Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 19: Người ngốc có phúc của người ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lộc Hàm sau khi đuổi Thế Huân đi, vội vàng chạy đi bật máy tính lên, sau đó vội mang tin nhắn Ngô Huân để lại, lúc này cậu như thế nào lại cảm thấy những chữ ấy như châu như ngọc, lời văn rất hay!

Mà ngay cả câu hỏi có phải cậu chưa có bạn trai hay không đều khiến cậu vô cùng vừa ý, trong đầu rất không trong sáng, suy nghĩ ngọt ngào lại tăng thêm, xem ra đại thần rất quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của cậu, thật là hạnh phúc!

Lộc Hàm theo như Tô Mộ nói thì đây chính là phương pháp xử lý tốt nhất, lúc đầu đi phản bác lại chính biệt hiệu của mình, sau đó lại đi nịnh nọt Ngô Huân.

Ở trong lời nói lại bày ra ý ngưỡng mộ không ngừng, khiến các độc giả đang theo dõi truyện của cậu cũng không biết nên làm gì cho tốt.

Dù như vậy, Lộc Hàm có vẻ không ý thức được việc lấy lòng của cậu dường như có chút vượt quá tầm kiểm soát rồi.

Lộc Hàm sau khi làm xong toàn bộ, liền vội vàng tải lại trang web, hy vọng trước tiên có thể nhìn thấy lời nhắn của Huân đại thần để lại cho cậu.

Đột nhiên cậu trông thấy có rất nhiều tin nhắn, lại là của Ngô Huân, cậu lập tức kích động đến nỗi nước mắt trào ra, nằm sấp như lúc trước xem tin nhắn, Huân đại thần nói: Có phải chỉ số thông minh của cậu có chút vấn đề?

Lộc Hàm lập tức như mở cờ trong bụng, Huân đại thần chẳng những quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của cậu có vui vẻ hay không, lúc này ngay cả việc cậu đúng là do quá mệt nhọc làm cho chỉ số thông minh giảm xuống cũng quan tâm đến, thật sự rất thích cậu rồi.

Thế cho nên Lộc Hàm quá mức kích động, nhịn không được liền gọi điện thoại cho Tô Mộ, mong đợi cùng cô nói về chuyện này.

Tô Mộ dừng lại khoảng một giây, sau đó lần đầu tiên giọng nói vừa không gào khóc la to, mà còn lộ ra một vẻ lo lắng mơ hồ bên cạnh sự đồng tình đối với suy nghĩ của Lộc Hàm, nói ra những lời vô cùng thấm thía: "Lộc Hàm à! Tôi đồng ý với cậu."

"Cái gì?" Lộc Hàm chớp chớp mắt, cậu lại không hiểu Tô Mộ nói gì.

"Nếu không thì như thế này, chuyện này cậu đừng nên liên quan nữa, nếu không Boss lại bị dọa chạy mất, việc này..."

Tô Mộ còn chưa nói xong, Lộc Hàm vừa nghe thấy cô không thể nói chuyện cùng nam thần của mình thì tinh thần đang dâng cao liền hạ xuống, nhất thời nổi giận, trước sau đều mặc kệ, trực tiếp cắt ngang lời của cô: "Chuyện này sao có thể được? Tôi thật vất vả... Rất vất vả..."

Lộc Hàm nói xong, một câu còn chưa nói trọn vẹn, vừa nghĩ tới bị tước đoạt quyền lợi cùng với người bạn tri kỉ của mình, liền thấy oan ức tới mức muốn khóc rồi.

Tô Mộ vừa nge Lộc Hàm bên này bắt đầu thút tha thút thít trả lời, lập tức luống cuống, cô ho nhẹ một tiếng để che đi sự khó xử, suy nghĩ rồi đột nhiên nghĩ đến một biện pháp.

"Thế này! Thế này! Tôi sẽ cố hết sức giúp cậu, hãy vẽ truyện của cậu cho đẹp vào, tôi cho cậu tranh thủ thể hiện, cho cậu nhìn thấy Boss, lại để cho anh ấy trực tiếp chỉ bảo cậu."

"Thật...Thật sao?" Lộc Hàm nghe xong, ngạc nhiên vui mừng đến nỗi nói lắp, Boss của cậu, thần tượng của cậu, có thể nói là xuất quỷ nhập thần, đến nay ngoại trừ những vị lãnh đạo cấp cao, ở bên ngoài chưa ai từng gặp qua anh ấy, mà ngay cả họ tên đều không được lộ ra ngoài, Tô Mộ lại có thể làm cho cậu nhìn thấy anh ấy?

"Coi như cậu thật rất may mắn, không biết như thế nào ngày hôm qua đột nhiên cấp trên lại truyền xuống một tin tốt, nói là trang web từ hôm nay trở đi, cứ nửa năm sẽ chọn ra một tác giả có tiềm lực nhất đích thân đào tạo!"

"Lộc Hàm à! Cậu hãy cố gắng lên, hiện tại các biên tập đều coi trọng cậu nhất đấy! Tôi vốn muốn xác định lại thời điểm sẽ nói cho cậu biết, sợ cậu không vui, chỉ là bây giờ..."

"Oa! Tốt quá! Tốt quá! Thật tốt quá, Tô Tô, tôi nhất định sẽ cố gắng, không nói nữa, tôi đi chỉnh sửa bản thảo đây, cảm ơn cô Tô Mộ, cạch cạch!"

Lộc Hàm nói xong liền dập điện thoại một tiếng Cạch, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên Lộc Hàm dám cắt đứt điện thoại của Tô Mộ, đầu dây bên kia Tô Mộ cũng sửng sốt một giây.

Tô Mộ chẳng những không tức giận, trái lại còn thở dài, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩn bị vì Lộc Hàm mà vật lộn.

Chỉ là Tô Mộ luôn có một cảm giác kỳ lạ, không hiểu tại sao cô cảm thấy như phúc lợi này vì Lộc Hàm mà vội vàng đặt ra vậy! Chẳng lẽ Lộc Hàm thật sự có phúc như vậy, cậu tức giận đứng lên, Boss liền sửa lại phúc lợi?

Tô Mộ không khỏi xúc động: Thật đúng là người ngốc có phúc của người ngốc!

Lộc Hàm bởi vì một lòng nhiệt tình đặt ở việc biên soạn manhua, căn bản quên mất buổi tối còn có lời hứa cùng Tiểu cầm thú.

Cho đến khi chuông cửa vang lên, Lộc Hàm mới cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cậu gãi gãi chiếc đầu rối bời chưa kịp gội của mình, đi tới cửa.

Vừa muốn mở cửa, đột nhiên cảnh giác trỗi dậy, cậu ghé vào mắt mèo nhìn thoáng qua, vừa thấy Thế Huân, cậu sững sờ, toàn bộ ký ức bị cậu quên lãng đồng loạt xuất hiện.

Đương nhiên ký ức rõ ràng nhất chính là: Tiểu Cầm Thú nắm trong tay nhược điểm của cậu, Tiểu Cầm Thú hôm nay muốn tới để ăn ké!

Lộc Hàm quyết định giả bộ như cậu không có ở nhà, cậu cẩn thận từng li từng tí tựa ở cửa ra vào, chờ Thế Huân bỏ đi.

Thế nhưng căn bản là ngoài cửa không truyền ra tiếng bước chân, ngược lại truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thế Huân: "Tôi đếm từ ba sau đó không ngại đi tới cục cảnh sát."

Giọng nói kia thật giống như tầm mắt của anh ta nhìn thấu qua cửa, thấy cậu như bình thường.

Lộc Hàm sững sờ, nuốt nước bọt một cái, do dự.

"Ba."

"Hai."

"Két." Cửa được mở ra, Lộc Hàm vẻ mặt nịnh nọt dáng vẻ tươi cười, hơi có vẻ oán trách nói: "Ngô tiên sinh, tôi vừa mới đi vệ sinh một lát, anh làm sao lại gấp gáp như vậy?"

Lộc Hàm không trông thấy bộ dạng của chính cậu ngay lúc này, diễn xuất như vậy thật sự chẳng khác nào một tú bà.

Thế Huân chỉ liếc cậu một cái, rồi đem tầm mắt chuyển sang một bên, thật ra anh sợ mình quanh năm mặt nhăn nhó, giờ nhìn mặt Lộc Hàm trước mắt lại làm hỏng dáng vẻ lâu nay, nên mới lộ ra vẻ mặt chán ghét.

"Cơm tối đâu?" Thế Huân giống như người lãnh đạo đến kiểm tra, nhìn lướt qua phòng bếp trống không chỉ mở một nửa, thu ánh mắt về, đôi mắt đào hoa hiên ra một chút nghi vấn.

Lộc Hàm lập tức cười không nổi, cậu cắn môi, ngửa đầu nhìn Thế Huân, muốn dùng dáng vẻ đáng thương tấn công lại để Thế Huân hành hạ cậu ít đi một chút. Nhưng ánh mắt của Thế Huân quả thực quá khuấy động trái tim nhỏ bé của cậu, cậu sửng sốt không dám nói ra sự thật.

"Hôm nay tôi nhìn lịch, thấy trên đó viết hôm nay phải ăn mì sợi, cho nên tôi sợ mì nở ra, đói bụng mong chờ Ngô tiên sinh anh tới làm tiếp đấy!"

Lộc Hàm càng nói càng có lý, đột nhiên cảm giác mình cũng rất nhanh trí, vốn là đang ỉu xìu nhưng lập tức nét mặt trở nên rạng rỡ sáng rọi.

Thế Huân lông mày nhíu chặt lại, tựa hồ đối với lời nói dối của Lộc Hàm rõ ràng rất không hài lòng. Anh đột nhiên vươn tay, nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cậu, Lộc Hàm sợ tới mức rụt cổ lại.

Thế nhưng Thế Huân lại không làm gì cả, chỉ hơi dùng sức, làm cho môi dưới của cậu tách ra khỏi hàm răng, sau đó liền thu tay lại, lạnh lùng nói: "Bộ dạng cắn môi của cậu quá khó coi, ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống của tôi."

"..." Lộc Hàm hít một hơi thật sâu, đè xuống lửa giận đang hừng hực trong lòng, cậu tiếp tục cắn môi mình, Tiểu cầm thú anh còn biết ngại cơ à?

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

[Cảnh nhỏ miễn phí] Bờ môi

Một ngày nào đó, Boss cùng Lộc Hàm si mê không biết xấu hổ quay cuồng hỗn loạn trên giường. Lộc Hàm đang hôn bỗng dưng xúc động, cắn bờ môi của mình.

Tại thời điểm ý loạn tình mê, Boss đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cằm nhỏ bé, có chút dùng sức, kéo môi dưới đang bị cậu giày vò ra.

Lộc Hàm có phần híp mắt lại, cặp mắt bán nguyệt ánh lên một tia lửa giận: "Bộ dạng cắn môi của em khó coi thì anh đừng nhìn!"

Làm bộ muốn đứng dậy, lại bị Boss một phen kéo lại, ôm vào lòng, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi xoa nhẹ môi dưới nơi bị cậu cắn rách, hơi thở ấm áp bên tai cậu lượn lờ si mê.

"Tất cả những gì của em đều là của anh, anh không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương em, kể cả chính em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top