Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu lại làm sao nữa?" Trương Tuấn Hào dựa người vào cửa, yên lặng nhìn Trương Trạch Vũ với khoé mắt ửng đỏ và làn da nhợt nhạt. Hắn chưa bao giờ thấy Trương Trạch Vũ giống như hiện tại trước đây cả.

Trương Tuấn Hào luôn cảm thấy hắn rất giỏi trong việc an ủi người khác, thế nhưng khi nhìn thấy người mà mình ghét nhất tỏ ra yếu đuối ngay trước mặt, hắn lại không biết phải làm sao để mở lời.

Hắn muốn hỏi Trương Trạch Vũ "Cậu làm sao vậy?", thế nhưng lòng kiêu ngạo của hắn quá lớn, thậm chí tâm tư lẫn trái tim hắn còn chẳng có nổi một chỗ đứng nhất định. Càng suy nghĩ càng cảm thấy phức tạp, điều đó đã khiến cho Trương Tuấn Hào bực mình, câu hỏi của hắn, chỉ vì một chữ "lại", đã thành công dẫn toàn bộ sự việc đi đến ngõ cụt.

Trương Trạch Vũ giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Trương Tuấn Hào, cậu vội vàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt trong suốt còn đọng lại trên gò má chuẩn bị rơi xuống đường quai hàm, tay còn lại giơ ra chắn ngang trước mặt Trương Tuấn Hào, cố ý muốn đóng cửa.

"Tớ...tớ ổn"

Vẫn còn cứng đầu nói "Tớ ổn"

Trương Tuấn Hào đột nhiên cảm thấy khó chịu. Hắn là thành viên nhỏ tuổi thứ hai trong nhóm, ngoài Trương Trạch Vũ. Nhưng vì bởi lẽ Trương Trạch Vũ vừa là kẻ đến sau, vừa đường hoàng mang theo cái danh "ăn cướp", thế nên dù cho cậu có là em út, Trương Tuấn Hào vẫn được cả năm người anh trai kia sủng ái hơn cả. Trương Trạch Vũ, đứa trẻ này, giống như có cũng được, không có cũng chẳng sao, còn Trương Tuấn Hào, được nuông chiều đến phát ngán, tính cách theo thời gian cũng dần thay đổi, vừa kỳ quặc vừa bốc đồng, thậm chí còn rất hay tự cho mình cái quyền làm mọi chuyện mà không thèm suy nghĩ đến hậu quả.

Trương Trạch Vũ đang định đóng cửa phòng lại, Trương Tuấn Hào liền không nghĩ ngợi gì mà đập mạnh tay lên ván gỗ dày 3cm, ánh mắt gắt gao thiếu kiên nhẫn, giống như muốn lao vào đánh nhau, khiến cho Trương Trạch Vũ không nhịn được tự động lùi ra sau vài bước.

"Em đang làm cái gì vậy?" Tả Hàng từ trong phòng bước ra, trên tay anh ấy vẫn còn cầm theo một cốc nước ấm. Tả Hàng nhìn hai đứa em đối diện với vẻ mặt khinh thường, quan sát tình hình tổng thể, sau đó bước tới và hỏi. Trông anh ấy thật bình tĩnh và thoải mái. Sắc mặt Trương Trạch Vũ lúc này vẫn còn chưa kịp hồi phục, Tả Hàng nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt anh ấy đã dịu đi vài phần, động tác cũng dần thả lỏng. Anh ấy lười biếng nhìn Trương Tuấn Hào đứng bên cạnh với thái độ "tất cả đều không liên quan đến em", bình tĩnh nói:

"Em về phòng trước đi, buổi tối còn có một buổi phỏng vấn, tranh thủ lúc này nên đi ngủ một chút"

"Quen thành thói". Trương Tuấn Hào bất đắc dĩ phải nghe theo lời Tả Hàng, thế nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm với thái độ bất mãn, hắn đút tay vào túi quần, nhìn Trương Trạch Vũ, sau đó bước nhanh trở về phòng

Tả Hàng nhìn theo bóng lưng rời đi của Trương Tuấn Hào, lắc đầu bất lực.

Kể từ khi Trương Trạch Vũ xuất hiện trong đội hình ra mắt của bọn họ, người có phản ứng lớn nhất, có lẽ cũng là nhóc con Trương Tuấn Hào kia. Trương Tuấn Hào trong mắt mọi người là một đứa trẻ đáng yêu, trong mắt đồng đội, cũng hành xử không khác gì một đứa trẻ. Ở độ tuổi này, có lẽ cái mà Trương Tuấn Hào thiếu nhất, chính là sự thận trọng và kỹ năng điều khiển cảm xúc của mình.

Sư xuất hiện của Trương Trạch Vũ, ban đầu các thành viên trong nhóm đều âm thầm mắt nhắm mắt mở cho qua. Bọn họ chính là không giống Trương Tuấn Hào, không muốn đem phiền phức tới cho Trương Trạch Vũ.

Thế nhưng ai lại có thể chấp nhận nổi việc đột nhiên xuất hiện một kẻ xa lạ đến từ một nơi vô danh ngang nhiên ngáng chân thế chỗ vào vị trí mà người đồng đội trước đây của bọn họ cùng kề vai sát cánh thuộc về chứ?

Bọn họ trong thâm tâm ai nấy đều hiểu rõ bản thân nên làm gì, mỗi người đối với Trương Trạch Vũ đều có cái nhìn không giống nhau, bọn họ đối xử với Trương Trạch Vũ không quá chán ghét, cũng không quá thân thiết, cứ như vậy bảy người con trai thuận lợi sống chung dưới một mái nhà, cùng nhau trải qua ba tháng xuất đạo tưởng chừng như dài hơn nửa thập kỷ.

Giữa Trương Trạch Vũ và bọn họ, chính là kiểu quan hệ nước sông không phạm nước giếng, căn bản sẽ không có người nào muốn tìm hiểu về cậu, càng tốt hơn nếu như sau khi bọn họ thành danh mà khoảng cách này vẫn được sẽ bảo toàn.

"Có chuyện gì vậy?", Với tư cách là một trưởng nhóm, Tả Hàng vẫn phải có trách nhiệm quan tâm đến mọi mặt của các thành viên trong đội. Trương Trạch Vũ ngơ ngác nhìn xuống bàn chân mình, giống như một đứa trẻ bị cô lập trong chính thế giới của chúng, tâm tình hiện tại có chút hỗn loạn.

Tả Hàng chủ động tiến lên vài bước, nhẹ nhàng đưa tay lên giúp Trương Trạch Vũ lau đi những giọt nước mắt. Thế nhưng có lẽ nội tâm và phản ứng của Trương Trạch Vũ dường như vẫn còn quá bài xích anh, cậu giật mình lùi lại, vẫn là tư thế rụt rè đó, kèm theo những hành động né tránh vụng về và bối rối.

Trương Trạch Vũ lại đẩy cửa, thế giới bên ngoài thực sự không an toàn, cậu muốn nhanh chóng trở lại với bốn bức tường, nơi duy nhất mà trái tim cậu có thể bao dung cho chính mình. Bàn tay Tả Hàng vẫn còn treo trên không trung, Trương Trạch Vũ bất đắc dĩ chỉ biết gượng cười:"Em xin lỗi, em không cố ý khóc đâu...Em không cố ý...Không cố ý"

Thật ra Trương Trạch Vũ không phải kiểu người thích dùng nước mắt để giải quyết vấn đề. Ngay cả khi bị đồng đội cô lập trong nhóm hay fan tư sinh truy đuổi đến tận nhà riêng, cậu cũng không bao giờ khóc nhiều như thế này. Đã nửa năm rồi Trương Trạch Vũ không được trở về quê nhà, tất cả những nhớ nhung cùng đau buồn đã được tích trữ thành những giọt nước mắt nặng nề trút ra ngoài. Trương Trạch Vũ vốn không muốn người khác biết được dáng vẻ yếu đuối này của mình, thế nhưng sự xuất hiện ngoài ý muốn ban nãy của Trương Tuấn Hào cùng ánh mắt đe doạ của hắn, khiến cho Trương Trạch Vũ vẫn có chút ấm ức trong lòng.

Tả Hàng nhìn Trương Trạch Vũ khóc, quay đi quay lại tất cả các cảm giác hiện có, anh ấy dường như chợt nhận ra mình thật sự không biết nên dỗ Trương Trạch Vũ như thế nào cho phải. Rõ ràng với cương vị là một trưởng nhóm, Tả Hàng phải là người có nhiều kinh nghiệm an ủi nhất, thậm chí lúc dỗ Trương Tuấn Hào, anh ấy còn cảm thấy vô cùng thoải mái. Có lẽ giữa anh và Trương Trạch Vũ, vẫn còn tồn tại một cái gì đó khiến hai người cảm thấy "không quen", tình hình càng lúc càng gượng gạo.

Ánh mắt của Tả Hàng, chưa bao giờ thay đổi nhanh đến như vậy.

Tả Hàng khó khăn nuốt lại những lời dự định an ủi Trương Trạch Vũ xuống đáy lòng, phong thái của một đội trưởng với các thành viên, trong bảy người bọn họ, anh ấy vẫn là cái bóng lớn nhất đối với Trương Trạch Vũ.

"Nếu có chuyện gì muốn nói, cứ nói với anh, đừng ôm nó một mình. Tối nay chúng ta còn có một buổi phỏng vấn nữa."

Trương Trạch Vũ dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu, nói:"Em biết rồi, đội trưởng....Em đóng cửa trước đây."

Tả Hàng nhíu mày nhìn cậu, đôi chân chuyển động rời khỏi vạch khe cửa. Anh ấy đã đứng trước cửa phòng của Trương Trạch Vũ rất lâu sau đó. Giống như trong lòng anh ấy vẫn còn tồn tại rất nhiều sự mơ hồ không thể nói rõ ràng, và anh ấy ghét nhất là những lúc bản thân rơi vào hoàn cảnh thiếu lý trí như vậy.

Mỗi lần nhóm có lịch trình, Trương Trạch Vũ luôn là người đầu tiên đợi xe nhân viên đến đón bên ngoài cửa ký túc xá. Cậu ấy chỉ đứng một mình, là người duy nhất trong bảy thành viên có thói quen không mấy khó chịu này.

Trương Trạch Vũ luôn có những suy nghĩ thận trọng của riêng mình. Cậu biết sẽ không có ai muốn ngồi chung ghế với cậu, cho nên lần nào cậu cũng cố gắng tìm đủ mọi cách để ngồi một mình cho đến khi mọi thứ hoàn tất, ngay cả chính bản thân cũng cảm thấy không thể làm phiền đến những thành viên khác, cũng là để khiến bản thân không cảm thấy quá xấu hổ.

Lúc này đêm đã về khuya, gió lạnh tràn về thành phố C sau trận tuyết đầu mùa khiến cho làn da của Trương Trạch Vũ càng thêm nhợt nhạt. Trương Trạch Vũ ôm lấy hai cánh tay của mình, đứng trên bậc thềm, thỉnh thoảng sẽ run lên một cái. Cậu lấy điện thoại ra và kiểm tra thời gian, xe nhân viên luôn đến không thường xuyên, có khi đến sớm hơn một tiếng, có khi đến muộn hơn một chút, lần nãy có lẽ phải hơn ba mươi phút nữa mới đến điểm hẹn.

Lạnh quá, lạnh quá...

Trương Trạch Vũ lững thững như cái bóng nhỏ đi tới đi lui, hết xoa xoa tay lại dậm chân, thậm chí không nhịn được mà đội mũ len trùm kín đầu, khẩu trang che kín mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt đen đã mờ đi vì làn sương băng giá

Điện thoại đột nhiên kêu lên.

Trương Trạch Vũ khó khăn lấy nó ra khỏi túi áo, bàn tay cứng đơ đến mức gần như không thể di chuyển được màn hình. ID người gọi là Tả Hàng.

"Này, Trạch Vũ"

"Đội trưởng, sao vậy?"

"Em đang ở đâu? Em ra ngoài chơi rồi sao?"

Trương Trạch Vũ gật đầu, sau đó lại ngu ngốc nhận ra người bên kia căn bản không nhìn thấy mình, vì vậy cậu bèn nói:"À...vâng, em ra ngoài mua vài thứ"

"Mua xong thì về ký túc xá ngay nhé, chúng ta sắp sửa có một cuộc họp, mọi người đang đợi em"

Còn 30 phút nữa là đến giờ tham gia buổi phỏng vấn quay phim tư liệu, tại sao bây giờ mới họp? Cái đầu chậm chạp của Trương Trạch Vũ nghĩ tới nghĩ lui cũng không tài nào hiểu nổi bọn họ, nhưng vì Tả Hàng còn đang chờ cậu, vậy nên cậu chỉ đành ậm ừ đồng ý mà không hề nhận ra một sự bất thường nào. Sau khi cúp máy, Trương Trạch Vũ mới phát hiện thông báo của nhân viên trong nhóm Wechat gửi đến 15 phút trước, nói buổi phỏng vấn của bọn họ sẽ bị lùi lại sau hai tiếng nữa.

Trương Trạch Vũ chạy quanh ký túc xá ba vòng rồi rẽ sang con phố bên cạnh mua khoai lang nướng trước khi lên lầu, chung quy lý do đều là bởi vì không muốn quay trở lại ký túc xa quá nhanh, nếu không mọi tình tiết cậu nói ban nãy với Tả Hàng, đều sẽ bị lộ hết.

Trương Trạch Vũ trở về ký túc xá sau ba mươi phút chạy đi mua khoai lang nướng. Dùng chìa khoá mở cửa ký túc xá, mọi người đều đã tập hợp đầy đủ trong phòng khách, đồng loạt nhìn về phía mình. Trương Trạch Vũ nhanh chóng bước vào với củ khoai lang nướng cháy trong tay, vẻ mặt vừa bối rối vừa lo lắng.

"Ok Ok Ok Được được được". Trương Tuấn Hào lúc nào cũng hành xử giống như một tên ngốc vậy. Hắn ta bắt đầu tỏ ra ương bướng và không muốn lắng nghe bất cứ một ai. Tả Hàng vốn đã sớm quen với điều đó, anh ấy nhún vai tỏ vẻ sao cũng được, sau đó định bỏ qua chủ đề nhảm nhí này, không ngờ Tô Tân Hạo lúc này cũng vô tình góp vào một câu:"Thuận Thuận dù sao cũng là nhỏ tuổi nhất, hay là..."

Trước khi cậu ấy nói xong, Chu Chí Hâm đã ngăn cậu ấy lại bằng ánh mắt ngầm đoán của mình. Tô Tân Hạo vẫn không hiểu chuyện gì, cậu ấy ngơ ngác nhìn Chu Chí Hâm, sau đó lại gãi gãi sống mũi, phải đến khi những người khác nhìn sang Trương Trạch Vũ, kẻ đang đứng thành một núi chắn ngang lối đi, trên tay cầm một củ khoai lang nướng, mỉm cười với đôi mắt sáng, cậu ấy mới vội vàng giật mình.

Trời ơi! Cậu ấy sao có thể quên mất, Trương Trạch Vũ mới thực sự là bé con chứ. Là cậu ấy thực sự đã quên. Cậu ấy không cố ý đâu.

"Em...ờm..."

"Không sao đâu, đội trưởng, anh cứ nói tiếp đi". Trương Trạch Vũ không để tâm, thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhõm. Cậu căn bản đã sớm biết rõ, trong lòng bọn họ, đứa em trai nhỏ duy nhất, chỉ có Trương Tuấn Hào mà thôi.

Sau cuộc họp này, Trương Trạch Vũ không thể tự mình chạy đến địa điểm đợi xe nhân viên được nữa. Bên cạnh cậu còn có Tả Hàng và Trương Cực, ba người bọn họ vừa vặn đi ra, yên lặng nhìn chiếc xe màu đen đang tiến đến gần.

Trương Trạch Vũ là người cuối cùng lên xe, đương nhiên sau này cũng sẽ luôn là như vậy. Nhưng tình huống hôm nay thật sự đã nằm ngoài dự tính của cậu rồi. Tô Tân Hạo và Chu Chí Hâm, hai người bọn họ bình thường hay ngồi cùng nhau, hôm nay lại tách ra mỗi người một chỗ, vị trí cuối cùng cũng đã bị Đặng Giai Hâm, Trương Tuấn Hào và Tả Hàng chiếm giữ, chỉ chừa lại một phần ba miếng đệm.

Trương Trạch Vũ chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ phải ngồi chung với một đồng đội nào khác, ngay cả trong khi bọn họ quay tài liệu, và hiện giờ chỉ còn vị trí duy nhất bên cạnh Trương Cực là còn trống.

Ngay khi cậu còn đang do dự, Trương Cực, người đang tự tại nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Trương Trạch Vũ đang đứng loay hoay, giống như bản thân cũng chẳng biết phải làm gì tiếp theo vậy.

Anh ấy nói, "Bé con, ngồi đây"

Ngồi cạnh anh ấy.

Anh ấy là người đầu tiên trong nhóm gọi Trương Trạch Vũ là "bé con".

Trong ấn tượng của Trương Trạch Vũ, Trương Cực là một người có sự đối lập hai mặt có thể xem như rõ ràng nhất trong nhóm. Ở trên sân khấu, anh ấy là một chàng trai luôn mang theo nụ cười đơn thuần, đôi mắt nai sáng, và tính cách hoạt bát của một đứa nhóc nhà bên, tựa như vầng dương quang sáng chói bước ra từ làn sương mù, anh ấy sưởi ấm và quan tâm đến cảm xúc của tất cả mọi người, con người anh ấy lạc quan, vui vẻ, là hình mẫu hoàn hảo trong mắt mọi cô gái. Thế nhưng, khi rời khỏi ánh đèn của sân khấu, không có ống kính camera làm phiền, anh ấy sẽ lột bỏ lớp ngụy trang ấy, trở về đúng với bản thân của mình.

Lạnh lùng, thờ ơ và xa cách.

Khi ấy, Trương Trạch Vũ chỉ biết rằng, tim mình như đã chậm đi nửa nhịp.

Sự bận rộn trước mắt đã khiến con người buộc phải tạm quên đi nỗi đau còn chưa thể lành lại ở trong lòng, và mỗi khi bất giác nhớ đến, vết thương ấy sẽ lại hằn sâu thêm một chút, dần dần xâm chiếm lấy thể xác của một con người sắp chết đi vì tình yêu. Trương Trạch Vũ cẩn thận lấy tay mở một khe nhỏ trên ô cửa kính, gió thổi từ không gian chật hẹp luồn vào bên trong, chạm lên làn da nhạy cảm của cậu. Một giọt nước mắt vô thức rơi xuống.

Tô Tân Hạo và Chu Chí Hâm ở hàng ghế sau, tuy là mỗi người một nơi, nhưng bọn họ kẻ tung người hứng, tâm đầu ý hợp, nói chuyện ở khoảng cách như vậy vẫn vô cùng vui vẻ, cười đùa ồn ào, Trương Trạch Vũ chỉ biết im lặng lắng nghe, và đem nỗi đau của riêng mình cất vào trong lòng.

Liệu sức khoẻ của ba sẽ tốt hơn chứ, ba sẽ ổn mà...đúng không

Trương Trạch Vũ không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy đến trong tương lai, nhưng ngay lúc này đây, cậu lại hoàn toàn không nhận ra rằng, Trương Cực ở bên cạnh đã quay sang và nhìn cậu chăm chú từ lâu.

"Nếu như không vui, hãy lên tiếng."

Trương Trạch Vũ hoảng sợ ngả người về phía sau, vành tai hiện lên một màu ửng đỏ, tay chân cứng ngắc, giống như trung tâm đầu não đã bị phá hỏng. Trương Trạch Vũ mất khoảng năm giây để lén lút thăm dò sắc mặt của Trương Cực, tuy rằng đối phương nửa điểm không nhìn ra sự khó chịu, thế nhưng Trương Trạch Vũ đã quen với việc nói xin lỗi người khác, vì vậy cậu quay sang đối diện với Trương Cực, sau đó nói xin lỗi.

Trương Cực thở dài, nhích người điều chỉnh lại tư thế, anh ấy nghiêng đầu một chút, đối diện với thế giới đầy màu sắc bên ngoài qua ô cửa kính lấp lánh kim nhũ, ánh mắt hờ hững có chút trống rỗng, hai thái cực đối lập giữa người và cảnh, thế giới ngoài kia, dù có đẹp đến bao nhiêu, cũng đều không liên quan đến anh, anh nói:"Không cần phải xin lỗi"

Trương Trạch Vũ muốn nói gì đó, rồi lại buồn bã thu mình lại.

Thực ra, lời xin lỗi của Trương Trạch Vũ, không dành cho bất cứ ai trong số bọn họ cả.

_Tác phẩm có bùng binh ba người, Cực Vũ là chân lý, vui lòng không bẻ thuyền_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top