Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Em phải làm vợ tôi!!!! [Chap 25]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 25

Chiếc xe đang đi rất nhanh thì đột ngột tắt máy, người tài xế chỉ kịp tấp sát vào bên lề đường và dừng lại, không thể làm gì hơn được nữa. Những chiếc xe đi phía sau liền nối đuôi nhau chạy vụt qua, Eunjung bực bội bước ra khỏi cái hộp sắt bất động, tiến thẳng về phía người tài xế hỏi han. Còn về Gyuri thì cô chẳng tỏ ra bất ngờ chút nào về việc đang xảy ra, nếu không phải Choi Sooyoung kẻ hay gây chuyện nhúng tay vào thì làm gì còn ai khác nghĩ ra chiêu này để giữ chân Eunjung nữa chứ.

Hoàn toàn phớt lờ cái con người cô đang gọi là chồng kia, cô rút điện thoại ra để gọi ngay cho Sooyoung. Đồ đáng ghét, đáng chết, đáng bị băm vằm thành ngàn mảnh đó. Phá hoại chiếc xe mà không báo cho cô biết trước một tiếng, để giờ đây cô bị kẹt ở đây, giữa đường cao tốc nắng cháy da cháy thịt, lại còn ở chung với kẻ mở mồm ra là muốn gây sự với cô rồi, thử hỏi như thế có điên không. Nhưng dường như biết trước cô sẽ gọi vào giờ này, Sooyoung đã tắt máy từ lâu, không tài nào có thể liên lạc được.

_ Dám trốn hả? Được lắm, từ bây giờ tôi sẽ ghi tên cậu vào đầu danh sách những kẻ cần phải tiêu diệt Choi Sooyoung!!

Bực tức ném thẳng tay chiếc điện thoại lên mặt ghế, cô bước ra ngoài theo dõi hai người kia nói chuyện với nhau.

_ Ông Kim! Tại sao chiếc xe lại không thể tiếp tục chạy được nữa.

_ Trước lúc đón hai người tôi đã kiểm tra rất kĩ rồi mà, nhiên liệu đã được chuẩn bị đủ cho cả ngày chạy liền. Vậy mà bây giờ đồng hồ lại báo chẳng còn một chút xăng nào cả.

_ Chúng ta mới đi được có hai tiếng đồng hồ thì làm sao hết xăng được.

_ Tôi cũng không rõ tại sao lại như thế nữa. Nhưng cô đừng lo quá, tôi đã gọi điện thoại cho hãng bảo hiểm, họ nói chúng ta chỉ cần chờ khoảng vài giờ nữa thôi, vì lúc này tất cả các xe sửa chữa lưu động trong khu vực này đều đang rất bận bịu với rất nhiều trường hợp hỏng xe.

_ Cái gì!! Vài giờ đứng giữa đường cao tốc với cái nắng như thiêu như đốt này sao? Và chưa kể còn phải ở cạnh cô gái không biết xấu hổ kia nữa.

Đang bình thường thì cô được nhắc đến trong câu chuyện của họ, làm sao mà bình tĩnh đứng yên một chỗ nghe người ra xỉa xói mình cơ chứ.

_ Này cô kia, cô ăn nói cho cẩn thận đấy, phải ở canh một kẻ không biết suy nghĩ như cô tôi mới là người bị thiệt biết chưa hả!

_ Tôi đâu có dí dao vào cổ cô, bắt ép cô phải bám theo tôi như hồn ma thế kia. Chỉ có kẻ không biết xấu hổ như cô mới làm như vậy thôi.

_ Ai là kẻ không biết xấu hổ chứ? Đừng có quá đáng, nếu không đừng có trách, tôi không nhịn nữa đâu

_ Tôi cứ nói thế đấy, xem cô làm gì được tôi nào.

_ Àh ừm.. Xin lỗi vì đã xen vào nhưng hai người xem giờ cũng gần tối rồi, hai người nên kiếm chỗ nghỉ trước đi là cần thiết hơn. Một mình tôi ở đây đợi xe là được rồi.

Sự thật là ông muốn đuổi khéo cặp vợ chồng này đi chỗ khác để hai lỗ tai được yên ổn, chứ từ lúc lên xe đến giờ họ cứ đấu khẩu mãi không chịu ngừng. Nếu còn tiếp tục như vậy thì ông sợ mình sẽ phát điên trước cả họ mất.

Nghe người lại xe nói thế cũng có lí, với lại hai người cũng đã thấy hơi mệt nên đã đồng ý ngay. Và giờ là chú rể thì lững thững đi đằng trước, cô dâu thì uể oải bước đằng sau chỉ vì chiếc váy quá vướng víu. Bỗng Gyuri kêu lên rồi ngồi phịch xuống mặt đường, mặc dù không muốn quan tâm một chút nào nhưng Eunjung vẫn quay lại cúi người xuống để hỏi.

_ Cô làm sao vậy?

_ Tôi không quen đi bộ nhiều như vậy, hình như tôi bị trật chân rồi hay sao ấy.

_ Vậy cô ngồi ở đây nhé, thể nào chút nữa cũng có người đến để giúp, tôi đi trước đây.

_ Khoan đã! Cô định bỏ mặc tôi ở đây luôn sao.

_ Đúng vậy, cô thông minh thật đấy.

Vừa đứng dậy định đi tiếp thì Gyuri bật khóc nức nở, cô khóc lớn đến nỗi những người đang đi trên đường đều phải ngoái lại để nhìn, không dấu được sự tò mò.

_ Giờ thì sao nữa đây, vì sao cô lại khóc?

_ Đồ xấu xa!

_ Cô ngang ngược cũng vừa vừa thôi chứ, tôi đã làm gì cô nào?

_ Cô đã lấy tôi làm vợ, giờ lại muốn chối bỏ trách nhiệm, còn nhẫn tâm bỏ mặc tôi ở một nơi xa lạ như thế nào. Cô nghĩ thử xem bản thân có xấu xa không?

_ Cô.. cô..

Tất nhiên những lời nói đi kèm trong tiếng nấc thương tâm, cộng thêm những giọt nước mắt tội nghiệp đấy cũng có âm lượng chẳng kém tiếng khóc của cô là mấy. Khiến cho những người xung quanh đều nghe rõ hết, họ liền quay sang nhìn Eunjung với ánh mắt chẳng có thiện cảm cho lắm. Nếu mà lúc này Eunjung có gan to đến mấy cũng chẳng dám bỏ đi nữa đâu, nếu không thì số phận thê thảm thế nào cũng tự đoán ra được. Sau một hồi suy nghĩ cô ấy liền hạ giọng nói nhỏ cho một mình cô nghe thôi.

_ Thưa tiểu thư, vậy cô muốn tôi phải làm gì đây?

_ Cõng tôi đi!

_ Đừng có được thể là lấn tới cùng nha, còn lâu tôi mới cõng cô.

_ Nhưng chân tôi đau như vậy làm sao mà tự đi được chứ, chẳng lẽ cô muốn bỏ tôi lại đây một mình sao?

_ Đúng là phiền phức mà, thôi được rồi, leo lên lưng tôi đi này.

Khi thấy cô đã yên vị trên lưng Eungjung mọi người xung quanh liền tản ra nhường đường cho hai người. Eunjung không thể nào nhìn thấy được nụ cười gian xảo của cô lúc này. Trong phút chốc cô chợt nghĩ, cô ta cũng có điểm dễ thương đấy chứ.

...............

Không rõ đây có phải là lần đầu tiên cô đứng trong căn bếp này không nữa, nhưng vị trí của tất cả đồ vật ở đây cô đều nhớ hết. Từ những đồ vật cần thiết cho đến những hộp gia vị đều được để gọn gàng ngăn nắp. Cô thì mải mê nghĩ xem nên làm món gì bây giờ, còn Yuri chỉ ngồi yên một chỗ ngắm nhìn từng cử động của cô. Chẳng biết cô ấy có chớp được mắt lần nào không, cũng chẳng rõ cô ấy nhìn như thế là có ý gì, vậy mà thỉnh thoảng những lúc bắt gặp cái liếc trộm từ cô Yuri lại mỉm cười một cách ngốc nghếch hết sức. Lúc đầu thì cô cũng làm ngơ cho qua, không để ý lắm, nhưng dần dần cô lại có cảm giác không được thoải mái cho lắm. Ánh mắt đó khiến toàn thân cô bồn chồn, chẳng thể tập trung vào việc nấu nướng được nữa.

_ YAH!! Sao lại nhìn tôi như vậy chứ? Cô quay sang chỗ khác đi.

_ Nhưng Yul đâu có làm gì ảnh hưởng đến em đâu, chỉ nhìn thôi mà cũng không cho sao?

_ Không được nhìn như thế nữa, nếu không tôi sẽ giận cô luôn đấy.

_ Em nói Yul im lặng, thì từ nãy Yul có nói câu gì đâu. Em nói Yul ngồi im không được làm phiền thì Yul cũng có dám di chuyển bước nào đâu. Em nói gì Yul cũng nghe hết mà, nhưng xin em đừng cấm Yul nhìn em có được không?

_ ...

_ Đã lâu rồi, Yul không được nhìn em gần như thế này. Em còn nhớ Yul đã từng nói với em rằng dù có dùng cả đời này để ngắm nhìn em cũng còn chưa đủ nữa. Thật.. thật sự Yul chỉ muốn..

_ Thôi được rồi, muốn nhìn bao nhiều cũng được, tôi không cấm nữa.

Nói đoạn cô nhanh chóng quay mặt ra chôc khác, dấu đi gương mặt đang đỏ ửng lên của mình. Những lời nói chân thành mà Yuri vừa thốt lên khiến trái tim cô đập nhanh như muốn nổ tung ngay lập tức vậy. Cô sợ rằng nếu để cô ấy tiếp tục nói nữa thì cô sẽ không kìm nén được nước mắt mà khóc lớn lên rồi lao vào ôm chầm lấy con người ngốc nghếch kia mất. Kể cả khi nghe những lời đó từ phía Eunjung cũng không khiến cô có cảm giác hạnh phúc nhiều đến vậy. Nghĩ đến Eunjung cô lại cảm thấy mình có lỗi rất nhiều, nhưng cô biết phải làm sao đây. Thà rằng cô cứ ở đây tỏ ra lạnh lùng vô tâm với Yuri, còn hơn là không được trông thấy cô ấy. Nhớ đến mất ngủ, lo lắng đến quên ăn, cảm giác đó còn khó chịu hơn gấp trăm lần. Có phải cô đã yêu Yuri rồi không? Hay đúng hơn là chưa bao giờ cô ngừng yêu Yuri?

Dập tắt những suy nghĩ miên man đó, cô lại để ý đến nét mặt xanh xao yếu ớt của Yuri. Cô quyết định sẽ nấu một nồi cháo dành riêng cho cô ấy. Nhưng lại lấy lí do nhà Yuri chẳng còn nguyên liệu gì để làm món nào khác ngoài món cháo ra cả, chỉ để không cho Yuri biết mình quan tâm đến cô ấy. Đưa bát cháo lớn ra trước mặt Yuri, cô vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng của mình.

_ Ăn đi này, nhiều quá nên tôi ăn không có hết nên nhường cho cô đó.

_ Em cho Yul sao? Đồ em làm Yul hứa sẽ ăn không bỏ sót chút gì đâu.

Vội vàng đưa bát cháo lên ăn, do không cẩn thận nên bị phỏng, gương mặt Yuri nhăn lại vì đau nhưng cô ấy dám kêu lên sợ làm cô lo lắng. Hành động ấy chẳng thể nào qua mắt được cô. Vừa tức vừa thương, cô giựt lại bát cháo từ tay Yuri, đưa lên miệng để thổi cho nguội bớt.

_ Hậu đậu vừa chứ, bộ không thấy cháo rất nóng sao, cô ăn nhanh như vậy bị phỏng là đúng rồi. Có đau lắm không?

_ Không.. không sao mà, Yul sẽ cẩn thận hơn, em đừng lo quá.

_ Để tôi giúp cô, há miệng ra nào.

Hơi bất ngờ một chút, nhưng ngay sau đó Yuri ngoan ngoãn nghe theo lời cô, ăn hết bát cháo do chính tay cô đút cho. Cô ấy cứ cười suốt thôi, có lẽ đã lâu rồi cô ấy mới thấy vui như vậy. Hai người không để ý bên ngoài có hai bóng người đang lấp ló nhìn trộm họ suốt từ nãy đến giờ.

_ Trông hai người đó vui vẻ chưa kìa, không biết Sica unnie đã nhớ ra gì chưa.

_ Họ mà không nhanh lên, Eunjung về đến nơi thì thể nào cũng to chuyện cho mà xem. Mà có khi Soo chết trước ấy, cầu mong mình chết cũng được toàn thây.

_ Soo mà cũng biết sợ sao, gây chuyện cho lắm vào thì hậu quả tự mình mà gánh lấy nha.

_ Em là vợ Soo mà nỡ nói thế sao, ít ra cũng phải bảo vệ Soo về tinh thần chứ.

_ Còn lâu nhé, em mà là vợ của Soo hồi nào, đừng có nhận lung tung nhé, Soo chết một mình đi.

Nói xong cô bé chạy vụt mất, bỏ lại một mình Sooyoung ngồi đó ấm ức.

_ Đứng lại ngay, không phải em đã đồng ý sau này làm vợ của Soo sao? Soo có chết cũng phải lôi em theo cùng nhóc ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yulsic