Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miếu Long Thần


Sooyeon đang ngồi thẩn thờ ngắm cảnh ở hậu viện nhưng chắc vì không có gì làm, rảnh tay quá nên nàng "chăm sóc" cho mấy chậu bông mà Long Thần vừa "mượn" từ chỗ Ngọc Đế về, miệng không ngừng lẩm bẩm:


-Đi ... không đi ... đi ... không đi ...


Cứ mỗi một chữ là một cái lá "may mắn" được về với đất mẹ. Thái độ của nàng khiến vài người trong miếu hơi bị hoảng. Đây không phải là lần đầu tiên họ thấy Sooyeon xuất hiện trong miếu nhưng lại lần đầu tiên, họ thấy nàng có cái hành động kì cục đó. Bình thường, nếu nàng không ngủ như mấy con gấu tới kì ngủ đông thì cũng làm nổ banh cái gian bếp trong miếu còn không lại chạy tới chỗ Long Mẫu hỏi mấy câu ngớ ngẩn làm mỗi lần như thế, bà ấy đều phải xin mấy viên thuốc của Thái Thượng Lão Quân để định thần.


Xa xa, tại một chiếc bàn đá có hai người đang ngồi đánh cờ.


Long Thần đang cười nham nhở khi thấy người đối diện, ngồi chồm hổm trên ghế, tay khó khăn cầm quân cờ đặt xuống bàn.


-Chiếu tướng, ngươi thua rồi, Tôn đại thánh, chung đi.– Phe phẩy tay, mặt nham nhở.


-Cái gì, ta mà thua á, có ngươi ăn gian ấy. – gạt cái tay qua một bên, quay mặt đi chỗ khác.


-Nè, rõ ràng là ngươi thua rồi, khỉ chết tiệt, giờ có chung không? – Nóng máu, đập tay xuống bàn.


-Ngươi ăn gian mắc gì ta phải chung, đồ rồng già. – Trừng mắt, móc thiết bảng ra.


-@ # $ % &...


VÈO...


BỐP...


BỤP...


Haizzz, người ta nói a, xưa nay chỉ thấy dép bay với ghế bay thôi, vậy mà hôm nay, cả miếu Long Thần lại được mở rộng tầm mắt khi thấy ... sư tử đá bay. Mà đâu phải một con, hai con mới chết chứ.


Một con đập thẳng vô ót của Tề Thiên Đại Thánh ... con còn lại, đáp ở chỗ đẹp hơn, ngay giữa mặt Long Thần.


-Ồn áo quá đi. Im lặng để người ta suy nghĩ coi. – Sooyeon hét lên sau khi vặt trụi lá trong chậu, nàng quắc mắt nhìn hai kẻ thần không phải mà người cũng chẳng giống kia, ồn như vậy làm đứt mạch suy nghĩ của nàng rồi còn gì.


Tôn hành giả xoa xoa cái ót khỉ yêu dấu của mình mà bực không chịu nổi, ngoại trừ Phật Tổ ra chưa ai dám lấy cái gì chọi vô mặt ngài như thế, tiểu hồ ly này đúng là chán sống rồi mà.


-Nè, sao ngươi dám quăng đồ vô mặt ta hả?


-Ngươi là ai mà ta không dám chứ? – Nàng hất mặt.


-Con nhỏ này, ngứa lưng nên muốn ta nện cho vài gậy phải không? – Xắn tay áo, gầm gậy đi tới.


-Xin lỗi à, tưởng ta sợ ngươi sao? Ngon nhào vô kiếm ăn. – Bên đây cũng bắt đầu xắn tay áo lên.


-Thật to gan mà. Ngươi có biết khi ta đại náo thiên cung, ngươi thậm chí còn chưa ra đời không? Khi ta hộ tống ...


BỐP


Thêm một con sư tử nữa bay.


Lần này thì không nhịn được nữa mà. Cả đám người nhiều chuyện trong miếu bắt đầu tản đi chỗ khác để lánh nạn. Họ sợ sư tử đá bay lắm. Cứ nghĩ sẽ có một trận long trời lở đất nữa trong tháng, ai dè đâu ...


-Ngộ Không, ta có chuối nè. – Từ cái bàn đá, Long Thần hươ hươ nải chuối trên tay.


-Cái con rồng già này, ngươi nghĩ ta là ai? Đường đường là Đấu Chiến Thắng Phật Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không mà ngươi nghĩ nải chuối đó mua chuộc được ta sao? Một buồng thì còn coi được.


Long Thần méo mặt, rõ ràng người thua độ là hắn, vậy mà cuối cùng người phải chung lại là mình. Nhưng thôi, đưa hắn một buồng chuối còn đỡ hơn là để hai kẻ ấy phá banh cái miếu của ngài lần nữa.


.


.


.


.


.


Tôn Ngộ Không vẫn đang ngồi ( chồm hổm) trên ghế, tay cầm chuối tay cầm cờ, vừa ăn vừa hỏi:


-Tiểu hồ ly đó ngươi định thế nào? Không lẽ giấu cả đời sao?


-Ta cũng chưa biết – Long Thần thở dài – Ta định sẽ để cho Sooyeon làm Ngọc Đế suy nghĩ lại ai ngờ đâu, y quá cố chấp. Nhắc mới nhớ, a đầu trong rừng có quan hệ gì với ngươi thế?


-Chuyện dài lắm. Ngươi chỉ cần biết a đầu đó từng cứu hai hầu tôn của ta thôi.


-Cái gì? Chỉ vậy thôi mà ngươi cho con bé thần lực của mình sao? – Long Thần há mỏ.


-Thần lực đó chỉ giúp con bé thoát khỏi những kẻ muốn làm hại nó thôi chứ bản thân nó không dùng được. Với lại – Tôn hành giả chợt trầm ngâm, ít khi nào y lại có biểu cảm như thế, điều này làm Long Thần khá ngạc nhiên, ngài háo hức hỏi:


-Sao? Kể nghe coi.


-Con bé ấy khiến ta nhớ lại sư phụ Tam Tạng của ta. – Ngộ Không chợt nhớ lại sư phụ của mình, gương mặt của một Kwon Yuri mười tuổi cũng hiện lên.


-Kim Thiền Tử thì liên quan gì đến chuyện này?


-Hai người ấy tuy sống cách nhau mấy trăm năm nhưng ngươi không thấy họ khá giống nhau sao? Cũng tốt bụng và tâm hồn cũng không vương chút bụi trần nào, tuy Yuri có hơi nghịch ngợm nhưng chưa bao giờ con bé làm chuyện gì xấu cả.


Long Thần gật đầu đồng tình. Chuyện lục tiểu thư của nhà họ Kwon luôn giúp đỡ người khác ngài cũng có biết tới. Ngài ước phải chi mình nghĩ tới Kwon Yuri sớm hơn hoặc giả cô đừng sinh ra trễ như vậy thì ngài đã đưa Yuri tới gặp Sooyeon rồi, biết đâu tình hình bây giờ đã khác. Nhưng làm trễ còn hơn không làm mà, phải không?


Hai cái đầu đang chúi xuống bàn cờ đột ngột ngẩng lên và cùng nhìn về phía Sooyeon ( nàng vẫn đang tiếp tục công việc " chăm sóc " bông của nàng ), cùng nở một nụ cười gian tà.


-Khỉ chết tiệt, ngươi có nghĩ giống ta không? – Long Thần chẹp miệng.


-Câu đó phải để ta hỏi mới đúng, rồng già.


-Nhưng ta không nghĩ ông ta chịu giúp đâu – cau mày.


-Ngươi sợ gì chứ? – Tôn Ngộ Không nhướng mày – có nghe câu "hai chọi một, không chột cũng què" không? Ngươi cứ tìm Nguyệt Lão trước còn Ngọc Đế cứ giao cho ta. Hai ta cùng lên tiếng, ai dám từ chối.


Hai người, bốn con mắt lóe sáng một cách đáng ngờ, nụ cười nham nhở cũng được kéo rộng hơn. Chẳng biết họ có âm mưu hay kế hoạch gì, chỉ biết phen này, Nguyệt Lão gặp rắc rối rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top