Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 30

Khi Momo bước ra khỏi nhà vệ sinh thì hai người bạn của cô đã biến mất, lúc này cô mới vỡ lẽ họ cũng tham gia vào kế hoạch của Đới Manh, chịu trách nhiệm đưa chiếc váy và lá thư cho cô, theo một cách không được dễ chịu cho lắm. Việc Momo xuất hiện trong chiếc váy màu hồng với gương mặt được trang điểm tinh tế đã khiến cho các thực khách đang dùng bữa phải chú ý nhưng cô cũng chẳng quan tâm việc đó cho lắm. Đi thẳng ra ngoài gọi một chiếc taxi, sau khi nói địa chỉ cho tài xế, cô ngã người trên ghế, nhìn ra ngoài cửa xe, hàng loạt suy nghĩ xuất hiện trong đầu. Momo tự thuyết phục bản thân phải tin ở Đới Manh, người đã ở cùng cô nhiều năm, sẽ không làm điều gì ngốc nghếch hay khiến cô đau lòng vì cô biết mình sẽ không thể nào chịu nổi một tin shock nào nữa, nhất là sau một những sự việc vừa qua.

Đứng bên ngoài tiệm cafe, hít một hơi khí lạnh làm cho chiếc mũi hơi ửng đỏ. Momo không biết điều gì đang chờ đợi mình và nó thật sự khiến cô cảm thấy sờ sợ. Mặc dù vậy cô rất muốn làm rõ chuyện này, đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa, cô bước vào một khoảng không gian ấm cúng, thoang thoảng mùi oải hương.

Những ngọn nến thắp sáng thành một con đường dành cho Momo. Hoa hồng được rải khắp mặt đất, màu sắc tươi mới khiến tâm trạng của cô tốt hơn nhiều. Bây giờ cô đang rất mong ngóng điều đang chờ đợi mình, một mặt cô muốn được nhìn thấy Đới Manh nhưng mặt khác cô lại thấy tức giận vì mấy người bạn tốt kia lại hùa với Đới Manh lừa mình. Mọi người đều biết cô ghét bị lừa mà. Cuối cùng khi Momo đi tới chỗ đặt chiếc đàn piano, cô bạn gái nhỏ nhắn của cô đang ngồi ngay phía sau nó. Một điệu nhạc trầm bổng bắt đầu vang lên và cô ngay lập tức có thể đoán ra tên của nó. Đó chính là bái hát mà khi còn đi học cả hai đều rất yêu thích,

Only One For Me
In the hard and tiring night, I'm always next to you.
After I kiss you as you sleep, yes you baby.
Nobody in the world can own my happiness,
You're the one and only angel of mine, yeah.
You'll never cry anymore in the bumpy road, don't cry
I'll shine for you~~
So baby you don't have to let me go, I'll give you my all,
I'll be the one that will always keep you safe,
I want to love one person forever only,
I can do all for you,
Cause you are the only one for me.
Baby, nobody can keep you safe as much as I can,
Don't go through hardships anymore, oh no yeah~~
Oh, even though I have all the things I want,
Without you, I don't have anything (Don't have anything)
Don't cry anymore because of your past loves, I pray
I'll hide your eyes~~ yeah heh heh heh
So baby you don't have to let me go, I'll give you my all,
I'll be the one that will always keep you safe,
I want to love one person forever only,

I can do all for you,
Cause you are the only one for me.
I'll promise you that I'll never leave your side ooh baby,
(I promise you baby)
Baby, just you~~
So baby you don't have to let me go, I'll give you my all,
I'll be the one that will always keep you safe,
I want to love one person forever only,
I can do all for you,
Cause you are the only one for me.
Cause you are the only one for me.
Cause you are the only one for me.
Cause you are the only one for me.
Oh yes I will...

Momo biết Đới Manh biết hát nhưng lại không ngờ cô ấy có thể hát bài này bằng một chất giọng không thể ngọt ngào hơn nữa. Cảm giác thật trái ngược khi Đới Manh hát bài này với ý muốn sau này Momo sẽ không phải rơi nước mắt nữa vì sẽ luôn có cô ấy ở bên cạnh nhưng càng lắng nghe thì nước mắt lại tuôn rơi không dứt. Momo cắn đốt ngón tay của mình và nấc thật khẽ, sợ rằng có thể phá hỏng tiếng đàn piano.

Khi kết thúc bài nhạc Đới Manh đứng dậy, và đó là khi Momo hiểu được tại sao sáng nay chiếc xe lăn lại nằm ngoài cửa chính thay vì cạnh giường ngủ. Điều đó có nghĩa là Đới Manh đã đi lại được. Momo đưa tay lên che miệng, hoàn toàn chết lặng khi Đới Manh từng bước tiến đến gần. Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu, nhưng cô không có tâm trí mà tìm đáp án, bàn tay che miệng chặt đến nỗi cảm giác có chút ngột ngạt.

"Có phải mình hát dở đến nỗi cậu phải tự cắn tay đến thế kia không ?"

Đới Manh cầm lấy bàn tay Momo, dùng ngón tay cái xoa xoa dấu răng trên đốt ngón tay rồi nghiêng người hôn lên từng dấu răng thật nhẹ nhàng, cuối cùng dừng lại trên mu bàn tay Momo, trong khi tay còn lại giữ chặt lấy eo cô ấy. Sau đó cô chậm rãi buông tay nhưng không hề rời mắt khỏi cô gái trong chiếc váy hồng. Đới Manh mở chiếc máy chiếu, ấn vài nút, một chùm sáng tỏa vào bức tường lớn ở trước mặt cả hai.

Đó là một đoạn video clip bao gồm những bức ảnh từ khi họ còn là những đứa trẻ sơ sinh cho đến khi lớn, chạy trên nền nhạc êm dịu. Vài tấm hình còn được thêm vào dòng bình luận ở chỗ này hay chỗ kia, và mặc dù đó là những bình luận hóm hỉnh, nhưng Momo vẫn không thể kìm được nước mắt. Những slide hình lướt tới khoảng thời gian thời trung học, nơi họ lần đầu gặp nhau, lần đầu tiên hẹn hò cùng nhau. Momo nhớ lại tất cả, một cách sống động.

FLASHBACK

"Chúng ta cùng chụp một tấm nào Momo ah !"

"Đứng phía sau mình này Manh ! Một, hai, ba, cười nào !"

Momo mười bảy tuổi đang vui vẻ chụp ảnh khi cả hai đang ở trên bãi biển. Mặt trời sắp lặn, bao phủ mặt biển một màu cam rực rỡ, khung thật thật tuyệt vời, những con sóng biển đập nhẹ vào bờ, rồi lại rút xuống, đã tạo nên một giai điệu tuyệt vời. Đới Manh ngồi một tay đặt phía sau mình, một tay đặt phía sau Momo, cùng nhau nhìn lướt qua các bức ảnh đã chụp. Sau đó, cô nhận ra bản thân thật sự bị cô gái bên cạnh này hoàn toàn quyến rũ, từ những lời cô ấy nói cho tới đôi mắt cười kia

"Momo ?"

"Sao hả Ngốc Manh ?" Momo vui vẻ đáp lại mà không rồi mắt khỏi màn hình máy ảnh

"Còn nhớ khi chúng ta 17 tuổi, mình đã nói mình thích cậu không ? Mình muốn rút lại những lời đó"

Momo thề là tim cô đã ngừng đập khi nghe câu nói đó. Lồng ngực như bị ai đó ép lại, cô bất giác ôm hai chân vào người, nước mắt trực trào. Momo muốn nói gì đó nhưng có một cục nghẹn ở cổ họng làm cô không thể thốt được lời nào. Tình cảm của cô dành cho Đới Manh nhanh chóng tăng lên từng ngày, nhất là sau khi người đó kéo cô rời khỏi tầng thượng, từ chối lời tỏ tình của một đàn anh trong trường, cô đã quyết định sẽ làm tất cả vì cô ấy, cho dù mọi người ở trường có xì xầm bàn tán như thế nào. Thà thử một lần, còn hơn không làm gì để rồi sau đó phải hối hận

"Ngốc Manh, mình..."

Vừa xoay qua thì đã có một đôi môi hôn lên môi cô, Momo không hề nhận ra cả hai đang ngồi rất gần, chỉ cần quay người là chạm môi. Cô thật sự cảm thấy thích khi hôn Đới Manh, nhưng một phần lại lo rằng đây chỉ là vô tình đụng chạm nên nhanh chóng lùi lại. Chỉ vừa lùi lại một chút thì bất chợt có một bàn tay giữ chặt hai má, kéo cô lại tiếp tục nụ hôn. Và lúc này Momo mới hiểu đây không phải sự tình cờ, nhịp tim trong lồng ngực đập nhanh hơn, nước mắt chảy dài xuống má, cô đưa tay nắm lấy bàn tay Đới Manh và đan những ngón tay vào nhau.

Tách khỏi nụ hôn, cả hai vẫn tựa trán vào nhau. Momo dịu dàng vuốt ve gương mặt mịm màng kia, lòng không ngừng tự hỏi liệu có phải đây là một nụ hôn tạm biệt hay là dấu hiệu cho một mối quan hệ mới giữa cô và Ngốc Manh. Bây giờ cô không cần gì nữa cả, chỉ không muốn mất đi người bạn thân này, người mà cô đã trao trọn tình cảm

"Mình muốn rút lại lời mình đã nói là mình thích cậu. Mình nói thật đấy"
Tim hẫng đi một nhịp. Momo siết chặt bàn tay của cả hai

"Đới Manh, xin cậu. Mình không cần cậu phải thích mình. Chỉ cần cậu để cho mình được ở bên cạnh cậu, như một người bạn thân , hay chỉ là một người bạn cùng lớp. Ở TQ mình chỉ có mỗi cậu, Manh....cậu biết mình không thể mất cậu mà !"

Đới Manh rút tay lại làm cho tim cô như tan nát. Momo nghĩ bây giờ có níu kéo cũng không kịp nữa rồi, nhắm chặt mắt, cắn môi dưới, cô cố gắng làm dịu đi nỗi đau trong tim bằng cách làm đau thể xác. Nhưng chỉ vài giây sau, Momo cảm giác có vật gì đó lành lạnh trên cổ, cô lập tức mở mắt thì nhìn thấy Đới Manh đang mỉm cười đeo một dây chuyền mặt ổ khóa cho mình.

"Mình không thích cậu nữa, Momo. Bởi vì từ lúc đó, mình đã yêu cậu rồi. Mình chắc chắn đó không phải loại tình bạn thân thiết hay chỉ là do say nắng. Mình thật sự yêu cậu, Momo. Mình thật sự nghiêm túc muốn ở bên cạnh cậu, không phải với tư cách một người bạn cùng lớp hay bạn thân, mà là người yêu của cậu"

"OMG Ngốc Manh...."

"Mình biết chúng ta chỉ mới 17 tuổi, phía trước vẫn còn một quãng đường rất dài. Nhưng khi cậu xuất hiện, mình đã xác định mình thật sự muốn có cậu trong cuộc đời mình, bây giờ và cả sau này. Cậu đồng ý làm bạn gái của mình chứ, Momo ? Sợi dây chuyền này chính là lời hứa của mình, chỉ cần cậu giao trái tim cậu cho mình, mình sẽ giữ nó thật an toàn bằng chiếc ổ khóa này, vì mình đang nắm giữ chìa khóa, mình sẽ không bao giờ đánh mất nó"

Đới Manh cầm tay Momo để lên ngực mình, nơi có một sợi dây chuyền mặt chiếc chìa khóa. Lúc đó cô chợt hiểu đây là hai sợi dây chuyền đôi. Mọi chuyện cứ y như giấc mơ đã thành sự thật. Momo lao vào vòng tay Đới Manh, nỗi sợ lúc đầu dường như đều đã tan biến. Cảm xúc trong cô có một sự chuyển biến rõ rệt nhưng cô hiểu mình thích sự chuyển biến này. Momo gật đầu nhiều lần đáp lại câu hỏi của Đới Manh và nhận được nhiều nụ hôn lên trán. Mọi chuyện giữa họ đã bắt đầu từ đó và Đới Mang vẫn luôn giữ lời hứa cho tới bây giờ.

Không bao giờ đánh mất chiếc chìa khóa.

END OF FLASHBACK

Những hình ảnh lại lướt tới những ngày khi họ vừa mới tốt nghiệp và Đới Manh bắt đầu mở quán café. Từ việc tìm kiếm một vị trí tốt để kinh doanh mở cửa, cho đến mua sắm vật dụng trang trí, luôn có Momo ở bên cạnh giúp sức. Tính cả thời gian cả hai biết nhau, cho đến bây giờ có lẽ đã được hơn 8 năm. Đương nhiên là cũng có những lúc đắng cay, ngọt ngào nhưng điều quan trọng nhất là họ vẫn còn ở cạnh nhau.

Cuối cùng, slide ảnh lướt tới một cảnh tượng quen thuộc. Đó là bãi biển nơi Đới Manh đã tỏ tình muốn cô làm bạn gái cô ấy. Đới Manh ôm cô từ phía sau, cùng nhau xem tiếp các đoạn video còn lại. Đới Manh hôn nhẹ lên bờ vai Momo, vòng tay qua eo, nắm chặt lấy hai bàn tay cô ấy, nghiêng người, ấn môi mình lên vành tai cô ấy.

*VIDEO*

"Momo ah, có nhớ nơi này không ? Đây là nơi cách đây 7 năm mình đã tỏ tình với cậu. Chúng ta biết nhau đã 8 năm rồi, 7 năm ở cùng nhau và còn thêm 6 tháng mình bị thương nữa. Thời gian trôi qua thật nhanh nhỉ ? Nhiều thứ đã thay đổi, con người cũng thay đổi và cả chúng ta cũng thế. Chúng ta không còn là những cô bé 17 tuổi nữa, mà đã là những cô gái trưởng thành. Chúng ta có công việc, có xe riêng, nhà riêng và nhiều thứ nữa. Cũng có những lúc chúng ta chiến tranh lạnh với nhau, nhưng hai từ "chia tay" chưa bao giờ được thốt ra. Đối với mình cậu là tất cả, Mạc Hang. Thời gian có thể làm thay đổi bất cứ thứ gì, chỉ duy nhất tình cảm của mình dành cho cậu vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu"

Đới Manh thì thầm bên tai Momo giống y những lời cô nói trong đoạn video

"Mình yêu cậu"

*END OF VIDEO*

Đới Manh buông vòng tay, bước ra đứng trước mặt bạn gái mình, dịu dàng nhìn vào đôi mắt đầy mê hoặc kia và lau nước mắt cho cô ấy. Momo lắc mạnh đầu nên cảm thấy hơi choáng váng, ngay bây giờ cô muốn được ôm Đới Manh trong vòng tay, nhưng trong tâm trí cô hiện giờ có rất nhiều dự đoán điều gì sắp diễn ra khi nhìn Đới Manh đang lấy cái gì đó phía sau quầy. Đới Manh hít một hơi thật sâu trước khi ngước nhìn cô gái đang tỏa sáng dưới ánh đèn mờ mờ của quán café

"Momo, Mạc Hàn" giọng cô hơi run rẩy khi mở chiếc hộp bằng hai tay, đưa ra trước mặt Momo. Cô quan sát phản ứng của người đối diện trước khi khụy xuống một gối. Theo bản năng Momo lùi lại một bước, nghe người kia hơi run run nói, "Cậu sẽ....cậu sẽ cho phép mình được giữ trái tim cậu mãi mãi chứ, cậu đồng ý làm vợ mình và mãi mãi ở cạnh mình chứ ?"

Trong khi chờ đợi câu trả lời tim Đới Manh đập mạnh trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài. Lòng bàn tay bắt đầu mướt mồ hôi, các dây thần kinh như căng ra hết cỡ. Phần thắt lưng hơi đau âm ỉ vì tư thế khụy gối này nhưng cô không thèm để tâm đến nó. Đầu Momo nghiêng sang một bên, một bàn tay đặt ngay cổ, ngón tay nghịch nghịch chiếc dây chuyền hình ổ khóa, nước mắt vẫn còn chảy dài. Quay mặt ra phía cửa sổ, cô cố gắng lau khô má mình càng nhanh càng tốt

Lòng Đới Manh như chết đi từng chút khi Momo cầm túi xách lên, rời khỏi quán café mà không nói một lời nào. Sợ hãi sẽ mất đi Momo, Đới Manh đứng dậy nhanh nhất có thể, cố đuổi theo cô ấy nhưng chỉ được vài bước đã bị té ngã vào một cái ghế gần đó. Với tình trạng của cô bây giờ, miễn cưỡng thì có thể đi lại nhưng chạy là điều không thể nào.

"Momo ah...." Đới Manh cất tiếng gọi, giọng tràn đầy vẻ đau đớn nhưng không phải vì vết thương đau, mà là vì trái tim cô đang đau thắt. "Xin cậu hãy quay trở lại bên mình....mình xin lỗi nếu như làm cậu sợ, Momo ah...."

Siết chặt bàn tay cầm hộp nhẫn trên chiếc nệm ghế, tay còn lại cô đặt nơi con tim đau gào thét trong đau đớn. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Đới Manh đập liên tục vào ngực mình, thầm mắng bản thân đã không làm hết sức. Tiếng khóc nức nở của cô quá lớn nên không nghe thấy tiếng chuông gió chạm vào cửa, cho thấy có người bước vào. Một bàn tay lạnh toát ngăn cô tiếp tục đánh vào ngực mình, cô sững người một lúc, trưng một vẻ mặt ngạc nhiên trông hết sức buồn cười, làm cho Momo bật cười khúc khích

"Mình quên trả tiền taxi, để cho tài xề phải chờ ở bên ngoài"

Đới Manh vẫn bất động, không biết nên phản ứng thế nào trước tình huống này. Momo lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, vừa lau mặt cho Đới Manh vừa cười. Tới lúc này Đới Manh mới hiểu mạch lạc chuyện gì đang diễn ra, chỉ tại cô quá căng thẳng nên mới khiến bản thân lâm vào tình huống dở khóc dở cười vừa rồi, ngay ở những giây phút cuối cùng của kế hoạch cầu hôn hoàn hảo này. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt cười kia, và người ấy cũng nhìn lại cô Momo cảm thấy Đới Manh trông vô cùng đáng yêu, chưa bao giờ cô chứng kiến bạn gái mình suy sụp nhanh chóng như thế này. Tim cô cũng nhói đau khi thấy Đới Manh đấm mạnh vào ngực mình như thế, nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm giác hãnh diện. Người ta thường nói tình yêu thì khó mà xác nhận chính xác được, nhưng người con gái nhỏ bé không bao giờ khóc này lại chứng minh được điều đó. Momo ngắm nhìn gương mặt hoàn hảo của Đới Manh, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đang hé mở. Cô đẩy nhẹ Đới Manh dựa vào ghế sofa, cúi xuống phủ lên đôi môi đó

Đầu mũi của hai cọ vào nhau, Momo khẽ liếm môi Đới Manh rồi cắn nhẹ như là một dấu hiệu để đẩy nụ hôn đi sâu hơn. Chiếc lưỡi len lỏi vào trong miệng Đới Manh, khuấy đảo triền miên, bàn tay hai người đan chặt vào nhau. Bàn tay còn lại của Đới Manh lướt nhẹ trên mái tóc óng mượt của Momo làm cho mùi hương thoảng thoảng lan nhẹ ra xung quanh. Một lúc sau, hai người tách khỏi nụ hôn nhưng Đới Manh vẫn đặt vô số những nụ hôn nhẹ lên bờ vai trần của Momo giống y như những gì họ đã xem trong đoạn clip lúc nãy và hành động này chỉ dừng lại họ đối mặt nhau.

"Mình rất sẵn sàng làm vợ cậu, Ngốc Manh ah" vuốt nhẹ gương mặt Đới Manh, Momo thì thầm những lời đó bằng chất giọng tràn ngập hạnh phúc. Cô mỉm cười lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, định đeo vào thì người kia đã lấy nó đi. Vẻ mặt Momo đẩy vẻ tò mò khi Đới Manh nâng bàn tay trái của cô lên, từ từ trượt chiếc nhẫn vào ngón áp út

"Cô dâu của mình không nên tự đeo nhẫn như thế, vì đó là công việc của mình"

Đới Manh cười mãn nguyện, chậm rãi đứng dậy. Cơn đau vùng thắt lưng đã biến mất từ lúc nào nhưng đó không phải chuyện lúc này cô nên quan tâm. Đới Manh đi tới quầy bật nhạc lên sau đó tiến đến chỗ Momo đang đứng, chìa bàn tay ra mời cô ấy một điệu nhảy và nhanh chóng được chấp nhận. Hai cơ thể áp sát vào nhau, lắc lư theo điệu nhạc, Momo thích cái cách Đới Manh hướng từng bước nhảy cho cô, bàn tay ở sau lưng vuốt vẻ nhè nhẹ, giúp cô thả lỏng hơn. Hôm nay là một ngày dài đầy mệt mỏi, nhưng nó lại là ngày sinh nhật đáng nhớ nhất của cô

"Cũng giống như việc cậu nắm giữ chìa khóa cho chiếc ổ khóa này, mình với cậu sẽ không bao giờ đánh mất tình yêu mình dành cho cậu, Ngốc Manh"

*******

Trên đường về không ai nói chuyện vì cả hai đều rất mệt sau một ngày dài. Tuy nhiên, một cảm giác vui mừng dâng tràn trong lòng cả hai sau khi họ đã góp sức giúp cho bạn mình có một buồi cầu hôn đáng nhớ. Kiki dựa người vào cửa kính, đưa mắt người đang lái xe. Nhắm lại một mắt, cô giơ ngón tay cái lên ngay trên sóng mũi Ngũ Triết, lướt dọc theo nó. Khóe miệng khẽ nhếch lên

"Baby, mũi của cậu...."

"Sao hả ?"

"Cứ như một kiệt tác nghệ thuật vậy, đẹp tuyệt vời. Mình thật sự rất thích" Kiki ôm cánh tay Ngũ Triết, suy nghĩ một lúc. "Quá chính xác, cậu giống như một tác phẩm đầy tính nghệ thuật và mình yêu mọi thứ thuộc về cậu. Mình yêu cậu"

Chiếc xe dừng đèn đỏ, Ngũ Triết nhìn sang bạn gái mình, nghiêng người cọ mũi cả hai vào nhau. Khi nhìn thấy Kiki đưa môi tới gần thì cô liền lui người lại, làm cho người kia chu môi đuổi theo. Ngũ Triết chỉ khẽ mỉm cười, rồi tóm gọn đôi môi đó. Do quá đắm chìm vào nụ hôn nên Ngũ Triết không để ý đến tín hiệu giao thông cho đến khi chiếc xe ở phía sau bấm kèn inh ỏi làm cả hai giật mình. Nhanh chóng tìm thầm ba chữ "Mình yêu cậu" sau đó Ngũ Triết lái xe thẳng về nhà

Khi về tới nhà thì Kiki cũng đã ngủ thiếp đi trên xe, gương mặt đáng yêu ấy khiến cho Ngũ Triết ngồi nán lại trong xe ngắm một lúc. Sau đó cô xuống xe, vòng qua chỗ Kiki, cúi người giúp cô ấy tháo dây an toàn. Ngũ Triết gặp một chút khó khăn trong lúc tháo dây an toàn, súy chút nữa đã mất thăng bằng ngã vào người Kiki, cô chống một tay lên làm chỗ tựa tiếp tục cố gắng tháo dây và cõng cô ấy đi vào nhà.

Cổ của Ngũ Triết ở ngay trước mặt Kiki, nhìn thấy dấu yêu mình để lại trên đó cách đây vài ngày đã nhạt đi bớt, nên quyết định sẽ để lại một dấu khác.

"Kiki ah, bữa tối cậu muốn ăn gì ?" Ngũ Triết hỏi khẽ

Kiki chậm rãi quay đầu, đặt cằm lên vai, nhìn nghiêng một bên mặt Ngũ Triết khi cả hai bước vào phòng. Ngón tay dài mảnh khảnh của cô lướt nhẹ từ vành tai Ngũ Triết xuống tới cổ

"Baby ! Nhột đấy !" Ngũ Triết đặt Kiki ngồi xuống giường, cười khanh khách. "Hay chúng ta ăn spaghetti nhé, sau đó coi bộ phim mà hôm đó cậu đã mua. Bây giờ cậu chợp mắt một chút đi, mình sẽ gọi cậu dậy khi nấu xong"

Ngũ Triết cởi áo khoát, xoắn tay áo, vuốt nhẹ cằm Kiki định rời đi thì bị kéo lại ngồi xuống giường. Kiki nhanh chóng đẩy ngã Ngũ Triết xuống giường, vòng tay qua cổ cô ấy, cúi xuống tai, phả hơi thở nóng ấm vào đó

"Bây giờ mình không muốn xem phim, mình chỉ muốn cậu, Ngô Triết Hàm"

Cô trượt một ngón tay của mình ra sau vành tai, lướt dọc theo quai hàm, mắt vẫn nhìn chằm chằm đôi mắt đang bối rối kia như muốn truyền tải tất cả những khao khát của mình. Dừng vài giây ngắm nhìn đôi môi quyến rũ kia, sau đó cô phủ môi mình lên nó. Nụ hôn này rất khác, là một nụ hôn rất thật. Trước đây mỗi lần cả hai hôn nhau, Kiki cũng không có cảm xúc áp đảo thế này, ngay cả nụ hôn đầu của cả hai cũng không như thế. Cô chợt nhận ra rằng mình cần Ngũ Triết, rất rất cần Ngũ Triết. Cơ thể cả hai quấn chặt vào nhau khi Kiki đẩy sâu nụ hôn, bắt đầu một trận chiến kịch liệt trong khoang miệng

"Mình nghĩ chúng ta nên tạm quên món spaghetti đó đi, được không ?"

Ngũ Triết nói đùa khi tách ra, vén tóc mái của Kiki sang một bên, sau đó tiếp tục trải dài những nụ hôn từ trán xuống tới cổ. Kiki ghì chặt lấy lưng Ngũ Triết khi cảm nhận đôi môi ấm áp kia đang di chuyển trên người mình. Quần áo dần dần được cởi ra, không khí lạnh bao trùm khiến Kiki khẽ rùng mình. Là một người tinh ý, Ngũ Triết lập tức nhận ra được phản ứng của bạn gái mình, cô xoa xoa bàn tay lên cánh tay Kiki truyền hơi ấm, trong khi đôi môi lướt nhẹ trên bờ vai trần, tay còn lại thì kéo chăn đắp lên cho cả hai.

Những động chạm với tốc độ vừa phải của Ngũ Triết như khiến Kiki phát điên. Cô chỉ biết rằng lúc này mình đang khao khát Ngũ Triết nhiều như thế nào. Không phải là khao khát ham mê dục vọng, mà là khao khát được dâng hiến tất cả cho người mình yêu nhất. Kiki cắn môi dưới khi nhận thấy mình đã đến rất gần, cuối cùng cô bật ra tiếng rên khẽ, gọi tên Ngũ Triết. Lúc lên tới đỉnh, Kiki nhận ra mình đã cào xước vai Ngũ Triết, tuy có chút hối hận vì quá tay, và dường như người kia đọc được suy nghĩ của cô nên đã thì thầm những lời an ủi bên tai, giúp cô dễ chịu hơn một chút

Kiki thật sự thích những cái vuốt ve, ôm ấp của Ngũ Triết, người ấy nhận biết được những căng thẳng trong cô mà không cần phải hỏi. Khi Ngũ Triết trải dài nụ hôn trên vùng xương đòn hay bất cứ nơi nhạy cảm nào trên cơ thể, Kiki đều siết chặt lấy tấm ga giường, nhưng Ngũ Triết lại nhẹ nhàng gỡ những ngón tay của cô ra rồi đan bàn tay của họ vào nhau và thì thầm bên tai Kiki rằng cô tuyệt vời như thế nào và cô ấy rất vui vì cô đã dành lần đầu tiên cho cô ấy.

Chính lúc đó, lòng Kiki ngập tràn một cảm giác thật trọn vẹn.

*******

Kiki vớ lấy cái áo sọc quá cỡ của Ngũ Triết ở trên ghế mặc vào người rồi chậm rãi rời khỏi phòng để xuống bếp uống một ly sữa nóng trong khi Ngũ Triết vẫn còn đang say giấc. Đồng hồ điểm 2:43AM, Kiki lặng lẽ ngồi ở xích đu ngoài ban công, nhấm nháp ly sữa và nghĩ về chuyện vừa xảy ra, miệng cong lên một nụ cười hạnh phúc. Tuy có hơi mệt mỏi và ê ẩm cả người nhưng Kiki cảm thấy rất thỏa mãn.

Bây giờ cô rất vui vì quan hệ cả hai đã tiến triển thêm một bước. Kiki không biết mình lấy đâu ra can đảm mà lại là người chủ động bắt đầu chuyện đó, và cô cảm thấy nhẹ nhõm khi mình đã nhận được phản hồi tích cực hơn mong đợi nhiều để nâng mối quan hệ này lên một tầm cao mới. Một đôi tay vòng qua vai, kéo cô lại gần hơn, sau đó cô cảm nhận được một sự ám áp truyền qua chiếc áo sơ mi mỏng khi người kia chỉ mặc trên người duy nhất bộ đồ lót.

Kiki đặt ly sữa xuống cái bàn bên cạnh, cầm lấy bàn tay người kia kéo vào trong áo mình. Kiki chun mũi khi lòng bàn tay lạnh lẽo chạm vào làn da ở ngay bụng mình, nhưng cô không để ý lắm. Cánh tay đặt trên vai cô siết chặt hơn và người ấy tựa cằm lên vùng cổ, nơi có những dấu đỏ có thể nhìn thấy lờ mờ dưới ánh trăng. Một khoảnh khắc thật êm đềm, không ai muốn lên tiếng phá vỡ, cho đến khi một cơn gió thổi mạnh qua.

"Có lạnh không, baby ?"

"Hơi lạnh một chút, cậu không định mặc áo vào sao ? Mau đi mặc áo vào, mình không muốn cậu bị bệnh đâu" Kiki kéo Ngũ Triết vào trong phòng, định mặc áo vào cho cô ấy nhưng bị ngăn lại

Ngũ Triết leo lên giường và ra hiệu cho Kiki làm theo. Kiki bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời vì cô sợ người kia sẽ bị cảm lạnh. Cho dù Ngũ Triết có hôn lên môi cô bao nhiêu lần thì cô vẫn không ngừng chu môi ra. Sau đó Ngũ Triết kéo Kiki lại ôm chặt dưới chăn, tựa cằm lên đỉnh đầu Kiki sau khi đã hít một hơi thật sâu mùi hương ngọt ngào từ tóc cô ấy, gương mặt cô sáng bừng thỏa mãn khi ôm cơ thể nhỏ bé của người ấy trong lòng

"Dù bây giờ chúng ta đã thuộc về nhau nhưng mình vẫn thấy nên nói lời này.....cảm ơn cậu" Kiki lầm bầm trước khi cơn buồn ngủ kéo đến, "Mình yêu cậu...."

"Mình cũng cảm ơn cậu và mình yêu cậu rất nhiều. Ngủ ngon công chúa Kiki của mình"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top