Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người hơi thở dây dưa cùng một chỗ, Lộc Hàm không khống chế được mặt đỏ lên, không suy nghĩ liền nói: "Để tôi dắt nó đi dạo."

"Tốt, tôi giao cho cậu." Thế Huân đứng thẳng người, không chút ngượng ngùng giao cho Lộc Hàm dây xích chó.

Cậu nhìn chiếc vòng của chó trong tay mình, biết vậy cậu chẳng làm rồi, giờ mà phản bác lại thì sợ anh ta sẽ không khách khí mà cư xử thô bạo, cậu chỉ có thể hít hơi thật sâu, trong lòng thầm nói: Mình là quân tử, không cần chấp tiểu cầm thú.

Quả thật trong lòng cậu đã sớm vui vẻ đến độ nở hoa rồi, con chó này cậu không cần nuôi mà hằng ngày có thể mang nó đi dạo, quả thật là một chuyện tốt.

"Ông nội thứ Bảy đi nước ngoài, mong cậu mấy ngày này có thể tới thăm." Thế Huân nói xong quay người muốn rời đi, Lộc Hàm bỗng nhiên nắm chặt tay anh, nghiêm túc nói: "Thứ Sáu tôi không thể đi được!"

Anh quay đầu liếc nhìn cậu một cái, sau đó tầm mắt chuyển xuống cánh tay của cậu đang lôi kéo mình, Lộc Hàm vội vàng buông tay ra, nhưng trên mặt nét nghiêm túc không hề dao động.

"Tôi biết rồi." Câu nói của Thế Huân mơ hồ như ở trong sương mù, nói xong anh quay đầu đi về hướng nhà mình.

Lộc Hàm đối với tính cách khó gần, thất thường như thời tiết của anh, chỉ có thể dừng lại ở mức không biết phải nói gì.

Cậu bĩu môi, bề ngoài lộ ra vẻ bất mãn. Nhân lúc thang máy đi xuống liền kéo ViVi đi, nhưng phải mất một sức lực rất lớn, ViVi bình thường rất khôn ngoan nghe lời, bây giờ gặp thang máy đi xuống lại kì lạ như vậy.

Lộc Hàm tính quay đầu hỏi Thế Huân lúc này còn chưa bước vào nhà, thì bên này anh đã mở cửa nhìn lại nói với cậu : "ViVi sợ phải đi thang máy." Lời vừa nói xong liền đóng cửa lại, để Lộc Hàm một mình tức giận vò đầu bức tai.

Cậu biết ngay là Thế Huân sẽ không tốt như vậy, biết cậu thích chó nên bắt cậu cùng nuôi, chuyện này chắc chắn đã được tính toán cho cậu đây mà.

ViVi tuy rằng cực kỳ thông minh, nhưng nếu cậu đi xuống thang máy một mình thì thật đáng lo! Lỡ như thang máy dừng lại một tí, nó chạy mất dấu thì làm thế nào?

Lộc Hàm nhìn cầu thang cách đó không xa, quyết định đưa ViVi đi cầu thang bộ.

Hai ngày nay Lộc Hàm đều buồn chán ở nhà chỉnh sửa bản thảo, đem ViVi đi dạo một vòng, lúc trở về không hiểu sao tâm tình lại tốt hơn. Chỉ có điều nhìn Thế Huân ở trước mặt ăn cơm trưa vô cùng bình thản, cậu liền dùng sức cắn một miếng bánh bao.

Cậu che tay trước mặt, nhưng ngay bản thân lại chẳng muốn ăn nữa, đứng lên bắt đầu tưởng tượng, cao hứng nghĩ đến lúc mình và thần tượng gặp nhau, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Cậu theo bản năng nói: " Thế Huân, chờ tôi gặp thần tượng của tôi xong, tôi sẽ mời anh một bữa thật ngon, trước giờ tôi đều muốn đọc sách dạy làm bánh bao thịt của Thành Đông Quách."

Thế Huân tay cầm đũa dừng một chút nhưng không nói tiếng nào, Lộc Hàm cảm thấy vừa rồi mình nói như đàn gảy tai trâu, hừ một tiếng định không nói gì nữa. Nhưng bỗng như nhớ ra điều gì đó nên nói tiếp.

"Chiều nay tôi sẽ đi tới quán Café Miêu Phát Điệp để lấy cảm hứng, vẽ tranh xong sẽ ăn tạm cái gì đó, nên cơm chiều nay anh tự lo nhé."

Lộc Hàm cảm thấy rốt cuộc cậu cũng có thể thoát khỏi thân phận giúp việc trong chốc lát, bánh bao trong miệng bây giờ so với lúc nãy thật sự ngon hơn nhiều.

Thế Huân vẫn giữ im lặng như trước, tao nhã ăn cơm, ăn xong trực tiếp đứng dậy, không trả lời câu nói của cậu. Sau đó mở cửa đi ra, đi ra ngoài lại khép cửa, động tác mạch lạc lưu loát, không có nửa phần kéo dài.

Lộc Hàm nhìn Thế Huân - người biến cậu thành căng tin, liền bĩu môi, nhưng hình như đã thành thói quen nên cậu cũng lười tức giận với anh. Cơm nước xong xuôi, cậu liền chạy đến khu bên cạnh, chọn quán Cafe tao nhã nhất mang tên Miêu Phát Điệp để tìm cảm hứng.

Ánh nắng buổi chiều ấm áp, Lộc Hàm lựa vị trí gần cửa sổ, gọi một ly Cappuccino. Cậu ôm bàn vẽ, cúi đầu nghiêm túc vẽ những đường cong bên ngoài.

Ánh nắng ấm áp chiếu qua gương thủy tinh rọi vào người cậu, làm cho lông tơ trên gương mặt đều hiện ra một chút ánh sáng màu vàng, cả người trở nên rực rỡ.

Cậu cúi nhẹ đầu, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, vẻ mặt còn hiện ra vẻ chăm chú, bàn tay nhỏ bé trắng noãn cầm chiếc bút vẽ trên giấy, cậu lúc này mang vẻ yên bình, lại cực kỳ đáng yêu khéo léo.

" Lộc Hàm?" Bên đối diện bỗng truyền đến một câu hỏi không xác định được của ai, Lộc Hàm lặng đi một chút rồi buông bút ngẩng đầu lên, giây phút tiếp theo liền lập tức kinh hoàng đứng lên vô cùng bối rối, ngay cả bàn vẽ bị rơi trên mặt đất cũng không kịp nhặt lên.

Lộc Hàm trừng lớn hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt, có chút không tin vươn tay dụi dụi mắt của mình, thế nhưng người đàn ông trước mặt lại không biến mất, lúc này cậu mới lắp bắp mở miệng: "Phó... Phó tổng?"

Đối diện với người đàn ông có thân hình to lớn, làn da trắng như lúa mạch, anh ta là mang nửa dòng máu của Âu Mĩ, cơ thể như ánh mặt trời mang theo vẻ chững chạc trưởng thành, đôi mắt thâm thúy có ý cười nhìn Lộc Hàm kinh ngạc.

Anh gật gật đầu, sau đó cuối người đem bàn vẽ Lộc Hàm làm rơi trên mặt đất cầm lên để trên bàn, khóe miệng mang theo tia cười ấm áp hỏi: "Xin hỏi tôi có thể ngồi ở đây không?"

Lộc Hàm vẫn duy trì bộ dáng ngơ ngác như cũ, lúc lấy lại tinh thần mới dùng sức gật đầu, bộ dáng vừa mừng vừa lo nói: "Phó tổng giám đốc! Anh ngồi đi! Ngồi đi!"

"Bây giờ đã hết giờ làm việc, cậu không cần khách khí như vậy, cứ gọi tôi là Âu Dương Minh!" Anh nói xong liền ngồi đối diện cậu, ánh mắt có như không lướt qua bàn vẽ nguệch ngoạc của cậu.

"A! Ngài Âu Dương, có thể gọi tôi là Lộc Hàm!" Lộc Hàm cẩn thận ngồi đối diện Âu Dương Minh, hai tay đặt trên gối, bộ dáng lo lắng.

"Tôi biết cậu mà, trang web của chúng ta gần đây rất chú ý đến cậu, nên tôi thấy ảnh của cậu, hôm nay mạo muội quấy rầy cậu, xin thứ lỗi." Âu Dương Minh khóe miệng mỉm cười, nói xong gật đầu tạ lỗi.

Lộc Hàm bị những lời của anh làm cảm động, vui mừng đến độ suýt nữa rơi nước mắt. Cậu gần đây bị Thế Huân áp bức, Bạch Tiêu lúc nào cũng nhìn cậu một cách kỳ lạ, khiến cho cậu quên mất những người đứng đắn trông như thế nào.

"Không sao! Không sao!" Lộc Hàm vội vàng lắc mạnh đầu, không nghĩ đến cậu không thể điều chỉnh được độ mạnh yếu, đầu trực tiếp đụng vào cạnh bàn khiến cậu choáng váng đến hoa mắt.

Cậu đưa tay ôm cái trán sưng đỏ của mình, đau đến nước mắt ứa ra, miệng mở to, chẳng quan tâm đến người ngồi đối diện.

" Cậu... không sao chứ?" Âu Dương Minh đột nhiên vươn tay xoa xoa cái trán xưng đỏ của cậu, Lộc Hàm sợ tới mức mở to hai mắt nhìn anh, vừa mở miệng đã nói lắp: "Không... Không sao cả."

Ngay sau đó, Âu Dương Minh thu tay mình lại, đột nhiên một cái vỗ tay vang lên giữa không trung, thành thục vững vàng như tiếng đàn violon-xen vang lên trong quán café im lặng. "Phục vụ! Phiền anh lấy giùm tôi một túi chườm nước đá lại đây!"

Lộc Hàm vỗ vỗ túi chườm, vừa mừng vừa lo nhìn vẻ mặt dịu dàng mang ý cười của Âu Dương Minh, vẫn cứ nói lắp: "Cảm... Cảm ơn anh!"

"Đừng khách khí, quả thật hôm nay gặp nhau như thế này có lẽ cũng là duyên phận, tôi đang muốn tìm một ngày nào đó cùng cậu bàn về bộ truyện tranh mới ra chuẩn bị xuất bản, không nghĩ tới đến nơi này không hẹn mà gặp."

"!" Lộc Hàm vừa nghe, suýt nữa phun ngụm cafe vừa mới uống, vội vàng đem túi chườm đang đặt trên đầu đặt xuống, ánh mắt sáng lên, khẽ hỏi: "Ngài Âu Dương, thật chứ?"

Âu Dương Minh nhìn vẻ kích động của cậu, đột nhiên cảm thấy thú vị, vừa lúc nãy còn im lặng vẻ thục nữ, bây giờ mặt mày lại sáng sủa hỗn loạn như vậy, nhưng thật ra rất đáng yêu. Anh cười gật gật đầu, trịnh trọng nói ra hai chữ: "Là thật."

Lộc Hàm lập tức hít vào một hơi thật sâu, lưng suýt nữa đơ ra, cậu nuốt nước bọt, vừa muốn mở miệng thì đột nhiên di động vang lên.

Cậu lấy điện thoại ra liền thấy hiện lên chữ "Tiểu cầm thú", theo bản năng liền bấm hủy, nhưng điện thoại lại cố chấp vang lên lần nữa.

Cậu nhíu mày, định tắt lần nữa, đột nhiên lại sợ lỡ Ngô lão gia bên kia xảy ra chuyện gì. Cậu nhìn Âu Dương Minh cười hối lỗi, một tay chống lên bàn, cúi người xuống nghe điện thoại.

Cafe Miêu Phác Điệp ở đối diện ngã tư, Thế Huân đứng ở chính giữa, nhìn Lộc Hàm đang ngồi gần cửa sổ, tư thế lén lút nghe điện thoại của cậu lọt vào đôi mắt đào hoa nhưng lạnh lùng của anh, nháy mắt làm cho anh tức giận nhướng mày.

Điện thoài vừa kết nối, Lộc Hàm liền hạ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Ông nội xảy ra chuyện gì à?"

Thế Huân vừa nghe cậu nói, đôi lông mày càng nhíu lại sâu hơn, có khi còn có thể kẹp chết một con ruồi, anh lạnh lùng hỏi: "Ngoài chuyện của ông nội thì tôi không thể tìm cậu à?"

Lộc Hàm vừa nghe Ngô lão gia không xảy ra vấn đề gì liền nhẹ nhàng thở ra, tức là bên Thế Huân cũng chẳng có việc quan trọng gì.

Bị giọng điệu có vẻ bá đạo của Thế Huân khiến cậu có chút mất hứng, cậu nhíu mày, tức giận nói: "Đương nhiên rồi, nếu không tôi và anh còn có thể có chuyện gì? Tôi cúp máy đây!"

Cậu còn chưa nói xong, Thế Huân liền ngắt lời cậu, giọng điệu mang chút mệnh lệnh nói: "ViVi muốn đi ra ngoài."

"?" Lộc Hàm nhất thời cảm thấy giống như Thế Huân cố tình gây sự, cắn răng nói: "Tôi không rảnh, tôi cúp..."

"Mười phút sau cậu không quay lại, tôi sẽ đem con mèo của cậu ném xuống." Giọng điệu lạnh lùng của anh khiến hô hấp của cậu như bị dồn nén lại.

Cậu sợ tới mức trừng lớn hai mắt, hô hấp trở nên dồn dập vì tức giận, nếu không phải ngại vì đây là nơi công cộng, cậu sẽ rống lên giống như sư tử Hà Đông để trút hết phẫn uất trong lòng.

" Thế Huân, anh dám!" Lộc Hàm rất tức giận, không khống chế được gầm nhẹ một tiếng, Âu Dương Minh ngồi đối diện vừa nghe hai chữ " Thế Huân", tay bưng ly cà phê bỗng khựng lại, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, tầm mắt lại đặt lên người Lộc Hàm.

Thế Huân bên này lại không lên tiếng, nhìn một cô gái ôm con mèo đi ngang qua, anh đột nhiên ngăn cô gái lại, tay kia làm dấu cho cô gái kia đừng lên tiếng.

Cô gái nhất thời bị bộ dạng hấp dẫn của Thế Huân cuốn hút, đỏ mặt gật gật đầu, Thế Huân đem điện thoại đặt ở bên cạnh con mèo cô gái đang ôm, tay kia hết sức nhẫn tâm dùng sức nhéo.

Tiếng mèo kêu thê thảm vọng tới, Lộc Hàm sợ tới mức suýt nữa ngã xuống ghế, cậu tức giận không kìm chế được, nghiến răng nghiến lợi nói: " Thế Huân, nếu anh dám, tôi..."

"Mười phút." Thế Huân bên kia nói xong liền cúp máy, hướng về phía người con gái đang sợ hãi bên cạnh gật gật, xem như cảm ơn, sau đó vỗ vỗ tay, cầm lấy một chiếc ghế có ý ra ngoài.

Anh còn chưa có ý định đi bộ trở về thì thấy Lộc Hàm vừa mới ở quán cafe, chạy tới như người điên, hướng về phía nhà trọ bọn họ.

Thế Huân nhìn lướt qua người đàn ông ngồi ở quán cafe, gặp ánh mắt của anh ta vẫn còn đuổi theo bóng dáng của Lộc Hàm, trong mắt hiện lên một chút lạnh lùng, ngay sau đó quay đầu trở lại, vội vàng bước nhanh cho kịp cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top