Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đỡ Trương Tuấn Hào dậy đi! Mặc kệ Trương Trạch Vũ! Đừng quan tâm đến cậu ta!"

"Tránh ra! Đừng có chen lấn nữa!"

Giọng nói cay nghiệt cùng sự công kích của fan tư sinh toàn bộ đều có chủ ý nhắm thẳng đến Trương Trạch Vũ. Trương Trạch Vũ đầu óc choáng váng, cả người mềm nhũn, sức lực giống như bị rút cạn, trong đám đông hỗn loạn cứ như vậy mà ngã xuống. Cậu hiện tại cái gì cũng không cảm thấy, xung quanh truyền đến tai rất nhiều hỗn tạp của âm thanh, ý thức duy nhất còn sót lại trong đầu lúc này chỉ có mấy chữ đại khái kêu cậu đứng lên.

Trương Trạch Vũ cắn răng chống tay xuống sàn đá hoa đầy vết chân người, gắng gượng đứng lên, nhưng sau đó lại bị kẻ nào đó đằng sau không nhân nhượng đạp xuống. Áp mặt xuống sàn đất bẩn thỉu cùng sự lạnh lẽo truyền đến kèm theo những cơn đau muốn giằng xé từng bó dây thần kinh nhạy cảm, Trương Trạch Vũ khịt mũi, nghiến răng để không bật ra những tiếng rên rỉ, bàn tay run rẩy chống lên sàn nhà. Đúng lúc này, cuộc hỗn loạn dần đi đến đỉnh điểm không thể kiểm soát, giày của ai đó đã giẫm lên bàn tay của cậu, xem ra cả người cùng lực dồn xuống rất lớn, lại kéo đến đột ngột, Trương Trạch Vũ nhịn không được hét lên một tiếng.

Chết mất thôi. Đây là suy nghĩ duy nhất mà Trương Trạch Vũ có thể hình thành trong lúc tuyệt vọng này. Trương Trạch Vũ giống như con kiến nhỏ dần bị đẩy vào trong một góc, bàn tay truyền đến những cảm giác vừa đau vừa lạnh. Trương Trạch Vũ có ý định muốn buông bỏ, thế nhưng ngay lúc này, từ trong đám đông xuất hiện một bàn tay của ai đó, nhanh chóng nắm lấy cổ tay của cậu và kéo lên với một lực đạo lớn. Trương Trạch Vũ lúc này đã rơm rớm nước mắt, ngơ ngác quay đầu lại, thật ngạc nhiên, đó là Trương Cực.

Anh ấy không nhìn Trương Trạch Vũ, thế nhưng bàn tay của anh ấy vẫn kiên định giữ chặt lấy cổ tay cậu

"Trương Tuấn Hào bị thương rồi! Đừng chen lấn nữa"

"Trương Tuấn Hào"

...

Cuối cùng sau khoảng ba tiếng đồng hồ chơi trò đưa đẩy, trợ lý cùng bốn thành viên nhóm đầu cũng đã an toàn trở về ký túc xá. Có lẽ đối với bọn họ, đây quả là một khoảng thời gian yên bình. Trợ lý cùng Trương Trạch Vũ loanh quanh đứng ngoài cửa để gọi điện báo cáo tình hình cho công ty, Trương Cực có trách nhiệm bổ sung các sự việc phát sinh khác lúc đó nếu cần. Người còn lại ngồi trong phòng chỉ còn có Tả Hàng và Trương Tuấn Hào. Tả Hàng cẩn thận chấm rượu thuốc lên phần má trái của Trương Tuấn Hào, hai mắt căng trợn đến đáng thương, mỗi một khắc đều sợ bản thân không cẩn thận, em trai bảo bối của anh ấy sẽ rên lên một tiếng vì đau.

Nếu như không phải lúc đó cảnh sát kéo đến kịp thời can gián, cùng một nhóm bảo vệ bên dưới duy trì trật tự, đem tất cả đám tư sinh gây rối lên đồn, bọn họ chắc chắn sẽ bị lũ người điên đó chèn ép đến chết.

“Có nhớ khuôn mặt người đó như thế nào không?”

Nhìn thấy má trái của đứa em mà mình cưng như cưng trứng bấy lâu nay bị sưng tấy lên, Tả Hàng xót xa vô cùng, lực tay chấm thuốc cũng không dám làm tùy tiện.

Trương Tuấn Hào trước giờ chưa từng phải trải qua loại sự tình này, ngoại trừ những lần hắn gặp chấn thương trong lúc tập luyện và bị giáo viên đánh mỗi lần mắc lỗi, nhưng dù sao đối với một thanh niên tinh thần cao cả như hắn, mấy cái đánh đó dần dà cũng chẳng thấm được vào đâu. Hắn được công ty theo dõi, được đồng đội bảo vệ, và tất nhiên là không một ai trên cái lầu 18 này dám gây chuyện với hắn. Trương Tuấn Hào nghĩ đến đây xong, một giây sau cơ mặt lại truyền đến cảm giác nhoi nhói, hắn cố gắng cắn răng nuốt xuống những câu từ không mấy lọt tai, qua kẽ răng chỉ còn nghe thấy tiếng gió.

Shh.

Chiếc tăm bông tẩm rượu thuốc trên tay của Tả Hàng cứ vo ve như muỗi bay trước mặt hắn, đếm chừng nửa ngày sau có khi vẫn chưa bôi xong, hắn mất kiên nhẫn gạt tay Tả Hàng xuống, buồn bực ngả ra sau ghế.

“Chậc, anh, anh đừng như thế nữa có được không hả?”

Trương Tuấn Hào cảm thấy sự quan tâm này chẳng ra thể thống gì cả, hơn nữa hắn dường như còn ngầm cho rằng Tả Hàng đang cố ý chuyện bé xé ra to, hắn hừ hừ trong mũi.”Em cũng không nghĩ đến cô ta là nữ, em cái gì cũng đã làm rồi, em còn thiệt thòi cái gì không?”

"Được rồi, em đúng” Tả Hàng mặc dù là một lòng bênh vực nhưng lại không nhận được sự đồng thuận từ phía em trai, anh trừng mắt nhìn hắn, sau đó đổi sang một cái tăm bông khác, chấm vào lọ rượu. “Nhưng chuyện ngày hôm nay đều đã đến tai cảnh sát rồi,cũng may, bên phía công ty chúng ta đã có cách để ngăn các đoạn phim kia bị phát tán, nếu không em nghĩ xem, những lời em nói hôm nay mà được truyền ra ngoài, nó còn có tác động lớn đến thế nào?"

“Không phải chuyện đó…” Trương Tuấn Hào đem tâm tư tự mình nuốt xuống, muốn nói rồi lại thôi.

Còn không phải bởi vì có người ngang nhiên mắng Trương Trạch Vũ sao?

Nội tâm Trương Tuấn Hào bắt đầu cảm thấy mọi chuyện thành ra bây giờ đều là do hắn một tay tự thêu dệt lên. Hắn không thể nói ra điều này với bất cứ ai được, người mà hắn ghét nhất vẫn luôn là Trương Trạch Vũ, chỉ là, bất quá, lý do hôm nay hắn hành xử mất lý trí như vậy, chính là bởi vì Trương Tuấn Hào hắn từ trước đến nay đều nhìn không vừa mắt với đám người tư sinh phiền toái, đúng, chính là như vậy đấy.

Trương Tuấn Hào giả vờ vô tình liếc sang phía Trương Trạch Vũ đang ngồi ngơ ngác một mình trên chiếc ghế sofa đặt trong góc tường, cậu ấy trông có vẻ không thoải mái lắm, từ lúc vào nhà chỉ cúi đầu im lặng không nói năng gì. Dáng vẻ không đồng nhất này của Trương Trạch Vũ khiến cho Trương Tuấn Hào cảm thấy ngứa ngáy, lòng bàn tay hắn vô thức nắm chặt lại, hắn muốn nói điều gì đó để khiến Trương Trạch Vũ tổn thương, nhưng cuối cùng ý định này, hắn lại không làm được.

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều nghe thấy, những lời lẽ xúc phạm tàn nhẫn từng chút một chà đạp lên cái bóng nhỏ yếu ớt của Trương Trạch Vũ. Cái gì mà “Đừng quan tâm đến Trương Trạch Vũ” “Đừng có đỡ cậu ta lên” “Để cậu ta tự đứng dậy đi” hay “Đỡ Trương Tuấn Hào lên trước”…

Trương Trạch Vũ, nhất định nghe xong, hẳn đã rất đau lòng.

Đang chìm trong đống suy nghĩ mông lung, cánh cửa ký túc xá đột nhiên mở ra, ba thành viên còn lại lần lượt đi vào bên trong. Bọn họ là nhóm thứ hai xuống tầng, fan tư sinh đều đã bị cảnh sát lôi đi, xem như là hôm nay thuận lợi qua ải, nhưng mà nghe nói đã có người trong nhóm bị thương, Chu Chí Hâm khỏi phải nói lúc đó đã có bao nhiêu lo lắng, vừa mới lên xe đã giục tài xế đi nhanh một chút, khẩn trương quay về ký túc xá xem xét tình hình.

"Bé con!" Đặng Giai Hâm vừa mới đi được ba bước chân đã hét ầm lên, giày còn không thèm thay, anh ấy cuống cuồng chạy đến chỗ của Trương Tuấn Hào, cúi xuống ôm lấy phần tóc mai của hắn kéo lên, cẩn thận kiểm tra vết thương vừa mới được bôi thuốc. Đặng Giai Hâm trong lòng vừa xót vừa đau, anh thậm chí gần như đã quên đi thân phận thần tượng hiện tại của mình, anh ấy thả Trương Tuấn Hào xuống, ngữ khí năm, bảy phần đều là tức giận.

"Chuyện này là thế nào đây? Ai to gan dám động thủ? Anh trai sẽ giúp em báo thù"

Trương Tuấn Hào gần như muốn phát điên với đám anh trai cứ tối ngày tự cho mình là bảo mẫu của hắn này, thoáng thấy sau lưng Đặng Giai Hâm, Chu Chí Hâm và Tô Tân Hạo lúc này mới từ tốn đi vào, Tô Tân Hạo thì lúc nào cũng trưng ra cái vẻ mặt vô tư đáng ghét, cái Trương Tuấn Hào muốn lảng tránh, chính là ánh mắt tám chín phần rung động kia của Chu Chí Hâm. Chu Chí Hâm từ lúc bước vào cho đến giờ đều không nói gì cả. Trương Tuấn Hào vì thế cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

"Ai là bé con?" Đặng Giai Hâm đang ngồi bên cạnh Trương Tuấn Hào khoe khoang về những chiến tích trước đây của mình, đột nhiên bên vai truyền đến mấy cái vỗ nhẹ rồi rời đi, anh ngơ ngác quay đầu lại, giật mình nhìn gương mặt u ám của Trương Cực đã đứng sau lưng mình từ bao giờ.

"A?" Đặng Giai Hâm có vẻ cùng với Tô Tân Hạo đều là hai kẻ xài chung một não, anh ấy dường như đối với ánh mắt kiên quyết chịu đựng kia của Trương Cực còn có nửa điểm khó hiểu."Cậu nói gì cơ?"

“Ai là bé con?”Trương Cực kiên định hỏi lại một lần nữa

"Trương Tuấn...A...Trương Trạch Vũ". Đặng Giai Hâm áy náy nghiêng đầu tìm Trương Trạch Vũ, vẫn là chiếc ghế sofa ấy, nhưng người đã biến mất rồi. Trương Cực im lặng cả nửa ngày, đợi đến khi Đặng Giai Hâm chịu đủ mọi cảm giác hành hạ, mới nói cho anh ấy biết Trương Trạch Vũ đã vào trong phòng nghỉ ngơi. Đặng Giai Hâm bấy giờ mới dám yên tâm hơn một chút, anh ấy nhìn Trương Cực, không oán trách, cũng không giận dỗi, chỉ là mất rất lâu sau đó mới dám vô thức hỏi.

"Em ấy sẽ không...sẽ không nghe thấy đi?"

“Nghe thấy hay không có khác gì nhau?” Trương Cực đi đến chỗ bình nước, trên tay cầm theo một chiếc cốc giấy, không mặn không nhạt nói.

Thật ra sẽ chẳng có vấn đề gì to tát nếu như ai trong số bọn họ vô tình hoặc cố ý bỏ quên Trương Trạch Vũ một lần, thế nhưng tính cả những lần trước đó, đây còn có thể gọi là một lần sao? Trương Trạch Vũ thực sự sẽ không để ý sao? Điều cấm kỵ nhất trong một nhóm chính là hành vi cô lập các thành viên khác, cho nên, dù có thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không được bạo lực lạnh đối với Trương Trạch Vũ.

“Chuyện này đừng lo lắng quá, Trương Tuấn Hào bị thương rồi, chúng ta nên ngồi nghĩ xem buổi ghi hình tư liệu ngày mai phải làm sao đây.” Tả Hàng ngay lập tức đem đề tài này gạt sang một bên, thân là đội trưởng, anh ấy cần phải cùng nhóm tập trung vào những vấn đề quan trọng trước mắt. Hơn nữa cho dù về cơ bản mà nói, Đặng Giai Hâm tuy không than trách Trương Cực lo chuyện bao đồng, thế nhưng người bình thường đều có thể nhìn ra Trương Cực đang để bụng anh ấy, nếu không chen trước một chân vào, sợ là mấy tiếng sau, cái thù dai này của Trương Cực sẽ không giải quyết nổi mất.

Hai người trợ lý sau khi cùng công ty liên lạc xong cuối cùng cũng quay lại.”Quản lý của mấy đứa bây giờ không đến được, công ty để tụi anh cùng mấy đứa họp trước, Trương Trạch Vũ đâu?”

“Đi nghỉ ngơi rồi”

“Gọi cậu ấy ra đây, chúng ta họp đơn giản thôi”

Trước khi Trương Cực, người gần phòng Trương Trạch Vũ nhất đứng dậy, cửa phòng Trương Trạch Vũ đã từ từ mở ra. Trương Trạch Vũ lững thững đi vào, thoạt nhìn tổng thể sắc mặt có vẻ không có gì bất thường, cậu ngơ ngác nhìn trợ lý, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế khuất nhất trong sáu người còn lại.

“Nào chúng ta nói một chút, về sự việc tư sinh ngày hôm nay. Có thể nói, tôi là trợ lý, đáng ra những chuyện như thế này sẽ không liên quan đến tôi, thế nhưng quản lý của mấy đứa đã yêu cầu tôi nói lại với mấy đứa, đặc biệt là cậu, Trương Tuấn Hào, cũng tính là tôi nhìn cậu lớn lên…cậu nhìn cái mặt này của cậu xem, ôi trời”

Lầu 18 là nơi cất giữ tuổi thơ của rất nhiều đứa trẻ. Người trợ lý theo sau bước chân của Trương Tuấn Hào từ lúc hắn còn tròn vo đến hiện tại, cũng coi như xem hắn là con ruột, bây giờ nhìn thấy gương mặt của hắn thành ra thế này, hai mắt đã vô cùng nhức nhối.

Trương Tuấn Hào lè lưỡi tinh nghịch.

"Phía bên người đại diện vừa báo tin ngày mai chúng ta sẽ có một buổi thử đồ và diễn tập cho kênh truyền hình Star TV. Nếu như chuyện ngày hôm nay mà bị đẩy ra bên ngoài, vậy thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn, Trương Tuấn Hào, nếu cậu sau này còn không phân biệt được đâu là giới hạn, rồi sẽ có một ngày cậu tự dùng chính sự kiêu ngạo này đâm chết mạng mình thôi"

"Được được được" Trương Tuấn Hào chắc nịch vỗ ngực. "Em hứa sau này sẽ không đâu"

Thật là kỳ lạ. Để hắn nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn như vậy, lại không cho hắn tự mình đi đến bóc cái lớp da thối nát của đám nữ nhân đó xuống, cùng lắm thì cùng nhau ăn cơm tù thôi, chẳng có chuyện gì to tát cả.

Trợ lý nghe xong liền thở dài, với cái bản tính của Trương Tuấn Hào chắc chắn vấn đề này không thể sửa đổi trong ngày một ngày hai được. Rất may là không có người nào khác bị thương, trợ lý nhìn Tả Hàng, sau đó cẩn thận nhắc nhở mọi người lần cuối, yêu cầu bọn họ sáng sớm ngày mai phải chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi ký túc xá.

"Hôm nay mọi người đều vất vả rồi". Tả Hàng đặt cây tăm bông trong tay xuống, day day mi mắt gần như sắp không chống đỡ được, hạ lệnh.

"Ngủ đi, ngày mai nhớ phải dậy sớm"

Những người còn lại bắt đầu vật vờ như cái xác không hồn quay trở về phòng. Trên thực tế mà nói, ngoại trừ Trương Trạch Vũ ở phòng đơn, các thành viên khác trong nhóm đều là phòng đôi.

Trương Trạch Vũ từ đầu đến cuối cuộc họp đều nghe vào tai không lọt một chữ, cậu lẳng lặng đứng dậy với cái đầu rỗng tuếch, chuẩn bị đi về phòng.

"Khoan đã"

Trương Cực đột nhiên từ phía sau đi lên, chặn cậu lại. Trương Trạch Vũ trong lòng đầy thắc mắc nhưng lại không dám hỏi, cũng may Trương Cực dường như đã nhìn thấu bên trong cậu, anh ấy nói."Đi với anh".

Dù phân vân nhưng Trương Trạch Vũ vẫn miễn cưỡng đồng ý và theo Trương Cực đến phòng của của anh ấy. Trương Trạch Vũ dường như bắt đầu cảm nhận được sau lưng mình truyền đến một luồng khí lạnh, từ khi ra nhập nhóm đến nay, cậu chưa từng bước chân vào phòng của một thành viên khác bao giờ, Trương Trạch Vũ cảm thấy điều này không hợp lẽ thường tình cho lắm, cậu tần ngần bên ngoài cửa, nghĩ mãi thế nào cũng không dám đi vào.

Trương Cực đối với sự rụt rè này của Trương Trạch Vũ, rất nhanh liền cảm thấy thích thú.

"Mời vào"

Trương Trạch Vũ thực sự không dám đoán bừa diễn biến tiếp theo Trương Cực muốn làm gì, cậu nghiêng đầu về phía trước, phát hiện trong này không có Tả Hàng.

"Anh ấy đến phòng của Trương Tuấn Hào và Đặng Giai Hâm rồi, cho thằng nhóc đó một lớp giáo dục tư tưởng miễn phí". Trương Cực bất lực nói đùa."Em vào đi".

Sau câu nói có phần thoải mái đó, Trương Trạch Vũ dường như đã có đủ can đảm để bước vào hơn. Trương Cực ngồi ở mép giường, vỗ vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh."Lại đây"

Hả?

Trương Cực bật cười trước phản ứng chậm chạp của bé con, sau đó lại tiếp tục buông lời dụ dỗ."Không phải em nói mối quan hệ của chúng ta rất tốt sao? Lại đây".

Trương Trạch Vũ cảm thấy có chút không nói nên lời khi nghĩ đến việc bản thân viết tên của Trương Cực lên bảng trắng thật ra chỉ là hành động trong vô thức, nhưng có vẻ Trương Cực không bận tâm lắm về điều này, vì vậy cậu chỉ còn cách từ từ di chuyển đến vị trí bên cạnh anh ấy, và ngồi xuống với một tâm trạng lúng túng.

Cậu thật sự không biết Trương Cực sẽ làm gì tiếp theo...

Trong vòng năm giây ngắn ngủi, Trương Trạch Vũ đã cố gắng dùng hết cả năm giác quan của mình để nhìn thấu tâm tư của Trương Cực nhưng hoàn toàn vô dụng. Cổ tay bất ngờ truyền đến một lực nắm quen thuộc giữ lại, Trương Trạch Vũ kinh ngạc nhìn Trương Cực.

Ánh sáng trong phòng quá mờ, Trương Trạch Vũ không có cách nào nhìn ra hiện tại trên mặt Trương Cực là loại biểu cảm gì, chỉ thấy anh ấy cúi đầu xuống, dáng vẻ rất nghiêm túc khi nâng niu bàn tay cậu giơ cao lên.

Đó là bàn tay mà Trương Trạch Vũ bị thương.

"Có đau không?"

Trương Trạch Vũ hoàn toàn bị bất ngờ. Rõ ràng là cậu đã che giấu rất tốt, Trương Cực làm sao có thể biết cậu bị thương?

Tự mình cho rằng bản thân đã làm rất tốt.

Điều mà Trương Trạch Vũ không biết, chính là khoảnh khắc cậu bị người khác dẫm lên, Trương Cực đã ở bên cạnh cậu, cố gắng kéo cậu ra ngoài. Tuy nhiên, ngoại trừ Trương Cực, không một ai trong nhóm biết ngoài Trương Tuấn Hào bị thương còn có Trương Trạch Vũ cũng thê thảm không kém. Trương Cực biết, nhưng trừ khi anh ấy bắt buộc phải nói, anh ấy sẽ lựa chọn im lặng với mọi người.

"Không ... không đau."

"Bé con" Trương Cực lại gọi cậu như vậy, điều này khiến cho Trương Trạch Vũ có chút vui vẻ, thậm chí còn nghĩ rằng cậu mới đúng là đứa em trai mà Trương Cực yêu thương nhất."Em còn nhỏ, có gì muốn nói thì cứ nói ra, sẽ không ai trách em"

Theo nhận thức của Trương Cực, một đứa trẻ như Trương Trạch Vũ, chẳng hạn như Trương Tuấn Hào, ở cái tuổi tràn đầy nhiệt huyết này, nên sống một cuộc đời vô ưu vô lo và hưởng thụ sự chăm sóc từ các anh trai trong nhóm. Trương Cực cảm thấy bé con của hắn giống như một quả dâu tây vậy

Một quả dâu tây ngọt ngào khiến ai cũng mê mẩn.

"Còn nữa, hôm nay làm sao lại khóc, có thể nói cho anh biết được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top