Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 9 + 10

Momo's POV :

''Xin cậu đấy Kiki yah.....bạn thân của cậu cũng đã đồng ý giúp rồi ! Đây là cơ hội tốt nhất để mình gần gũi hơn với Lạc Lạc đấy !'' Ngũ Triết bĩu môi

Nãy giờ cậu ấy vẫn đang năn nỉ Kiki đến trợ giúp buổi chụp hình vào tuần tới

''Kiki, không phải cậu muốn tránh mặt JungSoo sao ? Đây sẽ là cái cớ tuyệt vời !'' Tôi nói giúp Ngũ Triết, bây giờ trông cậu ấy như khát khô cả cổ

''Uhm đúng rồi, mình quên mất tên JungSoo kia ! Vậy là mình chẳng còn sự lựa chọn nào khác sao?'' Kiki rít lên

''Vậy là cậu đồng ý rồi phải không ? Cám ơn cậu rất nhiều Kiki ! Cậu là nhất !'' Ngũ Triết liền ôm lấy Kiki và làm cho nàng công chúa lập tức thay đổi sắc mặt

Có vẻ như phán đoán của tôi rất chính xác

''Yah Ngũ Triết, mình và Manh Manh cũng sẽ tới giúp cậu. Sao cậu không ôm tụi mình hả ?'' tôi giả vờ ghen tị vì sự bất công này, đồng thúc nhẹ tay vào người Kiki để kéo cậu ấy quay về thực tại

''Đới Manh đang ở trong đấy, mình không muốn mạo hiểm để chết thảm đâu !''

Tôi cười cười trong khi ánh mắt Kiki vẫn mông lung nhìn đi đâu đó. Tôi phải khẩn trương nói chuyện với cậu ấy thôi

''Mà ai là JungSoo vậy ?''

''Anh ta là người dạy kèm cho Dư Chấn, và từ khi bắt đầu dạy ở nhà cậu ấy anh ta đã chú ý tới Kiki. Nhìn thì có vẻ bảnh bao, đạo mạo nhưng tụi mình thấy ánh mắt anh ta nhìn Kiki rất là háo sắc, giống như muốn làm chuyện gì đó xấu xa với cậu ấy. Kiki định cho anh ta ngưng dạy kèm từ hai tháng trước nhưng Dư Chấn lại bỏ nhà đi nên chuyện bị trì hoãn tới bây giờ'' tôi giải thích

Ngũ Triết nhíu mày, ''Thứ bảy này cậu có muốn mình tới đón cậu không ? Cái tên đó hình như chẳng tốt lành gì cho lắm. Mình không thích hắn''

Kiki do dự trong chốc lát, ''Đới Manh sẽ tới đón mình nên không cần đâu. Cám ơn cậu đã có ý đó. Nhưng cậu không biết anh ta thì sao đã nói là không thích rồi ?''

Tôi tin là Ngốc Manh sẽ không sẽ không phiền cho Jessie đi nhờ xe nhưng cậu ấy có nói chuyện đó với tụi mình đâu nhỉ ?

''Dù thế nào thì mình cũng không thích tên đó vì hắn dám dòm ngó tới bạn gái của mình. À, bây giờ mình còn lại làm vài việc nên mình đi trước nhé. Cậu có cần mình đưa đi đâu không baby ?''

Bạn gái ? Baby ?

''Mình đã nói là cậu đừng gọi mình là baby mà ?''

Ngũ Triết bật cười to khi thấy đôi má kia đã ửng hồng

''À mình có chuyện muốn nói với cậu ấy, lát nữa mình và Manh Manh sẽ đưa cậu ấy về''

''Được rồi, nhắn tin cho mình khi cậu về tới nhà nhé Kiki ? Tạm biệt các cậu !''

Tôi mỉm cười chào tạm biệt Ngũ Triết trong khi đó Kiki đang chăm chú nhìn theo cậu ấy bằng ánh mắt trìu mến. Khi chiếc Mini Cooper được lái đi, tôi lập tức tới ngồi cạnh cậu ấy

''Kiki, cậu đã phạm vào quy tắc của Perfect Lovers phải không ?''

Cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, nhưng rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống. Ngón tay cậu ấy nghịch nghịch chiếc áo thun và tôi nhận ra hành động này có nghĩa là cậu ấy có chuyện muốn nói nhưng không biết nói như thế nào. Đây là thói quen không bao giờ đổi của cậu ấy

''Từ khi nào hả ?''

''Cậu đang hỏi với tư cách là bạn thân hay là sếp của mình ?'' cậu ấy vẫn không ngẩng đầu lên hỏi

''Vậy cậu nghĩ xem bây giờ mình là sếp hay là bạn thân cậu ?''

''Bạn thân''

Tôi nở nụ cười như muốn khích lệ cậu ấy tiếp tục nói

''Mình nghĩ......đó là vào ngày mình gặp cậu ấy, sau khi mình bị thương và tâm sự về chuyện Dư Chấn ở nhà cậu ấy. Khi cậu ấy ôm lấy mình rồi còn hôn lên trán nữa.....đối với cậu ấy, điều này có thể chẳng có ý nghĩa nhưng với mình thì nó có ý nghĩa rất lớn''

''Hmm....nói tiếp đi''

''Minh thật sự rất muốn thứ bảy này cậu ấy đến đón mình, khi Ngũ Triết nói cậu ấy không thích JungSoo vì anh ta dám nhòm ngó tới bạn gái của cậu ấy, mình thật sự rất vui mừng. Cậu ấy gọi mình là bạn gái, là baby......mình thích cách cậu ấy quan tâm, chăm sóc chu đáo, rồi còn đưa đón mình về nhà. Mình không muốn giúp đỡ cậu ấy trong buổi chụp ảnh vì mình không biết bản thân có thích ứng với việc cậu ấy sẽ thay đổi sự quan tâm khi ở cạnh Lạc Lạc....''

Kiki khẽ rùng mình, tựa đầu lên vai tôi rồi ôm lấy cánh tay tôi như một cô bé. Cậu ấy đang lo sợ, tôi cảm nhận được điều đó. Tôi nhìn thấy Ngốc Manh đang nhìn về phía chúng tôi qua lớp kính cửa sổ tương phản với vẻ mặt lo lắng. Đới Manh không phải lo lắng chuyện Kiki thân mật với tôi mà vì cậu ấy cũng nhận ra cô bạn thân này có chuyện gì đó không ổn

Tôi đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt Kiki, ''Hãy khóc đi nếu cậu muốn Kiki''

Như thể đã chờ đợi sự cho phép này quá lâu, nước mắt cậu ấy lập tức tuôn ra làm cho tôi không kịp nói gì khác

Chúng tôi đang ngồi trong một khu vực khá biệt lập trong quán cafe. Cậu ấy khóc khá nhỏ tiếng, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy được tiếng nấc

''Tôn Nhuế và mình đã bàn về chuyện này, có lẽ cậu không còn thích hợp để làm Người yêu cho thuê của Ngũ Triết nữa....''

Cậu ấy vùi mặt vào lòng tôi khi tôi vừa nói hết câu. Tiếng khóc vang lên lớn hơn và tôi cứ để cậu ấy trút hết nỗi lòng

Dù không muốn chia rẽ hai người họ, nhưng tôi biết đây là điều mình phải làm. Kiki có thể là bạn thân nhất của chúng tôi, nhưng tôi và Tôn Nhuế buộc phải tuân theo những quy định mà chúng tôi đã đặt ra

Nói thẳng thắng thì đây là lần đầu tiên Kiki yêu một người nào đó. Chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy vì ai đó mà đỏ mặt nhiều như thế này, cậu ấy còn có vẻ không quan tâm người khác nghĩ về mình như thế nào. Những lúc Kiki nói chuyện với Ngũ Triết, tôi có thể nhìn thấy những tia sáng lấp lánh trong ánh mắt cậu ấy.

Đối với Kiki, Ngũ Triết là một người rất đặc biệt, là người đã đánh cắp trái tim cậu ấy. Mỗi một hành động nhỏ của Ngũ Triết đều khiến Kiki cảm thấy bị mê hoặc

''Hãy nghĩ kỹ xem liệu cậu có thể tiếp tục công việc này một cách công tư được hay không ? Tôn Nhuế và mình chỉ muốn mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ với cậu. Cậu phải chấp nhận sự thật là Ngũ Triết đã thích một người khác, nếu cậu lún sâu vào chuyện này thì người bị tổn thương nhiều nhất chỉ có mình cậu.....''

''Có thể....có thể cho mình một chút thời gian để nghĩ về chuyện này không.... ?''

Tim tôi cũng đau khi phải chia tách họ, nhưng......

''Được rồi Kiki, cho dù có chuyện gì xảy ra, Manh Manh, Tam ca và mình đều sẽ luôn ở bên cậu''

*******

Kiki's POV :

Trời hôm nay thật sự rất lạnh, đây là lần đầu tiên tôi về nhà một mình từ khi quen biết Ngũ Triết. Tôi nhớ những khi trời lạnh cậu ấy đều cởi áo khoác mặc cho tôi và tôi cũng rất tự nhiên nắm tay cậu ấy cùng bước đi

Đứng ở trạm xe bus tôi bỗng thấy nhớ Ngũ Triết da diết. Nhìn vào tấm hình chúng tôi chụp cùng nhau ở nhà bếp của cậu ấy, nước mắt tôi lại chảy ra. Ngũ Triết không thuộc về tôi, dù tôi rất yêu cậu ấy. Nhiệm vụ của tôi chỉ là giúp cho cậu ấy có được trái tim Lạc Lạc....

*Rung rung*

Tim tôi đập mạnh khi tôi nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình

From: Ngũ Triết
To: Kiki
11 :14 PM
''Baby~ cậu đã về tới nhà chưa ?''

Tôi cười khúc khích khi thấy cậu ấy tiếp tục gọi mình là baby. Chắc Ngũ Triết nghĩ rằng tôi ghét bị gọi là baby, nhưng thật ra thì tôi rất thích. Cách gọi đó làm cho tôi có cảm giác gần gũi với cậu ấy. Nhưng một lần nữa lý trí tôi lại tách bạch rạch ròi rằng ba tháng nữa cậu ấy sẽ rời đi.......

Tôi thở dài bấm vào bàn phím

''Chưa , mình đang chờ xe bus....''

Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy bầu trời ảm đảm. Cho tôi thêm hai tháng nữa thôi Lạc Lạc, sau đó tôi sẽ trả Ngũ Triết về với cô. Hãy để cho tôi được yêu cậu ấy trong khoảng thời gian bản hợp đồng còn hiệu lực

From: Kiki
To: Momo
11 :21 PM
''Hãy để mình tự kết thúc chuyện mình đã bắt đầu''

*******

Ngũ Triết's POV :

*Rung rung*

From: Kiki
To: Ngũ Triết
11 :18 PM
''Chưa, mình đang chờ xe bus....''

Kiki đang chờ xe bus ? Tôi tưởng là Momo đã nói là sẽ đưa cậu ấy về mà. Đang định bấm trả lời tin nhắn thì một cái tên xuất hiện trên màn hình điện thoại

''Alo ?''

''Chào chị, em là Lạc Lạc''

Thật kì lạ là tôi không cảm thấy phấn khích như mình thường nghĩ khi nghe thấy giọng nói của em ấy. Thay vào đó tôi lại có cảm giác bị dằn vặt vì một người khác

''Oh, Lạc Lạc''

''Em có làm phiền chị không ? Em xin lỗi vì đã gọi điện muộn thế này.....''

Có vẻ như giọng trầm khàn của tôi làm em ấy thấy ngại

''Không sao đâu, em đừng lo. Chị chỉ hơi ngạc nhiên vì em vẫn chưa ngủ thôi. Bé con phải đi ngủ trước 10 giờ nhớ không ?''

Tiểu Tiền bước ra khỏi phòng cậu ấy và nhìn tôi với ánh mắt kì lạ vì đã nghe lỏm tôi nói chuyện, sau đó cậu ấy đi thẳng vào bếp. Cậu ấy đang tìm gì đó, chắc 100% là tìm thức ăn, vì tiếng ồn do cậu ấy lục lọi nên tôi quyết định đi ra ban công

''Em đâu còn là con nít đâu, tỷ ! Em qua tuổi vị thanh niên rồi nhé !''

Tôi ngồi lên xích đu, dùng chân đong đưa nó. Những hồi ức về cái đêm tôi ngồi đây cùng Kiki lại ùa về. Tôi băn khoăn không biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu.....

''Chị chỉ trêu em chút thôi. Mà em gọi cho chị vì.... ?"

''Ờ đúng rồi. Thứ bảy 10 giờ sáng chúng ta sẽ gặp nhau ở khu rừng bên ngoài trung tâm thành phố, được không chị ?"

''Okie, chắc chắn rồi''

''Chị có tìm được thêm người giúp Tako không ?''

''Yeah, ba người bạn của chị sẽ tới giúp"

"Vậy thì tuyệt quá !"

Tôi vẫn im lặng, không biết nên đáp lại thế nào. Một khoảng lặng kéo dài chừng vài giây, rồi Lạc Lạc lên tiếng nói trước

"Chị....cám ơn chị đã đồng ý em trong buổi chụp ảnh lần này. Em thật sự rất muốn được làm việc cùng chị"

Tôi mỉm cười khi tưởng tượng tới hình ảnh Lạc Lạc đang ngượng ngùng, đỏ mặt ở đầu dây bên kia, "Chị chỉ hy vọng là sẽ không làm rối tung công việc của mọi người"

"Chị đừng lo, chị làm gì cũng giỏi hết mà ! Ermm...cũng trễ rồi thôi em không làm phiền chị nữa. Hẹn gặp lại chị nhé."

"Okie, hẹn gặp lại em"

Tôi thở dài quay lại thì bất ngờ thấy có người đang ngồi trên xích đu làm tôi giật nảy mình, tim suýt nhảy ra ngoài

"Yah Tiền Bội Đình ! Cậu đang làm gì thế hả, theo dõi mình sao ? Định hù mình chết à ?"

Cái người kia vẫn tiếp tục tỉnh bơ nhét cái đống ngũ cốc đủ cho ba người ăn đó vào miệng. Thiệt tình là tôi không biết Tiểu Khổng thích cậu ta ở điểm nào nữa

''Mới nói chuyện với ai vậy ?"

"Lạc Lạc" tôi tiếp tục nhắn tin khi cậu ấy đặt cái tô ngũ cốc qua một bên

From: Ngũ Triết
To: Kiki
11 :29 PM
''Mình tưởng Momo và Đới Manh sẽ đưa cậu về chứ ? Cậu đã lên xe bus chưa ? T^T"

''Lạc Lạc gọi điện cho cậu sao ?"

Tôi gật đầu mà không quay qua nhìn cậu ấy, chỉ thuận tay cầm lấy một quyển tạp chí đặt ở trên bàn bên cạnh. Cái tên khổng lồ đó bỗng nhiên nắm chặt lấy vai tôi, lắc mạnh, làm rơi cả tờ tạp chí

"Kiki thiệt là tuyệt vời ! Chưa tới nữa tháng mà đã có thành quả rồi ! Cậu thật may mắn khi Kiki trở thành Người yêu cho thuê của cậu"

Một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng tôi khi Tiểu Tiền nói rằng Kiki chỉ là Người yêu cho thuê. Thậm chí cậu ấy còn vui hơn cả tôi khi biết tin Lạc Lạc chủ động gọi điện thoại cho tôi

Tại sao khi tôi nói chuyện với Lạc Lạc thì trong đầu chỉ toàn hình ảnh gương mặt buồn bã của Kiki ? Bây giờ tôi đang lo lắng không biết cô ấy đã lên xe bus chưa và có an toàn về nhà hay không ?

"Này, cậu có nghe mình nói không đấy ?" Tiểu Tiền vẫy tay trước mặt tôi

"Yeah đang nghe đây, à thứ bảy này mình sẽ cùng làm người mẫu chụp ảnh với Lạc Lạc"

"Vậy ra cậu chính là người mẫu mà Lạc Lạc nhắc tới à ?" Tiểu Khổng bước ra từ trong nhà, hai tay dụi dụi mắt ngáp dài. Tôi không biết là cậu ấy ở trong căn hộ của chúng tôi đấy

''Ngô Triết Hàm ! Thế này là sao ? Sao cậu không nói cho mình biết chuyện cậu làm người mẫu cùng Lạc Lạc ? Sao cậu có thể đối xử với mình như vậy ?"

Tiểu Tiền chộp lấy cổ tôi định siết lấy nó nhưng tôi đã nhanh chóng đẩy cậu ấy ra. Thiệt tình là có nhiều lúc cậu ấy làm hơi quá

"Này Ngũ Triết, nói thật ra cậu không cảm thấy là Lạc Lạc cũng có gì đó với cậu sao ?" Tiểu Khổng hỏi, "Nó rõ ràng như thế còn gì ?"

Tim tôi ngưng một nhịp đập. Lạc Lạc.....em ấy thích tôi ?

*Rung rung*

From: Lạc Lạc
To: Ngũ Triết
11 :41 PM
"Em thật sự nghĩ chị làm gì cũng tuyệt hết đấy. Chúc chị ngủ ngon. (:"

Cảm giác khó chịu trong lòng lại gia tăng nhiều hơn khi tôi nhận được tin nhắn của Lạc Lạc. Tôi không biết tại sao lại có cảm giác thế này, nhất là khi em ấy lại là người tôi thích, người tôi đang muốn theo đuổi

Tôi không thể lý giải được cảm xúc giác này, chỉ có thể đưa ra một kết luận để thuyết phục bản thân đó là do tôi cảm thấy dằn vặt vì chuyện đã trễ thế này mà Kiki phải tự mình đi về nhà

*******

Đới Manh's POV:

Momo giang rộng vòng tay khi thấy tôi bước ra từ phòng tắm. Tôi treo khăn lên giá trong khi cậu ấy vẫn tiếp tục những hành động làm nũng như một đứa bé. Lắc đầu bó tay, tôi biết cậu ấy sẽ không dừng lại cho đến khi nào đạt được điều mình muốn

Tôi vừa ngồi xuống giường thì cậu ấy đã sà vào vòng tay tôi, đầu tựa lên vai. Momo cứ liên tục thở dài mà không nói một lời nào. Tôi cảm nhận được cậu ấy đang có chuyện buồn. Tôi khẽ hôn lên trán, vuốt ve lưng cậu ấy

"Mình rất xấu xa đúng không, Manh?"

"Cậu còn hơn cả xấu xa ! Cậu làm cho mình yêu cậu đến nỗi quyết dính chặt lấy cậu, rồi còn làm tan vỡ biết bao trái tim của những người từng tỏ tình với mình ! Mình nên phạt cậu thế nào đây.....'' tôi vờ như đang chăm chú suy nghĩ, đưa ngón tay lên miệng cắn cắn

Momo bĩu môi đánh vào bụng tôi. Cậu ấy không đánh tôi vì câu nói đùa này mà vì tôi đã cố ý không hiểu ý cậu ấy nói. Tôi nắm lấy bàn tay cậu ấy và nhẹ nhàng hôn lên nó

"Cậu cứ thoải mái đi tìm những người đã từng tỏ tình với cậu đi nhưng trước đó chúng ta phải lo chuyện của Kiki đã. Mình cảm thấy rất khó chịu khi cậu ấy trở nên ủ rũ như thế.....mình đã luôn bảo cậu ấy hãy hẹn hò và bây giờ cậu ấy đã tìm được người đó, nhưng mình lại ngăn trở họ"

"Cậu chỉ đang làm những gì phải làm thôi mà. Kiki nên biết việc thực sự yêu khách hàng bị nghiêm cấm. Vì cậu là bạn thân và cũng là sếp của cậu ấy nên cậu càng phải cứu cậu ấy khỏi phải lún sâu thêm"

"Ngũ Triết là người cậu ấy yêu đầu tiên và mình có thể nhận thấy Kiki đau lòng như thế nào khi mình đề nghị cậu ấy ngưng công việc này, giao người khác tiếp tục lo liệu. Mình chỉ mới nói ra thôi mà cậu ấy đã khóc như mưa. Khi bản hợp đồng này kết thúc, chắc mình không thể nào chịu nổi cảnh Kiki đau khổ mất, Manh Manh...."

Cậu ấy ngẩng lên nhìn tôi bằng đôi mắt cún con

"Đừng có nói là cậu sắp khóc đấy nhé" tôi che mắt cậu ấy lại, tiếp tục nói, "Không phải Kiki đã nhắn tin là cậu ấy sẽ kết thúc việc mình đã bắt đầu hay sao ? Nghe này baby, nếu cậu ấy không chịu đựng nổi, cậu ấy sẽ tâm sự với cậu. Nhưng bây giờ Kiki cứ khăng khăng muốn tự mình kết thúc công việc này, nên chúng ta phải tin tưởng để cậu ấy làm. Cậu ấy sẽ tự biết làm thế nào mà"

"Nhưng lỡ như cậu ấy càng yêu Ngũ Triết sâu đậm hơn thì sao ?"

Tôi rút tay lại, nhìn vào mắt Momo. Tốt, cậu ấy đã không khóc. Tôi thật sự sợ phải nhìn thấy những giọt nước mắt ấy sẽ rơi xuống, nó cũng làm cho lòng tôi đau thắt. Kiki là bạn thân của tôi nên tất nhiên tôi cũng sẽ cảm thấy bất lực nếu chuyện đó xảy đến

"Bây giờ chúng ta không thể nói trước chuyện gì sẽ đến, vì cuối cùng Kiki cũng phải chấp nhận sự thật là trong tim Ngũ Triết đã có người khác. Đến lúc đó, có thể cậu ấy sẽ đưa ra quyết định và cố gắng vượt qua chuyện này. Hai bàn tay vỗ và nhau mới ra tiếng mà phải không ? Nếu Ngũ Triết không có tình cảm gì với Kiki, thì sao cậu ấy có thể lún sâu vào tình yêu này chứ ? Cậu hãy nghĩ theo hướng tích cực, biết đâu Ngũ Triết cũng yêu nàng công chúa của chúng ta thì sao ?"

Momo gật đầu, vẻ mặt cậu ấy cho thấy đã bị thuyết phục ít nhiều. Đôi khi, tôi thấy bạn gái mình lo lắng hơi quá, nhưng đó là vì cậu ấy rất quan tâm đến những người xung quanh. Đó cũng là một trong những lý do mà tôi yêu cậu ấy.

''Manh Manh ah ?"

"Hmm ?"

''Nếu như bây giờ chúng ta đang ở trong hoàn cảnh của Ngũ Triết và Kiki ? Ví dụ như mình là người yêu cho thuê của cậu đấy ?"

Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện việc này cho dù Momo và Tôn Nhuế đã bắt đầu mở công ty này khá lâu. Chúng tôi đã ở bên nhau trước khi Perfect Lovers được thành lập

"Mình chắc chắn sẽ sa thải cậu và thuê một người khác. Mình sẽ thuê Tôn Nhuế"

Cậu ấy cau mày, quay lưng lại, tôi liền luồn tay qua eo, kéo cậu ấy sát vào người mình hơn. Cậu ấy cố vùng vẫy nhưng chẳng có ích gì đâu

"Đi tìm Tôn Nhuế đi ! Bây giờ lại còn làm mấy hành động này với mình à ?"

"Oh...vậy là cậu đang bảo mình đi sao ? Okay, mình đi tìm Tôn Nhuế đây. Đừng có hối hận nhé..." tôi vờ nới lỏng vòng tay nhưng ngay lập tức cậu ấy đã kéo tôi lại.

Thấy tôi cười to, Momo liền xấu hổ lấy chăn che kín đầu

Cả hai bàn tay đang bị Momo nắm lấy, nên tôi chỉ còn cách dùng răng kéo tấm chăn ra

''Cậu sẽ bị chết ngạt đấy, honey à"

"Không phải như vậy thì tốt quá sao ? Cậu có thể đi tìm Tôn Nhuế rồi !" cậu ấy ghen tuông liếc mắt nhìn tôi

''Cậu có muốn biết vì sao mình sẽ thuê Tôn Nhuế không ?"

Momo nhìn tôi với vẻ mặt ''cậu-lo-mà-giải-thích-cho-rõ''

Tôi vén sợi tóc ra sau tai cho cậu ấy

''Vì Tôn Nhuế có thể giúp mình theo đuổi cậu và làm cho cậu trở thành bạn gái của mình''

Momo cười toe toét, đôi mắt lập tức biến thành hình trăng khuyết. Cậu ấy lấy tay che lại gương mặt đang đỏ lựng, chỉ để lộ ra đôi môi đang cong vút lên tuyệt đẹp. Tôi gỡ tay Momo ra, khum lấy hai má rồi cúi xuống, nhấm nháp đôi môi hấp dẫn kia

Trước đây, Momo cũng có nhiều người theo đuổi nhưng cậu ấy đã chọn tôi. Từ lúc cậu ấy chấp nhận lời tỏ tình của tôi, tôi đã thề sẽ luôn yêu thương và ở bên cạnh cậu ấy cho dù có chuyện gì xảy ra

''Bây giờ chúng ta ngủ thôi nào, đừng có suy nghĩ nhiều nữa ? Chúng ta phải tin tưởng vào Kiki''

''Okay Manh Manh. Ngủ ngon nha ~''

CHAPT 10

Tako's POV :

"Tako ! Xin lỗi, chị đến trễ !"

Tôi quay người bỏ đi mà không thèm liếc mắt một cái

Chị có biết tôi cảm thấy sợ như thế nào không, Từ Tử Hiên ? Ngày đó chị cũng từng nói sẽ đến trường đón tôi khi chị ấy trở về TQ nhưng chị ấy đã không bao giờ đến. Kể từ đó tôi ghét việc người nào đó tới muộn giờ đã hẹn trước, điều đó khiến tôi như phát điên lên

Tôi đã nghĩ là có chuyện gì đó xảy ra với Lạc Lạc

''Hey, sao em không nghe chị nói hả ? Đừng có đi nhanh quá chứ !''

Chị ấy chạy theo phía sau, kéo tôi lại, một tay chống ngang hông, một tay đặt trên ngực, thở hổn hển. Gương mặt chị ấy bây giờ trắng bệch, nhìn như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Cảm giác áy náy xuất hiện trong tôi, nên tôi nhanh chóng bế ngang chị ấy lên đi đến một quán café gần đó

"Yah em đang làm gì thế ? Bỏ chị xuống ! Ngượng quá đi mất !"

Tôi không thèm để ý, cứ thế đi thẳng vào quán trước ánh mắt của mọi người. Sau đó, tôi nhẹ nhàng đặt chị ấy xuống sofa đi tới quầy gọi nước

"Cho tôi một phần bánh phô mai dâu tây, hai ly mocha và một ly nước ấm ?''

Vừa quay người lại, tôi nhìn thấy chị ấy lấy ra một cái ống hít từ trong túi xách ra. Tim đập manh, tôi chạy vội tới bên chị ấy.

"Yah ! Sao không nói cho tôi biết chị bị hen suyễn ?"

"Oh...em....đi nhanh quá...."

''Đồ ngốc này ! Vậy sao còn đi theo tôi, khi chị đã biết rõ tình trạng của mình hả ?"

Chị ấy giơ tay ra hiệu okay rồi chỉ về phía quầy. Những thứ tôi gọi đã được đưa ra, tôi đi tới đó, nói lời xin lỗi rồi trả tiền. Cô gái phục vụ đó thấy tôi nhíu mày và dường như cô ấy đọc được điều tôi đang lo lắng

"Chị thấy bạn của em bị hen suyễn nên chị đã đổi một ly mocha nóng. Nó sẽ giúp cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn, chị hy vọng em không thấy phiền vì chuyện này. Nếu em không muốn thì chị sẽ đổi lại ngay"

Tôi mỉm cười trước ý tốt của chị ấy, "Vậy là quá tốt rồi, cảm ơn chị"

"Đây là tiền thối lại. Cám ơn em, hy vọng bạn của em sẽ cảm thấy khỏe hơn"

Tôi gật đầu, mang khay đồ uống quay về chỗ ngồi. Bây giờ trông Lạc Lạc có vẻ đã ổn hơn, nhưng vẫn còn hơi khó thở. Tôi cầm lấy ly mocha đá xay của mình và đẩy ly còn lại qua cho chị ấy

"Thật ra tôi đã gọi mocha đá xay cho chị, nhưng cô gái kia nói mocha nóng sẽ tốt hơn cho người hen suyễn, như vậy không sao chứ ?"

Lạc Lạc vẫy vẫy tay, ý là không vấn đề gì, sau đó nhắm mắt lại trong khoảng 30 giây. Thấy thế tôi lập tức tới bên cạnh lay nhẹ chị ấy

"Lạc Lạc, chị ổn chứ ? Có muốn tôi đưa tới bác sĩ không ?"

"Chị không sao, đừng lo.....chỉ tại chị vận động hơi quá nên bệnh suyễn tái phát đó mà. Chỉ cần nghỉ 15 phút là bình thường lại thôi"

Chị ấy lại nhắm mắt một lần nữa, còn tôi thì vừa uống mocha vừa đọc báo ở bên cạnh. Bỗng nhiên tôi cảm thấy lạnh cóng đến nỗi phải đưa tay lên ôm lấy người mình. Khi tôi ngẩng đầu nhìn lên, thì lập tức hiểu ra được nguyên nhân, chúng tôi đang ngồi ngay dưới cái máy lạnh

Tôi cởi áo khoác mặc cho chị ấy. Vẻ mặt Lạc Lạc dường như giản ra hơn một chút. Nói thật chứ, tôi thấy mình rất ngưỡng mộ vẻ đẹp nổi bật của chị ấy

Tôi từng cộng tác với vô số người mẫu, bao gồm cả người mẫu chuyên nghiệp và cá các người mẫu không chuyên ở trong trường, nhưng không có ai đẹp bằng một nữa chị ấy

Ngắm nhìn một lúc thì tôi thấy Lạc Lạc bắt đầu ngọ nguậy, chị ấy chớp chớp mắt cho quen với ánh nắng mặt trời, ngáp dài rồi quay sang nhìn tôi. Cả hai chúng tôi không biết nên làm gì, nói gì nên chỉ nhìn nhau mãi cho đến khi bụng ai đó kêu gột gột

Chị ấy tự vỗ lên bụng mình rồi cười khúc khích

"Bánh phô mai dâu tây cho chị đây"

Lạc Lạc cười rạng rỡ như một đứa trẻ rồi bắt đầu lấy nĩa ăn. Chị ấy nhai thật kỹ, thưởng thức từng chút một trong khi đưa mắt nhìn xung quanh. Cuối cùng ánh mắt của chị ấy cũng dừng lại ở một chỗ, tôi nhìn theo, thì ra đó là cái tủ trưng bày với đủ các loại bánh khác nhau

Tôi thở ra, đứng dậy rồi đi về phía quầy lần thứ ba. Tôi cảm giác được ánh mắt chị ấy đang dán chặt sau lưng mình

"Em cần thêm gì nữa sao ?"

"Erm.....tất cả số bánh ở đây, vui lòng lấy cho em mỗi loại một cái và thêm một ly mocha đá xay nữa. Cám ơn chị"

Ơn chúa là cô gái đó không nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi là một cái máy nghiền thức ăn. Tôi phải nói chị ấy là một người tử tế. Trong khi chờ đợi, tôi gõ gõ ngón tay ở trên bàn, ánh mắt nhìn một tấm ảnh của chị ấy với một người con gái. Họ có vẻ khá thân mật cho nên tôi nghiễm nhiên nghĩ rằng đó là bạn gái chị ấy

Hai người họ đều rất xinh đẹp, có thể nói vượt qua tiêu chuẩn để làm người mẫu

"Hy vọng không để em đợi lâu. Ly café nóng và nước ấm này là quà tặng. Chị nghĩ những thứ em gọi lúc nãy chắc đã nguội cả rồi"

Chị ấy xuất hiện một lần nữa, cũng may là chị ấy nhắc, không thì tôi quên mất lúc nãy Lạc Lạc đã ngủ gần hai tiếng. Tôi cúi đầu cảm ơn rồi trả tiền, quay trở lại chỗ ngồi. Tôi thầm cầu nguyện mình sẽ không bị trượt chân và ngã ầm lên đống bánh này.

Vừa ngồi xuống sofa, tôi liền lấy đi ly café cũ kia trước khi Lạc Lạc kịp với tay tới nó, rồi đưa cho chị ấy ly mới. Gương mặt chị ấy sáng lên khi tôi đặt chỗ bánh đó lên bàn. Tôi mua chỗ bánh này cũng xem như là để bù đắp cho việc làm cho chị ấy tái phát bệnh suyễn

"Tất cả chỗ này là cho chị sao ?"

Tôi gật đầu, "Vậy bây giờ chị đã thấy khỏe hơn chưa ?"

"Chỉ cần có đồ ăn là chị khỏe ngay à ! Cám ơn em rất nhiều Tako ah ! Chắc chỗ này tốn nhiều tiền lắm hả...? Chị xin lỗi đã đến trễ, tại chị ngủ quên, chắc chị đã làm cho em cảm thấy phiền phức''

"Đừng lo gì cả, mau ăn bánh của chị đi, rồi chúng ta bắt đầu đi chọn phục trang"

Tôi cầm lấy nĩa đưa cho chị ấy. Lạc Lạc vui vẻ cầm lấy, mỗi một cái bánh chị ấy ăn một miếng nhỏ, nhìn vẻ mặt ấy cứ liên tục thay đổi tôi cảm thấy rất thú vị. Chị ấy có mời tôi ăn cùng nhưng tôi đã lịch sự từ chối và tiếp tục uống ly mocha của mình

"Tako ah, chị có thể hỏi em chuyện này không ?"

Tôi ra hiệu cho chị ấy tiếp tục nói

"Lúc nãy em tức giận không phải là vì chị đến muộn đúng không ? Ý chị là, có điều gì đó khiến cho em thấy ghét những người không tuân thủ theo thời gian đã định"

Tôi nghĩ là chắc là tại phản ứng của mình lúc nãy quá rõ ràng. Lạc Lạc đi muộn chưa tới 10 phút, nhưng tôi đã nổi xung lên

"Vào cái ngày máy bay của gia đình tôi bị rơi, thì tôi đang đợi chị gái tới trường đón vì trước khi từ Mỹ về chị ấy đã hứa như thế. Nhưng cuối cùng chị ấy đã không bao giờ đến, chẳng một ai đến, bao gồm cả tài xế riêng của nhà tôi. Khi tôi về tới nhà, người giúp việc nói rằng ba mẹ và chị gái tôi gặp nạn và đang được lực lượng cứu hộ tìm kiếm. Kể từ ngày đó, tôi không thích những người làm việc không đến đúng giờ hẹn. Nhất là những người mà tôi quan tâm"

Tôi chưa từng kể chuyện gia đình của mình với bất cứ người ngoài nào nhưng tôi nghĩ Lạc Lạc là người đáng tin, với lại lúc trong bệnh viện chị ấy cũng đã nhìn thấy Mao Mao tỷ. Tôi tin chị ấy sẽ giữ bí mật này

Lạc Lạc gật đầu khi vẫn ngậm cúi nĩa trong miệng, "Vậy chắc bạn của em toàn là những người rất nghiêm túc về giờ giấc lắm hả ?"

"Tôi không có bạn"

Lời tôi vừa nói ra, chị ấy đã lập tức bị nghẹn phun bánh ra ngoài. Tôi thề tôi sẽ trừng phạt kẻ nào dám có hành động thế này trước mặt mình, nhưng có một giọng nói nói với tôi rằng chị ấy không cố ý làm như thế

''Chị xin lỗi, Tako ! Chị thề là chị không biết gì về chuyện đó hết. Chị thật lòng xin lỗi !"

Chị ấy nhìn tôi bằng đôi mắt nai, trông rất đáng yêu và dễ thương. Tôi nhún vai, lấy khăn giấy lau chỗ bị bánh phun ra dính trên tay mình

''Đối với tôi chuyện có bạn bè hay không giờ chẳng còn quan trọng nữa, tôi cảm thấy rất thỏa mãn với cuộc sống hiện giờ"

''Vậy khi cần lời khuyên hay cần người nói chuyện thì em đi tìm ai hả ?"

Cô gái này đúng là hỏi nhiều thật, tôi bắt đầu mất kiên nhẫn nhưng vẫn quyết định giữ vẻ mặt điềm tĩnh.

''Tôi tới bệnh viện nói chuyện với Mao Mao tỷ"

"Nhưng chị ấy đâu có nói chuyện hay cho lời khuyên được đâu" chị ấy nói với cái miệng đầy thức ăn, "Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng đã là bạn rồi, em có thể đến tâm sự với chị. Có thể chị không giúp được gì nhiều nhưng ít nhất cũng có thể lắng nghe em"

"Chị đang nói móc chị gái tôi đấy à ?"

Mặt chị ấy đanh lại, ngượng ngùng nhìn tôi

"Ý chị không phải thế. Ý chị là chị có thể...."

''Tôi hiểu ý chị mà. À, tôi vào nhà vệ sinh một chút, chị mau ăn cho xong bánh đi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. Nhắc luôn cho chị nhớ, ngày mai bắt đầu buổi chụp hình rồi nhưng chúng ta vẫn chưa chọn được trang phục thích hợp''

Tôi không đợi chị ấy đáp lời mà đi thẳng vào nhà vệ sinh. Tát nước lên mặt cho tỉnh táo, sau đó tôi ngước lên nhìn vào gương. Lòng ngực của tôi có một chút nhói đau, chưa bao giờ có ai từng cố gắng làm bạn với tôi kể từ sau khi tôi thay đổi hoàn toàn về tích cách sau vụ tại nạn đó

Lạc Lạc làm cho tôi cảm thấy lo sợ, mặc dù lần gặp mặt đầu tiên giữa chúng tôi chẳng dễ chịu gì nhưng sự thật là đã lâu rồi tôi mới có lại cái cảm giác thoải mái khi ở cạnh người khác. Hương thơm đặc biệt tỏa ra từ người chị ấy khiến cho tôi cảm thấy rất thích mỗi khi gặp nhau

Định quay trở ra, khi tôi chỉ vừa đưa tay lên kéo cánh cửa thì có ai đó ở bên ngoài cũng đẩy nó ngược vào trong. Tôi suýt chút nữa là đâm sầm vào người đó, ngẩng đầu lên nhìn, muốn nói xin lỗi thì tôi nhận ra đó là Lạc Lạc. Gương mặt của chúng tôi bây giờ gần tới nỗi tôi có thể nghe được những hơi thở của chị ấy

''Xin lỗi, chị có đụng trúng em không ? Chị chỉ muốn vào xem xem em làm gì mà lâu quá'' chị ấy hỏi khi lúng túng nhích qua

''Không, tôi không sao. Đi thôi. Chúng ta cầm tìm vài bộ váy màu đen và trắng. Chị hãy mặc thử và chọn ra những cái đẹp nhất. Còn Ngũ Triết thì cũng sẽ mặc những chiếc váy tương tự như chị, chỉ là màu sắc ngược lại thôi. Chúng ta phải chọn những chiếc váy tạo nên sự kết hợp hài hòa. Chi phí mua sắm đã được tài trợ nên chị không cần phải lo gì cả. Chị đã hiểu hết những gì tôi nói không ? Tốt nhất là chị phải hiểu vì tôi không có ý định lặp lại đâu. Tôi sẽ lái xe đưa chị đi xem vài nơi để chọn trang phục''

Tôi vừa đi vừa nói, nhưng vẫn cố không đi quá nhanh vì chị ấy chỉ mới hồi phục lại sau cơn suyễn. Lạc Lạc gật đầu khi nghe tôi nói, nhưng tôi không chắc chị ấy có ghi nhớ hết tất cả hay không. Mà sao cũng được, thời gian còn lại trong ngày hôm nay hai chúng tôi cũng phải làm việc cùng nhau

Chúng tôi đi vào khá nhiều shop và Lạc Lạc đã thử hàng tá chiếc váy. Cái khó để chọn được một bộ trang phục vừa ý, là bất cứ người nào khoác lên bộ trang phục màu trắng đều trông rất đẹp và không bị lỗi mốt. Điều không hay là Lạc Lạc mặc cái nào cũng làm cho nó trở nên nổi bật và lỗng lẫy. Vậy làm sao tôi chọn được chiếc váy đẹp nhất trong số đó ?

''Trông được không ? Đây là cái thứ 18 rồi đấy. Mệt lắm đó biết không ?'' chị ấy than vãn ngay khi vừa bước ra khỏi phòng thay đồ. Và cũng giống như 17 lần trước, tôi bị choáng ngợp khi nhìn thấy chị ấy khoác lên bộ váy đó. Mà cũng đúng, chắc là nãy giờ chị ấy mệt lắm rồi, có lẽ tôi nên cho chị ấy nghỉ một chút

''Yup, tôi nghĩ cái này trông rất được. Lát nữa chúng ta sẽ đi tìm váy cho Ngũ Triết, rồi lại tiếp tục đi tìm váy cho chị. Thôi, chị hãy quay vào thay nó ra đi, tôi đi thanh toán''

Cuối cùng chúng tôi chọn được chiếc váy trắng dài với phần trên được đính những hạt cườm sáng lấp lánh, còn phần dưới là những đường gợn sóng được làm nổi lên. Chiếc váy thực sự tôn lên vẻ đẹp nữ tính của Lạc Lạc. Mặc dù nó trông rất giống một chiếc váy cưới, nhưng vẫn có thể dùng được. Dù sao thì chúng tôi cũng không phải là người trả cho chiếc váy này

''Tako à, chị đói....''

''Không phải nữa chứ ? Chị vừa mới ăn rất nhiều bánh mà ! Dạ dày chị bị lủng lỗ à ?'' tôi liếc mắt nhìn chị ấy, à, trừng mắt thì đúng hơn. Thấy gương mặt Lạc Lạc chuyển sang vẻ lo sợ, trông như một đứa con nít, vẻ mặt của tôi giãn ra chút ít, ''Được rồi, chúng ta đi kiếm gì đó ăn rồi đi lựa váy tiếp ?''

''Thôi chúng ta cứ đi lựa váy trước đi. Chuyện ăn uống có thể đợi mà...'' chị ấy cúi thấp đầu, tiếp tục bước đi trên con đường

Hơi cảm giác có lỗi, đáng ra tôi phải mềm mỏng hơn với chị ấy. Tôi thấy Lạc Lạc bước vào một cửa hàng, bắt đầu lựa váy. Liếc mắt nhìn thầy gần đó có một quán ăn bên đường, tôi liền chạy đến đó mua cho chị ấy

''Ahjuma, làm ơn bán cho cháu ba phần bánh kẹp, bánh hành chiên và tào phớ ? Cô giúp cháu cắt bánh kẹp lớn một chút, cám ơn cô'' tôi vồn vã gọi món, hy vọng quay trở về kịp lúc trước khi người kia nhận ra sự vắng mặt của tôi. Trả tiền xong , tôi liền quay trở lai cửa hàng

''Không có cái nào hợp với chị Ngũ Triết hết. Chúng ta đi tới nơi khác xem'' chị ấy mỉm cười ngọt ngào

''Chị ăn cái này trước rồi chúng ta tiếp tục đi tìm. Tôi không muốn nhìn thấy chị ngất đâu'' tôi nhét túi đồ ăn vào tay chị ấy

''Bánh kẹp ! Chị rất thích món này ! Cám ơn Tako !'' Lạc Lạc ôm lấy tôi bằng tay còn lại, sau đó bắt đầu xử đống thức ăn kia. Tuy tôi cau mày nhìn chị ấy, nhưng tôi cảm thấy rất vui khi nhìn thấy chị ấy cười

Tôi không hiểu sao bản thân lại luôn muốn làm cho Lạc Lạc mỉm cười. Nếu như những cô người mẫu khác dám than đói hay mệt mỏi vì phải thay trang phục, tôi chắc chắn sẽ đuổi thẳng cô ta. Nhưng Lạc Lạc thì khác, chị ấy làm cho trái tim trở nên rộn rạo

Sau đó chúng tôi tiếp tục đi lựa đồ, chúng tôi cố chọn những cái tuy lộng lẫy nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lịch, sang trọng cho buổi chụp ảnh này. Dường như Lạc Lạc đã dồn hết tâm sức cho công việc này. Tôi cũng không chắc việc chị ấy phấn khích thế này là do buổi chụp ảnh ngoài trời ngày mai hay là vì cái người cùng làm người mẫu với chị ấy

''Cuối cùng cũng xong, không ngờ đi mua sắm mà cũng mệt thế này...'' Lạc Lạc ngã vào chiếc ghế phụ trên xe của tôi, ''Tối nay em có kế hoạch gì không ?''

Tôi gật đầu, ''Đưa chị về nhà xong, tôi sẽ tới bệnh viện thăm chị Mao Mao''

''Chị đi cùng được không ?''

''Không phải chị mệt sao ? Tôi thấy các người mẫu ảnh thường chăm sóc da mặt hay đắp mặt nạ một ngày trước khi diễn ra buổi chụp ảnh ngoài trời mà ?''

''Nah, chị không thường làm thế. Chị yêu thích ánh mặt trời với lại không sợ đen da đâu. Chẳng phải da ngăm tạo ra cảm giác như khỏe mạnh hơn sao. Nhưng sao em lại hỏi thế ?''

Tôi chỉ lắc đầu tỏ ý không có gì. Tuy đây cũng không phải lần đầu Lạc Lạc nhìn thấy chị Mao Mao nhưng tôi phải thừa nhận là tôi rất ngưỡng một cách suy nghĩ đầy tích cực của chị ấy về mọi chuyện. Chị ấy chỉ có mỗi khuyết điểm là ăn nhiều, ngoài ra việc đó ra, thì chị ấy là người mẫu thành thật nhất mà tôi từng hợp tác

Radio được bật lên và chị ấy đang hát theo bài hát đang được phát. Tôi thật sự rất muốn hỏi Chúa, 'Tại sao Người là thiên vị với Lạc Lạc như thế ? Vẻ đẹp hoàn hảo kia là đủ giết người rồi, cộng thêm một vóc dáng chuẩn không chỉnh, thiệt không còn lời nào để nói. Ngay cả giọng hát cũng đúng là có một không hai

Đoạn đường tới bệnh viện trở nên rất êm đềm và thoải mái, có vẻ như có người ở bên cạnh vẫn tốt hơn. Khi chúng tôi bước đi trên hành lang, Lạc Lạc không ngừng cúi đầu chào các bác sĩ và y tá. Có lẽ vì ba mẹ của tôi là chủ bệnh viện này và tôi đã quá quen thuộc với nó nên tôi cũng chẳng đế ý mấy tới họ lắm. Tôi thậm chí còn không nói chuyện với họ trừ phi cần thiết hay cần trao đổi về tình trạng của chị Mao Mao

''Tỷ tỷ, hôm nay chị thế nào ? Ngày hôm đó em vẫn chưa chào hỏi chị theo đúng phép, chị thật sự rất xinh đẹp như em gái của chị vậy, nhưng em cá là tính cách của chị không giống như cái người đó đâu, vì nhìn chị hiền hậu hơn em ấy nhiều. À, em xin tự giới thiệu, em là Từ Tử Hiên, người mẫu ảnh của Tako''

Tôi lắng nghe chị ấy nói chuyện với Mao Mao tỷ. Chị ta làm như có thể cùng chị của tôi trò chuyện vậy. Lúc đầu, tôi nghĩ chị ấy thật ngốc, nhưng sau đó lại thấy rất đáng yêu. Tôi đoán Lạc Lạc chắc là mệt lắm rồi vì khi tôi đi rửa tay quay trở lại thì chị ấy đã ngủ say trên sofa

Không muốn đánh thức chị ấy, nhưng tôi buộc phải làm gì đó để đưa chị ấy về nhà vì như thế chị ấy mới ngủ thẳng giấc được. Tôi nhờ một y tá giúp mình đỡ Lạc Lạc lên lưng rồi tôi cõng chị ấy ra xe

Do tôi cũng buồn ngủ, nên tốc độ bước đi cũng chậm lại không ít. Tôi thật sự thích lắng nghe hơi thở đều đều nhẹ nhàng của người phía sau lưng và cả việc cánh tay chị ấy đang vòng qua cổ tôi. Từ Tử Hiên, chị đã làm gì với tôi thế này.... ? Không lẽ.....tôi đang yêu sao ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top