Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 10


Cả hai cầm cây cơ tiến lại bàn. Park Hyomin, Lee Haeri và cả Lee Jihyun đều thích thú hướng mắt về phía hai người họ. Dáng vóc họ cao ngang bằng nhau, mỗi người mỗi vẻ, đều thu hút đến cực điểm. Kang Minkyung vui vẻ, gần gũi khiến người người yêu thích, Park Jiyeon lại ngạo mạn làm người khác chỉ muốn đến đá một cái nhưng nhìn gương mặt kia thì lại không đành lòng.


"haha kính lão đắc thọ, chị trước đi." Park Jiyeon đứng lùi lại


"Con bé kiêu ngạo này. Em kêu ai lão hả?" Kang Minkyung trừng mắt nhìn bản mặt đáng ghét của Park Jiyeon, nghiến rang nghiến lợi nói "Đừng có hối hận đó."


Kang Minkyung cầm cây cơ cúi người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bi trắng, đôi mắt sáng lên, tay dùng một chút lực. Cạch một tiếng, một quả bóng màu vàng rơi vào lỗ.


Park Jiyeon đứng bên cạnh nhe răng cười, nhìn Kang Minkyung đứng thẳng dậy, bước về hướng bên kia, đẩy nhẹ cây một cái, lại một quả bóng vào lỗ.


"Cạch"


Quả bóng đâm vào cạnh bàn, lăn trở ra. Kang Minkyung nhíu mày tiếc rẻ nhìn quả bóng kia. Thế mà lại trật à?


Tới lượt của mình, Park Jiyeon đi tới bên bàn, nhìn tới nhìn lui rồi cúi xuống, chống tay, dùng lực đẩy nhẹ cây cơ trong tay khiến quả bóng nhẹ nhàng lăn vào lỗ. Cô lại tiếp tục vòng qua phía bên kia, đặt cây cơ chính giữa ngón trỏ và ngón cái, từ từ nhẹ nhàng đẩy một cái, quả bóng va đập vào cạnh bàn rồi lăn ngược lại về phía lỗ. Park Jiyeon đứng thẳng người khiêu khích nhìn về phía Kang Minkyung.


Park Jiyeon liên tiếp hạ gục 3 viên bi. Kang Minkyung cầm cơ tiến đến tiếp tục lượt của mình. Hai người càng đánh càng phấn khích, luân phiên thay nhau đánh, kỹ thuật không thua gì dân chuyên nghiệp. Chỉ tiếc cuối cùng Kang Minkyung lại thua Park Jiyeon chỉ cách nhau một viên bi, thua sát nút a!


Park Jiyeon thích thú dựa vào cạnh bàn ha ha cười lên. Kang Minkyung mặt nhăn mày nhó ném cây cơ vào giá đỡ rồi chu mỏ ngồi bên cạnh Lee Haeri, vẻ mặt ủy khuất làm người ta thương không biết để đâu cho hết.


"Thôi, có gì mà buồn bực. Thua thì thôi. Em thua chị cũng có bỏ em đâu" Lee Haeri dỗ dành Kang Minkyung


Park Jiyeon vẫn còn đang tận hưởng niềm vui chiến thắng một mình. Đến khi quay đầu thì mọi người đã có đôi có cặp ngồi với nhau. Park Hyomin và Lee Jihyun đang nói chuyện gì có vẻ vui lắm. Mỗi lần hai người cười rộ lên một cái gì thì lại cụng một ly. Vì uống hơi nhiều mà gương mặt cả hai đều ửng hồng cả lên. Thấy vậy, Park Jiyeon bước đến ngồi cạnh Lee Jihyun tò mò hỏi


"Đang nói gì mà vui vậy?"


Park Hyomin vì nay đã ngồi máy bay cả ngày, vừa về liền lập tức đến đây nên cơ thể mệt mỏi. Khả năng uống rượu cũng theo đó mà giảm theo. Nếu không, chừng nhiêu đây không thể nào làm Park Hyomin ngồi cười sảng như ngốc thế này. Cô híp mắt nhìn Park Jiyeon trả lời "Nói xấu em mà, phải vui thôi."


"Cái người này...." Park Jiyeon bặm môi muốn nói gì thì động tác đưa điện thoại lên tay của Park Hyomin làm cô im bặt. Hừ. chờ đó, chờ chị nghe điện thoại xong xử chị cũng không muộn.


Park Hyomin cẩn thận nghe điện thoại gọi tới. Là Ham Eunjung. Nơi đây cũng không ồn lắm, cô cũng không đứng dậy nổi để ra ngoài nên đành phải ngồi trong tiếp chuyện. Quay qua mỉm cười nhẹ với Lee Jihyun một cái liền tập trung vào điện thoại của mình.


Lee Jihyun rất hiểu chuyện liền chỉ im lặng mỉm cười, đưa tay cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn lên nhẹ nhàng nhấp 1 ngụm, cử chỉ tao nhã đến hút hồn. Park Jiyeon ngây ngốc nhìn ngắm Lee Jihyun một lúc rồi như nghĩ ra gì đó liền đoạt ly rượu từ trên tay cô ấy xuống, sau đó nắm tay kéo cô ấy đứng dậy.


"Đừng uống nữa, ra đây, tôi dạy chị chơi bida."


Lee Jihyun nhìn Park Jiyeon nhẹ lắc đầu, từ tốn nói "Tôi không biết chơi."


"Thử đi, ai cũng có việc, ngồi uống một mình như vậy không buồn sao?" vừa nói Park Jiyeon vừa kéo Lee Jihyun ra, đi ngang kệ liền thuận tay cầm một tay cơ lên.


Đặt một trái bi màu ở một vị trí thuận lợi, sau đó hướng dẫn Lee Jihyun cách cầm cơ đánh rồi liền lui lại khoanh tay nhìn cô ấy tập đánh.


Lần thứ nhất. Trật.


"Không phải như vậy, đây là trường hợp dễ nhất. Chị chỉ cần nhắm thẳng rồi dùng lực vừa đủ đánh nó vô lỗ thôi." Park Jiyeon lấy trái bi màu đặt lại vị trí cũ.


Lee Jihyun ngơ ngác gật đầu rồi lại cúi xuống, xác định hướng.


Lần thứ 2. Trật.


"Tay phải cầm cây cơ thật chắc, đừng để nó lắc qua lắc lại. Chị cầm nó lỏng lẻo quá. Nhìn này." Vừa nói xong, Park Jiyeon liền mấy bước tiến tới phía sau lưng Lee Jihyun. Tay chạm tay. Cằm gác lên vai Lee Jihyun. Park Jiyeon bỗng nhiên cảm thất đầu óc mình trống rỗng, là chính mình chủ động đến gần cô ấy, chỉ định hướng dẫn cô ấy đánh sao cho đúng cách, nhưng giờ đứng sau lưng cô ấy thế này, cô chỉ muốn ôm người phía trước vào lòng mà thôi.


Đôi tay trắng nõn mịn màng, cằm để trên vai Lee Jihyun liền dễ dàng nghe được hương thơm nhạt nhạt từ người cô ấy. Dàng người nhỏ nhắn, chỉ cần vươn tay liền có thể ôm gọn vào lòng. Park Jiyeon không phải lần đầu tiên đứng phía sau lưng một người con gái như vậy, nhưng có cảm giác thế này là lần đầu tiên. Không phải là...


"Jiyeon" Thấy Park Jiyeon ở phía sau lưng mình bỗng nhiên đứng yên lặng, Lee Jihyun đang bị Park Jiyeon khóa gọn bèn lên tiếng gọi kéo hồn cô ấy về.


"Ơ...Sao?"


"Sao thế? Sao tự nhiên đứng yên vậy?" Lee Jihyun bị Park Jiyeon giữ từ phía sau nên không thể quay đầu lại xem thế nào liền thắc mắc hỏi.


"À không có gì." Park Jiyeon cười cười rồi lãng sang chuyện khác, cầm tay Lee Jihyun hướng dẫn cô ấy "Này, nhìn thẳng phía trước. Chị phải giữ chặt cây cơ thế này, nhắm thẳng. Rồi, nhẹ nhàng dùng lực đẩy một chút."


Cạch! Viên bi màu dễ dàng rơi vào lỗ.


"A. Vào rồi kìa!" Vừa đánh vào, Lee Jihyun liền vui vẻ xoay người muốn đập tay với Park Jiyeon.


Nhưng có lẽ cô quên mất, Park Jiyeon đang đứng sát phía sau lưng cô, vừa quay lại liền mặt đối mặt với Park Jiyeon ở khoảng cách gần, rất gần. Nụ cười trên gương mặt đông cứng, đôi tay giơ lên muốn highfive cũng từ từ hạ xuống. Ánh mắt mở to có phần ngượng ngùng. Park Jiyeon đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như xoáy sâu vào tâm trí cô. Đột nhiên rơi vào cảnh như vậy, Lee Jihyun chỉ có thể quay đầu, giả vờ ho khan để bớt ngượng ngùng.


Park Jiyeon cũng giựt mình khi Qri, chị ấy đột nhiên quay lại như vậy. Bởi vì những xúc cảm vừa rồi vẫn còn đọng lại trong tâm trí nên tâm trí Park Jiyeon vẫn còn lơ lửng thì gương mặt xinh đẹp của Lee Jihyun đã gần sát ngay trước mặt. Cô thật sự chỉ có cảm giác muốn xóa bỏ cái khoảng cách đó ngay lập tức. Nhưng vừa may, tiếng ho khan của Lee Jihyun làm Park Jiyeon lấy lại lý trí.


Mỉm cười như không có gì, kéo Lee Jihyun vào ghế, cầm lấy hai ly rượu đỏ trên bàn, đưa cô ấy một ly, ly còn lại chính mình ngửa đầu uống cạn để xóa bớt cái sự hỗn loạn trong đầu. Không biết Kang Minkyung từ đầu nhích lại gần thì thầm vào tai cô làm cô liền bị sặc, ho liên tục.


"Em thích cô ấy rồi phải không?"


"Jiyeon, sao thế?" nghe Park Jiyeon ho sặc sụa bên cạnh, Lee Jihyun liền quay lại hỏi


Lắc lắc đầu với Lee Jihyun tỏ ra mình không sao cả, Park Jiyeon sau khi thông thuận liền trừng mắt với Kang Minkyung "Đừng có nói nhảm."


Kang Minkyung nhìn bộ dáng như sẵn sàng ra trận giết giặc liền cười vô vẻ. Một tay cầm ly rượu đưa lên miệng nhấp một ngụm, một tay ôm chặc bả vai Lee Haeri kéo vào lòng mình, nhỏ giọng khẳng định


"Trực giác của chị cho thấy vậy đó. Chị cũng chưa từng thấy em thẫn thờ vì người nào lâu như vậy cả. Haha Park Jiyeon thừa nhận đi. Player sắp hết thời rồi."


Park Jiyeon im lặng lắng nghe rồi chỉ bĩu môi khinh thường quay đi, không thèm để ý tới 2 con người đang tình cảm bên cạnh nữa. Tự rót rượu cho chính mình rồi trầm ngâm uống một mình.


Một lúc sau, Park Hyomin nói xong điện thoại thì bên cạnh cô, gương mặt Lee Jihyun vì tác dụng của rượu đã ửng đỏ cả 2 má, trông cực kỳ mê người. Còn Park Jiyeon cũng chẳng khá hơn, chỉ là có vẻ vẫn tỉnh táo. 2 cặp đôi kia vẫn đắm chìm trong thế giới riêng của chính mình. Cô đứng lên tiến lại nói với Park Soyeon


"Em mời Ham Eunjung đến đây, unnie thấy có phiền không?"


Đang thì thầm to nhỏ với Jeon Boram, nghe Park Hyomin nói, Park Soyeon quay qua nhìn cô với ánh mắt vô cùng tò mò


"Ham Eunjung? Ý em là Ham tổng của Sparkle đó sao?"


Thấy cái gật đầu của đứa em, Park Soyeon lại nhìn em mình với vẻ tà ác, ah~ một tiếng thật dài, gian xảo nói "Được, càng quen biết nhiều vậy càng tốt, chị cũng muốn gặp Ham tổng lâu rồi, với lại lát nữa cũng có người đưa em về nữa đỡ phiền chị haha. À, nhắc nhở em, chuyện riêng tư của em sao cũng được nhưng phải cẩn thận đừng để lên báo nhé, hẹn hò nhớ phải nói chị đó"


Park Hyomin đỏ mặt khi nghe bà chị gian ác nói như vậy, đỏ mặt đánh vào vai Park Soyeon "Chị nói gì vậy, em với chị ấy là bạn thôi mà."


"Ừ là bạn. Là bạn thôi. Làm chi dữ vậy ? Nghe điện thoại kìa." Park Soyeon gật gù, có lòng tốt nhắc nhở chiếc điện thoại đang kêu lên của cô


Màn hình nhấp nhấp cái tên "Eunjung unnie". Khẽ vuốt nhẹ màn hình, đưa lên tai nhỏ giọng nói "Eunjung unnie"


"...."


"Được, unnie gửi xe rồi cứ vào thẳng góc trong cùng là được."


Vừa cúp máy xong, thì Park Jiyeon cũng kéo Lee Jihyun đứng dậy


"Soyeon unnie, em về trước nhé, Qri uống hơi nhiều có vẻ hơi mệt rồi. Lát chị đưa Hyomin về nhé."


Park Soyeon quay qua nhìn, thì thấy quả thật Lee Jihyun mặt mũi đỏ gay, liền gật đầu


"Ừm, về nghỉ sớm đi. Hyomin để chị lo cho."


"Vậy em đi trước".


Cả hai chào Park Soyeon xong liền bước về hướng cổng. Lee Jihyun choáng vàng đi không vững, vừa ra tới cửa liền loạng choạng suýt té, Park Jiyeon liền nghiền người về phía trước đỡ lấy khuỷu tay cô. Và vô tình, Ham Eunjung từ ngoài cửa bước nhanh vào, Lee Jihyun rất khéo được tấm lưng của Park Jiyeon chắn mất tầm nhìn của Ham Eunjung. Ham Eunjung không thấy Lee Jihyun, cô thật không nhìn thấy Lee Jihyun, một mạch bước vào phía trong.


"Chị không sao chứ?" Park Jiyeon nhìn Lee Jihyun nhẹ nhàng hỏi


Lắc đầu ý bảo không sao, Park Jiyeon liền yên tâm tiếp tục đỡ Lee Jihyun đi.

"Eunjung unnie" Park Hyomin thấy Ham Eunjung liền gọi


Nhoẻn miệng cười với cô ấy, Ham Eunjung vừa tính mở miệng chào hỏi liền cảm giác có gì đó khác thường, liền xoay người nhìn về hướng lúc nãy mình đi tới, nheo mắt, chỉ nhìn thấy đều toàn là người và người ra vào. Cau mày lại không hiểu nổi, cô cảm thấy mình như vừa bỏ lỡ một cái gì đó. Cứ đứng nhìn về phía sau một cách không xác định cho tới khi cô nghe thấy tiếng gọi quen thuộc một lần nữa.


"Eunjung unnie"


"À..Hyomin!" Giật mình quay lại, Ham Eunjung lấy lại bình tĩnh, tao nhã chào từng người bạn của Park Hyomin.


Ham Eunjung là giám đốc kinh doanh của một tập đoàn lớn. Kỹ năng giao tiếp dĩ nhiên hơn người. Chưa tới 30' trò chuyện, cô hoàn toàn có thể làm quen một cách dễ dàng mới mọi người, còn khiến mọi người lộ ra ánh mắt tán thưởng, lẫn hâm mộ đối với cô. Và bản thân cô cũng cảm thấy, những người bạn của Park Hyomin không giống như những người trong giới showbiz, thật thật giả giả lẫn lộn. Mỗi người ở đây, giờ phút này là sống thật với chính mình. Cô cũng chưa từng thoải mái nói chuyện với ai khác như họ, không cần phải kiêng dè. Cô cảm thấy, cô lại tìm được những người bạn tốt khác sau Park Hyomin rồi.


Bữa tiệc nào cũng phải có lúc kết thúc. Mọi người trao đổi cách liên lạc rồi hẹn hôm nào lại cùng gặp mặt trò chuyện như vậy rồi tạm biệt nhau về. Park Soyeon đưa ánh mắt gian xảo nhìn Park Hyomin rồi quay qua nói với Ham Eunjung


"Phiền cô đưa Hyominie về giúp tôi có được không? Park Jiyeon em ấy về trước nên hiện giờ Hyominie không có xe."


Park Hyomin trừng mắt nhìn Park Soyeon. Em tưởng khi nãy chị nói giỡn chứ. Chị thật sự bỏ em đứng giữa đường rồi nhờ người khác chở em về sao? Chúa ơi, con đã làm gì nên tội mà người lại bắt con là nhân viên của một boss hắc ám như vậy chứ?


"Dĩ nhiên là được. Nhà tôi cũng thuận đường với nhà Hyomin."


Park Soyeon nghe vậy cười nói cám ơn. Sau đó cúi xuống lầm bầm với chính mình "A~ vậy là đã biết nhà nhau rồi cơ đấy."


Chỉ có Jeon Boram và Park Hyomin là nghe được tiếng Park Soyeon vì Ham Eunjung đang bận loay hoay tìm kiếm gì đó trong túi. Park Hyomin chỉ muốn nhào lại bóp cổ Park Soyeon mà thôi. Nếu như không phải Ham Eunjung lên tiếng kêu Hyomin về thôi. Chắc cô thật nhảy lên bóp cổ người chị này, cả bà chị Rambbo đang cười ngặt ngẽo cạnh bên nữa.



--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top