Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 15

Cô đứng anh ngồi vừa tầm vòng eo nhỏ nhắn của cô hiện ra trước mắt, anh chậm rãi đưa tay ôm eo tựa đầu lên người cô.
-----------------------------------------------------------------

Chị Tiêu vừa trở về từ Thiên Tân, Tiểu Băng cũng bắt đầu trở nên bận rộn. Cô đã nhận kịch bản phim "Trở lại tuổi 20", phim cũng sắp khai máy nên khá nhiều công việc cần chuẩn bị. Còn Dương Dương đang gấp rút quay nốt những cảnh cuối cùng để kết thúc bộ phim truyền hình và đầu tháng mười hai quay một bộ phim điện ảnh. Cả hai người đều có lịch trình riêng nên việc gặp nhau cũng hạn chế hơn, nhưng mỗi lúc rảnh rỗi đều dành thời gian nhắn tin hoặc gọi điện hỏi thăm đối phương. Tình cảm khá kín đáo vì thế mà cũng vô cùng bình yên, vui vẻ.

Hôm nay Tiểu Băng cùng chị Tiêu ghé qua công ty để tham dự một buổi họp sắp xếp lịch trình. Thời điểm cuối năm gần kề cũng là lúc những lễ trao giải, những chương trình năm mới của các đài truyền hình rục rịch lên kế hoạch và gửi thiệp mời tới các nghệ sĩ. Công ty sẽ có sự sắp xếp đối với cá nhân mỗi nghệ sĩ sao cho phù hợp. Hầu hết các sư huynh, sư tỷ trong công ty đều tham gia ít nhất một lễ trao giải và một chương trình. Tiểu Băng là gương mặt mới, mùa hè năm nay Thiếu Nữ Toàn Phong mới được chiếu trên đài Hồ Nam, sức ảnh hưởng có thể nói là chưa lớn. Tuy là cuối năm nay Tần Thời Minh Nguyệt sẽ lên sóng, nhưng phản hồi thế nào thì chưa biết. Chị Tiêu có đề nghị công ty cho cô tham gia lễ trao giải của bên Hồ Nam, giám đốc kế hoạch cũng đồng ý.

Họp từ sáng sớm tới mười một giờ trưa thì các nghệ sĩ cũng bắt đầu dần dần rời đi vì có lịch trình riêng, chỉ còn người quản lý của họ tiếp tục ở lại. Buổi chiều Tiểu Băng cũng không có việc gì nên cô muốn xem lại kịch bản phim một chút.

"Chị Tiêu, em ở quán cà phê đối diện đợi chị nhé."

"Không được uống cà phê đâu đấy. Nhớ đừng đi lung tung, bao giờ xong việc chị sẽ gọi điện cho em rồi cùng đi ăn trưa." Chị ấy cẩn thận dặn dò.

"Em nhớ rồi." Cô cười đáp.

Sắp đến giờ nghỉ trưa nên quán cà phê cũng khá đông đúc, Tiểu Băng đứng xếp hàng ở quầy chờ gọi đồ. Mãi một lúc mới tới lượt mình, cô gọi một tách trà hoa cúc. Lúc lục tìm ví trong túi xách thì phát hiện ra khi nãy lục tìm bút đã bỏ ví trên mặt bàn rồi quên không cất lại. Tính hậu đậu của cô bao năm không thể sửa đổi được. Cô chẳng còn cách nào khác đang định gọi điện cho chị Tiêu cầu cứu thì đột nhiên một chàng trai đứng sau lên tiếng:

"Làm ơn cho tôi một Espresso, tôi sẽ thanh toán cho cô gái này luôn."

"Vâng xin quý khách đợi một lát."

Tiểu Băng vội quay người lại để cảm ơn:

"Cảm ơn anh, lát nữa..." Cô giật mình khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình "Tiểu Ngôn?"

"Meo Meo?" Người đó cũng ngạc nhiên nhìn cô.

Hai người chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ trên lầu hai. Từ Mạc Ngôn là bạn thân thời cấp ba của cô, từ sau khi rời quê lên Thượng Hải theo đuổi con đường diễn xuất cô chưa lần nào tham dự họp lớp. Tính ra cũng đã hơn năm năm không liên lạc.

"Tiểu Ngôn, sao cậu lại ở đây?"

"Công ty tớ ở gần đây, nghỉ trưa nên tranh thủ đi mua cà phê." Anh mỉm cười nói.

"Cậu làm việc ở Thượng Hải ư? Đã lâu chưa?"

"Sau khi tốt nghiệp cấp ba tớ xin được học bổng đi du học ở Mĩ, mới về nước hồi tháng ba thì liền đi làm ở đây luôn."

"Oa, Tiểu Ngôn cậu giỏi thật đấy. Ngày xưa cậu nói muốn trở thành bác sĩ, bây giờ thì sao?"

"Mấy lời viển vông của thanh niên mười bảy mà cậu vẫn còn nhớ hả Meo Meo? Tớ học luật ở Mĩ bốn năm, bây giờ là luật sư của một công ty nho nhỏ thôi." Từ Mạc Ngôn vui vẻ đáp "Mà sao nói về tớ mãi thế? Meo Meo nhà chúng ta bây giờ không phải là đại minh tinh hay sao? Hôm trước còn nhìn thấy cậu quảng cáo trên tivi. "

"Aiyaaa, cái gì mà đại minh tinh, câu này truyền ra ngoài tớ sẽ bị ném đá tới chết đấy."

"Dù sao cũng chúc mừng cậu, Meo Meo. Ước mơ của cậu đã trở thành sự thật rồi." Anh nở nụ cười chân thành.

"Cũng không thể nói là trở thành sự thật, ước mơ thì mãi mãi vẫn nên là một ước mơ thôi. Đặt chân vào giới giải trí này rồi tớ mới hiểu được điều đó."

"Có vẻ Meo Meo nhà chúng ta đã có một khoảng thời gian không dễ dàng gì. Đã để cậu phải chịu nhiều ủy khuất, giờ tớ trở về rồi sẽ giết hết đám chó hoang để bảo vệ an toàn cho Meo Meo."

Tiểu Băng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Mạc Ngôn lúc nói câu này lập tức bật cười.

"Cậu vẫn không sửa được tật nói năng linh tinh à? Tớ hơi nghi ngờ thân phận luật sư của cậu rồi đấy." Cô vui vẻ nói đùa.

Bạn thân xa nhau năm năm mới gặp mặt, hai người trò chuyện cười đùa từ đông sang tây quên cả thời gian. Mãi tới khi Từ Mạc Ngôn nhận được điện thoại của đồng nghiệp ở văn phòng anh mới sực nhớ đã sắp hết giờ nghỉ trưa, chiều nay còn phải ghé qua viện kiểm sát.

"Cậu phải đi bây giờ à? Mải nói chuyện quá mà quên cả việc ăn trưa rồi" Tiểu Băng ngại ngùng hỏi.

"Không sao, trên đường về công ty tớ sẽ mua gì đó ăn tạm. Cậu thì sao?"

"Tớ đợi người quản lý, chắc chị ấy cũng sắp xong việc rồi." Cô đưa mắt nhìn đồng hồ đáp.

"Vậy thì cậu cho mình số điện thoại đi, có gì lần sau cùng nhau ăn cơm." Từ Mạc Ngôn đưa điện thoại đến trước mặt cô.

Cô nhận lấy nhập số của mình rồi nhân tiện gọi qua để lấy số của cậu ấy. Trao đổi số điện thoại xong thì Từ Mạc Ngôn rời đi trước. Tiểu Băng ngồi một mình ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện cành cây đã khẳng khiu trơ trụi, đông qua rồi lại tới thấm thoát đã năm năm. Chẳng hiểu sao cô lại bất giác nhớ đến Dương Dương.Ở thành phố Thượng Hải rộng lớn này ngần ấy năm, hóa ra cô còn chẳng có lấy một người bạn, cứ như vậy đơn độc đi trên con đường đã chọn cho tới khi gặp được anh. Hôm nay còn có thể gặp lại người bạn thân đã xa cách. Một năm này cô đã gặp bao nhiêu điều hạnh phúc.

Buổi chiều Dương Dương có lịch quay phim. Thực tế hầu hết các cảnh đã quay xong và đưa vào giai đoạn hậu kỳ, tuy nhiên còn một số cảnh quay từ đầu do các fan quá đông nên chất lượng âm thanh không được tốt vì vậy phải quay lại một lần. Chỉ một hai hôm nữa là có thể chính thức đóng máy, tâm trạng anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cả đoàn quay đến hơn bốn giờ chiều đã hoàn thành công việc, đạo diễn rất hài lòng với biểu hiện của các diễn viên hôm nay.

Trong lúc chị Nguyên thu dọn đồ đạc, Dương Dương đứng nghịch điện thoại một mình, Triệu Mai đi tới bên cạnh lúc nào anh không hề hay biết.

"Đề nghị lần trước của tôi anh suy nghĩ xong chưa? Gần đây chúng ta có cùng nhau tham dự mấy sự kiện, thời điểm này có vẻ càng thuận lợi."

Anh tự động lùi về phía sau một bước, cách xa Triệu Mai. Từ sau lần ở khách sạn, anh luôn cảm thấy người con gái này tâm cơ quá thâm hiểm, là loại người có thể bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, người như vậy không thể kết giao.

"Ý của tôi vẫn không thay đổi. Chuyện đó tôi không thể đồng ý."

"Anh là người không hiểu chuyện như vậy sao?" Cô ta giận dữ nói "Cơ hội tốt như vậy anh lại còn tỏ vẻ thanh cao ư?"

Dương Dương nhìn cô ta không đáp lời mà quay người định bỏ đi. Triệu Mai lập tức đuổi theo, nắm cổ tay anh giữ lại.

"Dương Dương, anh cho rằng mình có thể tốt đẹp hơn tôi à? Anh tưởng tôi cần đến câu đồng ý không đáng một xu đó của anh sao? Một mình Triệu Mai tôi cũng đủ hô mưa gọi gió."

Anh cau mày gạt bàn tay cô ta ra, lạnh lùng đáp:

"Tùy ý cô."

Chị Nguyên đợi một lúc mới thấy Dương Dương ra xe, tò mò hỏi:

"Sao lâu thế? Có chuyện gì vậy?"

"Triệu Mai nói muốn cùng nhau tạo tin đồn cho bộ phim, nhưng em từ chối rồi."

"Thực ra cũng chỉ là việc nhỏ thôi mà, các bộ phim bây giờ đều có sự việc như vậy. Đồn ra không ai thừa nhận thì vẫn chỉ là tin đồn thôi." Chị Nguyên bình thản nói.

"Em chỉ không muốn dây dưa với loại người như vậy." Anh cau mày đáp.

Dương Dương về tới chung cư cũng trùng hợp Tiểu Băng vừa xuống khỏi ô tô, hai người nhìn nhau mỉm cười gật đầu. Cô chào chị Nguyên một tiếng rồi đi ngang qua anh bước vào đại sảnh.

"Chị đã đặt bữa tối cho cậu rồi, lát nữa sẽ có người mang tới, nhớ chú ý chế độ ăn uống."

"Vâng, mai gặp lại chị sau."

Dương Dương chờ cho xe ô tô đi khuất mới quay người đi vào bên trong. Anh bấm số tầng rồi tựa lưng vào tấm kính trong thang máy chờ đợi, âm thanh báo hiệu "ting ting" vang lên. Vừa bước chân ra khỏi thang máy, một bóng người nhỏ bé từ đâu nhảy ra chắn trước mặt anh.

"Òa."

Anh mỉm cười thuận tay ôm lấy eo cô kéo vào trong lòng. Tiểu Băng để mặc cho anh ôm, cô phát hiện ra dạo này mình đã quen với việc được anh ôm rồi, cũng chẳng cảm thấy ngại ngùng nữa.

"Hình như lâu rồi không ôm em, sao lại có cảm giác gầy đi một chút nhỉ?"

"Em sắp đóng phim mới nên chị Tiêu bắt phải giảm cân, đợt trước nghỉ ngơi đã béo lên khá nhiều rồi." Cô mỉm cười ngẩng đầu đáp.

"Như vậy mà là béo sao? Dù có béo mùa đông không phải ôm rất ấm ư?"

"Ai cho anh ôm chứ?" Cô bĩu môi nói.

"Ai dám không cho anh ôm cô gái của anh? Ai nào? Anh sẽ xử lý người đó." Dương Dương ôm cô chặt hơn, bàn tay gõ nhẹ lên trán cô.

Hai người nắm tay nhau đi về hướng nhà mình.

"Tối nay em có lịch trình gì không?" Thấy Tiểu Băng lắc đầu anh mới nói tiếp "Cùng nhau ăn tối đi."

"Được ạ. Nhà em, nhà anh hay ra ngoài?" Cô vui vẻ hỏi lại.

Dương Dương mỉm cười vuốt tóc cô đáp:

"Nhà anh."

Tiểu Băng trở về nhà tắm rửa thay một bộ đồ thoải mái rồi sau đó mới sang nhà anh. Cô thử bấm chuông, giọng anh từ trong nhà nói vọng ra:

"Anh đang dở tay. Mật mã là bốn số cuối điện thoại của anh."

Cô bất giác nhớ lại lần hai người cãi nhau lúc mới từ Đại Liên trở về, lúc đó cô đã nói sai mật mã cho anh. Cũng tình huống này liệu anh có ấu trĩ đến mức tìm cách trả thù cô không? Nghĩ vậy nhưng cô vẫn chậm rãi nhập mật mã, âm thanh mở khóa vang lập tức vang lên, Tiểu Băng bật cười. Cửa vừa mở ra cô liền thấy Dương Dương đang đứng ngay trước mặt.

"Em làm gì mà lâu thế? Anh còn tưởng em không nhớ số điện thoại của anh."

Cô tròn mắt nhìn anh từ một lượt từ đầu tới chân vội vàng quay người lại ấp úng nói:

"Anh... anh..."

Dương Dương tự nhìn nửa thân trên để trần vẫn còn ướt nước của mình, rồi lại nhìn dáng vẻ lúng túng của cô buồn cười hỏi:

"Sao thế? Em xấu hổ gì chứ? Cũng không phải chưa nhìn thấy bao giờ. Lúc quay phim có cảnh tắm rửa chẳng phải em cũng ở đó sao?"

"Lúc đó... lúc đó... em đâu có nhìn. Anh... anh mau vào trong đi!"

"Em thực sự muốn anh vào trong chứ? Không muốn nhìn lại một lần à? Dạo này anh rất chăm tập thể hình đấy." Anh cố tình bước tới chỗ cô, giọng trêu đùa.

"Dương Dương!" 

Cô vừa muốn bỏ chạy liền bị anh cầm tay kéo lại.

"Được, được. Không đùa em nữa, mau vào nhà đi. Anh tắm nốt rồi sẽ ra."

Tiểu Băng đợi tới khi tiếng đóng cửa vang lên mới dám len lén quay đầu, xác nhận anh thực sự đã đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa tay lên ôm khuôn mặt đã nóng bừng của mình, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Tiểu Băng?"

"Dạ!" Cô giật mình đáp.

"Lát nữa sẽ có người đưa đồ ăn đến, em nhận nhé."

"Vâng..., em biết rồi."

Anh vừa nói dứt lời thì tiếng chuông cửa vang lên, cô vội đi ra mở cửa, nhận lấy túi đồ mang vào bếp. Nhìn đồ ăn trong túi cô nhận ra đây là khẩu phần dành cho người ăn kiêng, chứa ít chất béo và tinh bột. Có vẻ vừa anh nãy nói đang tập thể hình là nói thật, thân hình đúng là... rất đẹp.

Dương Dương tắm rửa xong ra ngoài thì thấy cô đang ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại. Anh mỉm cười bước đến gần, nghe tiếng động cô cũng ngẩng đầu.

"Ăn tối thôi."

Nhìn mái tóc vẫn còn ướt nước của anh, Tiểu Băng mím môi rồi nói:

"Tóc ướt sẽ bị cảm lạnh đó."

"Không sao, lau qua là được rồi." Anh cầm chiếc khăn bông vò tóc rối tung.

"Em... giúp anh sấy tóc nhé? Nhà anh có máy sấy không?"

"Được, nhưng ngoài này không có chỗ cắm điện đâu." Anh mỉm cười đáp.

Vậy là, trong phòng ngủ của anh, Dương Dương cúi đầu ngồi bên mép giường còn Tiểu Băng đứng sát trước mặt anh chậm rãi sấy tóc. Cả căn phòng dường như im lặng, chỉ có tiếng ù ù của máy sấy vang lên đều đều. Bàn tay nhỏ nhắn của cô lùa vào mái tóc ngắn mềm mại của anh cảm giác vô cùng thoải mái. Cô đứng anh ngồi vừa tầm vòng eo nhỏ nhắn của cô hiện ra trước mắt, anh chậm rãi đưa tay ôm eo tựa đầu lên người cô. Tiểu Băng định lùi lại nhưng bị anh ôm chặt.

"Còn chưa sấy tóc xong mà. Em đói rồi đấy."

"Em cứ sấy tóc, anh ôm em có ảnh hưởng gì đâu." Dương Dương thản nhiên nói.

Cô lườm anh nhưng cũng để mặc cho anh ôm.

Sấy tóc xong hai người mới bắt đầu ăn tối. Cô nhìn một bàn thức ăn đủ món của mình rồi lại nhìn sang khẩu phần ăn toàn rau xanh và trứng của anh. Đối với một người ham ăn như Dương Dương thì có vẻ anh không hài lòng mấy. Cô mỉm cười khẽ hỏi:

"Có phải là khó ăn lắm không?"

"Em lấy giùm anh cốc nước đi." Dương Dương nhăn mặt nói.

Tiểu Băng gật đầu đứng dậy quay người đi rót nước. Đúng lúc này điện thoại cô để trên bàn báo có tin  nhắn mới, anh liếc mắt nhìn qua. Đến lúc cô trở lại thì màn hình đã tự động tắt, cô đẩy cốc nước về phía anh.

"Hôm nay em đã làm gì vậy?"

"Hôm nay ạ? Em có buổi họp ở công ty với chị Tiêu, sau đó thì cùng đi mua chút đồ."

"Chỉ có vậy thôi sao?" Anh nheo mắt hỏi.

Cô bất giác cảm thấy có gì đó không bình thường.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

"Tiểu Ngôn là ai?" Dương Dương chuyển ánh nhìn đến chiếc điện thoại trên bàn.

"Sao anh...?"

"Người đó là ai mà có thể nhắn icon trái tim cho em?"

Tiểu Băng vội cầm điện thoại lên xem, quả thật là tin nhắn của Từ Mạc Ngôn: "Rất vui vì hôm nay được gặp lại cậu. Cuối tuần cùng nhau ăn cơm nhé, tớ còn nhiều chuyện muốn hỏi cậu lắm. [nháy mắt] [trái tim]". Bây giờ cô đã hiểu rồi, người ngồi trước mặt kia rõ ràng đang ghen.

"Sao anh lại xem tin nhắn của em?" Cô giả bộ nghiêm mặt hỏi.

"Là cái người Tiểu Ngôn đó nhắn tin không đúng lúc, anh chỉ tình cờ liếc qua thôi. Rốt cục thì Tiểu Ngôn là ai hả?" Dương Dương nheo mắt lặp lại.

"Là bạn học hồi cấp ba của em, năm năm mới gặp lại."

"Cậu ta... không đúng, vậy là bạn học nam hay bạn học nữ."

"Là nam ạ." Tiểu Băng tủm tỉm cười, đáp.

"Bạn học nam? Cậu ta không biết phép tắc sao? Làm gì có chuyện bạn học có thể gửi hình trái tim?" Anh chỉ vào chiếc điện thoại cô đang cầm trên tay tức giận nói.

"Dương Dương, có lẽ nào... anh đang ghen đấy à?"

"Phải, anh ghen đấy!" Anh khoanh tay trước ngực quay mặt nhìn đi hướng khác.

Tiểu Băng bật cười, người con trai này vừa có mặt trưởng thành quyến rũ lại vừa biết cách tỏ ra đáng yêu rất đúng lúc.

"Anh... đáng yêu thật đấy."

"Em còn cười?" Dương Dương trừng mắt.

Cô đẩy ghế đứng dậy đi tới bên cạnh anh mỉm cười nói:

"Anh xem lần anh đóng cảnh hôn với Triệu Mai chẳng phải em rất rộng lượng bỏ qua hay sao? Huống chi Tiểu Ngôn với em chỉ là bạn bè thôi mà."

"Cái đó là công việc, việc này có thể rộng lượng được hay sao? Em gặp gỡ cậu ta, còn hẹn nhau đi ăn cơm, nhắn cái gì mà nháy mắt, cái gì mà trái tim nữa."

"Chúng em thực sự chỉ là bạn bè thôi mà. Lâu ngày không gặp lại thì hẹn gặp mặt nói chuyện chứ đâu có việc gì. Anh đừng tỏ ra như vậy nữa." Tiểu Băng đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại của anh.

"Vậy em hôn anh một cái đi." Anh ngẩng đầu nhìn cô nói.

"Gì chứ?"

Dương Dương chỉ vào má bên trái của mình. Tiểu Băng thực sự hết cách với anh, cô lắc đầu cười sau đó cúi đầu. Đúng lúc này anh đột nhiên quay mặt lại, góc độ phù hợp để cô hôn lên môi anh. Cô giật mình lập tức lùi lại phía sau còn anh vô cùng thỏa mãn nở nụ cười. Lừa được một nụ hôn của cô cũng dễ dàng như vậy.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top