Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG I: ĐẤT NƯỚC

Phần 1.1 : Hạ Minh

*

Năm nông lịch Thịnh Nguyên thứ bảy,Nguyên soái Hạ Minh là Ngô Hoằng đảo chính Lộc đế,lập nên triều Ngô. Hoàng hậu bấy gìơ là Minh Ngọc,nữ tử của Thừa tướng đương triều,ôm hoàng tử Lộc Hàm còn đỏ hỏn chạy về cầu cứu phụ thân.

Thừa tướng vuốt râu cười mà rằng: "Lộc Hàm mang trong mình dòng máu của Thiên tử,lại là hậu dụê đời thứ 9 của Minh gia ta,đâu thể dễ chết như vậy được!"

Sau đó gọi gia nhân mang mũ áo đến,chỉnh tề tiến cung. Chưa đến năm ngày sau,Ngô Hoằng phát thánh chỉ bố cáo thiên hạ lập Nhị tiểu thư Minh Châu của Thừa tướng làm hoàng hậu. Triều thần hoang mang,dân chúng hỗn loạn. Thừa tướng đúng là Thừa tướng,gừng càng già càng cay. Ông ta có ba người con,Đại tiểu thư là Hoàng hậu của Lộc đế,Nhị tiểu thư là Hoàng hậu của Ngô Vương,còn Tam thiếu gia lại là tướng quân chấn gĩư biên cương hai nước Hạ Minh và Dạ Nam. Có mù cũng nhận ra tâm tư của Thừa tướng,người kế vị tiếp theo của Hạ Minh nhất định phải là người của Minh gia. Cao thâm,quả là cao thâm!

Nội bộ đất nước còn chưa ổn định,Dạ Nam đã phái Sứ thần sang diện kiến Tân đế. Sứ thần trước mặt bá quan văn võ Hạ Minh,dõng dạc chuyển lời của Dạ Nam Vương,đòi Hạ Minh cắt ba châu là Ung Châu,Kỳ Châu,Thanh Châu cho Dạ Nam.

Quá quắt,thật là quá quắt lắm rồi!

Không tính đến Thanh Châu là một trong những vựa lúa lớn nhất cả nước thì Ung Châu và Kỳ Châu vốn được ví như cái vảy ngược của Hạ Minh,là bức tường ngăn Hạ Minh khỏi sự dòm ngó của các nước lân bang. Mất đi ba nơi này,Hạ Minh như mất đi 1/3 đất nước.

Yêu sách này của Dạ Nam chính là một cái tát bỏng rát lên mặt Ngô Vương Ngô Hoằng. Trên ngai vàng cao cao tại thượng,Ngô Hoằng lười biếng đưa mắt nhìn qua một lượt,trên môi vẫn là ý cười nhàn nhạt. Phiá dưới kia vị Sứ thần vẫn thẳng lưng nhìn Hoàng đế đang ngồi phiá trên,bỏ ngoài tai lời xì xầm của quần thần hai bên. Ánh mắt hai người chạm nhau tự hồ lóe lên tia sát khí,hai chữ "chiến tranh" như thanh đao lớn đang treo lủng lẳng trên cổ,chỉ cần sơ xuất một chút là gío tanh mưa máu sẽ nổi lên. Ở bên cạnh,Thừa tướng nhàn nhã thưởng thức cục diện trước mắt,khá khen cho Dạ Nam Vương tuổi trẻ tài cao,đây coi như là một bài kiểm tra năng lực cho Ngô Hoằng đi. Không có bản lĩnh giải quyết êm xuôi chuyện này thì vị trí Hoàng đế đó ông ta có leo lên được thì cũng chẳng thể ngồi lâu được.

Người có não đều có thể nhìn ra,yêu cầu của Dạ Nam dù có quá quắt thế chứ quá quắt nữa thì Vương Hoằng vẫn phải cắn răng mà đồng ý. Ngô Hoằng vừa lên ngôi chưa được bao lâu,thân tín cũng không nhiều,đa phần là thế lực của Thừa tướng đứng đằng sau nâng đỡ,lòng dân còn chưa phục. Bên trong,tàn dư sót lại của Lộc đế vẫn còn chống phá,nếu bên ngoài Dạ Nam lại đem quán đánh vào thì Hạ Minh chắc chắn sụp đổ.

Sau hai tháng đàm phán,tranh cãi đến sứt đầu mẻ trán,cuối cùng,Hạ Minh cũng chịu nhượng lại Ung Châu,Kỳ Châu,Thanh Châu cho Dạ Nam,bù lại,Ngô Hoằng có thêm được sự hậu thuẫn của Dạ Nam,giúp ổn định lại đất nước,cân bằng được phần nào với thế lực của Thừa tướng. "Vật" đảm bảo cho sự hậu thuẫn ấy chính là công chúa của Dạ Nam - Tử An công chúa. Công chúa Tử An năm ấy mới mười sáu tuổi xuân,vượt nghìn dặm xa xôi đến Hạ Minh cầu thân,được phong làm Vương phi,tự là Tử An,hiệu là Hiền Phi. Một người con gái,một cuộc hôn nhân,đổi lại là tham vọng của hai đất nước,thật thương xót thay.

Lại nói Hoàng hậu Minh Ngọc cùng Hoàng tử Lộc Hàm dù được Thừa tướng che chở nhưng Hoàng thượng cũng không phải là một ông vua ngu ngốc,mầm mống hậu họa còn sờ sờ ra đấy,làm sao có thể kê cao gối mà ngủ được. Thừa tướng là một con cáo già khôn ngoan,Thiên tử không thể đắc tội nhưng ái nữ cùng chất nam cũng không thể trơ mắt đẩy vào chỗ chết. Ngay lập tức hạ lệnh đem Lộc Hàm ra biên cương,giao cho con trai độc nhất của mình,cũng chính là thúc phụ của Lộc Hàm - Tướng quân Minh Hạo. Sau đó ép Minh Ngọc uống thuốc giả điên rồi đưa lên làm ni cô trên tháp Thái Hòa,núi Ngọc Tự. Chừng nào thừa tướng này còn sống thì chừng ấy Hoàng thượng đừng hòng động vào được cái lông chân của Minh Ngọc hay Lộc Hàm. Ngô Vương biết thời biết thế,cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà cho qua chuyện này,tuy vậy,trong lòng vẫn nuôi nỗi tức giận. Minh Ngọc bị truất ngôi Hoàng hậu,Lộc Hàm bị truất ngôi Hoàng tử,giáng xuống làm Vương gia,cho xây phủ ở Giang Châu. Đứa trẻ đáng thương còn chưa tròn một tuổi đã phải tách mẹ,chuyển đến vùng Giang Châu hẻo lánh,biên giới của Hạ Minh và Dạ Nam.

Năm nông lịch Thịnh Nguyên thứ chín,Hoàng hậu Hạ Minh hạ sinh Hoàng tử,đặt tên là Ngô Diệc Phàm,tự là Ngân Hà,hiệu là Mẫn Hiên. Tương truyền rằng trên bắp tay Hoàng tử có cái bớt hình nhật nguyệt,dân chúng cả nước đều vui mừng,cho là điềm phúc. Xét theo thứ tự thì Diệc Phàm chính là Nhị Hoàng tử,Đại Hoàng tử chính là Ngô Mân Thạc,con trai của Hiền Phi Tử An - công chúa của Dạ Nam. Xét theo vai vế thì Diệc Phàm là nhi tử của Hoàng hậu,đương nhiên phải hơn Mân Thạc chỉ là con của một phi tử. Tuy vậy,Hoàng thượng lại có vẻ cưng chiều Đại Hoàng tử hơn hẳn. Thừa tướng biết chuyện,liền ép Hoàng thượng phải lập Diệc Phàm lên làm Thái tử,chuyện này đã khiến Vương triều Hạ Minh thêm một lần đại loạn.

Chúng vốn dĩ chỉ là những đứa trẻ đơn thuần,lại bị kéo vào vòng xoáy quỳên lực của một đám người đầy tâm kế. Có oán thì cũng chỉ oán số phận đã an bài cho chúng sinh ra trong một gia đình đế vương.

---------

...Tháp Thái Hòa núi Ngọc Tự...

Một ni cô tay mân mê đôi giày vải.nho nhỏ của trẻ sơ sinh mà nước mắt lã chã

"Hàm nhi...mẫu thân chờ con về..."

___ end ___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: