Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm rời khỏi nhà Thế Huân chạy trốn về nhà mình, mới ý thức tới chính mình đã để chén bát muỗng , cộng thêm chiếc gối in hình Hello Kitty số lượng có hạn mà cậu thích nhất nữa đều để lại ở nhà Thế Huân rồi.

Cậu đứng ngay cửa ra vào, nước mắt chảy dài nhìn qua cửa, đấu tranh trong chốc lát rồi quyết định không muốn vướng vào tên tiểu cầm thú kia nữa. Quay đầu thoáng cái đã bổ nhào vào giường của mình, nhớ lại đồ đạc của mình đã mất.

"Tiếp hay là không tiếp ta đều phải tiếp" Một tiếng gào khóc thảm thiết trong điện thoại đột nhiên vang lên, Lộc Hàm sợ đến mức như phản xạ có điều kiện bật dậy ngồi nghiêm chỉnh, sau đó hít một hơi thật sâu bắt đầu lăn qua lăn lại tìm điện thoại.

Lúc cậu vừa nghe điện thoại, còn chưa kịp đem điện thoại để xa mình một chút thì người bên kia đã bắt đầu hét lên: "Lộc Hàm, cậu chán sống rồi phải không? Đêm qua cậu chết ở đâu vậy? Cậu bày ra chuyện này! Cậu bày ra việc hệ trọng này cậu có biết hay không?"

"Cái gì?" Lộc Hàm vừa nghe cậu bày ra việc lớn, sợ tới mức mặc kệ Tô Mộ gầm thét, vội vàng hỏi qua điện thoại một câu.

Tô Mộ vừa mới gào thét xong, cảm xúc dồn nén cả đêm có chút bình thường trở lại, cô tuy rằng vẫn cắn răng như trước nhưng giọng điệu thấp xuống không ít " Cậu đã làm nên trò gì vậy? Tôi... Tôi thực sự tức giận đến mức không biết phải nói gì cho đúng!"

"Là như thế nào?" Lộc Hàm vừa sốt ruột vừa kích động liền liều lĩnh nói, lúc này thực sự rất muốn nghe điện thoại, gấp đến độ truy hỏi. Nhưng Tô Mộ lại không nói đến việc chính.

" Cậu rõ ràng có can đảm đi công kích tên tuổi của Ngô Huân! Cậu có biết Ngô Huân là ai không? Là ai? Là ai biết không?" Ba lần hỏi liên tục, tiếng sau lại to hơn tiếng trước, rõ ràng Tô Mộ vừa mới dồn nén phẫn nộ nhưng bây giờ lại nhớ tới sự tình liền bị kích động phát ra.

"Cái đó...Ai?" Lộc Hàm không ngu ngốc, có thể làm cho Tô Mộ kích động như vậy, chỉ sợ là đại thần nào đó, cậu lập tức cảm giác nội tạng của mình không chừng đều lên đến cổ họng rồi.

"Là Huân đại thần! Là Huân đấy! Đó chính là biệt hiệu của anh ấy! Đó là người đứng đầu trang web của chúng ta! Là Boss lớn nhất công ty chúng ta! Là Boss lớn nhất cậu hiểu không? Hiểu không? Hiểu không?"

Lại là ba lần hỏi liên tục, nhưng tại thời điểm Lộc Hàm nghe đến từ Huân, cả người trực tiếp liền ngã xuống giường, lúc này cậu thực sự muốn khóc, đó là thần tượng của cậu! Cậu đã làm cái gì? Lại có thể xúc phạm anh!

"Rõ rồi..." Lộc Hàm mất hết can đảm, quả thực muốn sống không thể vướng vào tình ái, cậu ngơ ngác nói ra hai chữ rồi tuyệt vọng nhắm mắt lại, lúc này thần tượng nhất định chán ghét cậu!

"Lo giải thích đi!"

"Tôi biết rồi!" Lộc Hàm bị giọng điệu của Tô Mộ làm cho giật mình, sau đó ỉu xỉu hỏi: "Tô Tô, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

Tô Mộ gào thét đã xong, rõ ràng cổ họng cô đã thanh lại: "Cũng may cậu không ngốc lắm, dùng biệt danh của cậu đi xúc phạm thần tượng, cậu hãy suy nghĩ làm cho cửa hé mở để lách vào, dùng tên chính của mình đi, tôi thực sự mặc kệ cậu đấy!"

Lộc Hàm giống như được sống lại, cả người mạnh mẽ ngồi xuống, sau đó chớp chớp mắt, mong đợi hỏi: "Có biện pháp gì xoay chuyển được tình thế không?"

" Cậu hãy dùng tên thật của cậu đi phản bác lại biệt hiệu của cậu, cố hết sức biểu hiện cậu là một người khiêm tốn hết lòng ham học hỏi, có phẩm chất tốt bụng, mặc dù cậu không có những phẩm chất này, nhưng dù là giả vờ thì cậu cũng phải làm bộ dạng hiền thục đạo đức! Sau đó trước mặt Boss phải một lần biểu hiện thật tốt! Cậu hiểu không?"

"Như vậy có hiệu quả không? Liệu thần tượng của tôi sẽ chán ghét tôi không?"

Trái tim bằng sắt của Lộc Hàm lập tức biến thành thủy tinh, hơn nữa lại bị sự thật đả kích làm cho vỡ vụn ra.

Tô Mộ như nhau không quan tâm đến giọng điệu, còn mang theo một chút trêu chọc: "Thần tượng của cậu à! Tôi nói cho cậu biết Lộc Hàm, Boss này rất thần bí, đừng nói đến tướng mạo, mà họ tên cũng không rõ, nói không chừng là một ông già bảy tám mươi tuổi rồi đấy, đừng có ngày nào đó cậu nhìn thấy người thật của ông ta, sẽ bị hù dọa, thần tượng coi như xong đi!"

Lộc Hàm ngược lại chẳng hề để ý, cậu gãi gãi đầu: "Cái tôi thích chính là tác phẩm của anh ấy, còn anh ấy bao nhiêu tuổi dáng vẻ như thế nào không là vấn đề, cái này cô thực sự rất nông cạn!" Lộc Hàm phản kháng thành công liền mỉm cười.

Tô Mộ hắng giọng một cái, nói sang chuyện khác, có chút căm hận khi rèn sắt không thành thép liền phàn nàn: " Cậu như thế nào ngay cả biệt hiệu của đại thần cũng không biết... Thực sự là...Nhân tiện cũng nói cậu một câu, nhìn việc tốt mà cậu làm đi!"

Lộc Hàm nghe xong điều này, tinh thần chiến đấu lập tức giảm xuống còn số không, cậu ỉu xìu ngồi trên giường, bộ dạng khóc không ra nước mắt: "Tôi sao có thể biết rõ biệt hiệu của Huân đại thần! Tô Tô, cô thực sự không tốt, như thế nào không nói cho tôi biết sớm chứ?"

"Tôi đêm qua mới biết được, làm sao nói cho cậu biết sớm." Tô Mộ mặt không đỏ lên tim không đập mạnh nói một câu.

Lộc Hàm lập tức trừng lớn hai mắt, việc này chủ biên cũng không biết, cậu làm sao có thể biết rõ, đang muốn hỏi lại thì Tô Mộ dường như ý thức được mình nói sai liền "Ai da" một câu, nói là mình có chuyện quan trọng liền trực tiếp cúp điện thoại.

Lộc Hàm gãi gãi chiếc đầu rối bời của mình, hung dữ trừng mắt liếc điện thoại. Nhưng trong thâm tâm nghĩ lại, Huân đại thần đại giá quang lâm, xem truyện tranh của cậu rồi, trong lòng liền tràn đầy kích động, trong mắt liền tỏa ra trái tim.

"Thần tượng! Thần tượng! Huân đại thần!" Lộc Hàm ôm điện thoại lăn mình trên giường, đắc ý lăn lộn có thể vui vẻ rồi.

"Huân? Đó là thần tượng của cậu?" Giọng nam trầm thấp vang lên, Lộc Hàm dừng lại động tác, trong nháy mắt có phần ngơ ngác, trong phòng cậu sao có thể có thêm một người đàn ông.

Cậu lập tức ngồi mạnh xuống, một phát bắt được đèn bàn ở đầu giường, chỉ vào cửa ra vào. Vừa muốn nhảy xuống giường đã nhìn thấy Thế Huân đứng ở cửa, vẻ mặt co quắp như cũ nhìn cậu.

Lộc Hàm lập tức nhẹ nhàng thở ra, đem đèn bàn thả trên tủ đầu giường rồi nhảy xuống giường, có chút bất mãn trừng mắt nhìn Thế Huân.

Cậu cảm thấy chính mình đã chăm sóc cho Thế Huân một buổi tối, anh ta dù không cảm ơn cũng phải mang lòng cảm kích, cho nên nói chuyện khí thế nhất thời trở nên thật kiêu ngạo: "Anh tới làm gì?"

Thế Huân yên tĩnh đứng tại cửa ra vào, cúi đầu nhìn thoáng qua cái túi to dưới chân mình, Lộc Hàm theo tầm mắt của anh nhìn thoáng qua, vừa thấy trong chiếc túi trong suốt là nồi chén muỗng của mình , nhất thời chạy tới, liền đem chúng đổ ra.

Cậu đang cảm thấy hài lòng thì nhận ra mặt trên chiếc gối bị dính cháo, cậu lập tức nổi giận, cậu ngẩng đầu nhìn Thế Huân, vẻ mặt hận không thể tiêu diệt bộ dáng của anh ta ngay tại chỗ, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu cầm thú, anh không nên quá đáng."

Thế Huân như cũ mặt không chút thay đổi, anh cúi đầu nhìn cậu với bộ mặt đau khổ đang ngồi xổm trên mặt đất, mới mở miệng lần nữa làm dấy lên cuộc đấu tranh giai cấp.

"Là cậu nói mối thù của chúng ta vẫn chưa xong, vậy cậu là kẻ thù của tôi, đối xử với đồ vật của kẻ thù như vậy, đã rất nhân từ rồi."

"..." Lộc Hàm nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu, đè nén sự kích động muốn nhào tới cào hắn, không phải là vì cậu trở nên yên tĩnh, mà vì cậu biết rõ, thực lực của cậu quá mức cách xa, cậu đánh không lại, chỉ có thể nhẫn nhịn nằm gai nếm mật!

"Vậy anh có thể đi rồi!" Lộc Hàm trong đầu buồn bực, nồi chén chậu muỗng mới được lấy về liền bị cậu ném trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy oán hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top