Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mở đầu: Xin lỗi khiến anh phải thất vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Seulgi" Hai chữ đơn giản, vậy mà Park Jimin giống như là dùng hết hơi sức. "Em đã trở lại!" Giọng hắn run run nói.


Cô gái được gọi là Seulgi miễn cưỡng mà quay mặt lại. Nhìn vào con mắt cô, cơ thể Park Jimin thực sự là run lê từng tầng.


"Tiên sinh, anh nhận nhầm người rồi!" Cô khẽ mỉm cười, "Tôi tên là Andy!"


Andy? Jimin khẽ cau mày, vừa đúng lúc này, tiếng gọi chói tai trong đám người cảu tên quản lý kia vang lên lần nữa: "Andy! Andy!"


Thì ra là Andy-ngôi sao châu Á.


"Anh sẽ không nhận lầm, em là Seulgi, là Seulgi của anh!" Hắn nói giống như nóng lòng chứng minh cái gì, lật cánh tay của cô lên xem, nhưng...... Không có gì cả, chỗ này đã từng lưu lại vết sẹo bây giờ đã biến mất, cánh tay cô nhẵn bóng, mịn màng, thật giống như da trẻ con vậy. Hi vọng mất đi, hắn không cam lòng mà lắc đầu, ngược lại càng ôm cô chặt hơn. "Em là Seulgi, em không lừa được anh đâu, em là Seulgi của anh." Gắt gao mà ôm cô vào trong ngực! "Seulgi!" Hắn tham luyến mà thấp giọng kêu.


Andy cau mày "Nhưng Kang Seulgi đã sớm chết rồi!" Lạnh lùng đẩy Park Jimin ra, cô lui về phía sau mấy bước. "Chỗ này là sân bay, kính xin Park tổng tự trọng." Cô nói giống như là sợ người ta phát hiện cô vào hắn có quan hệ mà đảo mắt nhìn xung quanh.


Cả người Jimin đông cứng, nhìn cô gái trước mắt, nhất định là cô ấy, khuôn mặt giống nhau, giọng nói giống nhau, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng giống nhau, nhưng mà...... trong ánh mắt của cô, tìm không được nửa điểm quyến luyến cùng lệ thuộc nào, ngược lại tràn đầy chán ghét cùng xa lạ.


"Seulgi, ta là Chimchim, là Chimchim(*) của em......" Park Jimin run run, cố gắng nắm, bắt đôi tay nhỏ bé của cô. "Tại sao em bây giờ mới trở về. Em biết không, anh tìm em, tìm rất cực khổ." Bốn năm rồi, cô không chút tin tức, hắn sống không bằng chết......


(*) Chimchim là tên biệt danh của Jimin, là cách gọi thân thiết.


Đối với lời nói của hắn, Andy vẫn im lặng, giống như nghe chuyện cười châm biếm, nhìn hắn như đang nhìn một trò vui. "Diễn thật giỏi!" Cô cười lạnh một tiếng, đeo lại chiếc kính râm lên mắt, phủi phủi chỗ quần áo vừa bị hắn ôm vào.


Diễn? "Seulgi......"


"An!" Một giọng nam dễ nghe bay tới cắt đứt lời của hắn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn sang, nhìn người đàn ông đang đi về phía bọn họ, mà cô gái nhỏ mới vừa còn lạnh như băng sương lập tức cười tươi như hoa nhìn về phía anh ta, để yên cho người đàn ông đó ôm cô vào trong ngực!


"Seulgi, anh ta là ai?" Park Jimin hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông này, anh ta sao có thể ôm Ngưng nhi của hắn.


"Anh ấy?" Andy cười khẽ. "Không phải anh vẫn muốn biết, cái thai tôi phá năm mười sáu tuổi là của ai sao, hôm nay tôi cho anh đáp án, chính là của anh ấy!" Cô mỉm cười ôm người đàn ông bên cạnh, dịu dàng tựa đầu lên vai của anh ta.


Tim Jimin hung hăng đau nhức, "Không, điều này không thể nào......"


"Chúng ta đi thôi, tất cả mọi người đều đang chờ chúng ta đấy!" Người đàn ông dịu dàng ôm sát cô, giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến mức hắn hầu như không thể nghe được, nhưng Seulgi lại gật gật đầu, nở nụ cười đẹp như hoa.


Jimin ngơ ngẩn. "Seulgi, tai của em...... Em có thể nghe?" Hắn còn chưa kịp mừng rỡ, đã bị cô câu nói lạnh lùng của cô chọc đến bi thương.


"Thế nào? Tôi có thể nghe, anh rất thất vọng?" Cô nhướng mày hỏi.


"Anh, không có......"


"Anh trai!" Cô ngọt ngào kêu, lần đầu tiên cười với hắn. "Chín năm trước tôi không có chết, anh đã cảm thấy thất vọng, xin lỗi! Lần này, lại để cho anh thất vọng tiếp......"


Anh trai? Park gắt gao đè lại vị trí trái tim, đau đến nói không ra lời. Chuyện hắn lo lắng nhất quả thật vẫn là đã xảy ra. Cô xin lỗi hắn vì cô không chết? Seulgi sao em có thể nói em còn sống, anh sẽ thất vọng chứ, em có biết hay không, anh nguyện dùng tất cả của mình, đổi lấy em bình an, nhưng mà...... Tất cả điều này có phải cũng quá muộn không, nếu như ngày đó, năm đó, anh biết trân trọng, vậy có thể đừng mất em không......  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top