Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 : Đi ăn sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lộc Hàm rốt cuộc cũng ngủ không được, đành dứt khoát đứng lên ngồi vào ghế salon, chăm chú cân nhắc nơi kế tiếp mình có thể đi. Suy đi tính lại hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Lộc Hàm quyết định trước hết cứ gọi cho mấy người lúc thường hay quan hệ hay đồng nghiệp thử xem.

Đồng thời còn phải tính sẽ giải thích cái chuyện li kỳ đã xảy ra ở hôn lễ như thế nào, cuối cũng hắn thu hết dũng khí, cố gắng cầm lấy ống nghe điện thoại.

Mà ngay tại thời điểm tay hắn chỉ dừng ở ngay trên bàn phím điện thoại, Lộc Hàm mới phát hiện chính mình căn bản là không có nhớ rõ số điện thoại của ai hết.

Chính xác! Đầu năm nay có bao nhiêu số điện thoại đều là đã lưu hết trong điện thoại di động, ai còn lãng phí tế bào não đi nhớ mấy cái này chứ!

Trừ số điện thoại trong nhà, hắn chỉ có thể nhớ được mỗi số của Trương Suất với Vương Tinh, là bởi vì rất hay dùng đến, bất tri bất giác mới nhớ kỹ.

Lúc này Lộc Hàm hoàn toàn tuyệt vọng, trở mình giở túi tiền, còn lại không tới năm mươi đồng bạc. Làm sao giờ? Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn cửa phòng ngủ: có thể nào thực sự ở lại chỗ này của y? Như vậy tương lai nếu bị người khác biết thì chẳng phải hắn Lộc Hàm thanh danh này có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch?

Đúng là trời thử lòng người mà! Đó là một đời anh danh của ta a!

Đang lúc Lộc Hàm vò đầu bứt tai, chằm chằm nhìn thì cánh cửa phòng ngủ đột nhiên mở. Thế Huân bộ dạng lười nhác tay chống thắt lưng từ bên trong đi ra, nửa thân trên vẫn như cũ xích lõa. Y vừa nhìn Lộc Hàm vừa ngáp một cái nói:

"Ngươi dậy rồi? Sớm như vậy?"

"Ngươi chẳng phải cũng đã dậy rồi đây a?"

"Ta bình thường đều ngủ thẳng đến xế chiều mới dậy.", Thế Huân ngồi vào bên cạnh Lộc Hàm.

"Làm gì? Giả bộ quỷ hút máu hả? Ngươi thật là Vi Nhất Huân*?"

"Ế? Ngươi làm thế nào biết biệt danh của ta vậy?"

Lộc Hàm xoay mặt sang một bên, nghĩ thầm: còn hỏi nữa? Nếu ngươi không dậy muộn thì sao người ta lại đặt biệt danh này cho ngươi!

"Bởi vì quán bar đều mở cửa kinh doanh đến ba, bốn giờ sáng, cho nên ta không thể dậy sớm được."

"Ôi?" Lộc Hàm chợt nhớ tới buổi tối hôm qua tại nhà tắm công cộng có nghe Thế Huân nói qua, "Hôm qua ngươi theo cái gì Uy Tử không phải nói còn muốn đi qua quán bar sao? Sao không thấy đi nữa?"

"Này không phải vì ngươi tới nhà của ta sao?"

"Thế nào? Ngươi sợ ta thừa dịp ngươi không có nhà sẽ mang đồ điện nhà ngươi chuồn luôn hả?"

"Kháo! Nhìn tiền đồ của ngươi về khoản này, muốn mang chắc chắn cũng phải mang két sắt trong thư phòng a!"

"Ha ha! Bị ta biết ngươi để két sắt ở chỗ nào rồi đi?" Lộc Hàm cũng không hiểu mình trúng cái gì tà, nói đến đây lại dương dương đắc ý đứng lên.

Thế Huân ngốc Thế mà nhìn hắn một hồi, "... Bị ngươi đánh bại rồi. Ngươi thật đúng là không phải chỉ ngây thơ bình thường nha."

Lộc Hàm thu lại khuôn mặt tươi cười, giơ hai chân lên, lui vào trong ghế salon, thay một vẻ mặt thật đau đớn đáng thương, "Ân... Ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi."

"Chuyện gì?" Thế Huân căn bản là không thấy Lộc Hàm, vớ lấy cái điều khiển mở TV lên.

"Ta có thể hay không... ở lại nhà ngươi thêm vài ngày?"

"À! Không thành vấn đề."

"A? Như vậy được sao? Ngươi sẽ không bất tiện chứ?"

"Có cái gì mà bất tiện? Hơn nữa việc ngươi không có chỗ để ở cũng có quan hệ với ta, yên tâm đi, ta sẽ chịu trách nhiệm."

"Khụ..." Lộc Hàm ho khan một tiếng, lời này sao nghe thấy không được tự nhiên à?

Thế Huân quay đầu, thấy Lộc Hàm đang ngồi ôm đầu gối, "Ngươi lại giả bộ đáng thương hả?"

"Hửm? Không có a!"

"Ngươi không cần phải cố giả bộ đáng thương đâu."

"Miệng ngươi có thể bớt độc địa không hả?"

Thế Huân đột nhiên nheo lại hai tròng mắt, sau đó dùng ánh mắt chiếu tia X quét hai lần trên người Lộc Hàm (theo ta biết, tia X là nó dư sức xuyên qua quần áo được á~ *nham nhở*), "Ân... Ngươi chỉ mặc mỗi một bộ quần áo này thôi hả?"

"Đúng vậy a, đây là quần áo ta mượn của bằng hữu đấy."

"Dù sao hôm nay cũng không có việc gì, lát nữa ta mang ngươi đi mua vài bộ quần áo."

"A? Để làm gì?"

"Cái gì để làm gì? Ngươi nói chung chẳng phải không có quần áo để thay sao? Của ta ngươi lại mặc không vừa, quá lớn."

"Này... Không tốt đi? Ta không mang tiền."

"Biết. Ta mua cho ngươi."

"Như vậy sao được?! Ta với ngươi không thân cũng chẳng quen a!"

"Kia... Coi như ta cho ngươi vay tiền mua, được chưa? Sau này nếu ngươi nguyện ý thì mang tiền trả lại cho ta."

"Cái gì mà 'nguyện ý'?! Nhất định ta sẽ mang trả!"

Hai người ra ngoài vào khoảng mười giờ. Đầu tiên Thế Huân mang Lộc Hàm ra tiệm cháo ăn. Lúc này Ngô Thế Huân mới phát hiện, Lộc Hàm nhìn nhỏ gầy, nhưng so với y còn ăn được nhiều hơn. Y đã sớm ăn xong rồi, trước mắt xem thấy có mỗi cái đầu tóc tai bù xù bờm xờm đang liều mạng chùi vụn khoai tây với rau trộn trên mép.

"Ngươi vừa gầy lại vừa lùn mà sao ăn được nhiều thế?"

"Ngươi nói ai lùn? Ta cũng cao một thước bảy bảy nha! Đấy chẳng qua là vì ngươi vừa cao lại vừa béo!"

"Ai béo cơ? Buổi sáng ngươi không thấy ta có tám múi cơ bụng đấy hả?!"

Bồi bàn đã bắt đầu lườm nguýt qua bên này rồi. Lộc Hàm ném chiếc đũa, "Tính tiền a!"

Người bán hàng ngay lập tức có mặt, bình thường người có kêu cả trăm tiếng cũng nhất định không nghe được, nhưng vừa nghe thấy tính tiền, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Lộc Hàm, "Ngài khỏe, tiên sinh, năm mươi sáu đồng."

Lông mi Lộc Hàm run rấy, chân hắn hận không thể đào ngay một cái lỗ mà tự chôn mình xuống.

Thế Huân nhìn biểu cảm trên mặt Lộc Hàm, cố gắng nén cười rồi móc ra một trăm đồng đặt ở trên bàn.

"Tiên sinh có sáu đồng tiền lẻ không a?"

"Không có." Thế Huân chắc như đinh đóng cột.

Người bán hàng đúng là đui mù rồi mới lại quay sang Lộc Hàm, "Tiên sinh ngài có không a? Chúng ta hôm nay thiếu tiền lẻ."

Lộc Hàm tức khắc trong lòng bắt đầu chửi rủa: mẹ kiếp! Còn chê ta chưa đủ bẽ mặt có phải hay không?! Các ngươi không có tiền lẻ thì liên quan gì đến lão tử?!

Nhưng Lộc Hàm lại đưa tay móc ra từ trong quần toàn bộ tài sản mình có lúc đó, cầm sáu đồng tiền đưa cho người bán hàng. Người bán hàng cầm tiền đi. Thế Huân nói: "Ai? Ngươi còn có hơn bốn mươi đồng."

Lộc Hàm cảm giác được sau cổ bắt đầu từng đợt kéo căng, "Không được sao?!"

Thế Huân cười một chút, rồi từ đâu móc ra một bao tiền, lấy ra mười tờ nhân dân tệ đáng yêu nhất xinh đẹp nhất thế giới để xuống trước mặt Lộc Hàm, "Ngươi cứ cầm trước đi."

Lộc Hàm hóa đá tại chỗ.

"Mau cầm lấy a! Một Đại lão gia thế nào có thể không có tiền trong người a?"

Lộc Hàm vẫn không nhúc nhích, từ trong hàm răng cố phun ra một câu, "Ngươi sẽ không có thể mua cả xe cho ta đấy chứ?"

Đang nói, người bán hàng cầm tiền lẻ đã trở về, nàng liếc mắt một cái thấy trên bàn thì một mảnh phấn hồng, sau đó yên lặng nhìn thoáng qua trên mặt Lộc Hàm, mới quay đầu nói với Thế Huân: "Tiên sinh, tiền lẻ thối lại của ngài."

Lộc Hàm một tay ôm hết tiền trên bàn, cũng không quay đầu lại mà chạy ra khỏi cửa tiệm. Thế Huân chầm chậm từ từ mà từ phía sau đi tới, lúc y tra chìa khóa mở cửa xe, Lộc Hàm rõ ràng vẫn nhìn thấy sau cửa sổ thủy tinh có một đôi mắt còn đang hướng bọn họ săm soi.

Lộc Hàm đi theo Thế Huân đi dạo một chút đến trưa, ngoài kết quả là Lộc Hàm bị cưỡng bách mua tám chín bộ quần áo mà mình bình thường còn không dám hy vọng xa vời ra, mà Thế Huân còn mua nhiều hơn cả hắn.

Lúc lên xe, Lộc Hàm đem mấy tờ hóa đơn mua sắm cộng lại tính toán, sau đó nói: "Cái kia... Hơn nữa buổi sáng ngươi còn cho ta một ngàn đồng, tương lai ta có thể trả tiền cho ngươi theo kỳ được không?"

"Ngươi dự định chia ra bao nhiêu kỳ a?"

"Ba mươi sáu kỳ thế nào?"

"Ba năm?!"

"Đúng vậy a! Ta một tháng lương được mấy ngàn đồng tiền hả?! Như hôm nay một tháng mua hai ba cái, ta phải đi ăn không khí luôn rồi!"

Thế Huân cười cười, "Tùy ngươi, chỗ đó có phân ra trả ba mươi năm cũng không sao cả. Chủ yếu là vừa rồi lúc mua, ta xem ngươi cũng không có phản đối mà."

"Còn không có phản đối sao?! Ta vừa thử, ngươi đã trả tiền rồi!"

"Ta xem ngươi cũng rất thích mấy bộ quần áo đó mà."

"Thích là một chuyện, mua hay không lại là chuyện khác, chuyện thường thức thế mà ngươi cũng không biết a?"

"Ai da? Mấy chuyện tính toán chi li đó chỉ mấy cô gái có chồng mới tính thôi a."

"Phi! Ta xem ngươi chính là thừa tiền đem đốt á!"

"Được rồi, mua cũng đã mua rồi. Ngươi nếu ngại nó mắc quá thì cho ta, coi như là ta mua đi."

"Thế thì khỏi cần, ta sẽ đem tiền trả lại cho ngươi sau."

Thế Huân xem thời gian, "Tùy ngươi thôi. Ta đói bụng, chúng ta đi ăn cơm."

"Được, ta cũng đói bụng."

"Ăn cái gì?"

"Gì cũng được."

Thế Huân chăm chú suy nghĩ một lát, "Đến chỗ nào đơn giản một chút! Đi Cốt Đầu quán đi."

Cái này gọi là đơn giản chút sao? Lộc Hàm hoàn toàn phục sát đất người nam nhân này rùi~.

Edit: (*) "Vi Nhất Huân" là một nhân vật trong bộ truyện kiếm hiệp Ỷ Thiên Đồ Long kí của nhà văn Kim Dung. Ông là một trong Tứ đại pháp vương của Minh Giáo. Ông là người vô cùng cổ quái và quái dị. Trước khi Trương Vô Kị lên làm giáo chủ Minh Giáo thì Vi Nhất Huân do bị tẩu hỏa nhập ma khi luyện công, do đó khi khai triển nội công đều phải hút máu người sống, nếu không thì sẽ bị lạnh cóng toàn thân và chết (nên hình ảnh của Vi Nhất Huân luôn gắn liền với "Con dơi hút máu người"). Sau này nhờ Trương Vô Kị dùng Cửu Dương Thần Công chữa trị, nên Vi Nhất Huân không còn phải hút máu người sau khi vận nội công nữa, Vi Nhất Huân đã trở thành một trợ thủ đắc lực cho Trương Vô Kị. Nhờ tài khinh công thuộc hàng đệ nhất thiên hạ của mình mà nhiều phen Vi Nhất Huân đã giải cứu bọn Trương Vô Kị khỏi những lúc nguy nan.

-> Anh Hàm đã ví von chồng mình với bác này =]] Có vẻ anh rất

thích xem phim võ thuật =]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top