Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt anh khẽ nheo lại, phiền toái vẫn che giấu ở đáy mắt nãy giờ vì bị dội nước lạnh mà không ngần ngại để lộ ra, trong lòng anh lại nổi lên chút nghi hoặc, người con trai này như thế nào đều quấn quýt lấy anh mà gây sự.

Anh cảm thấy cậu nhất định là người của mấy đối thủ trong kinh doanh phái đến để tra tấn anh, hơn nữa cậu hiện tại đã đạt được mục đích, thành công chọc giận anh.

Lộc Hàm đầy kiêu ngạo đi qua, liếc liếc mắt chiêm ngưỡng người đàn ông trước mặt, anh mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng,dính sát vào cơ thể cường tráng. Anh vừa mới lúc trước còn giống như tiểu bạch thỏ dễ bị người khác khi dễ thì bây giờ lại biến thành một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, nhìn là biết chỉ một cái phất tay cũng làm cậu phải đau đớn.

Lộc Hàm theo bản năng liền nuốt nước miếng một cái, người đàn ông như vậy càng thêm gợi cảm trước mắt người khác, cậu phải cảnh giác không được để thân thể hấp dẫn kia mê hoặc mình được.

Ngay khi ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt anh, cậu liền bắt gặp vẻ rét lạnh không kiên nhẫn của anh, anh thậm chí đang rất tức giận. Cậu thực sự là không có chút tiền đồ nào mới thế đã hoảng sợ đến run người.

Lộc Hàm ngay lập tức bật người lại đem chậu nước ôm vào trong ngực, bày ra một bộ dáng anh dám lại đây, tôi liền cùng anh liều mạng.

"Này ... Đây đều là do anh gieo gió gặp bão!" Lộc Hàm hét lên, sau đó như thỏ con nhanh chân chạy như điên về phòng, mạnh mẽ đóng cửa lại.

Cậu gắt gao dựa người vào cửa, trong ngực vẫn còn ôm chậu nước, nghĩ đến ánh mắt của người kia thật sự rất dọa người giống như muốn đem mình ăn tươi nuốt sống.

Vừa mới thở phào tưởng rằng mình vừa tránh được một kiếp nạn, lại không nghĩ đến người đàn ông kia chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà thôi, lòng dạ đúng là vô cùng hẹp hòi. Đến gần rạng sáng, cậu lại một lần nữa bị mang đến cục cảnh sát, trải qua đêm đầu tiên ngủ tại phòng giam của cục cảnh sát trong suốt hai mươi năm qua.

Lộc Hàm ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay đưa qua đưa lại vẽ vòng tròn, đôi mắt đỏ hồng nhịn không được cục tức này: "Tên cầm thú này! Thù này nhất định phải báo!"

"Lộc Hàm, em... Chị thật sự không biết nên nói gì với em nữa! Bình thường em thông minh lắm mà?'' Lâm Ân cũng chính là chị họ của Lộc Hàm, vẻ mặt đầy giận dữ vừa đi vừa quở trách cậu.

Nhìn trang phục của Lâm Ân có thể nhìn ra cô là đại diện của mẫu phụ nữ xinh đẹp, thành công. Bộ váy công sở bó sát làm tôn lên dáng người thon thả đầy quyến rũ, tóc ngắn mềm mại cộng thêm một cặp kính gọng vàng hoàn mỹ.

Lâm Ân vốn là quản lý của Tập đoàn truyền thông Âu Dương. Từ khi mẹ của Lộc Hàm qua đời hai năm trước, Lâm Ân luôn hết lòng chăm sóc cậu.

Lộc Hàm vân vê những nếp nhăn trên áo, gãi gãi đầu, giương đôi mắt thật cẩn thận nhìn người chị hơn mình đến mười tuổi, nghĩ lại cả đêm qua đi gây họa, càng nghĩ càng thấy chột dạ.

"Rốt cuộc sao lại thế này?Nói!" Lâm Ân thấy Lộc Hàm không lên tiếng, đột nhiên dừng bước, mạnh mẽ quay đầu lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đầy vẻ tức giận nhìn cậu.

"Này ... Thật ra chính là em vô tình đang gõ cửa phòng bên cạnh, không ngờ anh ta đột nhiên mở cửa nên lỡ tay cho anh ta một cái tát. Chuyện tất cả đều là hiểu lầm thôi!" Lộc Hàm trong lòng tính toán sẽ cùng tên cầm thú kia giải quyết riêng, tất nhiên sẽ không nói ra sự thật.

"Thật sao?" Lâm Ân hơi hơi nheo mắt, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu nội tâm cô: "Nếu em nói dối, chị sẽ cho em biết tay!'' Lời vừa nói ra dày đặc hàm ý cảnh cáo.

Lộc Hàm dè dặt nuốt nước miếng một cái, cẩn thận áp chế lại sự bất an trong lòng, giơ tay lên thề đầy vẻ chính nghĩa: "Thật mà chị! Còn thật hơn cả việc em không phải là phụ nữ mà là đàn ông!''

Lâm Ân bị hành động của cậu chọc cười, thở dài một cái, dịu dàng vươn tay chỉnh lại đầu tóc rối bời của Lộc Hàm lại không nhịn được lo lắng dặn dò: "Nếu như có người làm khó em, nhất định phải nói cho chị biết, chị sẽ không để ai bắt nạt em!"

Lộc Hàm rất cảm kích người chị này, vậy mà ngay sau đó bàn tay của Lâm Ân lại vò mạnh tóc cậu, mọi xúc động trong nháy mắt đều tan biến, đầu óc ngay lập tức choáng váng khiến cho cậu khóc không ra nước mắt.

Lâm Ân liếc mắt một cái cúi đầu nhìn Lộc Hàm, đẩy lại gọng kính, giọng đầy uy hiếp nói: "Nhớ kỹ đây! Có chuyện gì đừng có gạt tôi!''

"Là!Là! Em nhớ kỹ rồi!" Lộc Hàm yếu đuối vuốt lại đầu tóc của mình, cúi đầu đầy vẻ ngoan ngoãn, trong lòng lại đang tính toán tìm cách nào thần không biết quỷ không hay trả thù tên cầm thú kia.

Lâm Ân thấy Lộc Hàm nghe lời thì trong lòng liền yên tâm, cúi đầu nhìn đồng hồ xác định đã đến thời gian đi dự cuộc họp, vội dặn dò cậu một câu: " Lát nữa chị còn có một cuộc họp, em trở về tắm rửa một cái đi, nếu thực sự có người bắt nạt em, phải nói cho chị biết đấy!"

Lâm Ân đợi Lộc Hàm gật đầu đáp ứng mới yên tâm xoay người, giẫm trên đôi giày cao gót mười phân Michael, tự tin sải bước lên xe, nhanh chóng rời đi.

Lộc Hàm vừa thấy Lâm Ân đi rồi, vội vàng đi về nhà, đến khi đứng trước cửa phòng lại trở nên lưỡng lự. Tên cầm thú ở bên cạnh không biết nói lý này, hơi một tý là báo cảnh sát. Cậu ngồi chồm hổm trên mặt đất, gãi gãi đầu, đang muốn đứng dậy thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Cậu vừa muốn chạy trốn liền thấy bóng ma u ám kia xuất hiện trước mặt mình.

Mấy phút trước, Lộc Hàm còn đang hứng trí bừng bừng tính toán trả thù anh, trong nháy mắt, nhiệt huyết kia như bị ném vào nước lạnh, lại còn là nước sắp đóng băng được rồi, cậu liền cúi đầu giả chết.

"Chắn đường". Thanh âm khàn khàn trầm thấp vừa vang lên này, Lộc Hàm vô cùng quen thuộc, cậu nhắm mắt, rụt cổ lại, tiếp tục giả chết.

Thế Huân cúi đầu nhìn người con trai đang ngồi trước cửa phòng mình, lông mày nhăn lại thành một đường, anh nhấc chân đẩy cậu ta qua một bên.

Lộc Hàm nhất thời bất động, tuy rằng hiện tại bộ dáng của cậu rất thê thảm nhưng anh ta cũng không thể miệt thị cậu như thế. Cư nhiên trên người cậu không có tổn thất gì nhưng cũng không thể để anh dùng chân đẩy người cậu như thế.

"Đứng lại"

Lộc Hàm khẽ quát một tiếng, người kia nghe thấy liền quay đầu, mang ánh nhìn đầy bất mãn đổ về phía cậu. Cậu đứng bật dậy, hành động này quá đột ngột làm cậu bị mất thăng bằng liền đổ người về phía trước, đầu đập vào cằm của anh một cách vang dội.

"A" Anh kêu lên đầy đau đớn, nhanh chóng lùi lại vài bước, tay xoa xoa cái cằm bị đụng suýt nữa thì hỏng. Anh chớp mắt, chân mày nhăn lại thành một đường, vừa cúi đầu xuống trừng mắt nhìn Lộc Hàm đang xoa xoa cái đầu của mình, nghiến răng nói: "Ngốc, rốt cuộc thì cậu muốn làm gì đây?"

Lộc Hàm cảm giác đại não như bị chấn động, nhẫn nại kìm nén tức giận, ngẩng đầu đối diện với anh, vừa gầm nhẹ một tiếng: "Ngốc cái đầu nhà anh, đại thiếu gia đi không đổi tên, ngồi không đổi họ! Lộc Hàm, anh mà còn gọi loạn, tôi cắn chết anh, cầm thú!"

Lộc Hàm nói nhanh quá nên không rõ, anh lại vừa bị va đập nên có chút choáng váng, thế nào nghe từ cuối cậu nói "cầm thú" lại thành "Thế Huân", vẻ mặt trở nên sắc bén trong nháy mắt.

Anh buông bàn tay đang xoa xoa cằm, lạnh lùng liếc nhìn cậu, trong mắt mang theo đầy đủ tức giận, cậu thế mà lại biết tên của anh, còn nói dối là không có mục đích gì để tiếp cận anh?

Anh cất giọng lạnh lùng: " Cậu rõ ràng biết tên của tôi còn dám nói là tiếp cận tôi mà không có mục đích gì sao?"

Lộc Hàm nghe vậy trong nháy mắt liền ngẩn người, ngẫm lại lời mình vừa nói, cậu khi nào thì nhắc đến tên của anh chứ? ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top