Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc Trương Trạch Vũ nhìn thấy Trương Cực lấy từ trong bãi đậu xe phía sau ký túc xa một chiếc xe điện nhỏ, cậu ấy vẫn cảm thấy có chút không tài nào hiểu được. Có lẽ những gì mà Chu Chí Hâm và Tô Tân Hạo nói trước đó đều đúng. Trương Cực thật sự muốn lái chiếc xe điện này để đi dạo bên bờ sông vào buổi đêm.

Tuyết đã bắt đầu thưa thớt, nhưng vẫn không thể xem nhẹ lượng tuyết phủ dày trên mặt đất được. Trương Trạch Vũ có chút lo lắng, sợ rằng sẽ bị ngã, ánh mắt chần chừ nhìn Trương Cực đang dùng khăn cẩn thận lau lau chỗ ngồi, "Tin anh đi."

Vậy được rồi.

Nắm lấy vai Trương Cực rồi ngồi xuống yên sau, Trương Trạch Vũ trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc quen thuộc khó tả. Trái tim trống trải dần dần được lấp đầy không gian, nóng đến mức tuyết rơi xuống sẽ ngay lập tức tan chảy. Bản thân Trương Trạch Vũ vẫn còn đang là một đứa trẻ, một đứa trẻ luôn tò mò về những gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Trương Cực nghiêng xe điện về một bên, chống một chân xuống đất để làm điểm tựa, sau đó quay lại kiểm tra xem Trương Trạch Vũ đã đeo khẩu trang và đội mũ ấm hay chưa.

Sau khi chắc chắn cậu đã sẵn sàng mới tra chìa khóa vào ổ, đi xe điện không cần chạy quá nhanh, bốn vạch điện là đủ rồi.

"Ôm chặt anh nhé." Trương Cực nói, nhìn thấy ánh mắt ngượng ngùng xấu hổ của nhóc con, anh liền nhỏ giọng dỗ dành, "Bảo bối, sẽ lạnh đấy."

Cuối cùng nhóc con cũng nghe lời mà vòng tay qua eo anh ấy, Trương Cực không thể nhịn được cười trước những cái sờ soạng rụt rè như một chú mèo con của Trương Trạch Vũ, nhưng anh ấy biết rằng, đã có thể làm tới mức này, đối với nhóc con hẳn là đã có một bước tiến lớn rồi.

Tuyết trên mặt đất rơi dày đặc, xe điện cũng chạy rất chậm, chậm đến mức Trương Trạch Vũ có thể nghe thấy những nhịp điệu thất lạc rơi xuống nhân gian vội vã này. Trương Trạch Vũ cúi đầu, nhìn những bông tuyết nhỏ rơi trên áo khoác rồi lại tan biến, vô thức cười thầm

Gió đông, những bông tuyết, ánh đèn đường, và chàng thiếu niên.

"Anh ơi." Trương Trạch Vũ sợ rằng Trương Cực đang lái xe có thể xe không nghe thấy, vì vậy cậu từ từ nhích lên phía trước một chút, "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Em đoán xem." Trương Cực nhìn về con đường phía trước, sau đó đáp. Trước đây, anh ấy cũng từng trêu chọc Trương Trạch Vũ như thế này, bởi vì trong mắt anh ấy, Trương Trạch Vũ thật sự rất đáng yêu, đáng yêu đến mức không một ai có thể đáng yêu giống như Trương Trạch Vũ.

Quả nhiên, nhóc con nghe xong câu này liền ngại ngùng nhích mông về phía sau, cánh tay vẫn bám lấy eo Trương Cực, "Em không biết..."

"Tới rồi."

Hả? Nhanh vậy sao? Trương Trạch Vũ nghiêng đầu nhìn về phía trước, chợt phát hiện ra rằng con phố này là nơi trước kia cậu ấy chưa từng đặt chân đến. Trương Trạch Vũ mới đến phía Nam không lâu, ngoại trừ những nhiệm vụ bên ngoài, còn lại chính là hai nơi một đường, đến công ty rồi lại trở về ký túc xá. Thế giới phía Nam rộng lớn như vậy, cậu thật sự chẳng có bao nhiêu thời gian để mà tản bộ thăm thú phố phường.

Sau khi xuống xe, Trương Trạch Vũ ngoan ngoãn đứng tấp vào một chỗ đợi Trương Cực. Cậu ấy nhìn Trương Cực đỗ xe điện dưới một chiếc cột đèn ngả vàng, sau đó ung dung đi về phía mình.

Trước đây có nghe qua Trương Cực từng là một người mẫu nhí, cho dù hiện tại các thành viên đều có thể cùng nhau tham gia lớp học thể hình, nhưng nếu như đã có nền tảng từ trước, thì đó lại là một chuyện khác. Trương Cực là một sự tồn tại rực rỡ ánh hào quang cho dù anh ấy có xuất hiện ở bất cứ đâu đi chăng nữa. Anh ấy biết cách làm sao để ăn mặc đẹp, trên mạng luôn luôn có rất nhiều người học tập theo anh ấy. Nhưng chỉ riêng Trương Trạch Vũ lại cảm thấy, Trương Cực thực sự rất hợp với màu đen, giống như chiếc áo mà anh ấy đang mặc bây giờ vậy.

"Đang nghĩ gì vậy?". Bị ngón trỏ của Trương Cực gõ nhẹ lên trán, Trương Trạch Vũ lúc này mới giật mình hoàn hồn, bàn tay bất ngờ bị Trương Cực nắm chặt, giống như khung cảnh ở ký túc xá vậy.

"Đề phòng ai đó bám theo"

Những gì Trương Cực nói đều hoàn toàn đúng, Trương Trạch Vũ không rút tay về, để mặc cho anh nắm lấy. Có lẽ vì hoàn cảnh hiện tại khá thoải mái và dễ chịu, căng thẳng trong lòng Trương Trach Vũ rốt cuộc cũng dần dần mà tan thành hư vô, "Được rồi được rồi"

Cậu ấy cười lên trông thật ngọt ngào, trong mắt chìm đắm cả một biển sao sáng vô tận.

Trước khi thật sự quen biết Trương Trạch Vũ, Trương Cực chưa từng nghĩ rằng trong thế giới của anh ấy lại xuất hiện một người như vậy.

Kiên cường, ưu tú, đáng yêu.

"Thế chúng ta sẽ đi ăn gì đây?"

Trương Cực rời khỏi những dòng suy nghĩ, lấy lại tinh thần, dịu dàng mỉm cười, "Muốn ăn gì đó sao?"

"Không phải có bán đồ ăn sao..." Trương Trạch Vũ có thị lực rất tốt, sớm đã nhìn ra phía trước có một ông lão bán kẹo hồ lô.

Trương Cực đưa cậu đến nơi này, nói thật ra là không an toàn, tư sinh sẽ luôn rình rập ở mọi nơi, thế nhưng Trương Trạch Vũ trong tiềm thức lại tin tưởng anh ấy, tin tưởng Trương Cực vô điều kiện, trong mắt cậu ấy, hiện tại chỉ có hình ảnh của những viên kẹo hồ lô tròn mọng.

Trương Cực chỉnh trang lại quần áo, nói, "Vậy thì đi thôi."

Bọn họ từ ký túc xá đến con ngõ nồng nặc hương vị khói lửa nhân gian này, một khu chợ đêm nhỏ của những con người sống trong tầng lớp dưới đáy xã hội. Dường như ở thành phố nào cũng đều sẽ có một nơi như vậy, không có sự hối hả của thời đại, không có đấu đá tranh giành, chỉ là một nơi bình yên ngày ngày tồn tại.

Ở đây không có nghèo đói, mọi người ai nấy đều giống nhau, trẻ con vui vẻ chơi đùa với tuyết, người lớn bận rộn lo toan cuộc sống mưu sinh, những vị khách mất ngủ từ nơi khác đến đây gọi đồ ăn vặt.

Trương Cực và Trương Trạch Vũ là những thần tượng thuộc về ánh hào quang sân khấu, bọn họ đã ở trong giới giải trí khắc nghiệt đã lâu, nhưng từ khi bước chân vào nơi yên bình náo nhiệt này, trong lòng bọn họ cũng coi như được thanh thản vài phần. Họ thực sự trở thành những cậu thanh thiếu niên bình thường, nắm chặt tay nhau, cùng nhau tận hưởng hạnh phúc trong đêm đông giá lạnh.

"Ăn cái này sao?". Trương Cực đi theo Trương Trạch Vũ đến chỗ ông lão bán kẹo, sau khi nhận được cái gật đầu mạnh mẽ từ Trương Trạch Vũ, Trương Cực liền nói với ông lão không hề chần chừ, "Ông ơi, cho tụi cháu một xiên."

"Em muốn ăn cái dẹt này cơ." Trương Trạch Vũ chỉ tay vào những xiên kẹo dẹt phẳng. Cậu ấy từ nhỏ đã không thích ăn những loại kẹo có nhiều đường, phải có hình dáng dẹt dẹt mới là thích nhất.

"Được rồi, ông ơi, tụi cháu lấy cái dẹt phẳng này." Trương Cực bật cười trước điệu bộ miêu tả ngây ngô của nhóc con, chính mình cũng vô thức mà làm theo.

Ông lão tốt bụng thấy hai người trẻ tuổi có chút thú vị, liền tặng thêm cho họ một xiên khoai đậu. Trương Cực nhẹ nhàng cảm ơn, sau đó rút tiền mặt đưa cho ông lão, "Không cần thối tiền đâu ông ơi, sau này tụi cháu còn tới mua nữa, coi như là trả tiền trước."

Thế là Trương Trạch Vũ có kẹo trong tay, vui vẻ thưởng thức chúng, còn Trương Cực đi theo sau cậu với chiếc xiên khoai đậu trong tay. Người đi đường qua lại rất đông, bọn họ cứ như vậy mà nổi bật giữa dòng người, Trương Trạch Vũ đã nhìn qua vô số người xa lạ, cậu ấy hỏi, "Anh ơi, chúng ta thật sự sẽ không bị phát hiện chứ?"

"Mọi người đều rất bận rộn, ai cũng đang làm việc của riêng mình." Trương Cực chấn an Trương Trạch Vũ đừng lo lắng.

Sở dĩ an tâm đưa Trương Trạch Vũ tới đây là bởi vì chuyện không ngoài tưởng tượng ấy khả năng xảy ra là rất nhỏ. Hầu như không có mấy người trẻ tuổi nào ghé tới đây, đa số đều là người lớn và trẻ con tới đây mưu sinh, tất cả đều bận rộn đến nỗi chẳng còn thời gian đâu mà quan tâm bọn họ là ai nữa.

Trương Trạch Vũ rất nhanh đã ăn xong món ăn vặt mà mình yêu thích và cắm que xiên thừa lại lên chiếc chồng tuyết do đứa trẻ nào đó đắp lên. Trương Cực lắc lắc xiên khoai đậu trong tay, "Còn muốn ăn nữa không?"

"Anh không ăn sao?"

"Dị ứng", Trương Cực bất đắc dĩ nhún hai vai, "Ăn đi."

Nhóc con được ăn hai xâu xiên khác nhau, vui vẻ đến mức tóc đằng sau gáy vểnh hết cả lên. Trương Cực không nhịn được muốn vươn tay ấn nó xuống, nhưng có ấn thế nào cũng không được.

Lúc này, một cậu bé đột nhiên chạy về phía cậu, giọng rất lớn, nó mở to hai mắt, khịt khịt mũi, hét lên nhìn Trương Trạch Vũ, "Hình như em có nhìn thấy anh trên TV đó!"

"Hả?", Trương Trạch Vũ nghĩ rằng bản thân đã bị phát hiện, xiên khoai đậu trong tay suýt chút nữa đánh rơi xuống đất, hốt hoảng nhìn cậu bé ngây thơ đứng trước mặt, bối rối không biết phải nói gì.

"Nhưng mà...em nhìn nhầm rồi, xin lỗi nhé!"

Cậu bé làm bộ xua xua tay giống như dáng vẻ của ông cụ non, rồi rút ra xiên tre mà Trương Trạch Vũ vừa cắm trong đống tuyết, ngồi xuống vẽ vẽ cái gì đó.

"Tiểu Thụy, đừng dọa anh ấy." Trương Cực bên cạnh nói, dưới ánh mắt ngập tràn khó hiểu của Trương Trạch Vũ, anh ấy đi đến chọc chọc vào vai cậu nhóc, "Đây là đồng đội của anh, em đương nhiên đã thấy qua trên TV."

"Em biết mà, em trêu ảnh thôi." Cậu nhóc dường như rất hiểu Trương Cực, bình tĩnh đáp lại.

Trương Trạch Vũ nhíu mày, có vẻ như cậu nhóc ấy biết Trương Cực là ai. Không nghe thấy Trương Cực nói gì với cậu nhóc đó, một lát sau lại đến bên cậu giải thích:

"Ba em ấy biết anh và công việc của anh, là bạn cũ của anh, không cần sợ hãi."

"Còn nữa", Trương Cực nói tiếp với một chút tự hào, "Em ấy rất thích nghe em hát, nói muốn chơi cùng em."

Trương Trạch Vũ cho rằng bản thân mỗi ngày đều phải luyện tập đã quá đủ mệt mỏi rồi. Không nghĩ rằng trên đời này công việc mệt mỏi chính là không có cực hạn, trông trẻ con lại càng giống như trông chừng một đám tiểu quỷ. Nhưng mà...cũng không giống lắm, vui vẻ thì vẫn cứ là vui vẻ đi.

Từ ngày Trương Trạch Vũ chính thức trở thành một nghệ sĩ, đặc biệt luôn có nhiều antifan hơn người hâm mộ chân chính khiến cho cuộc sống của cậu chưa bao giờ trải qua những ngày tháng yên bình. Từ khi ký hợp đồng, cậu ấy dường như đã được xem là một món hàng hình người, luôn bị kiểm soát chặt chẽ, không thể làm những điều mà mình muốn. Càng muốn nhận được nhiều hơn thì càng phải từ bỏ nhiều hơn, điều này luôn luôn tồn tại song hành với nhau.

Cởi bỏ lớp khẩu trang và đến chơi đùa dưới tuyết cùng với đám trẻ con, chính là điều mà cậu chưa từng nghĩ tới.

Trương Cực đi vào một cửa tiệm nhỏ gần đấy, rất lâu rồi vẫn chưa thấy đi ra. Nhân lúc Trương Trạch Vũ không chú ý đến, một quả cầu tuyết lớn trong tay cậu nhóc đột ngột tấn công cậu.

Cuối cùng cũng thấy Trương Cực rời khỏi cửa hàng, theo sau là một người đàn ông trung niên, Trương Trạch Vũ nhìn thấy người đàn ông trung niên cầm bật lửa trên tay châm thuốc giúp Trương Cực. Mặc dù Trương Cực đã cố ý quay lưng lại với cậu, nhưng cậu rõ ràng vẫn nhìn thấy anh ấy đang lấy tay bảo vệ ngọn lửa.

"Đừng nhìn nữa! Anh đang nhìn gì vậy...", cậu nhóc kéo kéo cổ tay áo của Trương Trạch Vũ, dựa theo tầm mắt của của cậu mà nhìn theo. Cậu nhóc tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã có thể nhìn ra một số chuyện, "Anh không biết anh ấy đang hút thuốc sao?"

"...Anh không biết." Trong lòng Trương Trạch Vũ bắt đầu nhen nhóm những loại cảm xúc hỗn độn. Cậu ngơ ngác nhìn bóng lưng Trương Cực đang vui vẻ nói chuyện với người đàn ông trung niên kia, ngọn gió thổi bay làn khói trắng, và cậu dường như cũng cảm nhận được mùi khói thuốc vô tình bay tới chỗ mình.

Trương Cực có phải đã chịu áp lực rất lớn rồi không?

"Tả Hàng cũng hút mà, anh là đồng đội của anh ấy mà lại không biết gì hết sao?" Cậu bé nhìn Trương Trạch Vũ tỏ vẻ không thể tin nổi, Trương Trạch Vũ lại càng không dám tin.

Cậu chợt nhận ra, hóa ra mọi người đều nổi loạn như vậy, hóa ra bọn họ đều chỉ vì tiền đề làm một thần tượng của công chúng, mà chấp nhận đè nén chính bản thân xuống. Giấu kỹ đến mức, ngay cả chính đồng đội còn không biết thì người hâm mộ làm sao mà biết được.

Trương Cực dập tắt điếu thuốc, quay lưng và đi về phía Trương Trạch Vũ. Cả người anh ấy giống như đang ở trạng thái vừa trút bỏ được áp lực, Trương Trạch Vũ đứng chôn chân tại chỗ nhìn anh.

"Bảo bối."

Hương vị mùa đông và khói thuốc lá hòa quyện vào nhau nhưng lại không hề gây cảm giác khó chịu. Trương Trạch Vũ nhất thời không biết phải đối mặt như thế nào, chỉ đành làm như không thấy mà mỉm cười. Trương Cực đến bên cạnh cậu, cùng với sự dịu dàng và chiếm hữu sau lần trút bỏ đi mệt mỏi, anh nhẹ nhàng nhéo lấy vành tai đỏ bừng của Trương Trạch Vũ, hơi cúi thấp người xuống, đặt môi mình sát gần bên mặt trái của cậu, chỉ còn thiếu vài milimet nữa thôi.

Trương Trạch Vũ chưa từng nhìn thấy phương diện khác trong con người của Trương Cực. Hoặc có lẽ phản ứng ban nãy đã vô tình khiêu khích sự nghịch ngợm của anh ấy, "Anh..."

Trương Trạch Vũ gọi anh ấy.

Trương Cực dừng lại, tách người rời khỏi Trương Trạch Vũ, lý trí bị kéo về bởi một tiếng gọi "Anh".

Anh ấy là một người đàn ông không dám thành thật đối diện với tiếng lòng mình.

Chỉ vừa mới ban nãy thôi, anh ấy thật sự muốn hôn Trương Trạch Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top