Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 2 Chương 10 Lần nữa chúng ta gặp nhau.

* Rào..........*

Mưa. Cơn mưa to đầy lạnh giá. Ở tại thời điểm lạnh lẽo này. Hyungwon cuối cùng cũng tìm được Changkyun của cậu.

Mặc dù bản thân Hyungwon không nhớ bắt đầu từ khi nào. Cũng chẳng nhớ rõ điều gì về Changkyun và cả cậu. Hyungwon chỉ biết một điều rằng cậu phải tìm Changkyun.

Changkyun ướt sũng co ro nép vào tường run rẩy nhìn cậu con trai tuy hơi gầy nhưng khá cao. Gương mặt rất điển trai, cái khuôn mặt như được ví với các hoàng tử mà cậu đã đọc được ở trại mồ côi trước khi trốn đi.

Chỉ là Changkyun không hiểu cậu trai nhỏ không lớn hơn cậu là bao sao lại chú ý cậu. Nhìn kỹ hình như đôi mắt hơi ướt.

Khóc sao?

Khóc vì một người xa lạ?

Đây là đang thương hại kẻ bần cùng ư?

Tuy Changkyun chỉ là cậu bé mười tuổi. Nhưng sự lạnh lẽo và sát khí toát ra từ ánh mắt rất đáng sợ.

Có lẽ cậu chỉ có một mình cô độc trên cõi đời này. Có lẽ vì ánh mắt kia khiến cậu khó chịu

Toàn thân dần đề phòng. Hyungwon bước tới gần hơn. Ngay cả dù cũng chẳng thèm che. Mặc cho nó rơi xuống đất.

* cạch*

Gương mặt hoàn hảo kia hoàn toàn bị ướt. Lúc này cậu cũng không còn phân biệt đâu đó ánh mắt kia đang tạo ra nước mắt tinh khiết của loài người hay là nước mưa xối xả xuống gương mặt hoàn mỹ trước mắt.

" cuối cùng tôi cũng tìm được cậu."

" tìm mình?"_ Changkyun khó hiểu nghi hoặc nhìn Hyungwon.

Năm đó gặp nhau là tại đất nước ý . Thành phố Rome. Vào ngày mưa của đầu mùa đông. Tháng mười một lạnh giá.

Năm 1970_ Hyungwon lúc ấy mười hai tuổi, Changkyun mười tuổi. Địa vị xã hội cũng khác nhau.

Changkyun chỉ là đứa con ngoại tộc trên đất ý. Không cha, không mẹ vừa trốn khỏi cô nhi viện. Đang ngồi co ro dưới mưa.

Hyungwon mười hai tuổi. Gương mặt sáng như hoàng tử, tạo cảm giác ấm áp . Đôi mắt to kia thỉnh thoảng phảng phất nổi buồn lạc lõng khó tả.

Hai người bọn cậu còn là một người cái gì cũng quên hết. Một người lại không thể quên bóng hình người còn lại bởi nhờ đóa hoa Bỉ Ngạn ngay ngực trái nhắc nhở.

" chúng ta biết nhau sao?"_ Changkyun ngước nhìn cái người đang đứng chấn trước mắt cậu.

* lắc đầu*_ Hyungwon cười buồn ngồi xỏm xuống. Đưa bàn tay gầy nhỏ chạm vào khuôn mặt rất đỗi quen thuộc.

" tôi tìm cậu rất lâu rồi."

" tôi nhớ hình như không biết anh. Một người thật sang trọng."_ Changkyun mỉa mai.

" đúng, chúng ta tại thời điểm này đúng là chưa từng gặp nhau. Tôi của hiện tại đúng là không quen cậu. Chỉ là tôi của tìm thức luôn khao khát phải tìm được cậu. "

Changkyun nheo mày hất lấy bàn tay đang chạm vào khuôn mặt mình. Cậu không rõ  đây cảm giác gì. Cái cảm giác này tại sao lại khiến cậu tâm tình khó chịu, trước đây dù xảy ra chuyện gì cũng chẳng khiến cậu để ý.Thế mà một thằng nhóc gầy gò. Ăn mặc sang trọng lại khiến cậu tại nơi quả tim đang đặt lại có cảm giác đau nhói tựa như bị ai bóp lấy.

" cút."_ cậu lạnh lùng mắng Hyungwon. Bởi cậu sợ cảm giác yếu đuối muốn khóc trong lòng của mình.

" không cút. Tìm cậu là lời hứa của tôi giành cho cậu. Vì sao tôi phải cút."

Có thể nói là nhìn không thấu Hyungwon. Bằng chứng gương mặt lạnh của Changkyun phải thoáng lên sự ngạc nhiên.

Lúc nãy còn u buồn phảng phất, giờ lại lưu manh bá đạo.

" anh......"_ Changkyun cà lăm.

" sao?"_ Hyungwon gian xảo cười

" bị tâm thần phân liệt hả?"_ Changkyun tỉnh rói phát ra câu nói này.

Sức công phá khá lớn khiến Hyungwon ngã lăn phì cười. Mà cậu cười lại làm ai đó khó chiu.

" cười gì?"

Hyungwon thấy rõ gương mặt trẻ con kia giận dỗi rất đáng yêu. Cảm giác này thật quen thuộc. Rõ ràng đúng là ngoài nhớ rõ hình dáng và cảm giác về Changkyun .Cùng lời hứa đi tìm cậu, thì cái gì về hai người bọn cậu đều không nhớ. Ngay cả làm sao quen biết nhau trong quá khứ cũng không biết.

Dang rộng vòng tay nhỏ ôm người nhỏ hơn.......

" lạnh không, xin lỗi tôi không cười nữa. Cậu đừng giận, đừng rời khỏi tôi  được không, tôitìm cậu rất lâu, rất mệt mỏi ."

Trong vòng tay nhỏ , Changkyun lại có cảm giác an toàn và cả ấm áp mà tại trẻ mồ côi cậu đã không thể cảm nhận.

Nhận thức còn mơ hồ, phản ứng còn chưa kịp thì đã bị bàn tay nhỏ kia kéo đứng dậy.

" làm gì?"

" đi , chúng ta về nhà."

" đồ điên."

Changkyun muốn vung tay ra. Mà tại khoảnh khắc vùng vẫy ấy lại không cách nào thoát được. Bàn tay kia gầy nhỏ nhưng lại chứa sức mạnh vô cùng.

Gương mặt đẹp hiền hòa kia lại toát ra bá khí bá đạo có thể cưỡng ép con người cậu phải đi theo.

Changkyun mạnh. Hyungwon còn muốn mạnh hơn.

Sau khi nắm chắt bàn tay của Changkyun. Hyungwon nhặt lại dù rồi kéo cậu đi tới chiếc xe sang trọng màu đen cách đó không xa.

Hyungwon ép Changkyun lên xe xong, bản thân cậu cũng ngồi lên.

" về thôi chú Toni."

" vâng thiếu gia."

Chiếc xe sang trọng cứ lăn bánh chạy trên đại lộ đông đúc tiến về nơi nó cần đến.

Hyungwon vui vẻ nhìn Changkyun. Hai mắt cậu sáng lấp lánh. Sự vui tươi đã thay thế nỗi buồn trong mười hai năm qua.

Changkyun bị nhìn đến xuyên thủng mặt thật là không dễ dàng chút nào. Tay cầm khăn mà Hyungwon đưa để lau mái tóc ướt của mình vừa phải tránh đi ánh mắt  xuyên thấu kia.

" đừng nhìn nữa. Mặt tôi không ăn được đâu."

" hahaha. Gặp lại cậu thật tốt quá. Tôi rất nhớ cậu. "

" haizzz."

Changkyun thở dài. Thầm nghĩ cái tên này nếu không bị bệnh gì thì đúng là nhận nhầm người.

Bất quá với cậu , Hyungwon có chút gì đó khiến cậu cảm động. Xe dừng tại một sinh thự nguy nga. Cửa lớn mở ra. Xe lại chạy thẳng vào trong. Quan sát một chút , Changkyun  rất nhiều người đàn ông mặc vest cuối chào chiếc xe của bọn cậu.

Changkyun thôi nhìn xung quanh, dời tầm mắt về Hyungwon. Cậu đã đoán được địa vị Hyungwon rất cao. Nhưng lại không ngờ lại sang trọng và giàu có một cách quyền lực như thế.

Xe dừng

Bọn cậu đi xuống. Theo sau lưng Hyungwon, Changkyun tiến vào căn nhà chính xa hoa bậc nhất

" mừng thiếu gia đã về."

" quản gia đi sắp xếp một chút. Cậu bé này sau này sẽ là thành viên gia tộc Chae của chúng ta."

" vâng ạ."

* nắm tay *

Đó là sau khi nghe sự tuyên bố của Hyungwon. Changkyun nắm tay cậu có điều muốn nói.

Hyungwon vui vẻ nhìn Changkyun. Sự vui vẻ ấy ngay tức khắc bị một gáo nước lạnh tạt thẳng.

" tôi không ở đây. Là anh bắt cóc tôi về. Tôi đi đây."

Xoay mình muốn rời khỏi thì bị chắn bởi trăm người đàn ông cao to và đáng sợ.

" lui"_ Hyungwon ra lệnh.

Lập tức những tên đàn ông cao to kia lại dạt ra. Hyungwon rất kiên nhẫn để giữ lấy cậu ở lại.

Lúc này trên lầu. Một người đàn ông đạo mạo bước xuống. Thần thái của người đàn ông này không phải đùa và đương nhiên đó chính là gia chủ gia tộc Chae . Gia tộc người gốc Hàn nhưng lại rất thế lực tại đất nước Ý này.

" con trai Hyungwon đã về rồi ư?"

Hyungwon quay lại nhìn người đàn ông ấy cười rất tươi. Tiếp đó chạy đến ôm ông.

" papa. Con trai tìm được người cần tìm rồi. Nhưng cậu ấy không muốn ở lại. Huuu."

Changkyun trơ mắt nhìn con người xinh đẹp kia biến hóa đủ mọi loại mặt. Các thuộc ha của gia đình họ Chae cũng cho Changkyun một ánh mắt đồng cảm.

Lần đầu tiên bọn hắn bước vào dinh thự này cũng giống i chang Changkyun. Rất ngạc nhiên về thiếu gia của bọn họ.

Xinh đẹp có.

Tàn độc có.

Lạnh lùng có.

Lại có lúc tựa như trẻ con.

Lúc lại rất manh động, lưu manh gian xảo.

" đâu?"

Người đàn ông gia chủ gia tộc  họ Chae bước ra. Tại cái thời điểm ánh mắt lớn cùng ánh mắt nhỏ giao nhau.

Trong bọn họ tồn tại cảm xúc khác nhau. Một người tò mò thú vị về bạn của con trai. Người còn lại rất sốc vì nhận ra người quen.

Changkyun đứng hình nhìn papa của Hyungwon. Ánh mắt lạnh lại trở nên lạnh hơn. Trái tim cậu đầy phẫn nộ căm hờn.

Lòng cậu chợt cười. Chạy trốn khỏi cô nhi viện để tìm ra kẻ giết gia đình mình. Quanh đi quảnh lại từ con số 0 lại tình cờ tìm được mà không cần mất công sức.

Đây là định mệnh an bài mà. Ha ha ha.

" con tên gì?"

" Changkyun ạ."

" con không muốn ở lại đây làm bạn cùng con trai ta sao?"

Changkyun lắc đầu. Sau đó cậu cố nặn ra nụ cười....

" đâu có. Con rất hân hạnh được thiếu gia ưu ái quan tâm."

Sự thay đổi chóng mặt này làm Hyungwon rất bất ngờ. Tuy thế do cậu quá vui nên không hề để ý điểm khác biệt nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top