Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông nội." Thế Huân lạnh lùng xuất phát từ lễ phép kêu một tiếng, ngay sau đó liền quay đầu nhìn sang một bên.

Ngô lão gia cũng sớm đã thành thói quen với sự lạnh nhạt của anh, căn bản đều không có nhìn anh, vẫn cười tủm tỉm nhìn Lộc Hàm, sau đó vươn tay vỗ vỗ một bên ghế dựa.

Lộc Hàm giật giật tay, lúc này Thế Huân rốt cục cũng buông lỏng cánh tay để cậu rời đi.

Lộc Hàm vội vàng cười tủm tỉm tiến đến bên cạnh Ngô lão gia, vừa muốn ngồi xuống, Ngô lão gia nhất thời liền nhíu mày, ý không vui khẽ quát một tiếng: "Chờ một chút."

Lộc Hàm ngây ngẩn cả người, ở đây tất cả mọi người cũng ngây ngẩn cả người, Lộc Hàm theo bản năng đã cảm thấy là Ngô lão gia nhìn ra cậu không mang thai, lập tức chột dạ đứng lên.

Ngô lão gia quay đầu nhìn về phía Thế Huân, ra tiếng đưa đến: " Ghế dựa này lạnh, tại sao có thể để cho người có thai như vậy ngồi xuống, mau đưa áo khoác cởi ra, để Lộc Hàm ngồi lên!"

". . . . . ." khuôn mặt lạnh lẽo của Thế Huân giằng co cùng Ngô lão gia, mày nhíu lại quả thực có thể bóp chết ruồi bọ .

Lộc Hàm vừa nghe chuyện, nhẹ nhàng thở ra, cậu hiện tại cùng Thế Huân xem như không đội trời chung, cậu ước gì Ngô lão gia tử giáo huấn anh ta không coi ai ra gì, đứng ở bên cạnh cũng không mở miệng.

Bạch Tiêu nguyên bản cũng tính xem kịch vui , nhưng là vừa thấy Ngô lão gia cùng Thế Huân hai người trong lúc đó giao hội tầm mắt quả thực muốn phụt ra tia lửa .

Anh sợ đem Ngô lão gia tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, vội vàng cười hì hì cởi áo khoác, muốn hòa hoãn hai người.

Bất quá anh còn chưa có mở miệng, Thế Huân liền thu hồi tầm mắt, yên lặng cởi áo khoác, sau đó tự mình dải lên ghế, ý bảo Lộc Hàm ngồi xuống.

Lộc Hàm trong lòng còn nghẹn tức, từ đầu tới cuối đều không nhìn Thế Huân.

Cậu trực tiếp ngồi xuống, còn cảm thấy chưa hết giận, ở trên áo anh dùng sức nhéo xoay, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi quay đầu cùng Ngô lão gia tâm sự.

Thế Huân bình thản đứng phía sau Lộc Hàm, sắc mặt cực kỳ khó coi, Bạch Tiêu đem một nửa áo khoác bị kéo ra mặc lại trên người, khóe miệng mang ý cười nhìn thoáng qua Lộc Hàm, lại nhìn thoáng qua mặt đen của Thế Huân, khóe miệng nâng lên ý cười càng sâu.
Toàn bộ câu chuyện của Ngô lão gia và Lộc Hàm , vốn không có để ý tới Thế Huân, mãi đến lúc Ngô lão gia sắp lên máy bay.

Ngô lão gia lôi kéo tay Lộc Hàm, từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc vòng ngọc trong suốt đeo vào tay cậu.

Lộc Hàm đang muốn cự tuyệt, vừa thấy Ngô lão gia cao hứng, liền tạm thời đeo vòng ngọc, làm ông không mất hứng, trong chốc lát sẽ đem trả lại cho Thế Huân thì tốt rồi.

"Cháu dâu! Hãy chăm sóc thân thể của mình cho tốt, nếu Thế Huân bắt nạt cháu thì phải gọi cho ông nội ngay, ông sẽ dạy bảo nó!" Ngô lão gia lôi kéo Lộc Hàm, ân cần dặn dò.

Ngô lão gia nói xong lại dùng lực vỗ vỗ tay Lộc Hàm, thái độ có chút trịnh trọng, sau đó thu hồi tay, ý bảo có thể đi rồi.

Đôi mắt Lộc Hàm trong phút chốc liền đỏ, cậu cắn môi, cố tỏ ra tươi cười, hướng về phía Ngô lão gia nở nụ cười, nhu thuận nói: "Ông nội, người yên tâm, chờ ông trở về, ông còn có đích tôn cùng chơi đùa ."

"Tốt tốt!" Ngô lão gia cười, đôi mắt đều phải nheo thành một đường , lại phất phất tay, mới quay đầu lại.

Lộc Hàm vội vàng hướng theo, mới dừng lại, nhìn Ngô lão gia dần dần biến mất ở tầm mắt của mình, rốt cục nhịn không được, cậu vội vàng vươn tay lau nước mắt.

Thế Huân vẫn đứng ở bên cạnh nhìn cậu, lạnh nhạt vẫn duy trì trong mắt, lại có chút phiền chán bất an, anh muốn vươn tay đem cậu ôm vào lòng , nhưng là thân thể lại quật cường đều không có động đậy dù chỉ một chút.

Bạch Tiêu nhìn theo Ngô lão gia đi vào, thu hồi ánh mắt liền thấy Thế Huân trưng ra vẻ mặt phiền chán bất an, ý cười trong mắt càng sâu.

Lộc Hàm hít hít cái mũi, trực tiếp xoay người nhìn về phía Thế Huân, vươn tay ra lấy chiếc vòng ngọc ra, cậu cho dù không hiểu gì, cũng có thể nhìn ra vòng ngọc này nhất định rất quý giá.

Thế Huân lại đột nhiên vươn tay cầm lấy cổ tay cậu, ngăn lại động tác của cậu, trong giọng nói không có cảm tình nói: "Ông nội đưa cho cậu thì cứ cầm đi."
Thế Huân nói xong buông tay ra, liền xoay người bước đi. Trước khi đi anh còn liếc nhìn người bảo vệ đang đứng bên cạnh, lạnh lùng căn dặn một câu: "Đưa cậu ấy về."

Bạch Tiêu còn chưa tính toán xong, đương nhiên sẽ không để nhân vật chính ra đi dễ dàng như vậy, liền dặn dò Lộc Hàm một tiếng vội vã đuổi theo Thế Huân.

Lộc Hàm cùng một đống người mặc đồ đen giống như bị điểm huyệt đứng giữu đại sảnh trống trải. Cậu nhìn vòng ngọc trên tay mình, càng cảm thấy Thế Huân đúng là qua song rút cầu, bản lĩnh đúng là luyện được như thuần khiết lắm vậy.

Cậu hít vào một hơi thật sâu, nhìn người mặc đồ đen ở bên cạnh đang cung kính chờ cậu dời bước. Cậu đến gần họ, nói: "Cảm ơn, nhưng tự tôi về được rồi."

Nhưng người áo đen kia bộ dạng chẳng khác gì Thế Huân, như cũ bày ra dáng vẻ xin mời: "Thiếu phu nhân, Ngô thiếu gia đã giao phó, xin cậu đừng để chúng tôi khó xử."

"..." Lộc Hàm nhìn đám người bảo vệ áo đen đứng xung quanh mình, đầu cậu liền có những ý nghĩ xấu xa, chẳng lẽ Thế Huân còn là ông trùm của xã hội đen?

Cậu nhất thời cảnh giác nhìn xung quanh, đảo đảo mắt, rồi đưa tay ngăn mặt mình lại, hướng về phía người áo đen bên cạnh than thở: "Mắt kính anh đang đeo có thể cho tôi mượn hay không?"

Người bảo vệ áo đen hơi khựng lại, nhưng nghe lời cậu, Lộc Hàm vội vàng đem mắt kính đeo lên mặt.

Cậu cũng không phải muốn nói chuyện tiểu thuyết hay là giống như các đoạn cẩu huyết trong các bộ phim tầm thường, rõ ràng nữ chính cùng nam chính không có lấy nửa điểm quan hệ, lại bị hiểu nhầm, sau đó bị bắt cóc tống tiền.

Cậu cảm thấy nếu mình không bị trói lại, Thế Huân cũng sẽ không giống như nam chính bình thường trong tiểu thuyết động lòng mà ra cứu cậu, không chừng cậu mang số phận của con tin, bị đem ra giết, bởi lẽ cậu hiểu rõ, mình không phải là nữ chính của Thế Huân. Lộc Hàm nghĩ vậy, liền cảm thấy mình thật khác người, cả người run lên, nổi cả gai ốc, vội vàng siết chặt chiếc áo gió của mình, cúi đầu cùng bảo vệ rời đi.

Thế Huân ngồi vào trong xe, vừa muốn đóng cửa thì Bạch Tiêu đã nhanh chóng chen vào, cười nói: "Đến chỗ của tôi đi! Hôm qua mua được một chai rượu ngon, cậu tới thưởng thức chứ?"

Thế Huân vốn muốn đuổi Bạch tiêu xuống xe, nhưng vừa nghe đến rượu liền im lặng một chút, không lên tiếng quẹo một đường, hướng đến nhà Bạch Tiêu.

Bạch Tiêu thông qua gương chiếu hậu nhìn sắc mặt khó coi kinh khủng của Thế Huân, ánh mắt nheo lại vui sướng khi nhìn người khác gặp họa.

Anh luôn cười như vậy, hình tượng đẹp đẽ như ánh sáng mặt trời nhất thời biến thành hồ ly tinh gian xảo, giống như đang tính kế gì đó.

Thế Huân bình thường không thích uống rượu, hơn nữa tâm tình hôm nay lại phiền muộn, nên cực kỳ dễ say, chỉ uống có hai ly, anh đã cảm thấy đầu óc choáng váng mờ mịt, tính tự hạn chế của anh rất dữ dội, tuyệt đối không để mình say, nên không uống nữa.

Bạch Tiêu khẽ mím môi, bình thường anh hay uống rượu, nhưng rượu này có độ cực kỳ cao, người bình thường uống một ly liền say ngay, anh vốn muốn để Thế Huân uống quá chén, sau đó hỏi một số chuyện, không nghĩ tới Thế Huân uống một lần hai ly, anh có chút lo lắng.

Bạch Tiêu rầu rĩ uống đại một ngụm, thấy Thế Huân không có ý định uống tiếp, liền vội vàng mở miệng tỏ vẻ thân thiện hỏi: " Thế Huân, tôi thấy cậu và cậu giúp việc kia, quan hệ cũng không phải đơn giản đâu nhỉ."

Thế Huân bị Bạch Tiêu hỏi nên có chút buồn bực, cúi đầu uống một ngụm rượu, căn bản không muốn trả lời, nhưng lại cảm thấy đây là lần đầu tiên có chuyện khiến anh không hiểu, nên anh chọn câu đơn giản nhất nói với Bạch Tiêu.

"Tôi hỏi cậu ấy, rốt cuộc quan hệ giữa chúng tôi là gì, không ngờ cậu ấy..." Thế Huân trầm mặc một lúc, hình như rất khó để nói tiếp, nhưng nhờ rượu thúc đẩy, lại mở miệng như cũ nói: "Nói tôi chỉ là ông chủ của cậu ấy..."

"Xuy..." Bạch Tiêu phun thẳng ngụm rượu trong miệng, vốn định cười nhào vài câu, nhưng nhìn thấy bộ dạng cô đơn của Thế Huân, đột nhiên nghĩ tới, em họ của hắn, chỉ số thông minh thật dọa người, bây giờ chuyện tình cảm cũng dọa người không kém.
Nhưng là chỉ số thông minh cao vút dọa người, còn chỉ số tình cảm lại thấp quá nên mới khiến người ta sợ hãi, anh vươn tay vỗ vai Thế Huân, chỉ tiếc rèn sắt không thành sắt, nói: "Cậu nên ngang ngược một chút, làm cho gạo nấu thành cơm, cậu giúp việc kia có thể chạy được hay sao?"

Thế Huân vừa rồi còn mơ hồ, lúc này liền tỉnh táo lại, vừa nghe lời nói không đáng tin cậy của Bạch Tiêu, liền cau mày, biết anh ta trước sau gì cũng nói những lời không đứng đắn mà.

Thế Huân đứng dậy, tay vừa muốn lấy áo vét thì mới nhớ đến, áo khoác đã bị Lộc Hàm ngồi lên nên bị anh ném ở phía bên kia.

"Tôi nói cậu nghe, Thế Huân, nghe anh họ của cậu cũng không có gì là không tốt, cậu sao lại khó chịu như vậy? Tích cực chủ động một chút." Bạch Tiêu bị rượu làm cho nhiệt tình, ngồi đằng kia bắt đầu ồn ào.

Thế Huân rất hối hận vì đã cùng anh ta về đây uống rượu, bởi vì đầu anh bây giờ rất đau, một nửa là vì tác dụng chậm của rượu này quả thật quá lớn.

Còn một nửa, anh trông cậy vào Bạch Tiêu, xung quanh có rất nhiều gái đẹp bao vây, nhưng anh ta nửa điểm cũng không nói câu nào hữu ích, thật sự khiến anh mệt mỏi, anh giao cho người quản gia lái xe, mình thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Lộc Hàm cầm chìa khóa nhà Thế Huân xoay quanh, chìa khóa này bỗng nhiên như biến thành củ khoai lang nóng đến độ muốn phỏng tay, cậu muốn trực tiếp ném nó đi, lại sợ Thế Huân biết cậu còn giữ, sẽ tính toán chờ thời cơ gây rối.

Nhưng nếu đối diện để đưa cho Thế Huân, cậu không muốn gặp anh, bỗng nhiên cậu nhanh trí, trực tiếp mở cửa hướng tới phòng Thế Huân, cậu tính đem chìa khóa đặt trên bàn rồi khóa cửa đi ra, như vậy cũng không khiến anh ta hiểu lầm.

Nhưng Lộc Hàm không phát hiện, trong tích tắc cậu đi vào phòng Thế Huân, cửa thang máy đã mở, Thế Huân nhíu mày, vươn tay day day thái dương đang đau nhứt, đi ra.

Lộc Hàm đi vào, vừa đem chìa khóa đặt lên bàn, ViVi liền bu lại, quấn quít lấy chân Lộc Hàm không cho cậu đi, Lộc Hàm nghĩ tới nếu cậu không đến, sẽ không có ai mang ViVi ra ngoài đi dạo, liền cảm thấy đau lòng.

Cậu ngồi xuống sờ sờ đầu ViVi, nhưng nó hình như cảm ứng được gì, liền quay đầu hướng cửa chạy tới, Lộc Hàm nhìn cửa bị đẩy ra, tim lập tức nhảy tới cổ họng.

Cậu mồ hôi chảy ròng ròng, trong lòng thầm rên rỉ: Rốt cuộc cậu đã làm gì vậy? Sao lại nhanh chóng đau thương như thế? Không thể nào trùng hợp như vậy, Thế Huân mới đó đã về rồi!

Ông trời lại không nghe lời cầu nguyện của Lộc Hàm, trong nháy mắt cửa hoàn toàn bị mở ra, chiếu vào mắt cậu đúng là bộ Âu phục màu đen, áo sơ mi trắng của Thế Huân.

Cậu lập tức liền nghĩ đến một cái hố để chui vào, hay là trực tiếp từ ban công nhảy xuống, đáng tiếc nơi này chẳng có khe hở nào, là là tầng 10, căn bản không cho cậu có cơ hội lựa chọn.

Lộc Hàm chỉ có thể kiên trì, hướng đến phía Thế Huân cười haha.

Thế Huân cảm thấy đầu mình từng trận choáng váng, đột nhiên phát hiện trong phòng có một người, liếc thấy Lộc Hàm đang chao đảo chao đảo (anh ấy đang say).

Thế Huân lặng đi một chút, không để ý đến ViVi đang hỗn loạn chạy xung quanh chân mình, tiến về phái trước vài bước, đi tới trước mặt Lộc Hàm, nhìn cậu.

Lộc Hàm rõ ràng cảm nhận được không khí dày đặc mùi rượu, cậu chớp chớp mắt, lại thấy Thế Huân híp đôi mắt đào hoa lại, hô hấp cũng nặng nề, có khả năng anh ta uống nhiều rượu lắm đây.

Cậu cảm thấy ông trời cũng chưa phải hoàn toàn hắc hủi cậu, Thế Huân uống rượu, xem ra hiện tại rất mơ hồ, lúc anh ta tỉnh lại có khi chẳng nhớ là cậu tới. Cậu cười haha, tay chỉ chìa khóa nằm trên bàn, nói: "Tôi đến để đưa chìa khóa, đưa xong rồi, giờ tôi về đây." Nói xong định chuồn đi.

Thế Huân nhìn lướt qua chìa khóa trên bàn, anh không uống say đến mức tinh thần không rõ ràng, chỉ là phản ứng so với bình thường hơi chậm một tí, vừa thấy chìa khóa trên bàn, mọi buồn phiền trong lòng giống như tìm được chổ để trút ra, trong đầu liền bừng lên.

Anh giữ chặt cánh tay của Lộc Hàm, hướng lên trên một chút, hai người chiều cao cách biệt tương đối lớn nên cậu phải kiễng mũi chân mới có thể duy trì thăng bằng.

" Thế Huân, anh muốn làm gì?" Lộc Hàm biết người uống rượu sẽ không thể nào phân biệt phải trái nên khẽ giãy dụa, nhưng làm như vậy căn bản không thể thoát ra được, cũng không thể động đậy được nữa, liền tức giận nhìn người trước mặt.

" Lộc Hàm" Thế Huân giống như thở dài, phun ra hai chữ, cúi đầu nhìn ánh mắt của cậu, ánh mắt anh sắc nhọn, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cậu.

Lộc Hàm vừa thấy thái độ của Thế Huân không giống người say như chết, liền nghĩ đến việc thương lượng, cậu vội vàng hạ giọng, nói: " Thế Huân, thật sự tôi tới là vì chiếc chìa khóa, không phải đến để làm phiền anh!"

Lộc Hàm không nói được những từ ngữ hoa mỹ, nhưng lời này vừa nói ra, Thế Huân liền cảm thấy, trong lòng cậu, anh một chút cũng không hề tồn tại.

Chân mày của anh gắt gao cau lại, nhìn Lộc Hàm, đôi mắt đào hoa lộ ra sự thất vọng nặng nề, chẳng lẽ trong lòng cậu ấy đã vội vã cắt đứt quan hệ cùng với anh?

Thế Huân có chút hoa mắt nhưng anh muốn thấy rõ tình cảm trong mắt của Lộc Hàm, theo bản năng liền tiến về phía trước.

Lộc Hàm chưa bao giờ cảm thấy bị áp lực như vậy, cậu bối rối lùi về sau, cứ như vậy hai người từng bước tiến, từng bước lùi.

Đột nhiên cậu cảm thấy chân mình đụng phải cái gì đó, trong nháy mắt mất đi thăng bằng liền ngả về phía sau, cậu theo bản năng liền nắm lấy vạt áo trước của Thế Huân.

Thế Huân lần này bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp bị cậu kéo về phía trước, cuối cùng trong giây lát, hai tay anh đỡ được hai bên của Lộc Hàm, trụ vững cơ thể của mình.

Nếu lần này không bám vào thì thân thể nhỏ nhắn của cậu mà bị đè lên, chắc chắn sẽ trở thành bánh bao nhân thịt.

Lộc Hàm ngã lên tấm giường cứng rắn ở phía sau, cảm giác thân thể chấn động mạnh, phía sau lưng đau nhức, khi cậu vừa mở hai mắt, liền thấy gương mặt anh tuấn của Thế Huân gần trong gang tấc.

Cậu sợ tới mức liền nín thở, hơi thở cũng không dám thở ra. Thế Huân thở phào, cơ thể chậm rãi hạ xuống dần, hai người ngày càng gần hơn.

Lộc Hàm lúc này hô hấp cũng trở nên cẩn thận hơn, cậu nhìn chằm chằm vào Thế Huân đang gần sát mình, ngay cả ánh mắt cũng không dám chớp.

Thế Huân vẫn như cũ hạ người xuống, khi đôi môi mỏng kề với miệng nhỏ nhắn của Lộc Hàm thì anh ngừng lại, yên lặng nhìn chăm chú vào cậu.

"Rốt cuộc đối với cậu, tôi là gì?" Thế Huân chậm rãi mở miệng, giống như từng chiếc run nhẹ của đôi môi anh đều có như không lướt qua môi cậu.

Lộc Hàm vội vàng cẩn thận căng môi của mình ra, cậu tự an ủi rằng Thế Huân chỉ là uống rượu, sau đến độ đùa giỡn điên khùng thôi!

Cậu khóc không ra nước mắt, sợ nói sai mà kích động đến Thế Huân, có khi sẽ đem cậu giết ngay tại chỗ, sáng hôm sau nếu như tỉnh rượu, cái gì cũng không nhớ rõ, lại trở thành cậu nhân lúc anh say mà quyến rũ, cậu còn muốn sống mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top