Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì xe đưa đón của cả nhóm đến công ty rất muộn, cho nên tư liệu phỏng vấn của nhân viên phải nhanh chóng được quyết định, hơn nữa, ngày mai bọn họ còn có một buổi diễn tập tổng duyệt trên sân khấu cho đài Star Satellite TV, các thành viên khác đều phải tuân thủ đúng giờ giấc quy định để đảm bảo chất lượng giấc ngủ của mình được cải thiện tốt nhất.

Trương Trạch Vũ nhanh chóng điều chỉnh trạng thái trước khi chuẩn bị bước xuống xe, trông có vẻ khá ổn, ít nhất là ngay lúc này đây, cậu có thể tự cảm thấy sự hiện diện mình không quá lỗi thời, chỉ cần người khác nhìn vào không cảm thấy tồi tệ là được. Kể từ khi cậu quyết định bước chân vào ngành giải trí đầy thử thách này, cậu đã luôn đặt ra cho bản thân những quy tắc không thể làm trái, dựa theo những quy tắc đó để rèn luyện phẩm chất cơ bản trong ngành, luôn cố gắng đặt những điều tốt đẹp nhất của bản thân ra trước ống kính, ngay cả khi lượng fan hâm mộ hiện tại của Trương Trạch Vũ chỉ đếm trên đầu ngón tay, số liệu thấp nhất đội nhưng danh sách antifan lại hiên ngang dẫn ngôi đầu bảng.

Nói một cách chính xác thì, công ty của bọn họ nằm trong bộ phận công ty phụ trách phát triển, ngoại trừ Trương Trạch Vũ ra, sáu thành viên còn lại đều là do công ty dồn lực nâng đỡ, một người như Trương Trạch Vũ, trước giờ chưa từng xuất hiện trong bộ phận này, đột nhiên năm nay lại tham gia, dĩ nhiên sẽ không tránh khỏi miệng lưỡi người ngoài cuộc thi nhau mắng chửi.

Bảy người ngồi xuống theo vị trí được chỉ định, đầu tiên là nhân viên sẽ giới thiệu sơ qua về quy trình chung, sau đó ba bốn cái camera nằm ở các vị trí khác nhau sẵn sàng bắt đầu để lên hình trực tiếp

Đồng thanh hô khẩu hiệu và tự giới thiệu bản thân, Trương Trạch Vũ cảm thấy trong lòng chợt dâng lên một cỗ chua xót, không biết bản thân đang làm gì, đến từ đâu nữa. Có lẽ là bởi vì quay tài liệu, cho nên cậu cũng không cần quá căng thẳng đi. Chỉ cần trong lúc phỏng vấn, bọn họ không bày ra mấy loại câu hỏi kiểu như "bạn có mối quan hệ tốt nhất với ai", thì Trương Trạch Vũ tự tin rằng cậu có thể thuận lợi vượt qua khoảng thời gian quay phim này một cách an toàn.

Nhưng mà ông trời thật biết cách trêu đùa trái tim bé bỏng của Trương Trạch Vũ, sợ cái gì thì đến cái đấy, nhân viên bắt đầu chuyển sang chủ đề mới, lần này không đơn giản chỉ là nói ra, mỗi thành viên đều phải bí mật viết tên mối quan hệ tốt nhất của mình lên bảng trắng, để các thành viên khác đoán xem ai là người đã viết nó. Trương Trạch Vũ xin thề rằng, cậu lúc đó cái gì cũng không cảm thấy, chỉ biết khoảnh khắc khi nghe xong luật chơi, Trương Trạch Vũ gần như đã vô thức ngồi thẳng sống lưng của mình.

...

Người đầu tiên bước lên thực hiện là đội trưởng Tả Hàng, để tăng thêm phần giải trí, anh ấy đã vui vẻ quay xuống liếc nhìn mọi người, sau đó quay lại hỏi nhân viên có thể được viết bao nhiêu người, sau khi nhận hướng dẫn, anh ấy gật đầu trong sự ngạc nhiên:"A...chỉ có thể viết hai người thôi sao?"

Viết hai người...Viết ai bây giờ? Trương Trạch Vũ tự mắng bản thân mình da mặt thật dày, cậu không quan tâm đến việc có ai sẽ viết về mình hay không, cái cậu quan tâm, chính là ngay cả cậu cũng không biết cậu sẽ viết tên ai, người bị cô lập như cậu thì có quan hệ tốt với ai được đây? Có thể tự mình viết tên của mình lên được không?

Nhìn thấy Tả Hàng đã viết xong và đưa lại cây bút cho Chu Chí Hâm, Trương Trạch Vũ khẩn trương nắm lấy hai đầu gối, cảm thấy giống như mình đang dần bị đẩy đến bờ vực của cái chết. Trương Tuấn Hào ngồi bên cạnh vẫn đang vui vẻ trò chuyện với Đặng Giai Hâm, bầu không khí náo nhiệt của đám con trai hoàn toàn đối lập với bầu trời giông tố có Trương Trạch Vũ ngự trị. Trương Trạch Vũ luống cuống nhìn lần lượt từng người đi lên rồi lại đi xuống, có chút khẩn trương, lại có chút sợ hãi. Cậu vô tình nhìn sang bên cạnh, xui xẻo thế nào, Trương Tuấn Hào hắn, vừa vặn cũng đang nhìn về hướng này.

Trương Trạch Vũ không biết phải diễn tả bản thân lúc này như thế nào nữa. Máy quay là thứ vũ khí lợi hại nhất có thể khuất phục được sự ngang bướng và kiêu ngạo của Trương Tuấn Hào. Hắn sẽ không bao giờ ở trước máy quay bày tỏ sự chán ghét của bản thân đối với Trương Trạch Vũ, thế nhưng sự dịu dàng bất thường kia vẫn khiến cho Trương Trạch Vũ cảm thấy Trương Tuấn Hào không phải là loại chuyện tốt đẹp gì, vì vậy cậu đã nhanh chóng tìm cách trốn tránh.

Trương Tuấn Hào không để cho Trương Trạch Vũ chạy đi dễ dàng như vậy, hắn bất ngờ tiến sát lại vị trí của cậu, thanh âm vừa dịu dàng vừa dễ nghe

"Viết tên tôi"

A? Trương Trạch Vũ hơi hé miệng, ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu hắn đang nói cái gì.

Trương Tuấn Hào lúng túng gãi gãi đầu, đối diện với camera tùy tiện cười một cái, sau đó tiến lại gần hơn với Trương Trạch Vũ, thì thầm:"Dù sao cậu cũng không biết viết tên ai, vậy thì, cậu viết tên tôi, tôi viết tên cậu"

Trương Trạch Vũ thở dài trong lòng. Dựa trên sự hiểu biết ít ỏi của cậu về Trương Tuấn Hào, thì có lẽ đến 99% có thể Trương Tuấn Hào đang tự nói đùa chính mình. Nhưng Trương Trạch Vũ không quan tâm lắm, sau khi viết xong tên của Trương Tuấn Hào, Trương Tuấn Hào thậm chí còn không nhìn thấy chữ "Trương". Trương Trạch Vũ cũng không hy vọng hắn có viết tên mình hay không, ít nhất cậu ấy có thể viết về một người khác, đã xem như an toàn qua ải khổ rồi.

"Được"

Trương Tuấn Hào là một kẻ độc miệng, giống như hắn sợ rằng lời nói của mình có thể khiến Trương Trạch Vũ gây ra những rắc rối ngớ ngẩn không đáng có, vì vậy hắn lại bổ sung thêm

"Đừng nghĩ nó là thật"

Trương Trạch Vũ cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại

"Sẽ không đâu"

Làm sao có thể là thật được. Cho dù hôm nay Thiên Vương có xuống đây đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không bao giờ coi trọng một người như Trương Trạch Vũ.

Trương Tuấn Hào ghét cậu, không hề giấu giếm, và cậu luôn biết điều đó thật sự rất rõ ràng. Trương Trạch Vũ vẫn còn nhớ Trương Tuấn Hào đã nói gì ngay khi hai người chạm mặt nhau lần đầu ở ký túc xá, Trương Trạch Vũ giống như một con sâu nhỏ với đống vali lộn xộn dưới chân, còn Trương Tuấn Hào, đứa em trai được cả năm người anh bảo hộ, kiêu ngạo nhìn cậu, nói rằng THT luôn là bảy người, nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ có chỗ đứng cho cậu. Đó là lần đầu tiên Trương Trạch Vũ cảm nhận được áp lực rất lớn đến từ phía của Trương Tuấn Hào, trải qua ba tháng xuất đạo, áp lực ngày một lớn dần, các cuộc tấn công bằng lời nói và hành động của Trương Tuấn Hào giống như những đòn roi đánh thẳng vào tinh thần của cậu, không lúc nào có thể ngừng lại.

Trương Tuấn Hào bước lên phía trước để nhận lấy cây bút từ tay Đặng Giai Hâm, Trương Trạch Vũ bắt đầu nghĩ xem nên viết thêm ai khác ngoài Trương Tuấn Hào. Không thể viết tùy tiện tên của người khác được, không ai muốn làm bạn với cậu cả, nếu như có thể...hay là viết tên của Tả Hàng đi? Nếu như là tên của đội trưởng, chắc chắn cậu và anh ấy sẽ không cảm thấy quá khó chịu đâu.

Trương Tuấn Hào đưa bút cho Trương Trạch Vũ, trước khi quay trở lại chỗ ngồi, hắn ta thậm chí còn cúi xuống và nói trong thanh âm vừa đủ để cậu nghe thấy

"Tiểu tâm can trên chữ Trương là tôi viết đó"

Trương Trạch Vũ cầm bút bằng cả hai tay và khẩn trương bước tới bảng trắng, quay lưng lại với các thành viên. Vì là người viết cuối cùng, thế nên Trương Trạch Vũ có thể nhận ra nét chữ của những người khác rất đa dạng. Thậm chí ở ngay chính giữa tấm bảng, điều khiến cho cậu ngạc nhiên, chính là ngoại trừ chữ Trương có dòng tiểu tâm can mà Trương Tuấn Hào viết ra, còn có hai người khác viết tên "Trương Trạch Vũ"

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có ai đó viết lên tên của mình

Trước tiên bắt đầu viết tên của Trương Tuấn Hào, Trương Trạch Vũ có nghĩ đến tên của Tả Hàng nữa, nhưng không hiểu sao, cậu lại có vẻ hơi chần chừ với sự lựa chọn này của mình. Trương Trạch Vũ nghiêng đầu nhìn đồng đội ngồi sau tấm bảng,ngạc nhiên khi thấy ánh mắt của Trương Cực đang đối diện với mình.

Phải thừa nhận rằng Trương Cực thật sự rất thích hợp với những gam màu nóng, khi được ánh sáng của đèn chụp công nghiệp chiếu vào, anh ấy trông vẫn thật dịu dàng. Có lẽ trong mắt người hâm mô, dáng vẻ của một Trương Cực lạc quan, đáng yêu sẽ là như thế này. Còn Trương Trạch Vũ thì lại có thể nhìn thấy được nhiều hơn thế. Sự thay đổi trên sân khấu và cuộc sống cá nhân của Trương Cực, không phải cố tình, không phải sắp đặt, mà là sự thay đổi theo một cách tự nhiên nhất.

Trương Trạch Vũ nán lại vài giây, khoảnh khắc Trương Cực nghiêng nhẹ đầu sang một bên và cong khoé miệng cười với cậu, đôi mắt anh ấy sáng lên như một chú nai nhỏ. Trương Trạch Vũ không thể quản lý được bàn tay của mình, vô thức viết tên "Trương Cực" là người thứ hai.

...

Sau khi mọi người viết xong, nhân viên lật lại tấm bảng trắng với vẻ mặt bí ẩn, sau đó nói

"Người đoán đúng nhiều nhất sẽ có phần thưởng nhé"

Ngoại trừ Trương Trạch Vũ, các thành viên còn lại đều không mất quá nhiều thời gian để chỉ ra đối phương là ai. Trương Cực đứng trước tấm bảng trắng một hồi lâu, ba cái tên "Trương Cực", dễ dàng bắt gọn hai thành viên Tô Tân Hạo và Đặng Giai Hâm, thế nhưng, cái tên còn sót lại cuối cùng, thật sự đã khiến anh ấy gặp rắc rối không nhỏ.

"Ai đã viết tớ vậy. Chu Chí Hâm?"

"Anh đã hết lượt đoán rồi"

Rốt cuộc là ai đây

Trương Trạch Vũ không dám dối diện với phản ứng của Trương Cực, cậu âm thầm cúi đầu, nắm chặt phần đệm da trên ghế, ánh mắt dán xuống nền nhà cùng đôi giày màu trắng ảm đạm, không dám ngẩng đầu lên. Đúng lúc này, Trương Tuấn Hào lại tiến sát lại gần cậu, hắn nói

"Tôi cái gì cũng biết"

Sau đó dường như Trương Trạch Vũ còn thấy sắc mặt hắn đã u ám đi vài phần

"Trương Trạch Vũ, không phải là cậu, đúng không?"

Trương Trạch Vũ đột nhiên đỏ mặt, nhịp tim trong lồng ngực bắt đầu tăng lên. Cảm giác lúc này thật sự rất khó để nói thành lời...Giống như bạn viết một bức thư tình giấu tên gửi cho người mình thích vào những ngày cuối cùng của tuổi thanh xuân vậy, nhưng nó đau đớn và chua xót hơn nhiều.

Trương Tuấn Hào dường như còn muốn nói thêm điều gì đó, thế nhưng Trương Cực đã nhanh chóng nhảy vào giữa bầu không khí nặng nề của hai người bọn họ, anh ấy nhìn Trương Trạch Vũ, gương mặt không giấu nổi sự hào hứng.

"Là bé con, đúng không?"

Trương Trạch Vũ không biết hôm nay cậu đã bắt gặp ánh mắt của Trương Cực bao nhiêu lần nữa. Trong phút chốc chợt nhận ra bọn họ vẫn còn đang ghi hình, vì vậy cậu ấy đã mím môi và cúi đầu thừa nhận

"Ừ"

"Tớ đoán đúng rồi, là bé con" Trương Cực vỗ tay và trở về chỗ ngồi trong tâm trạng vui vẻ.

Trương Trạch Vũ không có nhiều thời gian để suy nghĩ về cảm xúc của mình như vậy. Sau khi Trương Tuấn Hào thành công "đoán" ra cậu đã viết tên hắn, Trương Trạch Vũ lại bắt đầu hoang mang đứng lên đối diện với ba cái tên của mình nằm nổi bật trên bảng.

Theo như cậu biết, trong đây có một dòng "Tiểu tâm can Trương Trạch Vũ" là được giao dịch với Trương Tuấn Hào. Nhưng còn hai người còn lại là ai? Cậu bối rối quay lại nhìn đồng đội của mình, ngơ ngác mãi vẫn không nhìn ra mình có khả năng quan hệ tốt với ai. Xét đến tình huống nào cũng đều rất vô lý.

Nếu như không thể đoán, Trương Trạch Vũ đơn giản sẽ chọn cách từ bỏ. Ngoài Trương Tuấn Hào, cậu nhắm mắt thản nhiên nói bừa ra hai cái tên nữa

"Tả Hàng, Trương Cực"

Thực ra, câu trả lời đã quá rõ ràng rồi, cậu có thể thành công chỉ ra những ai đã viết tên mình bằng cách loại trừ những người đã được đoán ra trước đó. Nhưng đáng tiếc, Trương Trạch Vũ hiện tại đang rất khẩn trương, cậu thậm chí còn chẳng nhớ nổi ai đã được đoán và ai vẫn chưa được đoán, làm gì còn đầu óc đâu mà nghĩ đến những loại tư duy rắc rối như vậy.

"Đoán được là rất khó đấy"

"Bé con giỏi quá"

Trương Trạch Vũ cảm thấy trong đầu xuất hiện một làn khói lớn. Cậu nhìn hai con người trước mặt mình với ánh mắt đầy hoài nghi. Tả Hàng và Trương Cực đột nhiên thay nhau tán thưởng cậu, như thể từ trước đến nay mối quan hệ giữa ba người bọn họ vẫn luôn là tốt nhất vậy. Khi phát hiện máy quay lia đến mình, Trương Trạch Vũ cuối cùng cũng hiểu ra mình là ai. Cậu cố gắng trấn an bản thân dù thế nào cũng phải làm tốt vai trò của mình, điều chỉnh lại nét mặt, sau đó vui vẻ chạy đến chỗ hai thành viên đã chọn mình, giống như những người anh trai quen thuộc, và cùng họ đập tay.

"Em biết đó là anh mà"

"Tại sao cậu lại không đập tay với tớ?"

Trương Tuấn Hào ngồi bên cạnh thấy vậy liền phản bác một cách không cam tâm. Trương Trạch Vũ cho rằng Trương Tuấn Hào cũng đang phối hợp với anh em làm tròn vai diễn của mình, vì vậy cậu ấy đã đi qua chỗ hắn, mỉm cười, và cùng hắn đập tay theo như đúng ý nguyện.

Chương trình ghi hình xong đã gần mười hai giờ, đoàn nhân viên người ngáp ngắn kẻ ngáp dài thông báo nhau đóng cửa phòng làm việc, bảy thành viên đi theo trợ lý xuống thang máy, sau đó, liền gặp được người mà bọn họ không bao giờ muốn gặp.

Fan tư sinh

Một nhóm người điên rồ với khái niệm tình yêu đã bị bóp méo đến thảm hại. Suy nghĩ của bọn chưa bao giờ nằm trong giới hạn của người bình thường. Công ty đối với vấn đề này trong nhiều năm qua cũng vô cùng đau đầu. Họ không thể một lúc lôi hết đám người này lên đồn cảnh sát được, bởi vì số lượng fan tư sinh không nằm trong tầm bọn họ có thể kiểm soát, hơn nữa vấn đề tiền bạc, quyền lợi và danh dự của nghệ sĩ cũng là những yếu tố không nhỏ khiến cho vấn đề này càng ngày càng bị đẩy ra xa bờ.

Hai người trợ lý đứng cùng nhau để nhanh chóng thảo luận và đưa ra phương án có lợi nhất. Nhóm bảy người sẽ phải tách dần ra. Một người dẫn theo Tả Hàng, Trương Trạch Vũ, Trương Cực và Trương Tuấn Hào. Người còn lại sẽ dẫn theo nhóm của Chu Chí Hâm. Kế hoạch có thể ngay lập tức được thực hiện, có điều, ngoài dự tính của bọn họ, lối đi vào thang máy đã sớm bị chặn cứng, không gian xung quanh trở nên lộn xộn hơn bao giờ hết.

Thực ra, trong bảy người, Trương Trạch Vũ có lẽ là người lãnh đạm nhất. Không phải vì cậu không sợ, mà là cậu đã sớm quen với chuyện đó rồi. Trong nhận thức của cậu, hoạt động ở một vị trí vốn dĩ không thuộc về mình thật sự rất đáng để xa lánh, dù sao mắng cậu, sỉ nhục cậu ra sao cũng được, mấy loại chuyện này, đến được thì cũng sẽ qua được thôi.

Từ tầng 18 xuống tầng một, thang máy còn phải cần một khoảng thời gian nhất định. Trương Trạch Vũ cảm thấy xung quanh có vô số "súng ống" đang nhắm vào mình, cậu đột nhiên có chút muốn né tránh, vì vậy cậu đâ nhanh chóng đội mũ áo nỉ lên, che kín lại. Một nữ sinh đứng bên cạnh cậu cách đó không xa vô tình nhìn thấy được, cô ta bắt đầu giở giọng khinh thường.

"Đội mũ lên làm cái gì? Ai mà thèm chụp cậu chứ?"

Trương Trạch Vũ không để tâm đến lời nói công kích chĩa vào mình, căng thẳng nhìn vào nút bấm bên trái thang máy. Không thấy có người đáp lại, cô nàng càng ngày càng lộ rõ bộ mặt xấu xa, tiếp tục nhìn Trương Trạch Vũ, sau đó nói:

"Này Trương Trạch Vũ, hay là cậu chiếu cố tôi một chút được không? Cái người của cậu đang chắn hết Trương Cực của tôi rồi, tôi chụp không được"

Lần này thực sự đã chỉ đích danh là ai rồi. Trương Trạch Vũ định mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn nghiêng về phía cô gái, thậm chí còn thấy được cả sự ghê tởm trong ánh mắt của cô ta.

"Cô nói cái gì? Cô nói lại một lần nữa đi?"

Giọng của Trương Tuấn Hào và Trương Cực vang lên cùng lúc, đồng nghĩa với việc bọn họ đã chọn cách đối đầu trực diện với đám fan tư sinh này. Tả Hàng là người không thể đặt lòng kiêu ngạo lên hàng đầu, hơn nữa anh còn là đội trưởng của một tập thể, trong những tình huống như thế này, anh phải là người có trâch nhiệm đưa ra mệnh lệnh đúng đắn cho các thành viên trong đội

"Đừng làm ồn nữa! Mặc kệ họ đi!"

"Làm sao vậy? Anh không vui sao? Là ai đã cướp đi vị trí của Ngô Lâm? Một thứ rác rưởi chỉ biết dựa vào quan hệ để trèo lên cao, sau đó bóp chết tương lai của đồng đội cũng có thể khiến mấy người hợp sức bảo vệ như thế này?

"Mẹ nó! Cô nói lại một lần nữa xem?" Trương Tuấn Hào bị kích động kéo đến đột ngột, hắn trực tiếp đẩy Tả Hàng sang một bên, chuẩn bị lao đến nữ sinh kia, Trương Trạch Vũ đứng một bên bị doạ cho sững người mất nửa giây, sau đó mới kịp tiêu hoá hết đống thông tin hiện tại, trước mắt cậu, là một Trương Tuấn Hào đang gần như phát điên.

"Đừng nghe bọn họ! Đừng quan tâm đến bọn họ! Trương Tuấn Hào!"

Trợ lý ở phía bên này cũng bị nhóm tư sinh chèn ép đến kẹt cứng trong một góc tường, không thể giúp được gì, chỉ còn biết kêu gào trong vô vọng. Đám người trong thang máy chật chội càng lúc càng lộn xộn, chỉ dựa vào câu chửi thề ban nãy của Trương Tuấn Hào, cũng đã đủ giúp hắn và toàn bộ nhóm nhạc đang lên của hắn có một chỗ nằm hóng mát trên đỉnh hotsearch trong vài ngày.

"Cô nói lại một lần nữa đi?"

"Trương Tuấn Hào"

Trương Tuấn Hào không vừa một thì đám fan tư sinh không nhịn mười. Bọn họ bắt đầu phát cáu với cách mà hắn đối xử bất công với bọn họ. Bọn họ không thể chấp nhận được trong thế giới của bọn họ, thần tượng nói chuyện với bọn họ lại dám có gan không cân đo trời đất như vậy.

"Trương Tuấn Hào, cậu không phải là thần tượng sao? Không phải trước đây cậu là người có quan hệ tốt nhất với Ngô Lâm sao? Sớm như vậy đã có mới nới cũ rồi? Rốt cuộc Trương Trạch Vũ kia đã cho cậu uống thuốc mê gì vậy?"

Trương Tuấn Hào còn muốn phản bác. Đột nhiên tiếng "Ding" vang lên, cửa thang máy mở ra, khung cảnh bên dưới thậm chí còn hỗn loạn hơn. Bốn người cùng trợ lý không hề nghĩ đến sẽ xảy ra loại chuyện điên rồ này. Trương Trạch Vũ vẫn đang ôm chặt lấy Trương Tuấn Hào trong cơn tức giận, đột nhiên từ phía sau có một bàn tay cố ý chạm mạnh vào lưng, đẩy cậu trong lúc hỗn loạn, và cậu đã ngã thẳng xuống nền nhà.

_Tác phẩm có bùng binh ba người, Cực Vũ là chân lý, vui lòng không bẻ thuyền_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top