Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian không chờ đợi bất cứ ai, cùng với tuyết hòa thành một, phủ lên mảnh đất phương Nam một màu trắng kỳ lạ. Đợi đến khi Trương Cực và Trương Trạch Vũ quay trở về, họ đã không thể sử dụng được chiếc xe điện kia nữa, nên đành để tạm lại chỗ của người đàn ông trung niên kia, rồi cùng sánh vai nhau ra về.

Trương Trạch Vũ giẫm lên nền tuyết trắng, từng bước rồi lại từng bước. Ánh sáng hắt xuống từ những ngọn đèn đường giống như vầng trăng phản chiếu lại trên tuyết, khiến chúng sáng lên như bầu trời ban ngày. Đã gần hai giờ sáng rồi, nếu như buổi chiều mới đến công ty, e rằng sẽ không kịp mất.

Trên con đường nhỏ, ngoại trừ Trương Trạch Vũ và Trương Cực thì không còn bất cứ một ai khác, không gian xung quanh vô cùng yên tĩnh và thanh bình. Hai người bọn họ không biết là có phải đã ngầm ra tín hiệu cho đối phương hay không, mà từ khi tạm biệt cậu nhóc cùng với người đàn ông trung niên kia, bọn họ dường như chẳng nói được với nhau thêm câu nào nữa.

Trương Trạch Vũ đột nhiên cảm thấy có chút bối rối. Không thể nhìn thấu tâm tư của chính mình là một vấn đề mà bất cứ ai cũng đều tồn tại, dòng suy nghĩ ấy cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cậu, khiến Trương Trạch Vũ cảm thấy bản thân giống như là đang tự giày vò chính mình vậy.

Trương Cực đang cố gắng thể hiện con người thật của anh ấy trước mặt cậu.

Trên thế giới này, con người luôn luôn phải sống trong một xã hội ngập tràn những điều giả tạo. Bọn họ có người thích giao du, có người lại vờ như chẳng để tâm đến bất cứ điều gì trên đời này, và cũng có những người luôn cố phải tỏ ra thật mạnh mẽ,..Nhưng thời gian rất nhanh cũng sẽ trôi qua, những bí mật mà bọn họ phải dùng cả tính mạng để che giấu ấy rồi cũng sẽ bị vạch trần dù là sớm hay muộn, và một con người thì không thể cứ sống mãi dưới lớp vỏ bọc ấy được.

Hoa văn dưới đế giày của Trương Trạch Vũ in dấu nền tuyết trắng, giống như người hành hương đi trong sa mạc, bàn chân nhấn xuống phá vỡ lớp cát mềm mịn. Trương Cực vừa rồi...nên nói sao đây nhỉ? Nếu như anh ấy trong mắt mọi người là một thần tượng luôn thường xuyên phải đeo tai nghe và cầm micro hát tình ca trên sân khấu, một Trương Cực luôn tỏa ra ánh hào quang sân khấu giờ đây lại đang tựa người lên cánh cửa gỗ đã sờn nhám, trên tay cầm điếu thuốc, vô tư trò chuyện với người đàn ông trung niên ban nãy, một cảnh tượng mà rất ít ai được chiêm ngưỡng thấy.

Anh ấy vừa giống như một hiện tượng nổi tiếng xuất hiện trong khuôn viên trường học, chỉ dựa vào một động tác cũng đã có thể khiến cho trái tim của hàng trăm đứa con gái ngoài kia rung động, vừa giống như một nam thư sinh điềm đạm, đối xử dịu dàng với tất cả mọi người. Trương Cực thật sự khiến người khác cảm thấy sự tồn tại của anh ấy giống như một làn gió mới vậy. Một chút đa cảm pha lẫn một chút thâm tình.

Đột nhiên chuông điện thoại của Trương Cực rung lên hoàn toàn cắt ngang mọi dòng suy nghĩ đang chảy chậm trong đầu Trương Trạch Vũ.

Xung quanh yên tĩnh đến mức Trương Trạch Vũ hoàn toàn có thể nghe thấy cuộc đối thoại của người ở đầu dây bên kia, âm thanh này, chắc là Tả Hàng gọi đến nhỉ...

"Sắp về chưa?"

"Ừm, khoảng mười phút nữa..." Trương Cực âm thầm ước tính, "Đợi chút đi"

"Huyền Hề Môn hả?"

"Hết hàng rồi, mười hai cái trâm thì phải...Cẩn thận." Trương Trạch Vũ ngẩn người một hồi, không cẩn thận con đường dưới chân mình, bất ngờ bổ nhào về phía trước, suýt chút nữa thì đã ngã xuống. Trương Cực nhanh chóng bắt được cánh tay của cậu, sau đó nhàn nhạt nói qua điện thoại, "Được rồi, cúp máy đây"

Trương Cực cất điện thoại vào trong túi áo, vẻ mặt lộ ra sự lo lắng:"Em không sao chứ?"

"Vâng..." Trương Trạch Vũ ngược lại cảm thấy vô cùng áy náy, cậu rụt rè né tránh ánh mắt chứa đầy sự quan tâm của Trương Cực, nhìn về phía con đường xa xăm. Sắp tới nơi rồi.

Cảm thấy chuyện này nếu như không giải quyết xong sẽ rất khó chịu, thời gian đang dần trôi đi, Trương Trạch Vũ bấm bụng chờ đợi cũng không biết Trương Cực định nói gì với mình, chỉ đành lên tiếng mở lời:"Anh..có phải anh đang cảm thấy rất áp lực không?"

Trương Cực dường như sớm biết cậu ấy sẽ hỏi những câu hỏi đại loại như này, chỉ chậm rãi lắc đầu:"Không"

"Vậy anh..."

"Anh biết em đang muốn nói gì." Trương Cực lần đầu tiên ngắt lời Trương Trạch Vũ, lý lẽ có chút dửng dưng nhưng nghe xong lại vô cùng hợp tình hợp lý, "Tâm tư của một người đều đã bày ra hết rồi, bảo bối, đây chính là anh."

Đây vốn dĩ chẳng phải điều gì đáng để xấu hổ, Trương Cực cố tình thể hiện anh ấy ở phương diện này trước mặt Trương Trạch Vũ, điều đó cung chứng tỏ anh ấy hoàn toàn không muốn che giấu những mặt xấu xí và tầm thường nhất trong con người mình khi ở bên cạnh cậu

Trương Cực là một thực tập sinh theo hệ dưỡng thành, nếu như các idol khác đến năm mười bảy, mười tám thậm chí là hai mươi tuổi mới phải chịu sự quản thúc của công ty và đánh đổi một cuộc đời tự do tự tại, thì Trương Cực đã phải làm điều đó khi anh ấy chỉ mới mười tuổi. Mọi hành động của anh ấy đều nằm gọn trong những chiếc ống kính, mỗi ngày đều phải học thuộc lòng một loạt các quy tắc mà công ty đề ra nhằm tránh những sự cố ngoài ý muốn phát sinh có nguy cơ gây tổn hại đến tên tuổi của hệ dưỡng thành. Thần tượng, nhất là những thần tượng theo hệ dưỡng thành, là thần tượng trong lòng công chúng, tuyệt đối phải sống và kiên định theo đuổi một cuộc đời hoàn mỹ mà không được phạm phải bất cứ một sai lầm nào. Bọn họ sẽ phải trải qua một quá trình đào tạo khắc nghiệt hơn những idol bình thường, mọi lời nói và hành vi đều phải được cân nhắc một cách thật kỹ lưỡng, đây chính là hiện thực của bộ phim "Buổi biểu diễn của Truman"

Mệt mỏi, khổ cực, nhưng đều là sự lựa chọn của bản thân. Trương Cực sớm đã biết được sự thật tàn khốc và khắc nghiệt này từ rất lâu rồi. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, đều là con người với nhau, nhưng Trương Cực hoàn toàn không được nếm trải sự ngỗ nghịch thời kỳ nổi loạn hay cảm giác ngọt ngào của tuổi thanh xuân, thứ duy nhất có thể chứng minh được tuổi tác của anh ấy chính là những dãy số nhàm chán được in trên tờ chứng minh thư. Thời gian trôi đi, những vấn đề nảy sinh trầm trọng ngày đêm chèn ép lấy mình đã buộc Trương Cực phải tự đứng lên để cứu lấy chính bản thân.

Anh ấy tự tách mình ra khỏi ống kính, thậm chí còn cố tình để người hâm mộ của anh ấy biết được điều đó. Điều khiến người hâm mộ không khỏi giật mình chính là chương trình mà anh ấy ghi hình ngay sau khi vượt qua kỳ tuyển sinh vào cấp 3. Một đại fan đã cùng anh ấy đi qua nhiều thăng trầm kể lại rằng: "Tôi luôn có cảm giác đứa trẻ này đã thay đổi rồi, nói sao để dễ hình dung đây nhỉ...Chính là càng ngày càng giống với chính mình hơn rồi." Trương Cực chưa bao giờ có ý định che giấu sự yêu thích của mình đối với một điều gì đó, anh ấy không phải kiểu người có tính cách như vậy. Anh ấy đối xử tốt với Trương Trạch Vũ, tất cả đều là vì Trương Trạch Vũ có thể cảm nhận được thậm chí là vô cùng mãnh liệt tình yêu của anh ấy.

"Nói sau đi." Trương Cực điềm đạm nói. Chuyện hài hước nhất chính là trước đây thậm chí còn có người cho rằng Trương Cực ấy là giả, nhưng rồi những tin đồn nhảm nhí này rất nhanh cũng đã biến mất. Màn tự cứu lấy mình của Trương Cực hoàn toàn thành công, anh ấy đã tìm được hướng đi phù hợp cho riêng mình, tuy nhiên, con đường này tạm thời vẫn chưa thể đáp ứng đủ tiêu chuẩn hoàn hảo của một thần tượng, thậm chí nó còn gây ra sự khó hiểu cho một số người.

Anh ấy đang sử dụng cách thức đơn giản và rõ ràng nhất, giống như việc anh ấy từng cố ý để cho người hâm mô của mình thấy được, và anh ấy cũng có ý định để cho Trương Trạch Vũ nhìn thấy một khía cạnh khác của mình.

Nói rằng trong lòng không bồn chồn là nói dối, anh ấy lấy đâu ra nhiều sự tự tin đến như vậy, nhưng mà, ngay khi Trương Trạch Vũ hỏi anh ấy rằng: "Anh, có phải anh đang cảm thấy rất áp lực không?". Trương Cực đã biết rằng trò chơi này anh ấy thắng rồi. Anh ấy đang từng bước giành lấy chiến thắng về cho riêng mình.

Giờ đây, đôi môi nhợt nhạt của anh ấy mím chặt lại, tựa như đã hạ quyết tâm cho chính mình

"Vậy nên nếu như em có áp lực thì phải nói với anh đấy nhé"

"Áp lực của anh còn lớn hơn em ấy"

Trương Cực đưa tay nâng đỡ chiếc mặt nạ đang dần rơi ra trên gương mặt của đứa trẻ đang cố gắng tỏ ra mình chẳng ngại bất cứ khó khăn nào kia, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấp lánh như chứa cả bâu trời sao của Trương Trạch Vũ, nói:

"Thực ra anh có một vài chuyện muốn nói với em, nhưng sợ em vẫn chưa chuẩn bị tốt"

Trương Cực ném bao thuốc lá cho Tả Hàng, cởi áo khoác ngoài của mình và chuẩn bị đi vào phòng tắm.

Trương Cực một bên bận rộn treo quần áo lên trên móc, một bên nhìn Tả Hàng đang mò mẫm tìm chiếc bật lửa

"Còn nước nóng không?"

Đằng sau vang lên những tiếng lạch cạch rõ ràng, Tả Hàng nóng lòng muồn hít một hơi, quả nhiên thuốc lá vẫn là liểu thuốc giải tỏa tốt nhất, cảm giác phiền muộn ban nãy cũng theo làn khói bay đi rất nhiều.

"Ờ..."

Trương Cực im lặng không đáp, quay lưng về phía Tả Hàng, tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ trong tủ. Tả Hàng liên tục hít mấy hơi, đột nhiên lại không muốn hút nữa, anh ấy chán nản thở dài, đặt nửa điếu thuốc dang dở còn lại ở bên cạnh gạt tàn.

"Sao thế?" Trương Cực hỏi.

"Lý tổng vừa gửi anh một tin nhắn Wechat, nói là...". Tả Hàng lấy điện thoại ra vuốt vuốt màn hình."Nói là muốn nói chuyện riêng với anh sau cuộc họp thường niên trong công ty"

"Sắp đến Tết rồi, năm nay lại không về nhà đón Tết được."

Trương Cực vén áo lên, lực tay có một chút mạnh bạo.

"Đừng lo lắng quá"

"Anh không phải là lo lắng, chỉ là họp xong lại không về nhà đón Tết được, anh chỉ là đang nhớ nhà thôi."

Tả Hàng chỉ dám nói ra điều này trước mặt Trương Cực, bởi vì anh ấy luôn phải đứng trong vai trò là trụ cột vững chắc cho cả đội, nếu như anh ấy để các thành viên khác nghe thấy được, sợ rằng cũng sẽ khiến cho họ càng buồn hơn.

"Nhiều năm như vậy rồi, quen dần đi."

PS: Định là đăng hôm qua nhưng mà lên giường rồi mới phát hiện bản dịch vẫn nằm trong Word nên thôi hôm nay đăng cho đẹp ngày=)))) Chúc các nàng 8/3 vui vẻ nhe=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top