tá ở trong phòng nhìn thấy tôi khi chị ấy đang đo nhiệt độ cho Ngốc Manh, tôi ra hiệu cho chị ấy bảo bệnh nhân nhìn ra ngoài cửa sổ sau khi ra khỏi phòng. Tôi vẫy tay với bạn gái mình, nhưng chỉ nhận được một nụ cười gượng. Lấy ra những tờ giấy cỡ lớn tôi tự làm rồi giơ lên cho cậu ấy xem. Tôi đã cố găng viết chữ đủ lớn để cậu ấy có thể đọc được

"Dear Manhbaby"

Lật sang một trang khác

"Bạn gái tốt nhất trên đời này của mình"

Tôi quan sát vẻ mặt tò mò của cậu ấy

"Đừng sợ gì cả"

Lại lật sang một trang khác

"Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu"

Những giọt nước mắt lấp lánh chảy ra từ khóe mắt cậu ấy

"Cậu sẽ mau chóng khỏe lại thôi"

Tôi tập trung không để ý tới các cô y tá ở bên cạnh và tiếp tục

"Cho dù cậu có nghe được hay không"

Tôi cảm giác cổ họng mình bị nghẹn, nhưng vẫn cố nuốt nó xuống

"Mình sẽ luôn trò chuyện với cậu"

Ngốc Manh vươn tay ra như thể muốn với tới chỗ tôi

"Mình yêu cậu"

Y tá giơ cao ngón tay cái lên tán thưởng khi tôi cúi chào cảm ơn họ, chuẩn bị bước vào phòng bệnh. Để túi xách lên bàn, tôi lấy ra Anna đặt bên cạnh cậu ấy. Nhìn những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt ấy, tôi dùng ngón tay lau chúng đi. Ngốc Manh đan chặt bàn tay chúng tôi vào nhau đến nỗi các đốt tay trắng bệch cả ra, cậu ấy nâng tay tôi lên rồi hôn nhẹ lên đó như cảm ơn

Tôi lấy ra những tấm ảnh Polaroid đã chụp lúc ở nhà, đưa cho cậu ấy xem. Mỗi một tấm ảnh là những vẻ mặt khác nhau của tôi và chúng giống như câu chuyện bằng ảnh. Tấm đầu tiên tôi chụp cùng đậu đậu, bên cạnh còn có một hình vẽ với dòng chữ mong cậu ấy sẽ mau chóng hồi phục. Tấm tiếp theo, Thỏ đang ở phía sau tôi, giống như nó đang ôm tôi, còn tôi thì làm gương mặt buồn với dòng chữ tôi nhớ cậu ấy. Ngốc Manh bật cười khi nhìn từng tấm ảnh cho đến khi cậu ấy nhìn thấy tấm cuối cùng

Trong tấm ảnh đó tôi đang chu môi, muốn được cậu ấy hôn

Tôi cầm lấy tất cả để sang một bên, yêu thương cúi xuống hôn cậu ấy nhưng vẫn nhanh chóng tách ra vì sợ cậu ấy bị mệt. Vuốt nhẹ tóc Ngốc Manh, cậu ấy đang nhìn tôi với ánh mắt biết ơn, miệng mở ra muốn nói gì đó khiến tôi nhướng mày

"Mình yêu cậu"

Ngốc Manh thì thầm rất khẽ nhưng tôi vẫn nghe thấy được. Tôi bị nhấn chìm bởi cảm giác hạnh phúc, bật cười khúc khích. Tận sâu trong lòng tôi cảm thấy rất tự hào về bản thân và những việc mình đã làm. Để có thể nhìn thấy nụ cười của Ngốc Manh một lần nữa thì hai đêm mất ngủ là rất đáng giá

*******

Tôn Nhuế's POV :

"Đưa đây để mình đem bỏ cho" Ngũ Triết mỉm cười cầm lấy túi rác từ tay Kiki

Kiki thở dài, nụ cười liền biến mất khi bóng Ngũ Triết khuất dạng. Cậu ấy ngồi sụp xuống, nhìn chằm chằm vào tôi

"Sao thế ? Muốn nói gì sao ?"

"Tối hôm qua tụi mình đã hôn nhau trong toilet bệnh viện"

Tôi làm rớt cái điện thoại đã bị đập hư xuống đất, tạo ra một tiếng ầm lớn. Tôi nhanh chóng ngồi xuống cạnh cậu ấy

"Ngũ Triết là người chủ động ?"

"Yeah" cậu ấy gật đầu, "Thật ra lần đầu tiên tụi mình hôn nhau là ở nhà cậu ấy vào cái ngày cậu ấy cứu mình khỏi tên Jungsoo.....Hôm qua mình đã nhìn thấy cậu ấy ôm Lạc Lạc và khóc trong vòng tay em ấy. Mình đã rất tuyệt vọng khi không thể làm gì cho cậu ấy nên đã cố tình lãnh đạm khi lau vết thương đấm xuống đất trên tay cậu ấy. Ngũ Triết đã ôm mình từ phía sau khi mình định quay đi và hôn mình.....mình không thể cưỡng lại được điều đó. Mình rất yêu cậu ấy, rất yêu Tôn Nhuế ah..."

Kiki ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào đó, nghiêng người về phía tôi.

"Cậu có nghĩ Ngũ Triết cũng có cảm giác y như cậu không ?"

"Mình không thể xác định, nhưng cậu ấy đã dẫn dắt mình"

Giọng của cậu ấy rất nhẹ và êm tai

"Mình nghĩ Ngũ Triết yêu cậu"

Kiki lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập niềm vui nhưng lại nhanh chóng cụp xuống. Tôi nghĩ cậu ấy biết vấn đề nằm ở đâu. Chúng tôi cứ ngồi cạnh nhau như thế, không nói thêm lời nào nữa. Là một trong những người đã đưa ra quy tắc khi thành lập công ty, đây là lần đầu tiên tôi không biết nên làm thế nào khi nhân viên của mình phạm quy

"Sao chúng ta không sắp xếp một cuộc hẹn cho Ngũ Triết và Lạc Lạc, rồi sau đó yêu cầu Ngũ Triết thuật lại để xem liệu họ có thu hút lẫn nhau không ? Với lại cậu cũng có thể tận dụng cơ hội lần này để nghĩ về khoảng thời gian còn lại của bản hợp đồng"

Bây giờ đã tới lúc Kiki làm gì đó để đáp ứng yêu cầu của công việc. Khi cậu ấy đang dùng ngón tay xoa xoa cằm suy nghĩ thì Ngũ Triết quay trở lại. Mồ hôi rịn đầy trán Ngũ Triết, tôi nhìn cô bạn thân của mình thật tự nhiên lấy khăn tay lau chúng đi cho Ngũ Triết

"Tôn Nhuế, mình thật sự xin lỗi. Mình đã khiến các cậu bị liên lụy tới chuyện này. Cậu hãy để cho mình bồi thường những thiệt hại ở đây nha"

Tôi giật mình thoát khỏi những suy nghĩ, lắc lắc tay tỏ ý từ chối đề nghị đó

"Không cần đâu Ngũ Triết. Park Jungsoo sẽ phải chi trả cho tất cả những thiệt hại ở đây, bao gồm cả tiền viện phí của Đới Manh cho đến khi cậu ấy hoàn toàn bình phục. Hắn giàu mà cho nên mình quyết định sẽ trang trí lại văn phòng này với nội thất và thiết kế đắt tiền, không cần thiết phải tiết kiệm giúp hắn. Hôm nay cám ơn cậu đã ghé qua dọn dẹp giúp mình"

Ngũ Triết cười đáp lại rồi quay sang Kiki, "Cậu có đói không ? Chúng ta đi ăn nhé. Tôn Nhuế, cậu cũng đi cùng với tụi mình nha''

''Mình hơi mệt nên chắc sẽ về thẳng nhà luôn. Hai cậu cứ đi ăn đi, cám ơn đã mời mình''

''Okie, vậy cậu đợi mình đi lấy xe nhé''

Ngũ Triết vuốt nhẹ gương mặt Kiki, chào tạm biệt tôi rồi đi nhanh ra khỏi văn phòng. Tôi thực sự mong rằng hai người họ có thể ở bên nhau mà không gặp quá nhiều trở ngại. Tôi biết mình có thể tin tưởng giao Kiki cho Ngũ Triết

Đứng trên lề đường cùng Kiki, tôi thúc nhẹ khủyu tay vào người cậu ấy, ''Nhớ sắp xếp một cuộc hẹn cho cậu ấy với Lạc Lạc ? Cậu phải tự chứng tỏ sự chuyên nghiệp của bản thân đấy''

Nhìn thấy vẻ bối rối trên gương mặt tựa thiên thần kia làm cho tôi cảm thấy có lỗi khi đưa ra ý tưởng xấu xa đó. Nhưng đây lại là cách làm việc của công ty chúng tôi. Không lâu sau Ngũ Triết cũng lái xe tới và họ rời đi. Tôi lấy kính râm đeo vào, đi về phía xe của mình, thực ra thì tôi thành thật cầu nguyện rằng suy luận về việc Ngũ Triết có tình cảm với Kiki là không hề sai lầm

*******

Kiki's POV :

Khi chúng tôi ăn xong thì vẫn còn khá sớm và gợi ý của Tôn Nhuế vẫn cứ vang dội trong tâm trí tôi. Thật ra đó cũng là một cách để xem thử Ngũ Triết còn có tình cảm với Lạc Lạc không, nhưng đó cũng là cách dập tắt tất cả hy vọng của tôi nếu như Ngũ Triết vẫn còn thích Lạc Lạc

"Baby, cậu đang nghĩ gì thế ?"

Ngũ Triết vẫy vẫy tay trước mặt rồi mỉm cười khi tôi ngước lên nhìn cậu ấy. Tôi lắc đầu ngụ ý mình chỉ đang nghĩ vẩn vơ. Ngũ Triết xoa nhẹ đầu tôi và nắm tay tôi rời khỏi quán ăn

"Bây giờ để mình đưa cậu về nha ? Trông cậu có vẻ rất mệt"

"Chúng ta đi xem mặt trời lặn đi"

Tôi nhìn Ngũ Triết bằng vẻ mặt cún con nên cậu ấy không thể nào từ chối và như thế tôi cũng có thời gian để nói về kế hoạch sắp tới mà tôi dành cho cậu ấy và Lạc Lạc. Chúng tôi vừa tản bộ dọc bãi biển vừa tám về tất tần tật chuyện trên đời này

Sau một hồi chúng tôi cùng nhau ngồi trên bờ đê dọc bãi biển, trong khi tôi cảm thấy hơi bối rối thì cậu ấy hoàn toàn im lặng. Ánh nắng buổi chiều tà rọi xuống gương mặt cậu ấy khiến cho nó càng trở nên bừng sáng

Nhìn Ngũ Triết thật hoàn hảo, quá hoàn hảo

Bất giác tôi đặt một nụ hôn nhẹ lên mặt Ngũ Triết làm cậu ấy kinh ngạc quay sang nhìn tôi. Tôi khẽ mỉm cười khi cậu ấy cũng làm tương tự y như tôi rồi quay đầu nhìn về phía chân trời

Nếu có thể tôi thật sự muốn cậu ấy ở bên cạnh mình càng lâu càng tốt

Một nhóm con gái đứng ở phía xa xa thu hút sự chú ý của tôi khi họ vừa nhìn, chỉ chỉ vào Ngũ Triết vừa cười khúc khích. Một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng tôi, một mình Lạc Lạc là đủ lắm rồi giờ còn thêm mấy người này nữa

"Sao cậu lại cau mày như có ai gây chuyện vậy hả ?"

Ngũ Triết cũng cảm giác được sự khác lạ trong tôi, thấy tôi không nói gì mà chỉ nhìn về hướng mấy cô gái kia, cậu ấy cũng nhìn theo rồi bật cười khi hiểu được chuyện gì đang diễn ra

"Có vẻ họ rất thích cậu đấy. Có muốn vẫy tay chào lại không ?"

Ngũ Triết đặt tay lên vai tôi, kéo tôi lại gần hơn khi tôi đang nhìn chằm chằm cậu ấy bằng đôi mắt biết phóng băng

''Thôi mà, đừng để ý tới họ, cậu cứ nhìn sang chỗ khác là được"

"Nói thì dễ lắm, họ cứ chỉ trỏ, cười cợt như thế đến nỗi ai đi ngang qua cũng chú ý cả"

Ngũ Triết nâng cằm tôi lên rồi bất ngờ hôn lên đó. Tất cả những khó chịu trong lòng tôi phút chốc đều tan biến khi cậu ấy nghịch ngợm cắn nhẹ môi tôi. Những lúc thế này tôi lại càng thấy mình yêu cậu ấy nhiều hơn. Cảm nhận được cậu ấy đang mỉm cười, khóe môi tôi cũng tự động cong lên

Phía xa xa đó có tiếng xì xào, nguyền rủa nhưng lần này tôi chẳng có tâm trí mà để ý làm gì. Tôi kéo cổ áo Ngũ Triết để có thể cảm nhận nụ hôn này sâu sắc hơn trước khi tinh nghịch đẩy cậu ấy ra. Ngũ Triết lại đặt một nụ hôn lên mũi tôi rồi cả hai cùng nhau bật cười khi các cô gái kia tức giận bỏ đi

"Kiki, cậu có biết cậu rất xinh đẹp khi vì mình mà nở nụ cười không ?"

''Vì cậu nên mình mới cười đẹp thế này thôi''

Đôi mắt tôi cong lên nghiêng người dựa vào cậu ấy, tầm nhìn hướng về quả cầu lửa đang chậm rãi nấp mình phía đường chân trời. Cơn gió biển thổi vào mặt chúng tôi, cảm giác thật tuyệt vời. Tôi ước gì thời gian có thể ngưng đọng lại ngay tại lúc này để tôi mãi được ôm trong vòng tay cậu ấy. Những nụ hôn sau gáy làm cho tôi thấy bối rối về tình cảm mà cậu ấy dành cho tôi và Lạc Lạc là như thế nào. Khi ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì tôi liền muốn biết ngay câu trả lời

''Cậu có biết đi giày trượt không Ngũ Triết?''

''Yeah biết một chút''

''Ngày mai có muốn đi trượt với mình không ?''

Cậu ấy cúi đầu xuống nhìn tôi, ''Sao cậu lại bất ngờ muốn đi trượt thế ?''

''Mình cũng không biết'' tôi nhún vai, ''Gần đây mình cảm thấy hơi căng thẳng, cho nên cần phải hoạt động ngoài trời một chút để thư giãn''

''Vậy được thôi chỉ cần cậu cảm thấy thư giãn là được''

''Chỉ có hai chúng ta thì chán lắm, mình gọi thêm Lạc Lạc và Tako nha ?''

''Chỉ cần có cậu đi cùng mình là được''

Cậu ấy bình thản đáp khi bấm hàng loạt con số trên điện thoại, nhưng câu trả lời đó lại như đâm vào tim tôi vì tôi biết mình sẽ không thể ở bên cạnh cậu ấy. Tôi cố lắng tai nghe cuộc điện thoại giữa Ngũ Triết và Lạc Lạc nhưng cơn buồn ngủ lại nhanh chóng lao tới cuốn tôi theo nó

*******

Nobody's POV :

''Ngày mai em không thể đi cùng tụi chị sao ?''

''Em rất muốn đi nhưng không thể dời cuộc họp được'' Tako ngáp dài, tựa đầu vào ghế sofa trong phòng làm việc

''Em lại thế sao ? Không ngủ đúng không ?''

''Yeah, mấy ngay nay có nhiều việc phải giải quyết gấp. Cho em chợp mắt một chút đi, chừng nào thức dậy, chúng ta sẽ tới bệnh viện thăm chị Đới Manh được không ? Chị cứ đi dạo xung quanh đi''

Tako vừa ngáp vừa nói rồi ngủ thiếp đi, còn lại mình Lạc Lạc bơ vơ giữa căn phòng làm việc lớn không biết nên làm gì để giết thời gian. Ngồi vào chỗ phía sau máy vi tính, Lạc Lạc buồn chán lật lật những xầp tài liệu đặt trên bàn, tay vô tình chạm phải con chuột, màn hình máy tính đang ở chế độ tiết kiệm điện bỗng sáng bừng lên và hình nền của desktop khiến Lạc Lạc rầt kinh ngạc. Đó là hình cô chụp khi họ cùng nhau hợp tác lần đầu tiên

Trong ảnh Lạc Lạc mặc một chiếc áo thun màu trắng, quần short màu xanh phối cùng một chiếc mũ rơm màu kem sữa, cô đang cười rạng rỡ, làm lộ ra hàm răng trắng muốt, tay thì đang cầm vài quả bóng bay, lưng hơi cong lại cả người hơi nghiêng về phía trước một chút

Phong nền phía sau chỉ là vài ánh đèn giúp cho cô càng thêm nổi bật hơn nhưng tất cả đều trông rất hoàn mỹ khi được kết hợp cùng nhau dù bố cục khá đơn giản. Đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp và nó đã chứng minh tài năng của nhà nhiếp ảnh trẻ này

Lạc Lạc cảm thấy rất khó hiểu. Sao Tako lại chọn hình của cô làm hình nền ? Cô đứng dậy khỏi ghế, bước tới gần chỗ cái người đang năm ngủ kia. Nhịp tim của cô đập rất nhanh, máu thì như dồn hết lên não khiến cho cô thấy choáng váng. Lạc Lạc nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tako, từ từ vươn tay ra vuốt ve gương mặt ấy. Cả thế giới như thể ngừng quay, mọi thứ xung quanh như đang lùi xa chỉ có người trước mắt thì vẫn đang ở yên đó. Rõ ràng Tako không phải chỉ là chợp mắt một chút mà là ngủ rất sâu vì cô ấy không hề cựa quậy hay nhúc nhích khi bị chạm vào như thế này

Lạc Lạc khẽ lướt nhẹ môi mình trên cái sống mũi cao thẳng rồi xuống tới môi. Cái chạm môi đó khiến cô hoảng sợ, vội lùi về phía sau. Lạc Lạc đưa tay lên môi mình, quay đầu nhìn sang cô gái kia rồi vội vội vàng vàng cầm lấy túi xách của mình rời khỏi đó.

Chuyện này thật sự không ổn một chút nào. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top