Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yuri không vội trở về nhà mà men theo lối đi bí mật ... tới hậu viện của phủ hoàng thân.


Hai tay cầm hai vò rượu, cô ngồi xuống dựa lưng vào bia mộ của Jae Joong. Đặt một vò xuống đất, Yuri đưa một vò rượu còn lại lên môi.


Chất lỏng không màu trôi vào cổ họng, cay và bỏng rát khiến Yuri bị sặc. Cúi gập người ho sặc sụa, tay không ngừng vỗ lên ngực nhằm lôi chỗ rượu kia ra, Yuri thả người nằm xuống bãi cỏ xanh mượt, mắt hướng về bầu trời đang tối dần, không ngừng cằn nhằn:


-Kim lão sư, cái loại huynh hay uống sao khó nuốt quá vậy? Làm đồ đệ của huynh sặc rồi này.


-...


-Huynh thần thông quãng đại nói cho đồ đệ của huynh biết cô ấy nên làm gì đi?


-...


-Muội rất khó xử Jae Joong àh. Họ nói cô ấy không chịu ăn gì cả, cứ khóc mãi thôi. Đau lắm, huynh biết không?


-...


-Huynh thì sướng rồi – cô trở mình, nằm nghiêng nhìn tấm bia trắng – huynh cứ thế bỏ đi, không cần bận tâm bất cứ chuyện gì cả. Để muội với tứ hoàng thân ở lại đây, rối rắm không biết nên làm gì.


-...


-Huynh biết rồi chứ. Muội đã đánh Yunho của huynh đấy? Muội không cho huynh ấy đi tìm giết Sooyeon. – Yuri ngồi dậy, ném vò rượu ra xa rồi nhìn xuống bàn tay mình – Ba ngày, muội đánh hai người mà muội yêu quý nhất. Kim lão sư àh, tha lỗi cho tên đệ tử không biết phép tắc này nhé.


-...


-Nói cho muội biết đi – cô úp mặt xuống bãi cỏ, hít lấy mùi thơm từ cỏ dại, lẩm bẩm – có phải Sooyeon là người đã giết huynh không?


Chẳng còn nghe thấy tiếng nói, Yuri nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.Gió len qua từng cành cây, mơn man gương mặt đang say giấc, nhẹ nhàng đưa sợi tóc đen rối vào lại nếp ... cứ như có bàn tay ai đó đã làm. Một gió mạnh làm ngã bình rượu còn lại. Chất lỏng thấm hết xuống đất, không còn giọt nào.


.


.


.


.


.


Yuri ló đầu ra từ thân cây mà mình đang núp, sau khi chắc chắn rằng bọn cướp đã bị đánh đuổi, mới yên tâm mà bước ra. Cô bước lại gần nam nhân đang tra kiếm vào vỏ, hỏi:


-Sao lại thả chúng vậy, Jae Joong ca ca?


-Muội không bị gì chứ? – Jae Joong không đáp, lướt mắt quan sát từ đầu tới chân của Yuri. Cô lắc đầu lặp lại câu hỏi của mình.


-Thả chúng như vậy, liệu có ...


-Yuri àh – Jae Joong nói – tha được thì cứ tha, hơn nữa những người này không đáng chết.


-Chúng là sơn tặc chuyện cướp của ...


- ... nhưng không có giết người – chàng lắc đầu – hoàng thượng tăng thuế, họ chỉ là những người bị ép tới đường cùng mới làm vậy thôi. Họ đâu có tội gì.


-Vậy hoàng thượng tội lớn nhất rồi – Yuri cau mày.


-Không được nói bậy – Jae Joong vội vàng bịt miệng cô lại – người khác nghe được sẽ là tội khi quân đấy.


-Khi quân cái gì chứ? – Yuri gỡ tay chàng ra – muội nghe mọi người nói vậy mà.


-Có những chuyện muội không biết đâu – Jae Joong xoa đầu Yuri.


-Vậy thì nói cho muội biết đi. – cô ( lần nữa ) gạt tay chàng ra – đừng có nói "sau này lớn lên muội sẽ hiểu". Nghe chán lắm rồi. Phụ thân cũng vậy. Mẫu thân cũng vậy. Mấy ca ca của muội cũng vậy. Bây giờ tới huynh cũng vậy.


Jae Joong thở dài, gương mặt tuyệt mỉ của chàng phản phất điều gì đó buồn phiền.


-Vậy ta hỏi, nếu ta giết bọn sơn tặc khi nãy, muội nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?


-Sẽ không còn ai bị cướp nữa – Yuri nói.


-Phải – chàng gật đầu – sau đó con cháu của họ sẽ tới tìm ta trả thù, con cháu của ta lại tìm con cháu của họ trả thù. Đời này tiếp đời nọ. Cứ thế ... có phải phiền hơn không?


Yuri nghiêng đầu, cố gắng hiểu những gì chàng vừa nói.


-Còn nữa, nếu ta giết chúng, những người trên núi sẽ bị binh mã của triều đình tới bắt, lúc đó một con kiến cũng chưa chắc còn sống.


-Chẳng lẽ huynh thả họ thì họ sẽ thoát sao? – Yuri hỏi.


-Có khả năng – Jae Joong mỉm cười – những người khi nãy sẽ truyền đạt lại và họ có thể rời đi nơi khác hoặc trở lại làm trước kia, vậy là không ai chết hết.


Quay lại, Jae Joong không khỏi bật cười trước hình ảnh Yuri hai tay khoanh trước ngực, cau mày. Xem ra những gì chàng nói, đồ đệ này phải mất một thời gian mới ngộ ra rồi.


-Đôi khi không phải lúc nào cũng nợ máu phải trả bằng máu cả. Hiểu không? Sao không thử tha thứ cho những người ấy. Chúng ta sẽ nhẹ lòng hơn. Đừng oán trách gì cả, tất cả đều đã định sẵn rồi.


Chàng đặt tay lên vai Yuri, ôm lấy cô.


-Những kẻ đang chết thì phải chết, còn những ai đã có ý hối cải thì cũng đừng vô tình đạp họ một cái mà hãy đưa tay ra, giúp họ về lại với cuộc sống này – chàng vỗ nhẹ lên mái tóc đen – nếu lần này không thể trở về, ta cũng không mong muội cùng Yunho tìm kiếm hung thủ trả thù cho ta ... mà hãy sống thật tốt, cứu giúp nhiều người hơn và thay ta chăm sóc huynh ấy. Được không?


-Muội .... hứa.


-Đồ đệ ngoan.


.


.


.


Jae Joong nắm chặt lấy vai áo Yuri, miệng lẩm bẩm cố nói gì đó nhưng máu từ khóe môi đã làm cô không thể nghe rõ. Hai tay dính đầy máu, chàng kéo Yuri lại gần hơn, gom chút hơi tàn còn lại mà thì thầm, từng chữ rời rạc không rõ nghĩa chìm vào màn mưa ...


-Kẻ ... giết ta ... hung thủ ... không phải ... không phải ...


Hai mắt Jae Joong trợn trừng, chẳng còn nghe thấy được gì, máu từ phổi tràn lên, có cái gì đó trong chàng đã ngừng lại. Thời gian như đứng yên. Giữa màn nước trắng xóa ấy, có phải ảo giác khi từ phía xa, chàng trông thấy người ấy, chẳng còn gì hối tiếc, cánh tay đang năm chặt lấy Yuri buông thỏng, rớt phịch xuống đất.


Tắt thở.


Kim Jae Joong không còn cử động được nữa.





.


.


.


.


.





Yuri bật dậy, lưng áo đẫm mồ hôi, hơi thở cũng gấp gúp hơn. Những gì cô vừa mơ thấy là sao? Là những gì cô đã hứa với Jae Joong và đã vô tình lãng quên?


Câu nói cuối cùng của chàng muốn ám chỉ điều gì?


Có phải chính là những gì mà Sooyeon đã cố nói cho cô biết vào đêm đó và Kwon Yuri đã lạnh lùng bỏ qua?


Nếu đó là thật thì ...


... nét mặt bần thần của Sooyeon hiện về ... năm dấu ngón tay đỏ ửng trên gò má trắng.


-Chết tiệt. Kwon Yuri, mi là đồ đáng chết.


Cô vội vàng ngồi dậy, chạy ra khỏi khu vườn, vừa chạy vừa tự rủa mình.


Không biết đâu mới là sự thật mà mình muốn biết, Yuri chỉ còn một cách, kiếm tên đó hỏi cho rõ ... mà để tìm được tên đó thì ...


.


.


.


.


.


Khu vườn trở lại vẻ vắng lặng thường ngày, sau khi chắc chắn không còn ai, đằng sau tấm bia trắng, ba người bước ra, chính xác là một hòa thượng, một con khỉ mặc giáp và ... một cái bóng trắng.


-Đa tạ ngài đã ra tay giúp đỡ, Địa Tạng Vương Bồ Tát – Tôn Ngộ Không chấp hai tay trước ngực, cúi đầu.


-Không có gì – Địa Tạng Vương nói, nhìn cái bóng trắng – bây giờ ta mới hiểu tại sao y lại không đồng ý vào luân hồi.


-Còn quá nhiều điều vương vấn? – Tôn Ngộ Không hỏi.


-Phải.


Cả hai người dừng cuộc nói chuyện, đưa mắt nhìn cái bóng trắng đang vuốt ve tấm bia.


-Ngộ Không – Địa Tạng Vương gọi – ta biết nguyên nhân ngươi làm điều này nhưng ngươi có nghĩ tới hậu quả của nó không?


-Hậu quả?


-Nếu cứ tiếp tục, hai cô nương ấy sẽ đi ngược lại với thiên ý, làm trái luân thường. Ngộ Không, ngươi có nghĩ tới chưa?


-Ta ... có nghĩ qua ... chỉ là ... – Tôn Ngộ Không ngập ngừng, rất hiếm khi y như vậy – có phải sẽ xảy ra chuyện gì không hay không?


-Thiên cơ vốn không thể nói trước – ngài nói – ... nhưng ... không phải chỉ là họa sát thân mà còn là ... thảm án diệt môn thì sao? Ngộ Không, ngươi có nghĩ qua chưa?


Tôn đại thánh đứng chết lặng, không nói được lời nào.


Không lẽ ... số trời đã định ... là có duyên nhưng không phận ư?


.


.


.


.


.


.


.


.


.


Sooyeon ngồi bó gối trên giường, hai mắt sưng húp vô hồn nhìn về phía trước. Cả người không còn chút sức lực nào, trong lòng trống rỗng.


Nàng đã ngồi như thế cả ngày hôm nay.


Tiểu hồ yêu nghe những người đi dâng hương bàn tán nhau ... chuyện Yuri sắp thành thân, người đó không phải thái tử mà chỉ là một nam nhân bình thường nhưng lại rất tài hoa.


Nàng bật ra một tiếng cười khô khốc. Mệt mỏi cùng buồn thương hằn sâu trong khóe mắt. Chuyện nàng không mong muốn nhất sắp xảy ra. Sooyeon tin mình đã đúng khi không nói cho Yuri biết về tình cảm của nàng. Làm sao cô có thể chọn một yêu nghiệt giết người không chùng bước, hai tay nhuộm đầy máu đồng loại của cô ... không những thế, hai người còn là nữ nhi.


Hoàng hôn vốn rất đẹp nhưng sau đó ... lại là đêm dài tăm tối.


Nàng và cô ... vốn thuộc về hai thế giới khác nhau ... không thể nào ở bên nhau.


Vốn đã dặn lòng nhưng nàng không ngăn được dòng nước mắt cứ chực chờ rơi xuống.


Thà rằng cả hai không quen biết, có lẽ Sooyeon đã không đau khổ như vậy. Gặp gỡ nhau làm gì ... khi giờ đây, nàng ngồi đếm từng ngày trôi qua, chờ đến thời khắc Yuri khoác hỷ bào, bước lên kiệu hoa ... vĩnh viễn thuộc về người khác.


Yuri rồi sẽ quên mất Sooyeon, quên luôn những ngày tháng họ bên cạnh nhau. Yuri sẽ có những đứa trẻ của cô ấy với ... một người khác. Một người sẽ cho Yuri một danh phận mà không bị người đời chế nhạo. Một người sẽ cho Yuri một gia đình đúng nghĩa. Một người ... sẽ nắm tay Yuri đi hết cuộc đời.


... và người đó ... không phải là nàng ... không phải là tiểu hồ yêu Sooyeon ...


Trái tim rất đau như có ai đó, cầm một lưỡi dao sắc nhọn ... đâm thẳng vào ngực trái.


Một nhát ... rồi lại một nhát ... đem nàng giết chết ...


Gục mặt vào đầu gối, đôi vai nhỏ nhắn của nàng run lên ... Sooyeon vẫn chỉ gọi tên của một người ... người mà từ nay nàng sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại.


-Yuri ... Yuri àh ...


Câu nói ái tình chìm vào màn đêm vĩnh hằng u tịch.


Hạnh phúc nhạt nhòa như tình yêu ... đã hóa thành tro bụi ...


.


.


.


.


.





Taeyeon sốt ruột nhìn cánh cửa đóng im lìm khi nghe thấy tiếng nức nở quen thuộc mỗi đêm.


-Sooyeon ... mở cửa đi, được không? Ta xin muội đấy.


- ... – bên trong không có tiếng đáp trả.


-Sooyeon àh – Taeyeon nói – đừng như vậy nữa? Ta ...





RẦM





Tiếng động lớn vang lên ngay sau lưng làm Taeyeon hốt hoảng quay lại. Cô vội vàng chạy tới đỡ Sooyoung đang nằm trên mặt đất.


-Có chuyện gì vậy, Sooyoung? – cô hỏi.


Nhưng cô nàng Thanh Long không trả lời mà đưa tay đập cửa phòng của tiểu hồ yêu:


-Sooyeon có chuyện rồi ... chuyện gấp lắm.


- ... – vẫn không có tiếng trả lời.


-Kwon Yuri xảy ra chuyện rồi – Sooyoung hét lớn.


Tiếng khóc dừng hẳn ... và cửa phòng bật mở bằng một lực khá mạnh.


-Yuri xảy ra chuyện gì? – nàng nắm láy cổ áo Sooyoung, vừa lắc vừa hỏi.


-Ta thấy cô ấy đi vào rừng – Sooyoung tái mặt, đáp.


-Không sao đâu Sooyeon – Taeyeon trấn an – Yuri có lá bùa hộ thân mà.


-Hộ thân cái gì – Thanh Long vội vàng nói – ta thấy cô ấy tháo nó ra rồi quăng ngay bìa rừng. Ta nhặt về rồi này.


Sooyeon hai mắt mở to nhìn cái miếng vàng vàng trên tay Sooyoung đang phát sáng một cách bất thường. Nàng đón lấy lấy bùa, hơi nóng từ nó làm nàng hốt hoảng ... không kịp nghĩ bất cứ điều gì, tiểu hồ yêu xô cả hai người kia mà phóng đi, trong lòng không ngừng cầu nguyện ... chỉ cần Yuri bình an, dù chết nàng cũng cam lòng.





-Này – Taeyeon vẫy tay, ra hiệu. Sooyoung nhướng mày cúi xuống và ...


BỐP


-Ngươi làm gì mà đánh ta – Sooyoung quắc mắt – tên bán tiên lùn tịt này? Chán sống rồi hả?


-Ta hỏi ngươi mới đúng ấy – Taeyeon quát –sao ngươi lại đem nó về đây? Kwon Yuri vào rừng mà không có lá bùa, chết là chắc rồi.


Nói xong, cô cũng vội vàng mà đuổi theo Sooyeon ... bỏ lại cháu cưng của Long Thần đang đứng ngẩn ngơ.


.


.


.


.


.


.


.


.


.


.





Yuri là người không bao giờ hối hận với các quyết định mà bản thân đã đưa ra.


Trước đây cũng thế. Bây giờ cũng thế. Sau này cũng vậy. Vĩnh viễn không thay đổi.


Dù ... tình huống bây giờ ... có phần nguy hiểm cho bản thân, Yuri cũng không hối hận.


-Ta tự hỏi bản thân ngươi ... là gì? – Taecyeon ngồi bắt chéo chân trên một tảng đá, nói – cứ thích xen vào chuyện người khác. Là do ngươi dũng cảm hay ngươi đang muốn tìm cái chết?


Hắn hất mặt, nhìn nữ nhân đang nằm bẹp dưới đất, máu từ khóe môi ... chảy dài. Yuri chống một tay xuống, cố nâng người dậy:


-Dạng người như ta ... gọi là kẻ thích ưa chuyện bao đồng ... thích truy tới cùng ngọn nguồn của sự việc – cô cười khẩy – nhất là ... những chuyện liên quan tới bản thân, ta càng muốn biết.


-Biết nhiều quá ... đôi khi cũng không tốt – Taecyeon đứng lên, bước lại chỗ Yuri – ta thật không hiểu loài người các ngươi, vì sự thật bỏ qua cả an toàn của bản thân.


-Đó là lý do khiến bọn ta khác với lũ yêu quái các ngươi – Yuri khinh thường – chỉ biết chém giết, hả?


Bốp


-Đừng có nói với ta bằng cái giọng ấy – Taecyeon tát Yuri, gằn giọng – đây là trả lại cái tát của ngươi cho Sooyeon


Cả đầu Yuri như quay cuồng, hai mắt cũng hoa lên, thì ra bị tát là đau như vậy đây.


-Sooyeon đâu có mượn ngươi – đưa tay lau đi vệt máu trên môi, Yuri thích thú nói – chỉ cần liên quan tới nàng ấy ... ngươi đều làm thay à?


-Phải thì sao? – hắn xốc cổ áo Yuri lên – ngươi đúng là ngu thật đấy. Biết rõ vào đây là chết mà còn sĩ diện bỏ lá bùa ấy đi.


-Ta đâu có sĩ diện ... nếu không làm vậy, làm sao dụ ngươi ra mặt.


-Ngươi cố tình dụ ta ra? – hắn nhướng mày.


-Phải – Yuri gật đầu – ngươi vẫn chưa trả lời ta. Những kẻ đã chết là do ai làm.


-Muốn biết tới vậy sao? – Taecyeon nhếch môi – được thôi, ta để cho ngươi chết cũng biết tại sao mình chết. 43 mạng ấy là do Sooyeon làm ... nàng ấy trả thù cho người thân ... còn cái tên mà ngươi gọi là Jae Joong là do ta.


-Là ngươi – Yuri hỏi lại – không phải Sooyeon?


-Là ta – hắn nói – bây giờ chết cũng không còn gì thắc mắc, phải không?





Yuri mỉm cười, liếc nhìn ngọn lửa đen đang từ từ tiến lại. Cảnh vật chung quanh cô mờ ảo, hậu quả từ mấy cú đánh của Taecyeon. Đã biết rõ mọi sự thật, với Yuri có lẽ là đủ rồi. Điều duy nhất, cô hối tiếc chính là ... không kịp nói lời xin lỗi Sooyeon, xin lỗi cho lời cô đã nói, xin lỗi về cái tát đó ... và Yuri đã không còn cơ hội nói lời yêu thương đó.


"Tha lỗi cho ta, Sooyeon"





Nhắm mắt lại ... bàn tay to lớn đem theo hơi nóng kia ... từ từ hạ xuống ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top