Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương V: Maknae-line Ồn Ào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           





Toàn bộ quá trình chăm sóc ân cần chu đáo, cho đến những biểu cảm đáng yêu của cả người và chó đã hoàn hảo lọt vào mắt của một cô gái, tự nãy giờ vẫn đứng trông về phía chiếc ghế đá bên kia đường. Cô gái với mái tóc vàng mỉm cười, tự nhủ tại sao trên đời vẫn tồn tại một thiên thần đáng yêu đến thế.

---

Joy vừa mới từ siêu thị về, tóc vàng bay theo gió, cô bước vào cánh cửa lớn của nhà trọ mình đang sống, chỗ này tuy không sang trọng nhưng rất thoải mái, với lối kiến trúc truyền thống như những căn nhà đại đường thời Chosun, sơ qua thì có ba dãy nhà sát nhau, một dãy là của bà chủ trọ, hai dãy còn lại thì cho thuê, cả ba dãy tạo thành hình chữ U cùng ôm lấy một khoảng sân ở giữa, mái nhà được lợp lên những viên gạch ngói màu cam. Cả khu trọ nhỏ chỉ có vài người ở nhưng lại rất sôi nổi và náo nhiệt, phong cách sinh hoạt có trật tự nề nếp đúng chuẩn khu phố văn hóa.

Bốp

-Omo! – Joy xoa xoa cái trán của mình, có vật gì đó vừa bay trúng đầu cô, là mảnh giấy được gấp lại nhiều lần, gruh, cô biết chủ nhân của cái trò đùa này là ai, bày ra mấy công việc quậy phá ma lanh như vậy thì thủ phạm chỉ có thể là một người.

-Kim Yerim, em mau ra đây! – Cô biết con bé tinh nghịch ấy chỉ trốn ở quanh đây thôi, chẳng có động tĩnh gì, không lẽ mảnh giấy tự nhiên bay tới? Làm sao có thể, rõ ràng nó được gấp lại một cách có chủ đích, được rồi, muốn chơi trò trốn tìm à, xem chị xử cưng như thế nào đây. – Nếu em không mau ra đây nhận tội, cúi đầu xin lỗi thì cũng đừng để unnie bắt được đấy! – Joy hù dọa, trò này xưa quá xưa rồi, bé Rim nó chẳng sợ đâu.

Póc

-Ối! – Mảnh giấy trúng ngay phía sau đầu, Joy đau điếng, nước mắt trực trào, hix, thật sự là đau lắm đó, chẳng biết con bé ném bằng cách gì nữa.

Chợt cô thấy cái bóng lấp ló, cùng bộ dạng nén cười khó khăn. Hừ, bắt được em rồi nhé. Cô tiến lại gần túm lấy con nhóc láu cá đang lẫn trốn sau cái cột trên hành lang. Nó giật mình la lên một tiếng. Xui xẻo quá, chỉ là vừa nãy không nhịn được cười nên mới để lộ nơi ẩn nấp.

Tinh vi! Với trực giác nhanh nhạy của Joy thì trước sau gì cũng tìm ra em ấy thôi.

-Anyeong~ Unnie mới về! – Con bé cười toe ra vẻ vô tội, lại còn đánh trống lãng. – Unnie chơi trốn tìm còn giỏi hơn bà ngoại trong quảng cáo Fami nữa! – Yerim nịnh nọt, khen người chị hàng xóm trước mặt lấy lòng.

-Dĩ nhiên rồi! – Nức mũi, mặt Joy vênh lên, coi như bé con này biết điều đi, cô thả Yerim ra, để nó đứng đối diện. Thấy trên ngón tay cô bé là mấy sợi dây thun, thì ra là bắn bằng cái này, hèn gì đau muốn chết.

-Mà unnie mới làm tóc hả!? – Yerim hỏi Joy, chỉ vào mái tóc vàng của cô ấy.

-Thấy thế nào? Đẹp đúng không?

Dứt lời, Joy hất một bên tóc, quên luôn việc phải xử lí đứa trẻ nghịch ngợm. Đúng là cô vừa mới đi tuốt lại vẻ bề ngoài của mình, sẵn tiện mới ghé siêu thị mua chút đồ về ăn tối luôn.

-Đẹp thì có đẹp, nhưng mà... khục.. – Yerim mím môi gắng gượng để không bật cười.

-Mà sao? Nói lẹ đi! – Cô gái tóc vàng mất kiên nhẫn hỏi tới, bộ có vấn đề gì hả?

Cô gái nhỏ hơn cố gắng mở miệng nói – Cái mái của chị, nhìn... ngâu-si lắm! Hahaha! – Dứt lời, Yerim ôm bụng cười vào mặt Joy, cô kìm không nổi nữa, chắc cười bể bụng mất thôi.

Thì sao, bộ có vấn đề gì ư, Joy thấy nó dễ thương chứ bộ. Cơ mà cái con bé lùn tịt này, cười mình sao, lại còn dám bảo cô trông ngâu-si. Được lắm nhóc ạ.

Póc! – Mảnh giấy bay thẳng vào mông cái con người đang cười lăn lộn trên sàn, Joy chính thức ra tay trả thù.

-Úi, đau quá unnie! – Con bé ôm lấy chỗ vừa bị "nã đạn" la oai oái.

-Vậy unnie không biết đau chắc? – Nói rồi cô lên đạn nhắm thẳng mông con bé, dự định bắn thêm mấy phát cho chừa.

-Á á, đừng mà! – Yerim bé nhỏ chạy đôn chạy đáo tìm chỗ trốn, bà chị của cô thật là đáng sợ, nhưng cô lại cứ thích đùa với chị ấy như thế, rất vui.

Bắt gặp Irene vừa bước từ trong phòng ra, con bé gấp rút nấp sau lưng chị lớn, còn giả vờ khóc lóc chỉ tay về phía Joy - tay bắn tỉa lụa vẫn còn đang cầm hung khí, mếu máo bêu rếu. – Irene unnie, Joy unnie ăn hiếp em! – Bonus thêm một xíu nước mắt cho nó chân thực, cô bé cáo tội Joy.

Cô gái tóc vàng vội vã đút tay vô túi, giấu luôn mấy sợi thun bên trong. Gì vậy kìa, người bị hại lúc đầu chẳng phải là cô sao, cái con bé này.

-Joy à, em- hụ... – Irene đang định nói gì đó thì tự nhiên che miệng phì cười. Joy biến sắc, cả không gian xung quanh cô tối sầm lại, đến chị ấy cũng cười, thật sự trông tệ hại đến vậy sao?

-Ehem! Đừng có nghĩ bậy. Ý chị là, trông em rất đáng yêu! – Cô gái xinh đẹp lớn tuổi nhất đứng thẳng dậy cất lời. Yerim đằng sau lay lay bàn tay của Irene, kéo cô về vấn đề chính – Mà này Joy! Sao em cứ ăn hiếp Maknae hoài vậy? – Hỏi rồi cô cúi xuống lau mấy giọt nước mắt cá sâu của Yerim đi, không quên quay sang cô gái cao hơn đợi câu trả lời.

-Mwo?! – Joy thở hắt ra, người có tội trước là Yerim mà, sao Irene unnie lại đi trách móc mình chứ, thật không công bằng, Joy trong lòng khóc thành hai hàng nước mắt, oan ức quá.

-Em là người lớn, nhường nhịn một chút đi! – Irene nói đúng, nhưng Joy chỉ mới là học sinh cấp ba, bộ làm người lớn thì không có quyền lên tiếng khi bị ức hiếp sao.

Joy ngậm ngùi, biết mình không thể trả treo lại, lúc đó còn bị giáng thêm tội không nghe lời "người lớn hơn" thì khổ. Giáo huấn xong, Irene bảo hai đứa trẻ đi rữa tay chuẩn bị ăn cơm tối.

Bé con Yerim được Irene dắt tay đi, còn tinh nghịch quay lại lè lưỡi với Joy, chẳng biết đây là lần thứ mấy cô cam chịu trong thất bại rồi, lần nào kẻ thua cuộc cũng là cô hết.

Aizz, chấp chi con nít, nghĩ rồi Joy cố gắng tươi tỉnh hẳn lên, vẻ mặt thay đổi một trăm tám mươi độ, xách túi thức ăn vào trong phòng ăn. Sau này Joy mà có đi học làm diễn viên, ra trường chắc hẳn có cả tá hợp đồng chờ sẵn.

Vì nhà trọ chỉ có vài người ở nên tất cả đều quen thuộc và thân thiết với nhau như một gia đình. Bình thường giờ này cả nhà sẽ tụ tập lại ăn tối, những món ăn đều do bà chủ nhà chuẩn bị. Nhưng hôm nay ba người phải mua đồ ăn ngoài là vì bà chủ đang đi nghỉ mát, tầm vài ngày gì đó, mọi chuyện còn lại để cho Irene, người bà tin tưởng nhất trông coi quản lí, không phải vì bà nghi ngờ gì những người còn lại, nhưng mà Yerim và Joy còn nhỏ, thành viên còn lại thì có hơi bất thường nên bà mới bàn giao lại cho cô gái tóc tím Bae Irene, chỉ có cô là người trưởng thành và có thể lo liệu mấy công việc như thế này.

-Ủa, Heechul oppa không ra ăn tối sao unnie? – Joy hỏi thăm Irene về thành viên còn lại  của nhà trọ.

-Oppa ấy chuyển ca nên đã rời khỏi nhà từ trưa rồi! – Irene trả lời thắc mắc của Joy.

Heechul mà mọi người nhắc đến là một nam bác sĩ, đang làm việc ở bệnh viện Seoul, oppa ấy giống như umma của các cô gái trong căn nhà trọ này vậy, vì là người lớn nhất nên mấy việc lặt vặt đều do một tay oppa ấy xử lý, Heechul luôn quan tâm lo lắng cho mọi người, tính khí lại hay than phiền và càm ràm như một bà mẹ vậy. Thế nên cả nhà mới đặt biệt danh "Omma" cho anh ấy.

Joy tiếp nhận thông tin, gật đầu đã hiểu, cô đưa đũa gắp lấy cái đùi gà duy nhất còn lại trên dĩa.

"Cạch" Âm thanh hai đôi đũa va chạm với nhau, Joy nhìn sang bên cạnh, Yerim cũng vậy, chỉ còn một cái đùi gà mà cả hai con người đều muốn ăn, vậy là có một cuộc chiến đũa, hai người chẳng ai nhường nhịn đối phương, cố gắng tranh giành. Yerim ham ăn ra sức giành lấy, cô rất muốn ăn đùi gà. Còn về phần Joy, cô chỉ muốn trả thù con bé mà thôi.

-Unnie, em thấy trước, nó là của em!

-Chị mua cho nên nó là của chị!

Chẳng ai chịu nhường ai, Joy giở độc chiêu, cù léc đại pháp, đưa tay chọc ghẹo làm con bé cười giãy nảy vì nhột. Thừa cơ, cô gắp lấy miếng gà, cho vào miệng nhai rồm rộp.

Yerim sau một tràng cười, khi bình tĩnh mới bắt đầu tiếc nuối nhìn Joy unnie ăn ngon lành, con bé giận dỗi, liền quay mặt đi chỗ khác, cắm cúi ăn hết phần cơm của mình mà không thèm tranh cãi thêm một câu nào.

Joy có cảm giác như mình vừa làm được một việc gì lớn lao lắm, đây là lần đầu tiên cô chiến thắng con bé mà, rất có cảm giác thành tựu, haha. Joy cười thầm trong lòng.

Liếc thấy Irene unnie ngồi đối diện từ nãy đến giờ cứ lơ đãng, chẳng nói chẳng rằng. Lấy làm lạ, Joy liền lên tiếng hỏi thăm.

-Unnie! Unnie! ... Unnie! – Phải gọi đến lần thứ ba, cô gái kia mới giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ, ngước lên nhìn Joy.

-D-dae?

-Chị gặp chuyện gì sao?

-Ưm... không có! – Từ chối trả lời, Irene cúi đầu, bây giờ cô mới bắt đầu động đũa.

-Unnie, chị không cần phải giấu trong lòng đâu, hãy nói ra để mọi người cùng biết, có thể chúng em sẽ giúp được cho chị! – Joy khuyên, chị lớn của hai maknae luôn thích giấu tâm sự cho riêng mình, điều đó rất không tốt cho tinh thần, cô nhất định phải giúp unnie ấy giải bày.

-Thật ra... – Irene ngập ngừng sau đó kể lại sự việc sáng nay cho hai đứa nhỏ nghe. Chuyện cô lấy phải hàng giả, rồi bị thú cưng của cô gái không quen cắn phá tấm chăn, sau đó cô còn bắt người ta đền. Đến khi hỏi lại mới biết chiếc chăn kia là đồ nhái, cũng nhờ cô gái đó mà cô phát hiện kịp thời, không để khách hàng khiển trách. Vấn đề duy nhất khiến cô cứ bận tâm và ray rứt không yên suốt từ sáng đến giờ đó là bản thân đã trách nhầm cô gái nọ, còn bắt người ta đền bù thiệt hại. Đánh giá tình hình, cô không nghĩ đó là một người khá giả, có thể cô gái đó hiện giờ đang gặp khó khăn.

Cũng tại cô không cẩn thận kiểm tra hàng cho kỹ, cô đã chủ quan cho rằng đó là mối quen nên mới không cẩn thận để ý, là lỗi của cô hết. Bây giờ không biết tìm cô gái kia ở đâu để hoàn trả số tiền bây giờ.

-Vậy chị không hề biết cô ấy ở đâu ư? – Joy hỏi, Irene đã gục đầu xuống bàn, chán nản, ăn cũng không vô, cô chỉ biết gật đầu đáp lại lời Joy.

-Hay ngày mai chúng ta đến trụ sở cảnh sát đăng tin tìm chủ nhân số tiền nhé! – Cô bé nhỏ nhất nhà đưa ra ý kiến của mình.

-Em làm như tìm người lạc vậy! – Joy nói, cô thấy cách này không ổn, cảnh sát đâu có rãnh làm ba cái việc lặt vặt này.

-Hay là như thế này, chị sẽ in tờ rơi dán trên mấy con đường gần chỗ chị gặp được cô gái ấy, biết đâu cô ấy đọc được!

Cảm thấy khả quan, Irene quyết định ngày mai sẽ thực hiện ngay lập tức. Không thể chần chờ được, cứ ngồi đợi sẽ khiến cô chết dần vì lương tâm cắn rứt mất.

-Em tham gia!

-Em nữa!

Lần đầu tiên hai maknae cùng chung ý kiến. Cả hai nhìn nhau rồi bật cười, Irene cảm động nhìn hai cô gái nhỏ tuổi hơn, dù thật sự không có quan hệ huyết thống gì, nhưng những đứa trẻ này lại coi cô như chị ruột của chúng, rất quan tâm và nghe lời cô, giống như một gia đình thật sự.

---

Wendy vẫn còn lang thang ngoài đường, trời đã tối được một lúc, cô đã đến nhiều nơi, thử xin việc nhưng chẳng hiểu vì sao chẳng ai thèm nhận cô, có lẽ là vì bề ngoài không còn gọn gàng tươm tất, cô cũng đã cố giữ cho tóc tai mặt mũi sạch sẽ, còn quần áo, sau khi lăn lộn cả ngày nay thì không tài nào giữ lại hiện trang ban đầu được.

Nhà nhà giờ đã vây quần bên nhau dùng bữa tối, trông mới ấm áp làm sao. Ước gì có một hộp diêm ở đây nhỉ, cô sẽ bắt chước cô bé bán diêm, đốt vài que cho ấm rồi tưởng tượng ra được mọi thứ, bàn ăn thịnh soạn, lò sưởi chẳng hạn. Cô gái cung Song Ngư này suốt ngày chỉ biết mơ mộng.

-A... – Ai đó bỗng nhiên quăng cái bật lửa trúng đầu cô, trêu người sao, xin cái hộp diêm lại thảy cho cô cái bật lửa, híc, liệu có nhà văn nào đi ngang qua sau đó viết nên câu chuyện "Cô bé bán hộp quẹt" không? Chắc đề tài này sẽ đắt khách lắm đó.

Wendy giờ đang đứng trước một công viên, cô mệt rồi, cô quyết định sẽ nghỉ chân ở đây. Chọn cho mình một chiếc ghế, Wendy ngồi xuống, với chú chó Danshin chạy xung quanh, đúng là tràn đầy năng lượng thật, chắc là nhờ bữa ăn ngon lành hồi sáng vẫn còn khiến chó ta no bụng chăng.

Nhắc đến thức ăn...

-Ọt ọt...! – Bụng cô réo lên, cũng phải thôi, từ trưa đến giờ đã có cái gì bỏ bụng đâu, lại còn vất vả chạy đi xin việc mà chẳng đâu chịu nhận.

Bây giờ ăn chực mà không phải bị bắt ở lại rữa chén thì cô sẽ làm ngay, cùng lắm là rữa một trăm cái bát chứ gì.

Đúng rồi!

Ý tưởng mới lại nảy ra trong đầu Wendy, cô có thể đi đến mấy quán ăn, gọi món ăn, sau đó để người ta giữ lại lao dịch trả nợ, biết đâu lúc đấy họ sẽ nhận ra năng lực của Wendy mà cho cô một công việc thì sao? Hay lắm!

Wendy tán thành ý tưởng của mình, nhưng cô chưa kịp nhấc mông bỏ đi thì một ai đó đã đứng trước mặt cô. Bộ dạng người đó còn thê thảm hơn cả Wendy nữa, một tay cầm tấm chiếu và một xấp giấy vụn trông giống như mấy tờ báo, tay còn lại phẩy phẩy về phía Wendy. Chắc là một người vô gia cư, nhưng cô không hiểu người đó muốn gì cả.

-Tránh ra! Đây là chỗ ngủ của tôi mà! – Hóa ra là phẩy tay để đuổi Wendy đi. Cô lập tức đứng dậy nhường vị trí lại cho người đối diện, đằng nào cô cũng sắp đi mà. Nhưng khoan đã, cô vừa đọc thấy một nội dung đáng chú ý trên đống giấy vụn của người đó, cái gì mà giải thưởng gì ấy.

-Bác ơi, cho cháu mượn nó một chút được không? – Wendy chỉ tay vô xấp giấy, nhưng người đó lại nói:

-Đây là chăn của tôi, cô muốn gì thì lại kia kìa, còn nhiều lắm! – Người đó chỉ tay ra phía ngoài công viên, nơi vẫn còn vưỡng vãi trên đường một vài tờ rơi.

Cám ơn người đó một cách vội vàng, cô cùng Danshin chạy lại xem thử, nhặt một tờ rơi lên. Trong đó ghi là: "8 giờ sáng mai tại phố DongMun, đường số 8 sẽ tổ chức cuộc thi 'Ai ăn mạnh hơn' do các công ty bla bla bla... (Wendy đọc lướt qua mấy cái không liên quan) ...tài trợ, giải thưởng cho người thắng cuộc là 200 nghìn won, đây là dịp để các nhà đầu tư quảng bá hình ảnh cho mặt hàng của họ.. v...v.." Đọc đến đây, Wendy nhảy tưng tưng vui mừng, không cần phải đi ăn chực nữa, cô phải giữ bụng đói mới được, ngày mai cô sẽ tham gia cuộc thi này, đây có lẻ là cơ hội cuối cùng, cô nhất định phải nắm lấy.

Trở lại công viên, cô quyết định ngủ vùi. Nằm trên chiếc ghế của công viên, Wendy nhắm mắt, cố gắng ngủ cho qua cơn đói. Danshin ngoan ngoãn nằm phía dưới chân ghế, cuộn tròn lại. Ít ra chú chó nhỏ còn có bộ lồng dày giữ ấm, còn Wendy phải nằm co ro, khó khăn chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, bản thân lại có dịp suy nghĩ, cô nhớ vòng tay của ba mình, cô nhớ cả mẹ nữa, hai ngày rồi cô chưa được nhìn ngắm ảnh của mẹ. Lại nghĩ về tên móc túi, nếu để cô bắt được, cô sẽ đá vào mông, hành hạ cho đã, cho hắn biết cuộc sống ngoài này khổ cực đến thế nào rồi mới giao cho cảnh sát. Hừ. Nghĩ vẩn vơ thì Wendy cuối cùng cũng đã có thể chợp mắt được.

Giữa giấc ngủ, cô vẫn gọi tên người thân mình. Cô đang sợ hãi và cô đơn lắm. Chẳng biết Wendy mơ thấy gì, hay chỉ đơn giản là nhớ nhà mà nước mắt lăn dài trên khóe mi của cô.

---

Sáng sớm ngày hôm sau, tại nhà trọ truyền thống,

Buổi sớm tinh mơ luôn mang một không khí rất đặc biệt, khởi đầu của một ngày mới, mặt trời vẫn chưa lên hẳn nên bầu trời chỉ mới rạng lên thôi, khí trời mát dịu. Heechul vừa ngủ dậy, vươn vai, anh mặc vào bộ đồ thể dục, cắm tai nghe rồi ra khỏi nhà, chạy bộ một vòng quanh con phố, cảm giác như cả nơi này chỉ thuộc về một mình mình vậy đó. Heechul luôn thích sự yên tĩnh và thời tiết ban mai như thế này.

Về đến nhà trọ, anh tự thưởng cho mình một tách trà mới được làm nóng lại. Cách cầm tách cũng rất điệu nghệ, chỉ bằng ba ngón, tay còn lại đỡ dưới đáy tách trà, trông rất giống... mấy quý bà...

-Chà, thật sảng khoái! – Heechul hít hà, sau đó đặt chiếc tách xuống, anh lấy mấy cái lô cuộn vào mái tóc của mình, Heechul sỡ hữu một mái tóc đen và dài chấm vai.

Vẫn giữ nguyên tai nghe, anh tiến ra phía cổng của nhà trọ đứng đấy khởi động một vài động tác. Mọi thứ đều hoàn hảo và bình yên biết bao nhiêu, cho đến khi...

Bịch

Ai đó vừa mới va phải Heechul, mấy cái lô trên tóc lần lượt rơi xuống, chuyện gì vậy?

-Chào buổi sáng oppa! – Irene vội vã chạy ra ngoài, bên cạnh là nhóc Yerim cũng tất tả chạy theo sau.

-Ờ ờ! – Anh cúi người xuống nhặt lấy đồ đạc của mình, bỗng nhiên lại bị húc thêm một cú, làm cho số lô còn lại rớt hết trơn.

-Mianhaeee! Chúc oppa buổi sáng tốt lành! – Vừa rồi chính là Joy, cô bé vội vã đuổi theo hai chị em của mình. Mấy đứa nhóc này, mới sáng sớm mà chạy đâu thế không biết, đi đứng không thèm nhìn đường làm rớt hết dụng cụ làm đẹp của người khác, hừ.

Giờ mới nhận ra bà chủ nhà nói Heechul bất thường đúng là không sai.

Joy đã bắt kịp tốc độ với hai cô gái phía trước, bằng lợi thế đôi chân dài của mình.

-Unnie, chị không để mái nữa sao? – Yerim chỉ chỉ lên mái đầu vàng óng nổi bật đang gắn một chiếc băng đô cài tóc màu trắng của Joy, thắc mắc.

-Quê rồi, không để nữa! – Cô đáp, không muốn người khác nhìn vào mình lại kỳ thị, nói chuyện với nhau mà cứ ôm bụng cười như hai cái con người cùng nhà này nữa.

Yerim chỉ bụm miệng cười mỉm, quả thật Joy unnie dù để mái hay cài tóc lên nhìn vẫn toát ra nét dễ thương, cứ như búp bê vậy.

Ba cô gái vội vàng đến tiệm photocopy, nhờ người ta in ra mấy bản sao tờ rơi tìm người trong USB của Joy. Sau đó cả ba bắt taxi đến phố DongMun, bắt đầu công cuộc dán mấy cái tờ rơi lên khắp các con đường, ngỏ hẻm. Khu này hơi rộng nên có lẻ phải mất kha khá thời gian.

Irene unnie muốn mau chóng tìm thấy cô gái, càng nhanh càng tốt nên mới bắt đầu từ sớm, hơn nữa vào giờ này sẽ ít ai phát hiện ra bọn cô đang phá hoại mĩ quan đô thị hơn.

---

Wendy cũng thức dậy từ sớm, bắt đầu dò hỏi đường đi đến phố DongMun, cô lờ mờ nhớ ra hình như mình có từng đi qua khu này rồi.

Khoảng hơn bảy giờ, cô và Danshin đã có mặt tại địa điểm sẽ diễn ra cuộc thi "Ai ăn mạnh hơn". Vẫn còn thiếu một vị trí, Wendy lập tức đăng ký dự thi. Cô nhìn Danshin, làm động tác hwaiting tự cổ vũ bản thân, đồng thời cái chuông bụng cũng đã réo lên inh ỏi. Cô cần tiếp lương thực gấp.

-Xin chào các thí sinh và toàn thể mọi người đang có mặt tại cuộc thi "Ai ăn mạnh hơn" lần thứ 27 này, năm nay ai sẽ giành được số tiền thưởng đây! Thật hồi hộp phải không nào, tôi xin tuyên bố cuộc thi năm nay chính thức khai mạc! – Sau câu nói là một tràng vỗ tay, vị MC đang thao thao bất tuyệt về cuộc thi cũng như nội dung thi đấu, tổng cộng là có 3 phần thi, các món ăn đều được ban giám khảo cũng chính là nhà đầu tư chuẩn bị.

Sau tiếng hô bắt đầu, Wendy nhầm tưởng là đã bắt đầu ăn được nên vội vàng cầm chiếc sandwich trên đĩa lên, thấy vậy, MC liền nhắc nhở qua micro. – Aigoo! Cô bạn kia, cuộc thi giữa các đối thủ vẫn chưa chính thức bắt đầu mà, dường như các thí sinh của chúng ta đều rất háo hức và có sự chuẩn bị chu đáo!

-Ơ... vẫn chưa được ăn sao? – Wendy nghe rõ ràng là bắt đầu rồi mà!

Hình như cô đã nhầm từ "khái mạc" thành "bắt đầu" thì phải. Dù có giỏi ngoại ngữ đến đâu nhưng cô gái trẻ cũng cần có thời gian để thích nghi dần với hoàn cảnh cũng như ngữ cảnh từ những trường hợp như thế này.

-Sau khi tôi đếm từ 1 đến 3, các bạn hãy chứng tỏ bản thân là người vô địch, là người có khả năng ăn khỏe nhất! – Sau câu này, Wendy mới ồ lên đã hiểu, bây giờ mới được ăn nè.

-Một...

-Hai...

Tim của Wendy đập ngày càng chậm qua từng tiếng đếm của cái ông MC đó, làm người ta hồi hộp như vậy, có ngày tim cô ngừng đập luôn mất.

-Ba!

Dứt lời, các thí sinh cầm món lên ăn lấy ăn để, ăn như chưa từng được ăn, ăn hết tốc lực, ăn giống như hổ bị bỏ đói ba năm, à, hình như hơi quá rồi. Riêng Wendy đang nhiệt tình ăn hết những chiếc Sandwich ngon lành trước mặt. Chỉ sau năm phút, cô đã xử lí xong một cách nhanh gọn lẹ, không gặp quá nhiều khó khăn, cô đang đói lã mà. Như vậy là Wendy có thể tiếp tục phần thi, sau vòng một, chưa gì đã có vài thí sinh bỏ cuộc rồi.

MC lại tán dóc gì đó qua micro, Danshin ở dưới nhìn cô bằng ánh mắt cỗ vũ, vẫy đuôi hăng hái, Wendy như được tiếp thêm sức mạnh.

Cuộc thi thứ hai, Số người có thể đứng vững trên bàn ăn ngày càng ít đi, 3 chiếc sandwich ban đầu và 5 cái hamburger tiếp theo đã hạ gục họ.

Lọt được vào vòng trong cùng với năm đối thủ, Wendy cũng bắt đầu cảm thấy no bụng, mong rằng vẫn có thể thuận lợi vượt qua vòng cuối cùng. Không thể để hy vọng nhỏ bé lụi tàn được. Cô phải gắng lên, hãy nghĩ đến sự hấp dẫn của mấy món ăn, sơn hào hải vị và những món cô thích ăn nhất, nhưng càng nghĩ, Wendy lại càng không muốn ăn chút nào.

Vòng ba bắt đầu, thử thách là một hộp gồm 12 khoanh kimbap. Wendy nuốt ực, Làm sao có thể ăn hết được. Sau tiếng hô bắt đầu, cô dùng tay bốc một cuốn lên cho vào miệng, ngon thì có ngon nhưng hiện tại Wendy chẳng còn tâm trạng đâu mà thưởng thức.

Được năm chiếc, cái dạ dày của Wendy bắt đầu biểu tình, không muốn tiếp nhận nữa. Cố lên, cô nhìn sang những đối thủ của mình, còn tận ba người, họ ăn thốc ăn tháo cả ra ngoài, cũng được sao? Lúc này Wendy chẳng cần giữ hình tượng, lấy từng chiếc cơm cuộn ngấu nghiến đại cho xong, phần thừa nhanh chóng được Danshin phía dưới phi tang, không ai nhận ra điều này.

Chỉ còn ba khoanh cuối cùng, cô nhìn sang bên cạnh một lần nữa, chỉ còn duy nhất một người trụ lại, đó là một cô gái với thân hình đồ sộ. Wendy hơi kinh sợ. Cô miễn cưỡng đưa đồ ăn lên miệng mình, cảm giác buồn nôn dâng lên, không thể ăn thêm được nữa. Thế nhưng.. đã đi đến đây, cô biết bản thân mình không thể nào bỏ cuộc.

Wendy kín đáo ợ nhẹ một cái, sau đó nhẫn nại tống số thức ăn vào bên trong một cách chậm rãi, tuy tốc độ từ từ nhưng đó là cách duy nhất khiến cô giữ nhịp thở và không nôn hết toàn bộ số thức ăn từ nãy giờ ra.

MC vẫn ra sức bình luận về cô và thí sinh kia, không quên quảng cáo những món ăn bắt mắt. Đối thủ bên cạnh nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được, nãy giờ cô ta ăn với tốc độ siêu nhanh cốt chỉ để Wendy thấy sợ mà từ bỏ, vậy mà Wendy vẫn kiên trì đến tận giây phút này. Nhưng rồi cô gái ấy cũng tập trung, khó khăn ăn lấy 6 chiếc cơm cuộn còn lại của mình, ai nấy đến đây cũng vì giải thưởng cả mà, có vẻ như Wendy đang dẫn đầu về số lượng.

Đối thủ nhìn thấy cô chỉ còn một chiếc trong khi bản thân còn đến ba, bất lực và buông xuôi, cô gái bự con ngã rầm ra đất, bất tỉnh do bội thực. Ăn ít cũng xỉu mà ăn nhiều cũng xỉu.

Wendy phấn chấn hơn khi đối thủ gục trước, bây giờ chỉ cần hoàn thành vòng thi thì cô sẽ giành chiến thắng.

-Wow, cô gái nhỏ của chúng ta đã đánh bật những đối thủ nặng ký nhất và đang tiến gần với giải thưởng, cô ấy có làm được hay không! – MC đang rất là thán phục khả năng diễn thuyết của mình, nhờ vậy khán giả đến xem ngày càng đông.

Xuất sắc hoàn thành phần thi, Wendy cả đứng cũng không vững, cô phải khum người lại. Giám khảo đến nắm tay cô, vươn lên cao, tuyên bố đã tìm được người chiến thắng.

*Omo, chú làm vậy là hại cháu đấy. Ọe*

Cảm giác khó chịu liền ập tới, nhưng cô chẳng thể nào nôn khan ra được, thức ăn còn chưa kịp tiêu hóa. Trán lấm tấm mồ hôi, Wendy đưa tay nhận lấy số tiền, cô bày tỏ sự biết ơn.

*Vậy là thành công rồi!*

Bỗng những tiếng vỗ tay hoan hô trở nên xa xăm không rõ ràng, đôi tai nhanh chóng ù đi, hai mắt hoa lên, Wendy không còn phân biệt được sân khấu đang nằm trên hay dưới nữa. Choáng váng, Wendy khụy chân ngất đi, vị giám khảo liền đỡ lấy cô. Phía bên dưới bắt đầu xôn xao. Danshin chạy đến liếm tay Wendy, sủa inh ỏi mong cô chủ nhỏ hãy mau tỉnh dậy. MC vội vã trấn an mọi người:

-Quán quân của chúng ta quả là có một dạ dày không đáy, nhưng cô ấy vẫn là con người, cô ấy chỉ đang bất tỉnh vì no quá thôi thưa quý vị! Đừng quá lo lắng! – MC dứt lời, thế nhưng sự thật không đơn giản như chú đã nói đâu.

End Chap

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top