Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Care me??? Ahiuhiu. Sao không ai care truyện của tui hết vậy?? Vote đi mà. Ahiuhiu
----------------------*---------------------

Lộc Hàm không quen thuộc với chỗ này, gọi cho Tô Mộ, hẹn gặp ở đại sảnh lầu một, cậu cất điện thoại, trực tiếp đi tới hướng mà chẳng ai nghĩ tới - thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.

Trên đường đi, các vị cấp cao Bạch Cốt Tinh đều nhìn cậu, Lộc Hàm vốn mỉm cười chào hỏi, nhưng lại cảm thấy ánh mắt của mọi người rất kì lạ.

Cuối cùng cậu cười không nổi, đành đi nhanh tới thang máy. Lúc xuống lầu một, thang máy mở, Lộc Hàm đã thấy Tô Mộ, cậu cao hứng khẽ gọi: "Tô Tô!"

Tô Mộ đang đứng chờ đợi ở chỗ thang máy dành cho nhân viên, lại nghe thấy giọng nói ở phía sau truyền tới, cô liền hít một hơi, nhanh chóng quay đầu lại, thấy Lộc Hàm trong thang máy lộng lẫy đi tới, cô trợn mắt há miệng.

Bởi vì tiếng gọi của Lộc Hàm nên những nhân viên trong đại sảnh theo bản năng hướng về phía cậu, vừa thấy cậu từ thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc đi xuống, tất cả mọi người đều dừng lại, vẻ mặt khác nhau.

Lộc Hàm bị tình thế này dọa đến sợ hãi, vội vàng đi tới bên người Tô Mộ, lôi kéo cánh tay của cô, hạ giọng hỏi: "Tô Mộ, như vậy là sao?"

Tô Mộ đột nhiên khôi phục lại tinh thần, kéo Lộc Hàm vào một bên thang máy mới mở ra, nhấn tầng 5, thang máy liền chuyển động, Tô Mộ vỗ vỗ ngực mình, hít vào một hơi, quay người hung dữ nhìn chằm chằm Lộc Hàm.

"Tại sao cậu lại dùng thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc để đi xuống?" Dù đang ở trong thang máy, nhưng cô cũng sợ người khác nghe được, hạ giọng khẽ quát Lộc Hàm.

Lộc Hàm vẻ mặt ngơ ngác thêm phần uất ức, cậu chớp chớp mắt: "Buổi sáng không phải tôi lên bằng nó hay sao? Chẳng lẽ nó không thể dùng để đi xuống?"

Tô Mộ bây giờ mới nhớ lúc sáng đã quên dặn Lộc Hàm một câu, ai ngờ câu quên dặn ấy, có thể mang đến rắc rối lớn như vậy, cô hối hận thở dài, hướng về phía Lộc Hàm giải thích đơn giản.

"Đi lên bằng thang máy này, thật ra không có gì, nhiều lắm là được Boss để ý tới, tương lai có thể một bước lên mây, nhưng Lộc Hàn à! Chưa từng có nhân viên nào đi xuống bằng thang máy này đâu!"

"!" Lộc Hàm không nghĩ đến ngày đầu tiên đi làm mà đã giẫm phải mìn, cậu khẩn trương nắm lấy tay của Tô Mộ, nuốt nước bọt, che dấu nỗi lo lắng của mình.

Nhưng khi mở miệng, sự sợ hãi lại lộ ra ngoài: "Sao... Làm sao bây giờ? Có hậu quả gì không?"

Tô Mộ suy nghĩ, hòa toàn nghiêm túc khi nhìn thấy bộ dạng của Lộc Hàm. Cô hé miệng, Lộc Hàm liền khẩn trương, toàn thân căng thẳng.

"Boss nếu như không đuổi việc cậu, thì sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng chắc chắn sẽ tức giận một phen."

"..." Lộc Hàm thu hồi tay, híp mắt nhìn Tô Mộ rồi liếc một cái, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra: "Tôi còn lo sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng gì nữa cơ."

Tô Mộ liếc cậu, khinh bỉ nói: "Nhưng thật ra tôi quên mất, cậu kiêm luôn chức lặt vặt, nên chắc sẽ không bị đuổi việc."

Vừa dứt lời, cửa thang máy vừa mở, Tô Mộ cẩn thận kéo Lộc Hàn đi ra, khi thấy trong nhà ăn không ai chú ý, họ mới nhẹ nhàng thở ra.

Thật ra trong lòng Lộc Hàm cũng có chút không yên, cậu tuy rằng chỉ là thư ký kiêm việc lặt vặt, nhưng cũng không muốn rước lấy phiền phức, vừa thấy chuyện này không có gì, cuối cùng trong lòng cũng nhẹ hẳn.

Ngay sau đó sự chú ý của Lộc Hàm đã bị bữa tiệc xa hoa hấp dẫn, nhà ăn chiếm một tầng trong năm tầng của tòa nhà, chẳng những có phân biệt đồ ăn Trung Quốc và đồ ăn của phương Tây, còn có một khu rất đặc biệt, rực rỡ muôn màu, hai mắt Lộc Hàm lập tức hiện lên hai trái tim.

" Lộc Thiếu Gia?" Ngay tại lúc Lộc Hàm còn đang định sẽ ăn thật nhiều , phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp, cậu theo bản năng quay lại nhìn.

"Phó... Phó tổng?" Lộc Hàm bất ngờ nói lắp, mà ánh mắt của Tô Mộ đứng ở bên cạnh cậu lại nhìn chằm chằm.

Âu Dương Minh mỉm cười, tuy rằng anh khiến người ta có cảm giác trưởng thành chững chạc, nhưng thật ra anh chưa đến ba mươi tuổi, tuổi đời còn rất trẻ, trong sự thành thục lại mang sự ấm áp của mặt trời, đặc biệt hấp dẫn những thiếu nữ hơn hai mươi tuổi.

Âu Dương Minh là quản lí chuyên môn của trang web, cũng là phó tổng bên bộ phận truyền thông, thái độ của anh luôn lễ phép, ấm áp, không tự cao tự đại, bộ dáng giống như ngôi sao ở châu Âu, trở thành thần tượng trong lòng của nữ nhân viên trong công ty.

"Gọi tôi Âu Dương là được rồi." Âu Dương Minh tháo kính mắt xuống khi nói chuyện, cả người nhanh chóng giảm đi sự cứng nhắc, anh nhìn thấy Lộc Hàm liền cười nhẹ, vô cùng mê hoặc.

Tô Mộ nhìn đến mê người, nuốt nước bọt, Lộc Hàm vừa mừng vừa lo, không nghĩ tới phó giám đốc lại bình dị gần gũi đến vậy.

"Anh... Anh khỏe chứ, phó tổng Âu Dương?"

"Hì hì..." Âu Dương Minh vừa nghe, nhìn không được liền cười khẽ, càng mang vẻ đẹp trai chói lóa của mặt trời, Lộc Hàn tuy bị cười nhưng không thấy xấu hổ, ngược lại còn cười theo.

"Đúng rồi, tôi có thể gọi cậu là Lộc Hàm được không?" Khóe miệng Âu Dương Minh vẫn mỉm cười như cũ, nhìn thấy xung quanh đã có vài nhân viên nhìn tới, anh vươn tay chỉ vào chiếc bàn gần cửa sổ, có ý bảo cậu qua đó.

"Có thể! Đương nhiên là có thể!" Lộc Hàm nói xong liền vội vàng kéo theo Tô Mộ mê trai đi theo Âu Dương Minh bước đi.

Ba người ngồi xuống, Lộc Hàm nhìn thấy Âu Dương Minh gần gũi như vậy, đột nhiên có chút lo lắng.

"Hôm trước cậu hình như gặp phiền toái, có sao không?" Dương Minh cười hỏi, giọng điệu tự nhiên, khiến cho người khác cảm có giác anh và Lộc Hàm quen biết đã lâu, không có một chút xa lạ.

Lộc Hàm chớp chớp ánh mắt, nhớ lại bữa đó, cậu chính là người cùng với phó tổng giám đốc ngồi ở quán cà phê, nhưng sau đó ngay cả câu nói cũng không để lại.

Trong lòng cậu vừa xấu hổ vừa lo lắng, mạnh mẽ đứng lên, giải thích: "Lần trước con mèo của tôi có chút chuyện, cho nên tôi sốt ruột đi về, để anh ở lại đó một mình, thật là có lỗi!"

Lộc Hàm đứng lên khiến chiếc ghế đằng sau phát ra tiếng "két" một tiếng. Vốn những nhân viên ngồi ở xa không hề chú ý tới Âu Dương Minh, nhưng bây giờ, tầm mắt mọi người đều tập trung ở bên này.

Tuy rằng các nhân viên đều đều e ngại Âu Dương Minh nên không dám lớn tiếng bình luận, nhưng mà không thể chịu đựng được khi nhiều người nói! Lộc Hàm ít nhiều cũng nghe được những lời người ta nói.

Phần lớn là: Lộc Hàm thật ra thân phận như thế nào, ngày đầu tiên liền được làm ở văn phòng tổng giám đốc, trở thành trợ lí của tổng giám đốc thần bí, còn cùng với người đẹp trai nhất tập đoàn Ngô Thị Âu Dương có liên quan với nhau, xem ra đút lót không ít.

Lộc Hàm cảm nhận được sự khó chịu trong lòng, nghe thấy những lời bàn tán kia, trong lòng chột dạ, cậu thật sự rất oan uổng mà! Cậu chỉ là người làm việc lặt vặt thôi, vả lại còn chọc giận tổng giám đốc nên đang đợi bị trừng phạt đó!

Cậu theo bản năng cúi đầu nhìn Tô Mộ, chỉ thấy vẻ mặt cô ấy đang tiếc rèn sắt không thành thép, cậu ngượng ngùng chớp mắt, chà chà áo của mình, bối rối ngồi xuống.

Âu Dương Minh bị Lộc Hàm làm cho buồn cười, ánh mắt đều hiện lên tia vui vẻ, không để ý đến cậu đang xấu hổ, cũng không để ý đến ánh mắt chung quanh. Dù sao anh cũng đã quen cảm giác bị mọi người nhìn chăm chú rồi.

Tô Mộ bắt đầu khôi phục lại tinh thần. Cô cảm thấy không khí giữa Âu Dương Minh và Lộc Hàm lúc bây giờ không mấy thích hợp, cô ở chỗ này hoàn toàn giống như bóng đèn trên trần nhà. (ý nói không được chú ý đến)

Cô vội vàng thức thời đứng lên, xung phong nhận công việc đi gọi món ăn, tự cho mình sáng suốt khi để Âu Dươn Minh cùng Lộc Hàm đang mờ ám ở chỗ này.

"Hôm trước cậu để quên bản vẽ trên bàn trong quán cà phê, tôi vẫn muốn tìm cơ hội để đưa lại cho cậu, nhưng để lâu cho tới bây giờ thật ngại quá."

"A! Thì ra là để ở quán cà phê, tôi còn tưởng đã vô tình bỏ nó rồi chứ! Cảm ơn anh!"

Lộc Hàm vừa nghe bản vẽ của mình vẫn còn, vẻ mặt liền cảm kích, nhìn thấy trong mắt Âu Dương Minh ánh lên tia sáng, dù sao thì cái cờ-lê kia nếu mua lại thì tiền cũng không ít đâu!

Bàn trong nhà ăn không lớn, hai người ngồi cách không xa, cho nên có thể nhìn thấy, một đôi mắt có ý cười, một đôi mắt lóe sáng, người ở bên ngoài nhìn vào, xem ra không thể không có gian tình!

Những lời đồn đại dần dần được truyền đi rộng rãi trong nhà ăn, đột nhiên có người hít một hơi mạnh, giọng điệu thật sự mạnh mẽ, ngay sau đó âm thanh của hơi thở dần dần truyền đến.

Vốn là Âu Dương Minh đang nhìn Lộc Hàm, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau của cậu, Lộc Hàm phản ứng chậm chạp, nhưng cũng có thể cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn ở phía sau lưng mình.

Ngay sau đó bóng người hiện ra, hơi thở bá đạo hoàn toàn bao trùm lên cậu. Lộc Hàm không biết tại sao, cảm giác như mình chuẩn bị gặp xui xẻo.

Cậu nhẹ nhàng quay đầu, lọt vào trong tầm mắt là bộ Âu phục màu đen. Tầm mắt lại chậm rãi chuyển lên phía trên, thấy ngay gương mặt lạnh lùng đen như than của Thế Huân, cậu tự nhiên cảm giác như vừa bị bắt gian trên giường.

Cậu ý thức mình phải chạy đi, vội vàng lắc đầu, ý tưởng kinh khủng đó lập tức bị xua tan ngay.

Lộc Hàm thấy hình như tâm tình của Thế Huân không được tốt lắm nên cẩn thận hướng về phía anh mỉm cười, dù sao bây giờ cậu cũng là cấp dưới của anh, quyền sống chết của cậu đều do anh quyết định, cậu nên thức thời mà lấy lòng mới phải.

Thế Huân lạnh lùng cúi đầu nhìn lướt qua Lộc Hàm, trong mắt hiện ra gì đó mà Lộc Hàm nhìn không hiểu, cậu không thể hiểu được, đó chính là sự tức giận khinh thường, Thế Huân ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Minh đang ngồi đối diện cậu.

"Chúng ta phải cùng nhau ăn cơm." Thế Huân mở miệng nói không hề có cảm tình, Lộc Hàm vừa nghe, liền cảm thấy Thế Huân chắc muốn cùng với Âu Dương Minh bàn bạc công việc của công ty nên cậu vội vàng đứng dậy.

Vừa muốn đi thì Thế Huân đã giữ chặt cổ tay của Lộc Hàm, liếc mắt nhìn Âu Dương Minh đang ngồi trên ghế, tuy rằng chỉ là một ánh mắt, nhưng ý đồ thật rõ ràng: ngươi đi đi, để chúng ta ăn cơm.

Âu Dương Minh nhìn Thế Huân, đối với anh thái độ lại ngạo mạn, khóe miệng vẫn mỉm cười như cũ, anh đứng dậy lễ phép, vuốt cằm nhìn về phía Thế Huân, xem như đánh chiêu kêu gọi.

Anh chuyển tầm mắt tới Lộc Hàm, nhẹ nhàng hỏi: " Lộc Hàm, đây là bạn của cậu?"

Lộc Hàm sửng sốt, quay đầu lại, vẻ mặt quái dị nhìn Âu Dương Minh, nhìn thấy anh ta vô cùng thản nhiên, cậu lại nhìn xung quanh.

Lộc Hàm bỗng nhớ ra, Thế Huân mới về nước, hơn nữa cách làm việc của anh với người cấp dưới có chút quá đáng, người biết hình dáng của anh ở công ty rất ít.

Nhưng chính Lộc Hàm cũng không nghĩ tới, ngay cả Âu Dương Minh cũng không biết hình dáng Boss của bọn họ như thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top