Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10

Tiểu Băng đặt bàn tay lên ngực trái, vị trí trái tim đang đập thình thịch, cô phát hiện ra rằng mình không còn thích anh như ngày trước nữa. Mà bây giờ, cô đã rất thích, rất thích anh.
-------------------------------------------------------------

Suốt cả đêm Tiểu Băng gần như không thể chợp mắt một phút nào, mọi việc đối với cô cứ như một giấc mộng dài. Cảm giác rung động và xao xuyến khiến trái tim cô rối loạn. Cách đây nửa năm, cô và anh chỉ là hai con người xa lạ. Thế rồi vì nhân duyên nào đó mà gặp gỡ nhau, từ quan hệ hợp tác tới quan hệ bạn bè, cô tưởng rằng có thể trở nên thân thiết đã là viên mãn lắm rồi. Không ngờ người đó... cũng thích cô. Mối quan hệ ngọt ngào nhất, ấm áp nhất đang tồn tại giữa hai người. Ông trời đã đem sợi chỉ đỏ buộc vào bàn tay anh và cô.

Tiểu Băng đặt bàn tay lên ngực trái, vị trí trái tim đang đập thình thịch, cô phát hiện ra rằng mình không còn thích anh như ngày trước nữa. Mà bây giờ, cô đã rất thích, rất thích anh. Không muốn từ bỏ, không muốn buông tay, không muốn rời xa, chỉ muốn được ở bên anh thật lâu.

Lăn lộn trên giường tới tận bốn giờ sáng Tiểu Băng liền vội vàng trở dậy đi vào bếp. Cô cẩn thận lấy hộp sữa chua trong tủ lạnh ngâm vào một bát nước nóng. Trong lúc chờ đợi, cô đi đến bên cửa kính phòng khách nhìn ra ngoài trời. Cả thành phố vẫn chìm trong bóng tối, lớp sương ẩm ướt đọng lại thành hạt trên tấm kính trong suốt. Cô hà hơi rồi chậm rãi vẽ lên đó một hình trái tim.

Đợi một lúc, Tiểu Băng cẩn thận kiểm tra lại nhiệt độ thấy đã không còn lạnh. Cô lại thay một bát nước nóng khác tiếp tục ngâm hộp sữa cho ấm. Cứ như vậy làm mấy lần cuối cùng mới cảm thấy nhiệt độ vừa phải. Cầm hộp sữa ra tới cửa đột nhiên nghĩ đến việc gì đó, cô lại vội vã chạy vào nhà. Tiểu Băng lục tìm khắp nơi cuối cùng cũng thấy tập giấy nhớ dùng để đánh dấu kịch bản của mình. Cô ngồi xuống sofa nghĩ ngợi rồi nắn nót viết từng chữ. Xong xuôi nghiêng đầu nhìn lại một lần mới hài lòng dán lên trên.

Trải qua một đêm Thượng Hải lấp lánh những ánh sao hạnh phúc, tiếng chuông báo thức kéo Dương Dương ra khỏi giấc mộng ngọt ngào. Anh đưa tay tắt điện thoại, lười biếng trùm chăn kín đầu tiếp tục ngủ nướng. Vừa mơ màng được một lát thì tiếng chuông lại tiếp tục vang lên, cuối cùng anh đành đưa điện thoại đến bên tai cất giọng uể oải:

"Em xuống ngay đây, xuống ngay đây."

"Chẳng phải đã nói buổi tối đi ngủ sớm hay sao? Lại thức tới một, hai giờ sáng rồi hả?" Chị Nguyên vừa mở lời đã lập tức trách móc.

Dương Dương ngồi trên giường cười ngây ngốc, không quên đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời do cả đêm nằm ngủ.

"Hôm qua em không hề onl weibo nhé, không tin chị kiểm tra mà xem."

"Thôi thôi, cậu mau ra khỏi giường thay đồ rồi lăn xuống đây ngay cho chị nhờ. Bữa sáng đã chuẩn bị cả rồi đấy."

Dương Dương lập tức cúp máy, không chậm trễ một giây tung chăn nhảy khỏi giường rồi vội vàng chạy quanh nhà chuẩn bị đồ đạc. Xong xuôi liền cầm điện thoại vui vẻ rời khỏi nhà. Vừa mở cửa bước ra chân đã đụng phải vật gì đó, anh cúi đầu liền nhìn thấy một hộp sữa chua vị dâu bên trên còn dán tờ giấy nhớ màu xanh dương. Anh cầm hộp sữa chua lên và đọc từng dòng chữ ngay ngắn:

"Ăn sáng xong mới có thể uống đó. Em nghe nói hôm nay trời có mưa, anh nhớ mặc ấm và chuẩn bị ô nhé."

Dường như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, Dương Dương nhận ra một điều, những chuyện đó không phải là một giấc mộng. Anh vội vàng mở điện thoại xem lại, tin nhắn cuối cùng do cô gửi đến vẫn còn lưu lại trong đó. Những kí ức đột nhiên ùa về như dòng nước lũ, vô cùng chân thực. Tiểu Băng đã nói cô cũng thích anh. Hai người... thực sự đang hẹn hò. Anh ngẩng đầu nhìn cánh cửa nhà đối diện, trên môi bất giác hiện lên nụ cười. Không biết cô đã để thứ này ở đây từ lúc nào mà trên hộp sữa vẫn còn lưu lại hơi ấm. Anh nắm chặt hộp sữa trong tay, lòng tràn ngập cảm giác ấm áp hơn bao giờ hết.

Chị Nguyên đợi hồi lâu mới thấy Dương Dương xuất hiện ở cửa, mới sáng sớm mà đã cười toe toét, vẻ mặt này mà trưng ra trước mặt các fan đảm bảo không ai chống đỡ nổi. Liếc nhìn hộp sữa chua trên tay anh, chị Nguyên cảm thấy kì lạ. Trước nay Dương Dương không thích uống sữa, thường kêu quá ngậy, quá béo. Hơn nữa dạo này đang áp dụng chế độ ăn kiêng để luyện tập nên càng không dùng đến sữa.

Vừa nhìn thấy chị Nguyên, anh sải bước đi tới ngồi vào trong xe và đóng cửa lại. Chị ấy vừa đưa phần ăn sáng đến trước mặt anh vừa hỏi:

"Hồi trước có bắt ép cậu cũng không chịu uống sữa, vậy mà hôm nay lại mang theo sữa chua à?"

"Em đột nhiên nhận ra sữa chua không ngấy, cũng không béo mà lại tốt cho sự tiêu hóa. Mùi vị thực sự ngon hơn nhiều." Dương Dương vui vẻ giơ hộp sữa trong tay lên đáp.

"Chị cảm thấy dạo này cậu có chút khác thường đấy." Chị Nguyên bật cười nói.

Anh không đáp lời, trong đầu thầm nghĩ đến cô gái nào đó, đôi môi vẽ nên một nụ cười. Toàn bộ những fan hâm mộ bất chấp thời tiết mưa gió se lạnh buổi sáng sớm mà đến phim trường đã được ngắm phong cảnh tuyệt đẹp. Dương Dương miệng ngậm ống hút uống sữa chua tung tăng đi vào trường quay, không quên quay đầu vẫy tay với họ.

Anh ngồi trên ghế nghỉ của mình, một tay cầm quyển kịch bản, một tay mân mê chiếc điện thoại. Triệu Mai tới muộn gần nửa tiếng đồng hồ, cô ta đi ngang qua trước mặt anh thì dừng bước mỉm cười chào hỏi:

"Cậu đến sớm vậy sao? Nghe nói tối hôm qua quảng cáo cũng quay đến tận khuya, đúng là vô cùng chăm chỉ."

"Không phải do tôi tới sớm mà là cô tới trễ." Dương Dương rời mắt khỏi cuốn kịch bản, cất giọng nhàn nhạt.

Thái độ của anh khiến Triệu Mai có chút tức giận, cô ta không nói câu nào lập tức quay người đi thẳng. Anh cũng chẳng mảy may quan tâm đến, lại tiếp tục nhìn phân cảnh sắp quay trong kịch bản, lòng có chút sầu não.

Sau khi tận mắt nhìn thấy xe của Dương Dương rời khỏi cổng khu chung cư, Tiểu Băng mới an tâm quay lại giường . Do cả đêm không chợp mắt nổi nên vừa đặt lưng xuống đống chăn đệm ấm áp cô liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh giấc đã hơn năm giờ chiều, ánh sáng xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào phòng. Cô đưa tay dụi mắt, uể oải vươn vai ngáp dài.

Sau một hồi lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng Tiểu Băng cũng tỉnh ngủ hẳn. Cô với lấy điện thoại ở mặt tủ cạnh giường, theo thói quen mở weibo lên xem. Lướt qua một loạt tin tức bát quái cuối cùng cô tò mò gõ tên anh vào ô tìm kiếm. Các kết quả liên quan vừa hiện ra, cô có chút giật mình. Tiểu Băng tiếp tục xem các tin bên dưới, quả nhiên tràn ngập những hình ảnh giống nhau kèm theo bình luận của các fan hâm mộ:

"Cuối cùng hôm nay thiếu gia cũng đóng đến cảnh hôn rồi. Thật là đau lòng muốn chết! [khóc lóc]"

"Dương tổng em không muốn xem, không muốn xem, không muốn xem. Chuyện quan trọng phải nói ba lần. [khóc lóc]"

"Dù biết chỉ là quay phim nhưng em vẫn không cam lòng, triệu hồi các Mao đến đón Cừu về nhà [cắn áo]"

Cô nhìn tấm ảnh hậu trường cảnh hôn do các fan thi nhau đăng lên không tránh khỏi có chút buồn bực. Dù biết là anh chỉ đang quay phim, đối với công việc thì cần phải chuyên nghiệp nhưng cô không thể không để tâm đến. Hôm qua quay quảng cáo Dương Dương cũng hôn cô, vậy mà hôm nay nữ chính đã thay đổi thành người khác. Lần đầu tiên Tiểu Băng có suy nghĩ ích kỉ, nếu anh không phải diễn viên thì tốt biết bao. Nhưng rồi cô lập tức tự kiểm điểm bản thân, chính vì anh là diễn viên nên cô mới có thể gặp được anh. Cô úp mặt vào gối khẽ thở dài.

Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, cô chẳng thèm nhìn tên người gọi đã đưa điện thoại tới bên tai.

"Xin chào..."

Nào ngờ đầu bên kia lại truyền tới giọng nói trầm ấm quen thuộc mang theo cả ý cười của ai đó:

"Là anh. Em mới ngủ dậy à?"

Tiểu Băng ngồi bật dậy, đưa điện thoại ra nhìn màn hình một lần để xác nhận mình không nghe nhầm rồi mới vội vàng trả lời:

"Dạ... vâng. Hôm qua em không ngủ được nên... sáng nay ngủ quên, vừa mới tỉnh dậy một lúc."

"Quay phim có chút bận rộn nên bây giờ mới gọi điện cho em được. Ngủ lâu như vậy chưa ăn bữa nào chắc sẽ cảm thấy đói nhỉ?"

"Có một chút ạ. Em cũng đang định dậy kiếm gì đó ăn tạm." Cô ngại ngùng đáp.

"Tiểu Băng." Đột nhiên Dương Dương gọi tên cô.

"Dạ?"

"Chuyện là... ừm..." Anh ngập ngừng muốn nói điều gì đó.

"Chuyện gì ạ?" Cô nhẹ nhàng hỏi lại, trong lòng hồi hộp. Phải chăng anh định nói đến chuyện đó?

"À... không có gì." Dương Dương khẽ cười "Muốn hỏi một chút em có thể ra ngoài ăn cơm không?"

"Ra ngoài ấy ạ? Tại sao anh lại hỏi vậy?"

"Tối nay sẽ phải quay phim cả đêm nên anh cũng không biết khi nào có thể về nhà. Bây giờ được nghỉ quay rồi, lát nữa anh sẽ đến nhà hàng gần đây ăn tối, muốn em cùng đến đó."

"Em cùng đến ư?" Tiểu Băng ngạc nhiên hỏi lại "Nhưng như vậy sao được ạ? Ở đó nhất định sẽ có rất nhiều người, chẳng may..."

"Anh muốn gặp em." Dương Dương mỉm cười ngắt lời cô "Anh sẽ nhắn tin địa chỉ, em cứ đến đó trước đi, đến nơi thì nhắn tin lại cho anh."

"Như vậy.... có sao không ạ?" Cô vẫn có chút lo lắng, ngập ngừng hỏi.

"Em không muốn gặp anh à?"

"Dạ không! Không phải... như vậy ạ. Em chỉ lo có người phát hiện ra... thì sẽ ảnh hưởng tới anh."

"Không sao đâu." Dương Dương trấn an cô "Dù có bị phát hiện anh cũng chuẩn bị tâm lý rồi. Em mau đến đó đi nhé."

"... vâng."

Tiểu Băng đứng trước tủ quần áo, đưa tay lấy chiếc váy liền màu trắng ra khỏi tủ ướm lên người rồi soi mình trong gương. Hình như đây là lần đầu tiên anh đề nghị hai người cùng ra ngoài ăn tối, cô bất giác cảm thấy tâm trạng trở nên hồi hộp. Nhưng suy nghĩ một hồi cuối cùng cô lại cất chiếc váy đó vào tủ rồi mặc lên người quần bò và áo phông đơn giản. Nếu ăn mặc quá đẹp sẽ càng thu hút sự chú ý của người khác, lúc này mà mọi người phát hiện ra hai người đang hẹn hò thì nhất định sẽ rất phiền phức.

Sau khi đội mũ và đeo khẩu trang cẩn thận Tiểu Băng bắt taxi tới địa chỉ mà anh đã gửi. Đó là một nhà hàng nổi tiếng nằm trên tầng 30 của khách sạn Thiên Đình, thấy cô bước vào một nhân viên phục vụ nhanh chóng đi tới cúi chào.

"Xin hỏi tiểu thư đã đặt chỗ trước chưa ạ?"

"À... tôi..."

Đang ngập ngừng không biết phải trả lời thế nào thì đột nhiên có một cô gái tóc ngắn mặc đồng phục khác tiến lại gần mỉm cười nhìn cô:

"Hồ tiểu thư phải không ạ?"

Tiểu Băng ngơ ngác gật đầu.

"Bàn đã được đặt trước rồi, mời chị đi lối này."

Vị trí bàn ngay cạnh cửa sổ nằm ở góc bên trái, từ đây có thể nhìn được quang cảnh Thượng Hải rực rỡ về đêm. Cô lấy điện thoại ra nhắn tin báo cho Dương Dương biết mình đã đến nơi. Rất nhanh đã nhận được tin trả lời.

"Anh cũng tới rồi đây."

Tiểu Băng bất giác ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh nhìn về phía cô, trên môi còn thấp thoáng nụ cười. Nhưng chỉ lướt qua rồi anh lại cúi đầu nhìn vào chiếc điện thoại trên tay. Có lẽ vừa mới kết thúc quay phim, anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần âu đen giống bức ảnh hậu trường cô đã thấy trên mạng. Theo sau anh còn có chị Nguyên, hai người họ ngồi ở phía bên kia phòng, cách mấy dãy bàn. Dương Dương chọn vị trí ngồi đối diện với cô, dù khoảng cách rất xa nhưng chỉ cần vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đối phương.

Điện thoại lại báo có tin nhắn mới, cô lập tức mở ra xem.

"Đồ ăn ở đây mùi vị rất ngon, em cứ gọi món đi nhé." Cô ngẩng đầu nhìn anh, khẽ mỉm cười.

Rõ ràng là một buổi hẹn hò rất kì quặc, nói là cùng đi ăn tối nhưng mỗi người ngồi một nơi không thể nói chuyện cũng không thể chạm vào nhau. Tuy vậy dù chỉ có thể nhìn anh từ xa, Tiểu Băng vẫn cảm thấy rất vui. Cô vừa ăn tối, vừa ngắm nhìn khung cảnh đêm qua tấm kính, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn về phía anh. Thỉnh thoảng khi ánh mắt hai người bắt gặp nhau cô sẽ cười thật tươi.

Một lúc sau cô thấy anh cầm điện thoại lên, quả nhiên có tin nhắn được gửi tới:

"Em hãy ra ngoài hành lang, rẽ tay trái rồi đi tới chỗ cầu thang bộ nhé."

Tiểu Băng ngạc nhiên đọc lại tin nhắn rồi ngẩng đầu lên nhìn, thấy anh nháy mắt ra hiệu với mình. Cô có chút không hiểu nhưng cũng làm theo, nhanh chóng cầm túi xách đứng dậy rời khỏi bàn. Bên trong lối đi chẳng có ai qua lại, vừa bước vào bóng đèn cảm ứng liền bật sáng, cô cầm điện thoại trong tay im lặng chờ đợi. Tiếng mở cửa lại vang lên, đang định quay người lại thì đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp. Dương Dương nhắm mắt tựa cằm lên vai cô, trên người anh tỏa ra mùi hương dịu mát vô cùng dễ chịu. Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

"Anh chỉ muốn ôm em một lát thôi. Cứ giữ thế này một lát nhé."

Cô khẽ gật đầu, im lặng để anh ôm mình, hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ khiến cô đỏ mặt ngại ngùng. Một lúc sau Dương Dương mới lên tiếng:

"Hôm nay anh đã quay cảnh hôn." Giọng anh rất nhẹ, mang theo âm điệu trầm thấp kèm tiếng thở dài khe khẽ.

"Em nhìn thấy ảnh trên weibo rồi." Tiểu Băng chậm chạp đáp lời.

"Ừ."

"Thực ra em không để tâm đâu, anh đừng lo lắng tới em, sẽ ảnh hưởng tới công việc."

"Nhưng anh lại muốn em để tâm."

"Dạ?" Cô ngơ ngác hỏi.

"Em có tức giận hay không? Em sẽ ghen phải không? Nếu em tức giận thì sẽ nói những gì? Anh phải làm thế nào để dỗ dành em?" Dương Dương hơi ngừng lại rồi nói tiếp "Anh đã tự hỏi như vậy đấy."

"Thực ra... em đã buồn bực một chút." Cô thật thà trả lời "Dù biết chỉ là công việc, nhưng em vẫn muốn tức giận. Tuy nhiên, bây giờ thì hết rồi."

"Thật không?" Anh mỉm cười hỏi lại.

Cô cũng mỉm cười gật đầu.

"Tiểu Băng."

Anh buông tay, xoay cô lại đối diện với mình, dịu dàng nắm tay cô.

"Vâng?"

"Cảm ơn em hôm nay đã tới đây. Anh rất vui."

Tiểu Băng đỏ mặt cúi đầu.

"Sáng mai anh phải bay tới Đại Liên tham dự sự kiện, sẽ không thể gặp em."

"Đêm nay quay phim muộn mà sáng mai còn phải đi xa sao? Như vậy có phải rất mệt không?" Cô lo lắng hỏi.

"Không sao, anh sẽ nghỉ ngơi trên máy bay. Tối mai là có thể trở về rồi."

"Anh chú ý giữ gìn sức khỏe, thời tiết giao mùa rất dễ cảm lạnh đó"

"Ừ." Dương Dương mỉm cười vuốt tóc cô "Muộn rồi, em mau trở về đi. Về đến nhà thì nhắn tin lại cho anh."

"Vâng, anh mau vào trong đi, chị Nguyên đợi lâu sẽ đi tìm anh đó."

Anh có chút lưu luyến nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Tiểu Băng mỉm cười vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay anh. Đợi đến khi anh đi khuất cô mới đội mũ, đeo khẩu trang rồi rời khỏi nhà hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top