Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Yuri ... à không ... Kwon tiểu thư? Tiểu thư không sao chứ? – một nam nhân ăn mặc phong nhã, có thể xem tuấn tú, lo lắng hỏi người đi bên cạnh y.



-Hả? – Yuri giật mình, nhanh chóng mỉm cười – à ... tiểu nữ không sao. Jang công tử chúng ta tiếp tục du ngoạn đi.

-Được – họ Jang gật đầu lia lịa khi thấy nụ cười mỹ nhân.

Y thật sự rất tự hào, Kwon tiểu thư nổi danh khắp thành, từ chối biết bao đại quan quý nhân mà cùng y đi dạo. Họ Jang thấy được những ánh mắt ganh tị của mọi người nên càng dương dương tự đắc mà không biết đằng sau có hai nhóm người đang theo rình y.

-Này, sao muội muội của chúng ta lại cười với tên ẻo lã đó vậy? – Heechul thắc mắc.

-Nhị ca – Ji Yong lắc đầu – đó là phép lịch sự.

-Đệ tin Yuri đang rất muốn đá cho tên đó một phát – Joong Woon sờ sờ cái cằm nhẵn nhụi của mình.

-Đệ thì thấy Yuri có gì đó lạ lắm – DongHae cau mày.

Cả bốn vị thiếu gia rãnh rổi sinh nông nổi theo đuôi tiểu muội của mình. Bốn người họ không an tâm khi để đứa em bảo bối ra ngoài với một tên mọt sách trói gà không chặt nên đã nêu đủ thứ lý do để TaeWoo cho họ đi cùng.

Đại thiếu gia họ Kwon rất muốn đi theo nhưng y lại là quan trong triều, sau có thể làm mấy việc kì cục như vậy. Nay cả bốn tự nguyện làm thì y chỉ việc gật đâu thôi. Nói thật mất lòng chứ TaeWoo không thích cái tên ẻo lã họ Jang kia trở thành muội phu của y tí tẹo nào.

Sau cái hôm cùng tứ hoàng thân từ rừng trở về, Yuri trở nên ít nói hơn, sắc mặt đăm chiêu như có tâm sự, cứ như trở lại mấy tháng trước, có điều không đập đồ trong phủ mà trở nên dễ bảo hơn, ngoan ngoãn hơn, đến cả cái vụ gặp mặt nhằm vun vén tình cảm này, Yuri cũng đồng ý mà không nói lời nào làm Kwon Jin hôm đó cứ tưởng mình làm mơ.

Chỉ tội cho mấy thiếu gia vắt óc ra nghĩ cách hủy bỏ hôn sự. Có vẻ như trên dưới Kown gia, ngoại trừ Kwon Jin ra thì không ai ưa Jang công tử cả.

Một điều lạ lùng chính là Sooyeon đã không về cùng Yuri. Mọi ngườicũng tránh nhắc tên của nàng trước mặt cô.

Lại nói cái đám người bên kia.

Ba cô nương chen chúc nhau trong con hẻm nhỏ, có lẽ ba người này chưa từng đi theo dõi người khác bao giờ.

-Sao chúng ta phải làm mấy việc này chứ? – cô nương cao nhất, ngồi ở dưới cùng tay cầm một xâu bánh, vừa ăn vừa hỏi.

-Còn đỡ hơn ở lại trong miếu coi Long-Khỉ tranh hùng – cô nương thấp hơn một tẹo, tay ôm bịch màng thầu, ra vẻ hiểu biết – phải không Soon Kyu tỷ.

-Phải đó – Soon Kyu gật đầu – hai người ấy, cộng lại cũng hơn ngàn tuổi rồi mà cứ gây nhau mấy chuyện không đâu.

-Muội thấy cái cô tiểu thư kia thật quá đáng – cô nương ở giữa nói – người ngoài nhìn vào cũng thấy Sooyeon yêu cô ta ra sao mà.

-Không trách được Yoona – Soon Kyu cảm thán – tỷ nhìn ra, Kwon Yuri cũng yêu Sooyeon sâu đậm lắm chứ bộ ha Sooyoung?

-Phải đấy – Sooyoung gật đầu đồng ý.

-Vậy sao còn đi gặp mặt tên mặt trắng kia – Yoona cau mày, chỉ chỉ.

-Muội tưởng đây là thiên cung hay long phủ của chúng ta sao – Sooyoung ngước lên – đây là trần gian, trong nhà lời cha mẹ là lớn nhất. Cô ta dám không vâng lời, ta đi bằng đầu cho muội coi.

-Cũng khổ thiệt nhưng muội tin vụ này là hiểu lầm – Yoona khoan hai tay lại, châu mày suy nghĩ.

-Bởi vậy nên bán tiên lùn tịt kia mới cho hai người quá trời đồ ăn mà theo dõi giùm hắn chứ gì – Soon Kyu quắc mắt.

-Tỷ à – Sooyoung ( vờ ) đau khổ nói – tỷ cũng biết chỗ của tổ phụ đâu có gì ăn. Muội cùng Yoona tin là tỷ tỷ cũng đâu muốn có thêm một đôi uyên ương khổ mệnh, phải không? Thuận tay thì giúp thôi.

Không hẹn mà gặp, cả ba đồng loạt thở dài.

Đã hơn mười ngày kể từ đêm hôm đó, cả năm người đã đưa Sooyeon về miếu Long Thần. Họ sợ nếu nàng ở lại rừng sẽ bị thiên tướng phát hiện, với bộ dạng hiện nay, tiểu hồ yêu nhất định không chống trả mà đưa tay chịu trói.

Sooyeon hoàn toàn không còn thiết sống nữa.

Và cũng sau hôm đó, Long Thần cùng Tôn Ngộ Không hai ngày gây một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn. Chung quy cũng tại Mi Young thật thà không đúng chỗ khai ra Yuri gọi Sooyeon là yêu nghiệt đồng thời còn bảo "Cả đời không muốn gặp lại ngươi". Tiểu tiên nữ trong lúc hăng say đã khai luôn vụ Yuri tát Sooyeon.

Làm miếu Long Thần suốt ngày không yên, không khí cứ như là đi đánh trận.

Tiểu hồ yêu cũng không buồn ăn uống, cứ giam trong phòng không đếm xỉa tới ai làm Long Thần thêm tức giận. Hài nhi của ông lúc trước hoạt bát vui tươi, nay vì a đầu họ Kwon kia mà sống dở chết dở trong khi nó tình chàng ý thiếp cùng người khác du sơn ngoạn thủy.

Hận lắm chứ. Bực lắm chứ ... mà không làm gì được. Ông là thần, phép tắc trên thiên cung, ông là người rõ nhất ... nên đành kiếm Tôn Ngộ Không mà trút giận.

.

.

.

.

.

.

.

.

Yuri đứng bên một quầy trang sức, qua khóe mắt, cô thấy bốn vị ca ca của mình đang ( giả bộ ) mua đồ mà không thèm coi là mua gì. Lắc đầu, cô thả cây trâm ngọc xuống mà bước đi.

Ánh nắng vàng làm nghiêng cái bóng của mọi người trên mặt đất.

Cô bỗng nhớ đến Sooyeon, tự hỏi không biết giờ này nàng đang làm gì. Lúc còn ở Kwon phủ, Sooyeon vốn không đi đâu, chỉ ở trong phòng cùng Yuri. Bây giờ có phải nàng đang rất tự do tự tại không?

Yuri chỉ mong tiểu hồ yêu có thể an phận, đừng tiếp tục làm chuyện sai trái. Dù hận Sooyeon tới cỡ nào, trong lòng cô vẫn mong nàng được bình an, không gặp gì bất trắc. Yuri cũng sẽ an lòng mà nghe theo sắp đặt của cha.

Bước ngang một quán trọ, mùi thơm từ bánh hoa huế lọt vào khứu giác, cô bất chợt nhìn vào bên trong, Sooyeon rất thích món này.

Nhẹ mỉm cười, nét mặt vui vẻ của Sooyeon tràn về trong trí nhớ. Mùi hương thoang thoảng dễ chịu, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại luôn tạo cho người khác cảm giác phải bảo bọc và che chở.

Thứ cuối cùng còn đọng lại ... chính là gương mặt đầy máu của Jae Joong trong đêm mưa đó.

Nắm chặt bàn tay, Yuri quay lại nhìn người nam nhân họ Jang, cố giữ giọng bình tĩnh:

-Jang công tử, ta cảm thấy không khỏe. Hôm này tới đây thôi được không?

-Tiểu thư không khỏe sao? – họ Jang hốt hoảng – để ta đưa tiểu thư về.

-Không phiền công tử – Yuri từ chối – ta chỉ muốn yên tĩnh một chút.

-Muốn yên tĩnh sao? Ta biết chỗ này có ...

-Jang công tử – Yuri lạnh lùng cắt ngang – ta đã nói ta muốn yên tĩnh một mình.

Họ Jang như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, cứng ngắc nói:

-Vậy ta không phiền tiểu thư. Nhưng ta có thể hỏi một chuyện này không?

-Tất nhiên rồi, công tử muốn hỏi gì.

-À ... là vầy ... – họ Jang lúng túng gãi đầu – ta có thể gọi tiểu thư là Yuri không? – rồi vội vàng thêm vào khi thấy cái nhướng mày của cô – chỉ là khi có hai người chúng ta thôi.

-Tùy ý công tử – Yuri nói – nếu cha ta cùng Jang đại nhân đã quyết định hôn sự này, ta nghĩ mình cũng phải quen dần với chuyện có người khác gọi tên của mình.

-Thật sao? – y hỏi, gương mặt vui mừng.

Cô không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi quay lưng bước đi, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm. Không ngờ có ngày Kwon Yuri nói những câu như vậy. Làm theo sự sắp xếp của kẻ khác không phải tính cách của Kwon đại tiểu thư.

Cô đã từng nghĩ, chỉ cần bắt được hung thủ sẽ cùng Sooyeon rời khỏi Hán Thành, đi tới đâu cũng được, chỉ cần ở nơi đó, hai người có thể sống bên nhau không lo không nghĩ. Nhưng ... có ai mà ngờ được .

Mọi chuyện đã đến nước này, Yuri cũng đành buông tay mà phó mặc cho số phận.

Không yêu ... lấy ai cũng như nhau thôi. Đâu có gì khác biệt.

Suốt cả ngày hôm đó, Yuri bước đi như kẻ vô hồn, lang thang khắp các con đường nơi Hán Thành, không rõ mình nên đi về đâu.

Cô thật sự rất nhớ Sooyeon, hình ảnh của tiểu hồ yêu cứ lởn vỡn trong đầu. Nửa đêm thức dậy, nhìn khoảng giường trống lạnh lẽo bên cạnh, tim cô lại đau. Đôi khi đang họa tranh cùng mọi người, Yuri vẫn vô thức gọi tên Sooyeon. Bất cứ nơi nào trong phủ đều lưu lại hình bóng của nàng.

Nỗi nhớ day dứt làm cô không thở nổi. Rất muốn nhìn thấy nàng một lần nhưng ... lại không biết tìm ở đâu. Mà ... tìm được thì sao? Yuri không nghĩ mình có can đảm đứng trước mặt nàng lần nữa, cô sợ không thể kiềm chế mà ôm lấy Sooyeon. Yuri không muốn làm hại nàng nhưng cũng không thể bỏ qua cái chết của Jae Joong.

Dựa vào lời hứa đêm đó, cô đã để Sooyeon đi và bắt Yunho không được trả thù.

Có lẽ ngay từ đầu họ không nên gặp nhau thì bây giờ sẽ không có những chuyện như vậy xảy ra.

Suốt đời này ... cũng đừng nên gặp lại.

***********************

Nhận ra mình đã đi qua chỗ này tới ba lần, Yuri thở dài, trời cũng không còn sớm vẫn là nên hồi phủ thì hơn.

Phía trước có một đám đông đang tụ tập, cô chợt nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt, à không, có lẽ là lần thứ hai, họ tương ngộ. Tò mò, Yuri cố chen vào bên trong, hi vọng không gặp thêm một cảnh "bán thân chôn cha" nào nữa.

Đứng trước mặt cô, giữa vòng vây của mọi người ... chính là bộ ba Long tộc hôm trước ... đang cãi nhau với tiểu nhị một quán trọ.

-Nè – tiểu nhị nắm áo một người lôi lại – các người ăn mà không trả tiền sao?

-Đừng có nắm áo ta coi – Sooyoung la lên – rách áo bây giờ.

-Tiền? – Yoona quay lại hỏi Soon Kyu – tiền là cái gì vậy tỷ?

-Không biết – Soon Kyu lắc đầu – muội biết không Sooyoung.

-Không – cô nàng đang gỡ cái tay của tên tiểu nhị ra, bực bội đáp.

Yuri nhìn ba người họ rồi nhìn vào chiếc bàn bên trong quán ... và tròn mắt. Hình như không chỉ có mình cô mà ai cũng phải ngạc nhiên khi thấy cái bàn chất đầy tô chén đĩa.

-Họ chỉ có ba người thôi mà ăn quá trời – một đại thẩm đứng trước Yuri nói.

-Đâu nào – một người khác chen vô – chỉ có hai cô nương cao cao kia ăn thôi còn người kia thì hầu như chỉ uống nước à.

-Ăn nhiều vậy, ai mà nuôi nổi.

Quay lại với bộ ba Long tộc.

-Nhìn ăn mặc sang trọng như vậy mà nói không tiền là sao? – tiểu nhị nói – muốn ăn quỵt chứ gì?

-Bọn ta đã nói không biết tiền là gì mà? – Yoona cũng bắt đầu nổi nóng.

Yuri thật sự thắc mắc, họ chẳng phải là thần sao? Muốn có cái gì, biến ra là được mà sao phải mất công tới đây. Trừ khi ...

Yuri thở dài, có lẽ không biết tiền trông ra sao nên không biến được. Rất muốn quay lưng bỏ đi, dù sao cũng đâu phải chuyện của mình nhưng chưa được ba bước, cô đã quay lại. Họ từng cứu cô một lần, không thể bỏ mặc họ không lo.

-Họ ăn hết bao nhiêu? – cô hỏi.

-Kwon tiểu thư – gã tiểu nhị nhận ra cô – tiểu thư không cần giúp mấy tên này. Giúp được một lần sẽ có lần thứ hai.

-Ta nghĩ họ chỉ quên đem tiền thôi, phải không? – nhìn Sooyoung.

-Phải, bọn ta quên đem chứ không phải không có – Yoona chen vô.

-Để ta trả giùm họ – Yuri tiến lại gần hơn – hết bao nhiêu?

-Ba người này ăn hết nửa cái quán của tiểu nhân – gã kể – xin Kwon tiểu thư ba mươi lượng.

Nghe xong, Yuri muốn té ngửa, ăn gì mà lắm thế. Mò mẫm trong tay áo, rút ra một tờ giấy mỏng đưa cho gã.

-Của ngươi. Ta đem họ đi được rồi chứ?

-Vâng ạ – gã tươi cười, quay sang bộ ba – các ngươi may mắn khi gặp tiểu thư đấy.

Nói rồi gã bỏ vào trong. Đám người hóng chuyện cũng tản dần, chỉ còn Yuri đang lắc đầu ngán ngẩm.

-Theo ta – cô nói.

Ba người nhìn nhau rồi lẽo đẽo theo Yuri tới một ngã rẽ gần đó.

-Cái này gọi là tiền – đưa ra một thỏi bạc nhỏ quăng cho Soon Kyu – đó là một lượng.

-Ngươi đưa bọn ta làm gì? – Yoona hỏi trong khi đang ngắm nghía thỏi bạc.

-Không phải các người không biết nó hình thù ra sao nên không biến ra được à – Yuri ngạc nhiên. Cả ba tiu nghỉu cúi đầu xuống đất.

-Cám ơn ngươi – Sooyoung nói.

-Không có gì – cô khoác tay – các người từng giúp ta giữ chân tên yêu nghiệt đó.

-Này – Yoona nói – đừng có gặp ai cũng yêu nghiệt có được không vậy.

-Yêu nghiệt thì ta gọi yêu nghiệt – cô nhìn Yoona – không lẽ muốn ta gọi là người.

-Người cũng có tốt xấu – Soon Kyu lên tiếng – yêu quái cũng vậy.

-Tùy các người – Yuri thở dài, ngập ngừng muốn hỏi – Sooyeon ... vẫn khỏe chứ?

-Quan tâm như vậy sao không đi tìm mà đứng đây hỏi bọn ta – Soon Kyu nhướng mày.

-Sao ta phải tìm yêu nghiệt đó? – cô nhếch môi.

-Đừng có mở miệng ra là một câu yêu nghiệt, hai câu cũng yêu nghiệt – Yoona nắm cổ áo Yuri gằn giọng. – đừng tưởng ta không dám đánh ngươi.

-Yoona – Sooyoung kêu lên, vội vàng tách hai người họ ra.

Yuri mơ hồ nhận thấy, nữ nhân bạch y trước mặt cô đối với Sooyeon có chút gì đó khác biệt. Chợt cười. Phải rồi, không có Kwon Yuri cũng sẽ có người khác yêu nàng mà. Sooyeon xinh đẹp, ai gặp mà không yêu.

-Gửi lời của ta đến với cô ấy – cô quay lưng, chuẩn bị rời khỏi – bảo cô ấy sống thật tốt, đừng giết người nữa.

-Này – Soon Kyu gọi với theo – có bao giờ ngươi cho rằng mình trách nhầm Sooyeon rồi không?

Yuri dừng bước, hơi quay lại.

-Sooyeon chỉ nói là quen biết Kim Jae Joong, đâu có nhận là đã giết người này đâu – Soon Kyu tiếp tục – ở chung với nhau mấy tháng trời, lẽ nào ngươi không nhận ra bản tính của nàng ấy.

-...

-Lỡ đâu Kim Jae Joong là do người khác giết thì sao? Ngươi chưa tra rõ đã một mực khẳng định là Sooyeon làm. Bất công quá không?

-...

-Ta tin ngươi biết 43 kẻ đã chết là dạng người gì. Ngươi truy tìm hung thủ chẳng qua muốn trả thù cho Kim Jae Joong thôi. Nếu ngươi giết nhầm người tốt, hắn ta nằm dưới mồ cũng bật dậy mà đá ngươi mấy cái đó.

-Nói nhảm xong chưa – Yuri thờ ơ – xong rồi thì ta đi đây.

-Sooyeon không chịu ăn uống gì cả – Yoona hét lên – cũng không chịu gặp ai. Nửa đêm trùm chăn kín mít mà khóc. Suốt mấy ngày nay đều như vậy.

Bước chân Yuri khựng lại. Hai tai cô như ù đi, Sooyeon ... tại sao phải làm thế. Tự hành hạ mình như vậy.

-Ta xin ngươi – Yoona hạ giọng – đến gặp nàng ấy một lần đi, ba mặt một lời nói cho rõ.

-Liên quan gì tới ta – Yuri lạnh lùng nói, không hề quay lại, cô không muốn họ nhìn thấy nước mắt của cô, rời khỏi nơi ấy trong tiếng la hét của Yoona.

Sooyoung cùng Soon Kyu giữ cô nhóc bạch long lại, không thể tin ... Kwon Yuri có thể lạnh lùng như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top