Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4

  Ngày hôm sau, hơn mười giờ sáng Tiffany mới vươn vai tỉnh giấc. Cô kéo rèm cửa sổ, ánh nắng chói chang đâm vào mắt cô, ừm, thời tiết đẹp.

Cô ra khỏi phòng, đương nhiên là cả Jessica và Yuri đều đã đi làm rồi. Jessica để lại một mẩu giấy cho cô trên bàn cơm, chặn trên mẩu giấy là một chiếc chìa khóa, "Tự lực cánh sinh nhé! Tối em lại về với bà chị."

Tiffany cười khẽ, cầm lấy chìa khóa đút vào ví. Sau khi rửa mặt, cô thay một chiếc váy thu bằng chất liệu dạ có màu xanh bộ đội, bên trong thì mặc quần legging dài màu đen. Cô đội một chiếc mũ nồi màu xanh bộ đội, môi tô phớt lớp son màu hồng nhạt. Cô thầm nhủ: trông được ghê đó chứ, tâm trạng cô cũng đang rất tốt.

Tiffany luôn không quá chú trọng việc ăn mặc, nhưng những lúc tâm trạng tốt thì cô sẽ ăn diện cho mình, hưởng thụ thời gian thư giãn cá nhân.

Đi xuống lầu, hít thở bầu không khí khô ráo đặc trưng của Seoul, không hiểu sao cô bỗng có một loại cảm giác như hoài niệm. Cô đưa tay che trán, híp mắt nhìn lên bầu trời sáng lạn, trong lòng bỗng hiện lên một tia buồn thương nhàn nhạt. Một lát sau, cô ra sức lắc lắc đầu, bước những bước dài ra khỏi khu nhà.

Chọn một tiệm ăn trông có vẻ đã rất lâu năm để ăn bữa sáng cộng bữa trưa, sau đó, Tiffany hòa vào dòng người, cô đi bộ thêm khoảng hơn mười phút, cuối cùng dừng lại trước tấm biển của trạm dừng xe bus.

Đông người thật... Cô nhìm đám đông ồn ào, hối hả, hầu hết họ mang theo vẻ mặt không chút biểu cảm, có người mất kiên nhẫn chờ xe bus, có người mải nghịch di động đến quên hết xung quanh, khó lắm mới thấy một nhóm bạn cùng đứng đợi xe thì cả nhóm ai ai cũng ngó nghiêng xem xe tới chưa. Cuộc sống chốn đô thị luôn lạnh lùng, đô thị nào cũng vậy. Mãi nghiên cứu biểu cảm và cử chỉ của một nhóm người đi trên đường nên Tiffany chìm dần trong những suy tư riêng của mình mà không hay biết.

Không biết đã qua bao lâu, bên tai cô chợt vang lên hai tiếng còi xe, cô bỗng giật mình tỉnh lại. Theo bản năng, cô nhìn về phía có âm thanh phát ra, trước mặt cô là một chiếc xe thể thao bóng lóa cả mắt đang từ từ hạ kính xuống, "Đi đâu thế?" Taeyeon tháo kính râm ra, hỏi.

Ở một nơi đông người tụ tập như trạm dừng xe bus đột nhiên đậu một chiếc Hummer khỏe khoắn thì sao có thể không gây sự chú ý của người khác? Tiffany nhìn xung quanh, sau khi xác định cậu thật đang nói chuyện với cô, mới không thể không cười đáp: "Đi thăm quan." Cậu nhận ra cô bằng cách nào? Thậm chí cô đã thay cả kính mắt. Tiffany ủ ê.

Cô bé trong trang phục học sinh đứng sau cô mắt sắc thấy được gương mặt của người trong xe, trong chớp mắt, cô bé bắt đầu mơ mộng, hưng phấn rì rầm với đứa bạn bên cạnh.

"Lên xe đi, Tae đưa em." Taeyeon đề nghị.

"Không cần đâu, em đi xe bus được rồi." Tiffany nhanh nhảu từ chối.

"Tae không cho rằng vào tầm giờ này chen lên xe bus ở Seoul là một ý kiến hay, lên xe đi, dù sao Tae cũng xong việc rồi."

Cảm nhận một cách sâu sắc rằng: càng lúc càng có nhiều người nhìn mình, Tiffany không biết phải chối khéo cậu như thế nào.

"Mau lên, Tae cản đường xe bus rồi." Tuy nói thì nói vậy nhưng Taeyeon cũng không có ý lái xe đi.

Người này có lẽ không biết sự khác nhau giữa từ chối thật và từ chối giả vờ. Tiffany không muốn đôi co với cậu trước mắt bao nhiêu người, đành phải mở cửa xe, lên xe.

"Cẩn thận kẻo cụng đầu."

"Cám ơn."

Cửa vừa đóng lại, chiếc xe màu xanh bộ đội lập tức gầm rú lướt đi.

"Đáng ghét, vì sao không phải là tôi chứ!" Một cô gái trẻ đang vội đi gặp khách hàng không khỏi thốt ra lời trong đáy lòng.

Trong xe đang phát một bản nhạc du dương, hai người im lặng trong chốc lát, Tiffany ho khẽ một tiếng, mở lời: "Thật khéo."

"Tae có chút việc ở gần đây." Taeyeon giải thích một cách đơn giản.

"À." Tiffany gật gật đầu, không biết nên nói gì tiếp.

"Em muốn đi đâu nào?"

"Địa điểm tham quan gần đây nhất ở đâu?"

Taeyeon nghiêng đầu thoáng nhìn cô, "Tae nói rồi, Tae có rảnh."

Có rảnh cũng không liên quan gì đến cô nha. "Em không có kế hoạch gì cả, định đi chơi dọc theo tuyến xe bus."

"Thật không đó?" Taeyeon nhíu mày.

"..." Tiffany quệt quệt trán một cách bất đắc dĩ, "Em muốn đi cung điện Gyeongbok"

Taeyeon cười khẽ hai tiếng, đến chỗ đèn xanh đèn đỏ thì vòng xe.

Tiffany mấp máy môi mấy lần định nói gì đó lại thôi.

"Rất ít người khi đến Seoul chọn điểm tới đầu tiên là Gyeongbok"

"À thì em chỉ nghĩ là chỗ ấy có thể vắng người hơn chỗ khác mà thôi."

Hai người lại im lặng một hồi, "Hôm nay em thật xinh đẹp." Giọng nói trầm ấm của Taeyeon vang lên trong không gian chật hẹp, Tiffany cảm thấy trái tim mình như chiếc chuông lớn đang rung lên.

"Cám ơn." Cô đành cười một cách lịch sự.

"Suýt nữa là Tae không nhận ra em rồi."

Điều đó đúng là điều mà cô lấy làm lạ.

"Tae còn cho là em không thích ăn diện."

"Không có người phụ nữ nào là không thích đẹp." Cảnh đẹp ý vui thật tốt biết bao.

"Phải không?" Taeyeon cười mỉm.

"Em chỉ góp ý thôi nhé, cô Kim vẫn nên ít đi khen người phụ nữ khác mà ca ngợi bạn gái nhiều hơn của mình thì có lẽ tốt hơn đấy."

"Taeyeon." Cậu sửa lại, sau đó cậu tỏ ra hào hứng, hỏi: "Tại sao? Khi thấy một cô gái xinh đẹp, khen ngợi cô ấy một cách thật thà là sai ư?"

"Cũng như cảm giác của Tae khi bạn gái Tae khen người khác đẹp trước mặt Tae thôi."

"À, có sao?"

Tiffany bật cười, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đùa thôi mà, kỳ thật Tae rất ít khen phụ nữ xinh đẹp." Ngắm khóe môi cô cong lên nụ cười, trong mắt Taeyeon thoáng hiện ra một tia sáng không tên.

Tiffany ho khẽ một tiếng, quả nhiên cô vẫn không hợp nói chuyện với một người giỏi giao tiếp cỡ vậy.

Đến cửa Tây của Cung điện Gyeongbok, Tiffany ngước nhìn lên chiếc cổng chào bắt mắt, cô tháo dây an toàn ra, "Rất cám ơn Tae." Cô nhìn cậu vẻ cảm kích.

"Ở đây đợi Tae một lát, Tae đi đậu xe." Taeyeon đặt tay lên tay lái nói.

"Hả?" Tiffany tròn mắt.

"Cũng lâu Tae chưa vào đây rồi, vừa khéo nay rảnh rỗi."

Vẻ mặt của Tiffany trông rất ngốc, cô gật đầu một cách bị động và xuống xe.

"Đứng vào chỗ râm ý, tuy bây giờ là mùa thu nhưng mặt trời vẫn rất gắt." Taeyeon dặn dò một câu rồi cua xe rời đi.

Hai hàng mày của Tiffany nhíu chặt, cô cứ đứng ở đó mà phân vân: đợi hay không đợi.

"Đi thôi." Bên người vang lên giọng trầm thay cô ra quyết định.

"À, được." Chút không tình nguyện giấu trong lời nói khẽ khàng.

Đến gần cổng chào lớn, Tiffany ngẩng đầu trông lên.

"Có muốn chụp ảnh không?" Taeyeon hỏi.

Tiffany lắc đầu, "Chỗ này trông mới quá." Không có cảm giác mà cô muốn.

Taeyeon chớp cặp mi dài, cậu nhìn cô một cái, "Vậy đi nào. Tae nghĩ Tae có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho em đó. Hồi Tae còn nhỏ, cung điện Gyeongbok như nhà Tae á."

Hai người bước trên con đường dài thẳng tắp đi về phía trước. Cậu giới thiệu với cô về vị trí các điểm thăm quan trong khuôn viên Gyeongbok, thỉnh thoảng cậu lại rỉ tai cô vài mẩu tin vỉa hè. Ban đầu Tiffany còn thấy cậu phiền nhiễu, nhưng đến cuối cùng, cô lại nghe rất hăng say.

Hai người bước đến gần điện Gangnyeongjeon, bầu không khí thoáng đãng như ùa đến, Tiffany ngoái đầu nhìn bốn phía, quanh khu này dường như không xây thêm kiến trúc nào khác. Cô lại ngẩng đầu trông lên tế đàn, vẻ mặt cô thoáng trở nên đăm chiêu.

"Đây là chiếc lư hoàng đế dùng để tế."

"Ừ, em biết..." Tiffany gật đầu, cô vừa dạo quanh đây vừa ngẫm nghĩ. Có lúc cô bỗng đưa tay sờ sờ chiếc ghế đá, hay đôi khi cô đếm bước chân để tính xem chiều dài của một tảng đá nào đó là bao nhiêu, trông cô cực kỳ thích thú.

Taeyeon khoanh tay trước ngực, không phát biểu ý kiến gì về hành vi hơi kỳ quặc của cô.

Tiffany đi vòng quanh tế đàn một vòng sau đó cô bước chậm lên thềm đá, cô lẩm bẩm một mình, "Nhịp điệu khi bước trên kiểu bậc thang này quả nhiên rất tuyệt." Cô bước lên nơi trung tâm của tế đàn, híp mắt lại rồi nhìn ra bốn hướng, cô như phần nào hiểu được tâm trạng của một hoàng đế: đứng nơi cao nhất, vạn người ngước nhìn.

"Giỏi quá..." Không ai biết Tiffany khen người nào, cô đứng thẳng người ở nơi đó mà hồn cô thì không biết đã bay đến chốn nào rồi.

Tiffany nhướng mày vẻ hứng thú. Cậu cũng đi lên tế đàn, đứng cạnh cô, che nắng cho cô. Cậu đưa mắt nhìn xuống khuôn mặt cô, khi này cô đang đắm chìm trong những suy nghĩ riêng của mình.

Không biết đã qua bao nhiêu lâu rồi mà Tiffany vẫn chưa hồi hồn, cậu thử gọi cô, "Tiffany, chúng ta đi chỗ khác xem nha?"

"Ừm." Tiffany cứ như đang bị ma nhập vậy, cô gật đầu lấy lệ rồi theo cậu đi xuống, cô suýt giẫm hụt bậc thang.

"Cẩn thận." Taeyeon đỡ cô, sau đó dắt tay cô một cách tự nhiên, "Đừng để ngã chứ."

Tuy bị giật mình nhưng vì không muốn làm đứt mạch liên tưởng nên Tiffany chỉ chau mày, cố nối lại dòng suy nghĩ vừa rồi. Cô hoàn toàn không phát hiện ra bàn tay mình hiện đang đặt ở chỗ nào.

Cứ như thế, Taeyeon kéo Tiffany đi đến Geagok, "Ở trong này chắc chắn sẽ có thứ khiến em thấy hứng thú."

Tiffany ngẩng đầu một cách bị động, "Geagok? A, nơi thờ cúng các vị thần, trong này còn có cổ vật nè." Hứng thú của cô được khơi dậy, cô bước nhanh vào trong mà không hề nhận ra rằng: có một người cũng bị cô lôi vào theo.

Thú vị quá! Ở sau lưng cô, Tiffany phô hàm răng trắng.

Đến tận khi họ vòng ra khỏi cửa Nam, Tiffany mới chấm dứt trạng thái thất thần của cô. Cô nhìn trời, nhìn đất, sau đó ánh mắt cô rơi vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ. Cô không rõ sao lại xuất hiện tình huống kỳ quái này. Cuối cùng, cô nhìn sang Taeyeon với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Taeyeon nhún nhún vai vẻ vô tội, "Có lẽ là em sợ Tae rời xa."

Nghe vậy Tiffany lập tức rụt tay lại như thể bị điện giật, "Xin, xin lỗi." Cô lắp bắp xin lỗi, đúng là lúc mơ mơ màng màng màng thì không thể nói chính xác mình đã gây ra chuyện gì.

Taeyeon xém nhịn cười đến nội thương, "Không vấn đề gì." Cậu lấy ngón cái búng búng ngón trỏ, "Dù sao Tae cũng đâu có chịu thiệt."

Tiffany chợt đỏ bừng mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top