Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Tả Hàng bước vào, năm người còn lại bắt đầu thảo luận xem ai sẽ là người đi trước. Đặng Giai Hâm tình nguyện làm người tiếp theo, Chu Chí Hâm và Tô Tân Hạo đều muốn xong việc sớm, lúc này, Trương Trạch Vũ, người không muốn tranh giành vị trí, nói rằng cậu ấy muốn làm người cuối cùng.

"Được rồi, vậy em sẽ là người đi thứ hai từ cuối lên nhé." Trương Cực đồng ý.

Trương Tuấn Hào đứng bên cạnh Trương Trạch Vũ, không nhịn được nhìn xuống bàn tay đang ôm lấy eo cậu của Trương Cực. Anh trai bảo vệ em nhỏ là điều hiển nhiên không thể ngăn cản, nghĩ đến đây, Trương Tuấn Hào tức giận ngước mắt nhìn thẳng, điều này đã vô tình bị Trương Cực nhìn thấy.

Trương Tuấn Hào thừa nhận rằng trong số năm người anh trai của hắn, Trương Cực là người kín tiếng nhất. Nói thế nào nhỉ, anh ấy lúc tốt lúc xấu, đôi khi có thể cùng bạn lập thành một đội, đôi khi lại kiêu ngạo đến mức người khác không dám đến gần, điều này luôn thay đổi luân phiên, khiến cho mọi người luôn cảm thấy tính cách của anh ấy có chút thất thường.

Cho dù Trương Tuấn Hào là một đứa trẻ được nuông chiều, có tính cách ngang bướng và cảm xúc bồng bột, nhưng hắn tuyệt nhiên không phải kẻ ngốc, hắn không ngốc đến mức không thể nhìn ra Trương Cực đối xử với Trương Trạch Vũ khác xa với những thành viên còn lại.

Ví dụ như mỗi lần Trương Cực dịu dàng gọi Trương Trạch Vũ là "bé con", biệt danh mà trước khi Trương Trạch Vũ vào nhóm, anh ấy chưa từng gọi hắn, đều chỉ một câu "Trương Tuấn Hào" hai câu "Trương Tuấn Hào" mà gọi. Còn có khoảnh khắc Trương Cực nhiệt tình bóc tôm cho Trương Trạch Vũ, điều này đã làm cho hắn bị sốc mất 800 năm tuổi thọ. Trương Cực từ trước đến nay đều không nghe theo cũng như làm việc cho bất cứ ai, ngay kể cả khi điều đó khiến những người hâm mộ của anh ấy bàn tán sôi nổi.

Cảm giác khủng hoảng được nảy sinh một cách bất chợt, hắn không biết tại sao bản thân lại sinh ra loại cảm giác này, hắn chỉ cảm thấy hắn dường như đang bị cuốn theo nó.

Không đợi Trương Tuấn Hào kịp phản ứng, Trương Cực đã dửng dưng quay mặt đi, vẫn là ánh mắt hoàn toàn vô cảm ấy.

Trương Tuấn Hào có chút không nói nên lời, sau một loạt những dòng suy nghĩ bâng quơ, hắn phát hiện Đặng Giai Hâm và Chu Chí Hâm đã đi qua hành lang từ lúc nào không hay.

"Trời ơi...Thật đáng sợ..." Chu Chí Hâm cẩn thận trao ngọn đèn dầu cho Tô Tân Hạo rồi ngồi bệt xuống đất với vẻ mặt thất thần."Con quỷ đó chui ra từ khe hở! Dọa chết anh rồi!"

"Trong khe hở?"

"Đúng vậy, anh đang đi như thế này, chuẩn bị quay về, cô ta liền lao đến, dọa anh sợ chết khiếp..."

"Vậy anh có nhìn thấy chữ viết trên tường không?"

"Nhìn thấy rồi, nhưng cái mà anh nhìn thấy, có phải không giống với cái mà mấy đứa thấy không?"

"Ồ, vậy có thể đó là một mật mã, chúng ta thử ghép của tất cả mọi người lại thành một câu xem"

"Như vậy sao..."

Tô Tân Hạo từ từ đi vào, thời gian mỗi người hoàn thành đều chỉ mất một phút đồng hồ. Trương Cực nhìn Tô Tân Hạo biến mất sau cánh cửa, cúi đầu nói nhỏ với Trương Trạch Vũ, người vẫn còn đang thấp thỏm:

"Bảo bối, lát nữa em đi vào, anh sẽ đợi em ở cửa nhé"

"...Vâng ạ"

Vẫn là Trương Cực có thể chạm đến nơi yếu đuối nhất trong trái tim của Trương Trạch Vũ, giọng nói lạnh lùng nhẹ nhàng rót vào tai, biến thành liều thuốc trấn an tinh thần hoảng loạn của cậu ngay lúc này đây.

Tô Tân Hạo sải bước ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, anh ấy bình tĩnh đưa cho Tả Hàng ngọn đèn dầu, rồi chạy sang ôm lấy Chu Chí Hâm đứng bên cạnh:

"Thật đáng sợ...Dọa chết em rồi...."

"Em có nhìn rõ hình dạng nữ quỷ đó ra sao không?"

"Cô ta trang điểm vô cùng đáng sợ!"

Tả Hàng đi tới, đưa cho Trương Cực cây đèn dầu.

"Vào đi"

Trương Cực nhận lấy cây đèn dầu, vỗ nhẹ vào eo của Trương Trạch Vũ, ánh mắt ra hiệu cho cậu rằng anh ấy chuẩn bị tiến vào bên trong, sau đó buông xuống cánh tay đang bảo vệ nhóc con. Có lẽ Trương Trạch Vũ vì quá sợ hãi, hoặc vì một nguyên do nào đó, cậu vội vàng nắm lấy cánh tay của Trương Cực.

Trương Cực dừng lại đôi chân đang chuẩn bị tiến lên phía trước, quay đầu lại nhìn Trương Trạch Vũ rụt rè giống như một con thỏ sợ hãi.

"Anh...Anh ơi, anh nhanh lên một chút nhé..."

"Được." Trương Cực mỉm cười đồng ý.

Chờ cho đến khi Trương Cực bước vào thông đạo, Trương Trạch Vũ vẫn cảm thấy tim mình đang đập loạn xạ.

Trương Tuấn Hào đứng ở một góc đủ để hắn có thể chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối. Hắn cúi đầu, trầm mặc một hồi lâu, sau đó đi đến vị trí ban nãy mà Trương Cực đã đứng bên cạnh Trương Trạch Vũ.

Tôi cũng là anh trai,...đều giống nhau mà. Trương Tuấn Hào nghĩ.

Trương Trạch Vũ cầm ngọn đèn dầu từ tay Trương Cực, đầu óc trống rỗng, giống như một bức tường đầm lầy trong suốt, không thể chịu nổi bất cứ tác động nào dù chỉ là nhỏ nhất. Nhưng cậu từ trước đến giờ không phải là một kẻ lập dị. Nói một cách thảm hại hơn thì, cậu vốn không phải người thuộc chủ nghĩa lập dị, hơn nữa cậu có đủ mạnh mẽ và dũng cảm để phá vỡ một viên đạn rồi lao lên mà không có bất cứ vấn đề gì.

"Anh sẽ đứng đây đợi em." Trương Cực dựa vào cửa thông đạo như để khẳng định với Trương Trạch Vũ.

Trương Trạch Vũ gật đầu, ngọn đèn dầu le lói khiến cho trái tim cậu khẽ run lên, nhẹ nhàng bước từng bước vào trong bóng tối. Xung quanh dường như đã biến thành hư không, thế nhưng ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ thực sự đã có vai trò rất lớn trong hoàn cảnh này. Ít nhất nó có thể giúp Trương Trạch Vũ nhìn rõ đường đi phía trước, nhưng một khi quay đầu sẽ không thể thấy được sáu thành viên còn lại, bây giờ thì nó đã thực sự trở thành bóng đêm đúng nghĩa.

Trương Trạch Vũ hít một hơi thật sâu, tay cầm ngọn đèn dầu nắm chặt, phấn chấn lại tinh thần, tiếp tục đi về phía trước. Cuối cùng cũng đã tới địa điểm mà Trương Tuấn Hào nhắc đến, Trương Trạch Vũ thận trọng tiến thêm một bước nữa, một cánh cửa bí mật từ từ mở ra.

Đây chính là cánh cửa mà các thành viên đã nhắc đến, Trương Trạch Vũ cẩn thận đứng sang một bên, cầm đèn dầu thận trọng soi vào, không phát hiện ra điều gì bất thường mới dám bước vào một chân, đoạn đường phía trước xuất hiện hai ký tự được soi sáng, đó là những từ mà các thành viên cần ghi nhớ để giải mật mã cho thử thách tiếp theo. Trương Trạch Vũ lẩm nhẩm trong miệng những ký tự này hai lần, sau đó quay người và chuẩn bị rời đi...

"A!!"

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi nhưng tác động thị giác quá mạnh, nữ quỷ đầu tóc rối bời, khí tức lạnh lẽo, người yếu tim đều không dám đối diện. Trương Trạch Vũ sợ đến mức suýt chút nữa đã ném cả cây đèn dầu vào mặt cô. Phản ứng đầu tiên của cậu là bỏ chạy giống như bao người khác. Mọi chuyện dần bước ra khỏi tầm kiểm soát, Trương Trạch Vũ cắm đầu bỏ chạy đến mức quên cả la hét, sau khi chạy được một đoạn, cậu đột nhiên nghe thấy sau lưng có một tiếng "bịch" lớn.

Phản ứng thứ hai chính là quay đầu lại xem còn ai đuổi theo mình nữa không. Trương Trạch Vũ vừa chạy vừa quay đầu lại, phát hiện NPC có vẻ giống như vừa vấp phải thứ gì đó và ngã xuống. Đèn dầu soi không hết, nhưng bộ áo trắng của cô ấy hiện lên quá nổi bật, vì vậy Trương Trạch Vũ vẫn có thể xác định được.

"Cô...cô bị ngã hả?". Trương Trạch Vũ cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhẹ nhàng hỏi han.

NPC nặng nề ngã xuống, không đứng dậy cũng không đáp lại cậu. Trương Trạch Vũ nhìn xung quanh mơ hồ đã có thể tìm thấy lối ra, sau đó quay lại nhìn NPC, cuối cùng vẫn là chọn giúp đỡ NPC.

Mặc dù Tô Tân Hạo nói lớp hóa trang của NPC trông rất khó coi, thế nhưng chỉ cần cậu không nhìn là được, trong cái khó khăn thể nào chả có cách giải quyết.

Lúc này không cần dùng đến đèn dầu nữa, Trương Trạch Vũ cẩn thận đặt ngọn đèn dầu sang một bên, và giúp NPC đứng dậy dựa trên cảm giác của mình. Đến khi cảm thấy sức nặng của NPC ngang bằng với sức nặng của mình, Trương Trạch Vũ mới yên tâm mà buông tay ra, nhấc ngọn đèn dầu lên, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào gương mặt dọa người của NPC. Cậu dùng tay che hai mắt lại, nói với NPC

"Sau này..sau này cẩn thận chút nhé...Tôi đi đây, đừng đuổi theo tôi nữa nhé"

Cậu xoay người lại và đi về phía thông đạo, và ở nơi ấy cậu đã được chào đón bởi Trương Cực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top