Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Em phải làm vợ tôi!!!! [Chap 24]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 24

_ Trời sắp mưa rồi mẹ ơi!

_ Mau vào nhà đi con, gió lạnh buổi tối có hại cho sức khỏe lắm đấy.

Hai bàn tay bà nhẹ giơ ra nhấc bổng đứa con gái bé bỏng nhưng vô cùng hiếu động của mình, rồi nhanh chóng đóng cánh cửa lại sau lưng. Người cha già thì ngồi thư giãn trên chiếc ghế tại phòng khách , với li cà phê trên tay hớp từng hớp một, tay còn lại đang ôm lấy đứa bé nhỏ hơn trong lòng, miệng ngân nga một bài hát nhẹ nhàng cùng với chất giọng trầm ấm của ông. Và tất nhiên cô bé con chẳng thể nào giữ nổi hai mí mắt nặng trĩu, rúc hẳn cả thân người nhỏ nhắn vào lòng ông mà ngủ ngon lành. Bà mẹ bế đứa con gái trong tay quay trở lại phòng khách, ngay lập tức cô bé nghịch ngợm thoát ra khỏi vòng tay của bà và chạy về phía đứa em gái đang ngủ của mình, níu lấy cánh tay ông với vẻ giận dỗi.

_ Sica cũng muốn được ba bồng như vậy cơ.

_ Ngoan nào, con lớn rồi phải biết nhường em chứ. Con không thấy em bé đang ngủ sao? Em bé mà khóc liệu con có dỗ em nín được không nào?

_ Sica rất giỏi, Sica sẽ dỗ em bé cho ba xem nha.

Ông mỉm cười trước câu nói ngây thơ của cô bé, đặt li cà phê xuống mặt bàn ngay cạnh, ông đưa tay xoa nhẹ đầu cô con gái nghịch ngợm.

_ Ba biết là Sica rất giỏi, nhưng Sica lớn hơn em bé, Sica phải biết chăm sóc không được bắt nạt em đâu đấy.

_ Sica là một người chị ngoan mà, không đời nào bắt nạt em bé đâu, Sica sẽ không dành chỗ của em bé nữa đâu.

_ Con gái ngoan..

Cơn gió mạnh chợt hất tung tấm rèm nơi cửa sổ, cơn mưa bên ngoài càng ngày càng lớn hơn. Tiếp sau đó là những tiếng gõ cửa dồn dập, người mẹ liền bước ra nhìn qua cái lỗ nhỏ trên cửa xem sao. Không hiểu đã muộn thế này, trời lại đang mưa to, ai lại tìm đến đây có việc gì chứ? Gương mặt người mẹ nhanh chóng biến sắc, vẻ hoảng hốt và lo lắng hiện rõ trên đó.

_ Hắn ta lại đến, còn mang theo rất nhiều người nữa, làm sao đây ông?

_ Đến vào giờ này chắc không có ý định tốt đẹp gì đâu, tôi đã đoán trước hắn ta sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu.

_ Liệu... liệu hắn ta có định hại đến hai đứa con của chúng ta không?

_ Cũng có thể lắm, hắn ta đã từng nhắc đến chúng nhiều lần. Bà mau ra kia giữ chân bọn chúng, những việc trong này tôi sẽ tính toán.

Lúc bà vợ vừa quay đi, ông liền mở cánh cửa kho dưới sàn và chỉ cho cô con gái ngồi dưới đó, đặt và tay cô em bé vẫn còn đang ngủ.

_ Sica ngoan, trông em dùm ba, đừng ra ngoài khi chưa được phép nghe không?

_ Sica sợ tối lắm, Sica muốn ở cùng với ba cơ.

_ Nghe lời ba nào, bọn người xấu ngoài kia muốn hại em bé, Sica đã hứa với ba là sẽ chăm sóc thật tốt cho em bé cơ mà. Nếu thất hứa thì Sica là cô bé hư lắm biết không?

_ Sica biết, Sica không phải là cô bé hư, Sica sẽ trông em bé thật tốt cho ba xem.

_ Đúng rồi, thế mới là con gái ngoan của ba. Nhớ ngồi yên, đừng ra ngoài dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đó.

..................

Giật mình tỉnh lại sau giấc mơ kì lạ đó, đây là lần đầu tiên cô mơ thấy nó nhưng không hiểu sao cảm giác sợ hãi tưởng như chính bản thân mình đã trải qua nó vẫn còn. Toàn thân nặng trĩu và mệt mỏi vô cùng, đưa tay quệt đi những giọt mồ hôi còn vương trên trán, hít thở đều đăn để cho nhịp tim bình thường trở lại. Bấy giờ cô mới nhận ra mình đang ở trên một chiếc giường màu trắng và bên cạnh còn một người nữa, hình như cô ấy vẫn đang ngủ, trong vô thức bàn tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay còn lại của cô. Mím chặt môi, đưa tay vén những sợi tóc che khuất gương mặt của cô ấy, và ngay lập tức cô nhận ra đó là Yuri.

Cô ấy khẽ cựa mình rồi chậm chập mở mắt, và sau đó có lẽ cô cũng đoán trước được vì lần nào cũng giống nhau. Việc đầu tiên mà cô ấy làm là ôm chặt lấy cô cứ như cô sắp biến mất lần nữa vậy, thì thầm những lời tha thiết và tai cô, khiến cô không tài nào cử động được.

_ Đừng bỏ Yul... xin em đấy, Yul sẽ không chịu nổi đâu.

Cô hoàn toàn chẳng có một chút ý chí phản kháng nào cả. Nếu có thể cô đã hét lên thật to rằng cô nhớ cái ôm này, nhớ mùi hương này, và nhớ chủ nhân của nó sắp phát điên rồi đây. Đối với cô người con gái này thật lạ lùng, song cũng thật gần gũi. Mãi cho đến lúc này cô vẫn chẳng biết gì về cô ấy, ngoài những cảm giác kì lạ mà chính bản thân cô luôn giữ trong lòng, không dám nói với ai, đặc biệt là Eunjung.

Eunjung?? Đám cưới?? .. Chẳng phải mới lúc này đây cô còn đang ở trong phòng trang điểm để chuẩn bị bước ra lễ đường cùng với Eunjung ư? Tại sao cô lại ở đây cùng với Yuri chứ? Trong đầu cô giờ chỉ còn nhớ loáng thoáng về một cô gái kì lạ, và sau đó thì ngất đi, còn làm cách nào mà cô đến đây được thì quả là một thắc mắc lớn. Vẫn không đẩy Yuri ra, phải mất một lúc suy nghĩ, chần chừ mãi cô mới lên tiếng.

_ Cô.. người cô nóng quá.

Yuri tỏ ra khá bất ngờ khi nghe những lời đó từ cô mà không phải bất cứ một hành động phản ứng dữ dội nào khác. Có lẽ cô ấy cứ nghĩ rằng cô sẽ hét lên, vùng thoát khỏi cái ôm, hay thậm chí tát mạnh vào gương mặt tiều tụy xanh xao kia. Yuri liền nới lỏng tay và tách ra khỏi người cô. Lúc này cô lại hơi hối hận, thà rằng cô cứ làm y chang những gì cô ấy đang nghĩ, để mà bây giờ khi nhìn thẳng vào ánh mắt đó khiến cô trở nên bối rối như thế này đây.

_ Xin lỗi em, Yul không cố ý đâu, Yul thề đấy.

_ Đây là đâu vậy?

_ Phòng của Yul, à không, phòng của chúng ta em không nhớ sao?

_ Tại sao tôi lại ở đây được chứ?

Gương mặt Yuri chợt thay đổi. Hối hân ư? Không phải, chỉ là có hơi lo lắng, một chút lưỡng lự và đôi ba phần băn khoăn khi phải trả lời câu hỏi đó của cô.

_ Yul xin lỗi, em đừng có tức giận, vì Yul không chịu được khi chứng kiến em đi lấy người khác nên đã nhờ Sooyoung mang em về đây. Nhưng Yul không hề có ý xấu đối với em, Yul thề đấy.

_ Cô bắt cóc tôi?

_ Không... không có, đấy không gọi là bắt cóc, Yul chỉ đưa em về đây và không cho Eunjung biết thôi.

_ Như thế gọi là bắt cóc rồi đấy, ngốc!

_ Ơh....

Hoàn toàn hết lí lẽ để tranh cãi với cô, Yuri im lặng chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô, hai bàn tay chà sát với nhau gần như bắt lửa tới nơi, cúi đầu xuống, mắt không dám nhìn thẳng vào cô nữa. Bộ dạng cô ấy lúc này thật giống y như một đứa nhóc đang mắc lỗi chờ đợi hình phạt đến vói mình. Điều này khiến Jessica phải cắn môi dưới ngăn bản thân phát ra tiếng cười khúc khích. Cô không có một chút cảm giác tức giận nào khi biết toàn bộ nguyên nhân khiến cô có mặt tại đây, mặt khác khi nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Yuri lại khơi lên một ý nghĩ lạ lẫm nữa trong cô, đó là muốn chọc ghẹo cô ấy.

_ Vậy bây giờ cô tính sao với tôi đây?

_ Yul không biết.

_ Vì sao lại nói là không biết? Cô có định thả tôi ra không đây?

_ Để em quay về làm đám cưới với Eunjung sao?

_ Uhm, tất nhiên.

_ Yul... Yul không muốn để em đi.

Cô đoán chắc chắn bây giờ Yuri đang đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm đây. Nếu lúc này mà cô nằng nặc đòi bỏ đi thì cô ấy cũng không nỡ mạnh tay ép buộc cô làm điều gì mà cô không muốn. Nhưng gương mặt buồn rười rượi khi nghĩ rằng cô sắp đi khỏi đây và không muốn ở cạnh Yuri lại có tác dụng mạnh hơn là cô ấy tưởng nữa cơ. Jessica đã không giận việc Yuri đã bắt cóc cô ra khỏi đám cưới hạnh phúc cùng Eunjung, thì lúc này làm sao mà nỡ đối xử với Yuri như thế chứ. Thật lòng cô cũng chưa hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Eujnjung là như thế nào, càng không thể chối bỏ cảm giác nhớ nhung Yuri suốt mấy ngày này. Cắt ngang câu chuyện dở dang bằng hành động đưa tay chạm lên trán Yuri, cô vẫn để ý thân nhiệt của cô ấy vẫn còn cao hơn bình thường rất nhiều sau cái ôm vừa nãy.

_ Cô vẫn chưa khỏi ốm sao?

Đôi mắt Yuri mở to nhìn chằm chằm vào cô cứ ngỡ như mình vừa nghe nhầm điều gì đó vậy.

_ Em đang quan tâm tới Yul sao?

_ Không.. không phải, đừng hiểu nhầm, chỉ vì vừa nãy thấy cô có nằm chung với tôi, tôi sợ nếu cô bệnh thì tôi sẽ bị lây thôi. Đó gọi là cẩn thận chứ không phải quan tâm.

_ Em nói dối, Yul biết là em vẫn luôn quan tâm đến Yul mà. Em không nhớ mỗi lần nói dối hai má em thường đỏ ửng lên sao, coi đi kìa.

_ Đã nói là không phải rồi mà, nếu cô còn nói linh tinh là tôi sẽ nổi giận thật đó.

_ Yul im lặng ngay đây, Yul không nói linh tinh gì nữa đâu.

Bước xuống khỏi giường, cô đi thẳng về phía cửa mà chẳng nói câu nào khiến Yuri lo quýnh lên.

_ Em đi đâu vậy?

_ Đã nói là im lặng cơ mà.

_ Nhưng... nhưng em..

_ Tôi đói rồi, chẳng lẽ không được phép đi kiếm gì đó để ăn sao?

_ Để Yul dẫn em đi có được không?

_ Cô sợ tôi bỏ trốn nên kiếm cớ theo bên cạnh để giám sát chứ gì?

_ Không có, Yul sợ em không biết nhà bếp ở đâu, với lại Yul chỉ muốn ở bên cạnh em nhiều hơn thôi.

_ Cũng được, nhưng nhớ là phải im lặng đấy.

_ Nhớ mà.

Liệu có ai đang thắc mắc tại sao đến tận bây giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng đôi vợ chồng mới cưới có mặt tại dinh thự nhà họ Kwon không nhỉ?

=============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yulsic