Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương VI: Gia đình mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại Canada

Tập đoàn SK, phòng chủ tịch

Công việc mấy ngày nay bận bịu đến tối mặt tối mày, bệnh viên đã cho đấu thầu, sắp tới sẽ được khởi công xây dựng, dự tính sẽ hoàn thành trong vài năm tới. Chủ tịch Son đang giải quyết một số giấy tờ.

Xong việc, ông lại máy pha cafe tự động, rót một ly nhỏ, rồi trở lại bàn làm việc. Nhìn chiếc điện thoại cá nhân đã hơn một ngày không đổ chuông, không có tin tức gì của con gái, chủ tịch Son lấy làm lạ.

Thế nhưng con bé có nói với ông rằng mình đã đáp chuyến máy bay an toàn, và chủ tịch Son nghĩ con gái của ông hẳn đang rất phấn khích, chơi bời tự do ở chốn nào mà quên cả gọi điện báo cho ông một tiếng, ông Son tuy lo âu nhưng cũng chẳng dám nhấc máy làm phiền, cứ để con bé làm những gì nó thích. Ngày mai chắc chắn cô sẽ gọi cho ông thôi, chủ tịch Son rất tin tưởng đứa trẻ của mình.

Không chịu được cảm giác nhớ nhung con gái, ông Son liền gửi đi một tin nhắn, thay vì gọi điện, tránh làm hỏng cuộc vui nào đó của con bé. Ông hỏi thăm tình hình và cuộc sống ở đấy có ổn hay không, đồng thời mắng yêu Wendy có phải do ham chơi quá nên quên mất người ba này rồi chăng. Hài lòng ấn nút gửi, ông Son mỉm cười. Tinh thần lại vui vẻ trở lại, chủ tịch Son tiếp tục bắt tay vào làm việc.

Thư viện

Pablo nhìn chiếc đồng hồ, 3 ngày xa Wendy, hơn 72 giờ đồng hồ, thêm từ hôm qua đến giờ không có lấy một cuộc gọi. Tưởng chừng như có một xác sống đang đi lại trong thư viện vậy, Pablo vô hồn bước tới bước lui, tâm trạng lo lắng. Cậu đã gửi hàng tá tin nhắn suốt từ tối qua, nhưng chưa có cái nào được hồi âm. Có khi nào Wendy quên cậu rồi không? Không thể, Wendy không phải người như vậy. Hay cô ấy gặp chuyện gì, càng nghĩ cậu càng lo hơn. Làm sao đây, làm sao đây?

-Damn! – Than thở một tiếng, cậu quyết định trong khi chờ đợi sẽ tìm việc gì làm, cứ ngồi đây lo lắng không phải là cách, phải đặt niềm tin ở Wendy, cô ấy sẽ trả lời thôi.

---

Trở lại Hàn Quốc, nơi Wendy vừa ngất lịm cách đó không lâu.

-Tránh ra, làm ơn! – Một giọng nói vang lên, một mái đầu vàng chen chúc để tiến lên phía khán đài.

Joy thành công tiếp cận được Wendy, lo lắng nhìn cô gái đang bất động. Nhận thấy tình hình không ổn, cô dùng sức của mình bế xốc Wendy lên. MC ở bên cạnh vội vàng hỏi:

-Cô là người thân của cô gái?

-D-dae? Ah, vâng, có chuyện gì không ạ? Cháu phải đưa cô ấy đi gấp! – Khẩn trương trả lời, Joy đang rất sốt ruột, nhìn cô gái trên tay chẳng còn chút sức sống mà lo sợ.

-Vậy phiền cô rồi, đây là phần thưởng của nhà tài trợ, xin chúc mừng! – MC tốt bụng gửi số tiền Wendy chiến thắng được cho cô gái tóc vàng vừa tự xưng là người thân, anh MC đã hoàn thành bổn phận của mình.

Cầm lấy và gật đầu thay cho lời cám ơn, Joy men theo cầu thang ngắn bước xuống sân khấu. Mọi người nhanh chóng tản ra, nhường đường cho hai cô gái. Ra đến đường lớn, cô gái tóc vàng gấp rút bắt taxi, chú chó nhỏ nhảy nhốc lên xe, Joy quyết định đưa cả Wendy và Danshin đi cùng.

Flashback

Joy đang hì hục quẹt quẹt rất năng suất từng lớp keo lên tường, sau đó ịn miếng tờ rơi lên trên cho nó dính ở đấy. Bất chợt phía bên kia vọng lên tiếng của MC dẫn chương trình, tò mò, Joy bèn đến xem thử náo nhiệt.

Cô bất ngờ khi thấy một trong những thí sinh tham gia chính là cô gái hôm nọ cô gặp ở trên đường, lúc đó cô đã rất ấn tượng, cái cách mà cô ấy tì mẩn chăm chóc cho thú cưng, vẻ mặt thì sốt sắng, nhìn thấy cảnh tượng đó khiến bất kỳ ai cũng đều có thiện cảm tốt đẹp, Joy cũng không ngoại lệ. Cô thầm ngưỡng mộ cô gái ấy đã làm một việc vô cùng ý nghĩa.

Giờ vô tình gặp lại cô ở đây khiến Joy bỗng chốc đứng thừ người ra, có gì đó hân hoan và mừng rỡ. Đúng là định mệnh.

Cô gái tóc vàng không rời mắt khỏi sân khấu một giây nào, hay chính xác hơn là cô đang nhìn chằm chằm Wendy, nhìn cô gái nhỏ người đang phải gồng mình ăn hết số thức ăn qui định. Joy chắp tay cỗ vũ, dù cô gái kia có mục đích gì, Joy cũng mong cô ấy đạt được thứ mình muốn.

Không nằm ngoài mong đợi, cô ấy đã giành được chiến thắng. Nhưng cả người không đứng thẳng lên được mà chỉ có thể cúi thấp, Joy lo lắng khi vị giám khảo đến nắm tay cô gái vươn lên cao hô to, nhìn sắc mặt cô gái ngay lúc đó không hề ổn chút nào. Rồi bỗng cô gái khuỵ dần. Joy kinh sợ, không suy nghĩ mà tức tốc chen lên sân khấu.

End Flashback

---

Tại nhà trọ truyền thống,

Yerim đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình và đang có mặt ở nhà. Cô bé đang cầm một cọng cỏ lau mà khi nãy hái được trên đường chọt chọt vào chú mèo con ở phía trước.

Con mèo nhìn thấy vật gì đó ngoe nguẫy liền đuổi theo, Yerim giấu vội cọng cỏ ra phía sau, thế là chú mèo nhầm tưởng đuôi mình là cái vật lúc lắc ban nãy nên nhịn không được muốn vờn lấy, vậy là nó xoay vòng vòng một chỗ, vừa kêu meo meo. Yerim cười khúc khích. Lát sau cô bé đỡ lấy chú mèo, cho nó chơi với cọng cỏ, chứ để nó xoay hoài chóng mặt lắm.

Rầm!!

Tiếng đạp cửa xông vào, thần linh ơi, Yerim giật mình, còn tưởng một toán xã hội đen nào đấy đến để bắt cóc cô đòi tiền chuộc giống mấy bộ phim drama kinh điển chứ. Thì ra là Joy unnie, trên tay chị ấy còn bế một người, Yerim chưa kịp lên tiếng thắc mắc thì Joy đã hối thúc:

-Em mau đi gọi Heechul oppa đi, tình hình nghiêm trọng, mau lên!

Nói rồi Joy hai tay vẫn bế cô gái, tiến thẳng vào phòng mình, Yerim nhận ra đây là trường hợp khẩn, liền chạy rầm rầm trên hành lang, hướng phòng oppa Heechul.

Người đàn ông duy nhất trong nhà đang có "công việc quan trọng", nói là quan trọng nhưng thực chất chỉ là một trò chơi anh bày ra để giải trí, sáng đến giờ nhà trọ vắng tanh như chùa bà đanh. Một mình anh buồn chán nên mới lôi mấy lá bài ra xếp thành ngọn tháp.

Tác phẩm sắp hoàn thành, chỉ còn thiếu cái đỉnh. Heechul tập trung cao độ, tỉ mỉ đặt hai lá bài cuối cùng lên trên.

Bỗng...

-Xoạch – Tiếng mở cửa, sau đó là...

-Heechul oppaaaaaaaaaaaaaaaaa! – Giọng Yerim cao vút, oang oang đầy nội lực, mức công phá hơn cả dàn loa ở mấy cái vũ trường, sức gió kinh hồn.

Liền sau đó, cả công trình vĩ đại của Heechul sụp đổ, cuốn theo chiều gió bay tứ tung. Tất cả... gonna with the wind.

-Rào rạc... rào rạc...

Heechul bần thần, mở to mắt, gần ba tiếng đồng hồ để xếp 50 lá bài của anh, chỉ còn hai lá nữa là xong, vậy mà nỡ lòng nào...

Con Joker ở đâu đáp xuống đầu Heechul, cái miệng rộng ngoác của nó giống như đang cười vào mặt anh, kiểu "Lêu lêu, thua rồi nhé" – Như vậy đấy.

-Nhanh đi oppa, có người cần giúp đỡ! – Yerim cảm thấy có lỗi nhưng không còn cách nào khác, cô đành ôm lấy cánh tay Heechul kéo đi. Lát nữa oppa ấy muốn phàn nàn bao nhiêu cũng được, giờ đi cứu người đã.

Heechul liếc mắt tưởng niệm "tác phẩm" đã qua đời của mình lần cuối.

---

-Cô ấy bị bội thực, sức khỏe thì suy nhược, tịnh dưỡng vài ngày thì sẽ mau chóng khỏe lại. – Heechul cất ống nghe, sau đó thở dài một cái, Yerim giả vờ không biết gì, nhìn quanh quất, Joy thì không để ý lắm vì bận lo cho cô gái, thở phào nhẹ nhõm khi biết cô ấy không bị gì nguy hiểm.

-Mà sao em không đưa cô ấy đến bệnh viện? – Heechul hỏi.

-Bệnh viện xa lắm oppa, mà tình trạng cô ấy thì không tốt, em không thể chờ được! – Joy thành thật, lúc đó cô cũng rất sợ hãi và lo lắng.

Heechul gật gù – Vậy sáng giờ em đi tìm cô gái này đó hả? – Anh lại hỏi, điều tra nguyên nhân khiến cho trò chơi anh đang cố công hoàn tất phút chốc vụt tan. Heechul không hề hẹp hòi đâu nhưng anh vẫn tiếc lắm, tiếc đứt ruột ấy chứ.

-Ani, em chỉ vô tình gặp được. Còn sáng nay tụi em cùng Irene unnie đi dán tờ rơi tìm người khác ạ! – Rồi Joy cũng kể lại chi tiết sự việc với Heechul. Đã nói oppa ấy là Umma của các cô gái mà, không trả lời rõ ràng đâu có được.

Nhắc mới nhớ, sao giờ này vẫn chưa thấy Irene trở về, Joy quay sang định hỏi Yerim, người đi cùng với Irene thì chợt ngoài cửa phòng vang lên tiếng của chị ấy.

-Chị về rồi đây! Mọi người ở trong này sao? – Irene mở cửa phòng bước vào, không hiểu tại sao mọi người đều tụ tập đông đủ trong này.

Sáng nay cô đã đi hết các con phố lân cận với xấp tờ rơi dày cộp, kiên trì dán cho hết, Irene cho rằng cô gái ấy sống ở đây nên sẽ không đi đâu xa, tuy nghĩ là vậy nhưng cô vẫn cố gắng dán thêm lên mấy khu phố gần đó để cho chắc chắn, sau đó mới yên tâm về nhà và muộn hơn so với dự tính.

Mấy đứa nhóc lễ phép chào cô, cô cũng gật đầu và tiến lại chỗ Heechul oppa. Hình như có thêm ai đó đang nằm trên giường thì phải. Cô gái tóc tím nhón chân lia mắt nhìn cho rõ.

-Omo! – Irene bất ngờ nhìn cô gái đang nằm trên giường.

Thật là, người mà bạn cứ mãi ráo riết tìm kiếm thì lại không thấy đâu, nhưng hóa ra lại ở gần trong gang tấc. Xem như đó là may mắn vậy, không cần nói cũng biết bản thân cô bây giờ mừng đến cỡ nào.

-Sao vậy unnnie? – Maknae tinh ý nhận ra vẻ bất ngờ xen lẫn vui mừng hiện lên trên gương mặt người chị lớn hơn.

-Chính là cô gái này, người unnie đang tìm! – Irene tỏ tường làm hai cô gái kia cũng bất ngờ lây, không ngờ trái đất lại tròn đến thế. Heechul nãy giờ ngồi nghe tuy không hiểu cho lắm nhưng ít nhiều cũng rõ ràng rằng cô gái nằm trên giường kia là người mà bọn trẻ của anh đang tìm.

-Thật tốt quá, cô không được xảy ra chuyện gì đâu đấy! – Cô gái tóc tím xinh đẹp nắm lấy bàn tay của Wendy, cầu nguyện. Có phải cô ấy nằm đây cũng là do cô không, Irene bắt đầu cắn môi dằn vặt.

---

Khoảng qua buổi trưa, Wendy cuối cùng cũng tỉnh lại, còn hơi ê ẩm, cô xoa xoa cái bụng no ịch của mình, rồi giật mình nhận ra bản thân đang ở trong căn phòng lạ lẫm, chính xác là trên giường của ai đó.

Cô sốt sắng đứng dậy, dáo dác nhìn xung quanh. Sao chẳng có bóng người nào ở đây hết vậy kìa. Wendy nhìn một lượt căn phòng mà mình đang tá túc, trông nó rất xinh xắn, sách vở được xếp gọn gàng, chiếc bàn học cùng cái đèn chụp đều là màu xanh lá cây, đậm có nhạt có, phối với nhau rất hài hòa.

Không tò mò đồ đạc của người khác, Wendy mở cửa bước ra bên ngoài. Căn phòng Wendy vừa mở có cánh cửa lùa bằng gỗ, đối diện với nó là một phòng khách, từ trong đó, Joy bước ra, bắt gặp Wendy đã tỉnh dậy, cô liền vui vẻ hỏi:

-Chị thấy đỡ hơn chưa? – Cô gái tóc vàng gọi Wendy bằng chị vì Joy chỉ mới học cấp ba, còn cô gái trước mặt lại trông có vẻ chửng chạc và trưởng thành hơn nhiều, cho nên cô nghĩ cô ấy lớn tuổi hơn.

-Ah... an..yeong! Có thể cho tôi hỏi mình đang ở đâu được không? – Cô gái tóc đen rụt rè, cô không biết vì sao bản thân lại có mặt ở đây nữa. Điều duy nhất cô nhớ được đó là trước khi ngất đi, cô đang ở nơi diễn ra cuộc thi, còn có Danshin luôn ở dưới chân cô nữa.

Đến đây Wendy mới giật mình, chú chó của cô đâu rồi, Wendy không quan tâm số tiền thưởng ở cuộc thi đã được trao hay chưa, điều quan trọng cô muốn biết đó là Danshin của cô đã đi đâu, có ở đây hay không.

-Danshin, Danshin của tôi đâu? Cô có thấy nó không? – Wendy nắm lấy cánh tay người trước mặt, gấp gáp hỏi. Sau những gì cả hai trãi qua cùng nhau, cô không muốn một lần nữa bỏ rơi chú chó của mình.

-Chị ơi, bình tĩnh lại! – Joy cố gắng giúp cô gái kia giữ sự tỉnh táo, cô nói – Danshin là chú chó của chị phải không? Nhóc ấy đang chơi ở ngoài sân, an toàn lắm!

Wendy liền men theo hành lang ra nơi có nhiều ánh sáng hơn, ngoài sân, đúng là Danshin đang chơi ở đó thật, cùng với một cô bé và một chú mèo. Cô thở phào, yên tâm. Thấy thần sắc của cô đã bình tĩnh trở lại, Joy mới giải thích ngọn ngành lý do tại sao Wendy được đưa về đây.

-Chuyện là vậy đó, em thấy chị bị ngất trên sân khấu nên mới mạn phép đưa về, chỗ em có một bác sĩ gia đình tài giỏi lắm ạ, chính anh ấy đã chữa cho chị! – Joy tươi cười kể lại, nhìn cô gái trước mặt đang ngơ ngác rất đáng yêu.

-A..., thì ra là vậy, cám ơn em nhiều lắm! – Wendy cúi gập 90 độ cảm tạ cô gái tóc vàng tốt bụng, Joy không dám nhận, liền đỡ lấy chị ấy. Wendy nói tiếp – Vừa nãy thất lễ rồi, Mianhae...

-Hihi, không có gì, chị chỉ lo lắng cho thú cưng của mình thôi mà! À, chị nên cảm ơn anh Heechul!

Joy chỉ tay về phía căn phòng đằng trước, cứ đi theo hành lang sẽ thấy phòng của anh chàng bác sĩ trẻ kiêm chức vụ săn sóc viên của cả nhà. Wendy tiếp thu lời cô gái tóc vàng vừa nói, bước nhanh đến căn phòng.

Đi được một lúc, cái tai cực thính của Heechul thấy động, cảm nhận có tiếng bước chân đến gần, không muốn bị làm phiền, anh chạy như tên bắn đến chỗ cánh cửa, đóng rầm nó lại, đúng lúc Wendy chuẩn bị bước vào.

-Á! – Wendy lùi về sau một tý, chỉ cần sơ xẩy một tích tắc thôi thì chiếc mũi nhỏ của cô đã đoàn tụ với tấm gỗ trên cánh cửa rồi.

Tiếng động mạnh làm xấp bài của Heechul oppa một lần nữa đổ rạp. Không mường tượng được gương mặt của anh ấy lúc này đâu, miệng thì méo xẹo, tóc thì bù xù, tội nghiệp vô cùng. Heechul trân trối nhìn "lâu đài" SupperChul-tên anh dự định đặt cho tác phẩm, lại thêm một lần nữa thất thủ mà rời bỏ vị "vua" HeeKing đã cất công xây dựng nên.

Hỡi thế gian, xui xẻo là gì, đến rồi đi để lại tấm thân hồng nhan xơ xác.

Chịu thua cái số phận hẫm hiu, Heechul mặt buồn xo mở đại cánh cửa ra một cách thiếu sức sống, xem ai đang đứng bên ngoài.

Thì ra là cô gái anh vừa cứu chữa cách đó không lâu. Anh bất ngờ vì cô gái đó đang lấy hai tay che mũi. Đừng nói khi nãy do anh đóng cửa vội quá nha...

-Aigoo, tôi thật thất lễ quá, cô có sao không? Cho tôi xem! – Heechul khẩn trương, đâu ngờ người kia lại là cô gái bị bất tỉnh cơ chứ, anh cứ tưởng mấy đứa nhỏ lại đến phá phách.

-Không sao ạ, chỉ hơi giật mình thôi! – Wendy cho thấy mình vẫn không sao, sẵn tiện cúi đầu cám ơn Heechul – Cám ơn oppa đã chữa cho em, ơn này em xin ghi nhớ, có cơ hội nhất định sẽ báo đáp ạ!

-Cái cô bé này, công việc của anh mà! – Heechul vỗ vai cô, anh thích cô gái này, rất lễ phép, ai như cái đám loi nhoi kia. Hừ.

Wendy cám ơn Heechul một lần nữa, vừa lúc đó Joy xuất hiện, kéo Wendy đi, bảo là có thứ muốn đưa cho cô. Đến căn phòng quen thuộc của mình, Joy chìa tay ra đưa cho Wendy một tờ sec.

-Đây là... – Wendy lạ lẫm hỏi.

-Nổ lực của chị! Em thấy hết rồi, chị làm rất tốt! – Joy dúi vào tay Wendy tờ sec cùng lá đơn xác nhận tiền thưởng.

Wendy không biết dùng lời gì để cảm ơn cô gái trước mặt nữa, cô ấy thật tốt bụng, vừa đưa cô về khám bệnh vừa giúp đỡ cô đủ thứ.

-Em tên là Park SooYoung, mọi người vẫn thường gọi em là Joy, học ở trường cấp ba Seoul, 16 tuổi, còn chị? – Không thích chị gái trước mặt cứ nghẹn ngào cảm ơn cô hoài, Joy gợi ra chủ đề để nói, cô cũng muốn biết chút thông tin về cô gái tóc đen trước mặt.

-Tên của chị là... – Wendy phân vân không biết nên nói sao, thôi thì cứ trả lời thành thật, cô cũng chẳng có lý do gì để giấu giếm trước ân nhân của mình. – ...Son Wendy, tên Hàn của chị là Seung Wan, 17 tuổi, chị vừa từ Canada về... bị thất lạc hành lý...

-Nae? - Cô gái tóc vàng ngạc nhiên, hỏi lại Wendy, để cô nói tường tận hơn sự việc.

Chuyện kể ra thì dài lắm, cô cũng muốn trút hết ra nỗi lòng mấy ngày nay, nhưng cô chỉ vừa mới gặp người ta mà đã kể lễ, như vậy hơi kỳ. Joy thì vẻ mặt háo hức, tò mò câu chuyện của Wendy, cảm thấy tin tưởng và an tâm rằng Joy không phiền, cô mới thuật lại quá trình lưu lạc của mình cho cô gái trước mặt nghe.

Joy xúc động, tự hỏi tại sao trên đời lại có những hoàn cảnh khắt khe như thế, thảo nào Heechul oppa nói Wendy unnie bị suy nhược, chắc chị ấy đã phải vất vả lắm. Joy ôm lấy cô gái trước mặt, Wendy cũng rấm rứt khóc, sức chịu đựng của một cô gái có giới hạn mà thôi, Wendy vừa nhớ nhà, vừa thấy cô đơn, mệt mỏi.

Cảm thấy khó xử, Wendy mới khéo léo ngồi thẳng dậy, lau vội nước mắt. Cô tìm một chuyện vui nào đó để phá tan không khí kỳ cục này.

-Joy à, em là người mẫu phải không? – Wendy hỏi, cô thấy cô gái tóc vàng rất ưa nhìn, dáng người thì cao ráo, chuẩn một người mẫu.

-Mwo?! – Cô gái tóc vàng phì cười, phủ nhận. – Không phải đâu unnie, em vẫn còn đi học mà! Hì!

-Thật không phải sao? Trông em rất xinh đẹp! – Wendy nói thật khiến ai kia đỏ mặt.

Joy gãi đầu, lúc này cô mới nhận ra mình chưa có cài tóc lên. Chết rồi, không biết Wendy unnie có thấy cái mái "ngốc nghếch" của cô chưa nữa, cô lo lắng đứng lên tìm chiếc băng đô của mình. Vừa nãy cô nhớ là đã để nó ở đâu đây thôi, nhưng tìm hoài chẳng thấy, cô khó xử, chờ đợi tràng cười của Wendy, nhưng chẳng có gì xảy ra. Wendy chỉ là thấy bỗng nhiên Joy hành xử lạ lùng nên mới nhẹ nhàng hỏi:

-Em sao vậy?

-Chị không thấy nó... buồn cười sao? – Joy lo lắng chỉ vào mái tóc của mình.

-Đâu có! Rất hợp với em! – Wendy thành thật trả lời, kiểu tóc làm nổi bật đôi chân mày thanh tú cùng làn da trắng sáng của Joy.

Cô gái trẻ hơn tự dưng cao hứng, xem ra còn có người nhìn nhận đúng về kiểu tóc mới của cô, mừng muốn chết. Joy vui vẻ cười với Wendy, cảm thấy rất thích trò chuyện cùng cô gái ấy.

---

Ngoài sân,

-Méo... Sao mi bẩn thỉu thế! – Chú mèo tam thể trắng-đen-vàng châm chọc.

-Gấu... Kệ ta! – Không quan tâm lời mèo, Danshin chỉ đi lòng vòng, nãy giờ mà cô chủ vẫn chưa ra nữa.

-Méo méo... Cái đồ dơ bẩn, mi từ đâu đến! – Mèo con nhiều chuyện vẫn chưa có ý định buông tha, đi theo làm phiền.

-... – Danshin lạnh lùng không thèm trả lời, ra vẻ cool ngầu.

Mèo ta tức giận, vỗ vỗ bàn chân với những mảng thịt mềm vào Danshin. Danshin lờ đi, chú chó đi một bước, mèo ta đi theo, nhảy hết từ bên này sang bên khác cứ như nhảy cừu vậy. Nhưng Danshin vẫn chẳng để ý gì, bực bội, chú mèo mới trèo lên lưng ôm lấy cổ Danshin, vật chú chó ngã lăn ra.

-Gấu... Gruh, khiêu chiến à! – Danshin nổi quạu.

-Méo... Ngon nhào vô! – Chú mèo chẳng những không sợ, còn thách thức, vỗ vỗ vào mặt Danshin.

Sau đó là cảnh hai con vật dí nhau chạy khắp sân. Mèo con cà trớn chẳng sợ Danshin bây giờ đang vắt giò lên cổ mà chạy, ban đầu thấy chú chó chân ngắn, ngờ đâu chạy cũng nhanh dữ. Mèo ta lanh lẹ trèo lên cái cột ở hành lang, Danshin ở phía dưới sủa inh ỏi.

-Gấu gấu... mau xuống đây, đồ ăn gian!

-Meo... Còn lâu nghe, có ngon thì lên đây!

Yerim nãy giờ vẫn ngồi trên sàn gỗ chống cằm nhìn hai con vật đùa giỡn với nhau, nhìn vào rất thân thiết, cô bé đâu biết thực ra hai đứa nó đang mắng nhau chí chóe bằng ngôn ngữ động vật. Rồi tự dưng chúng dí nhau, Yerim hoảng hồn chạy đến bế Danshin, con vật đang vươn chân với lên cái cột nhưng chẳng cách nào trèo lên được, Yerim dỗ dành chú chó. Danshin ngoan ngoãn không sủa thêm, là bạn thân của con người, chú chó biết mình nên làm gì, không thèm đôi co cùng tên mèo hèn nhát thêm câu nào nữa, loài chó vốn rất rộng lượng chứ đâu có nhỏ nhen như mấy con mèo phá phách đó đâu.

-Không biết chú chó tên gì nhỉ? – Yerim đang thắc mắc, tẹo nữa cô sẽ đi hỏi chị gái tóc đen xinh đẹp, mà sao người lớn nói chuyện lâu thế ta?

-Danshin, lại đây! – Một giọng nói vang lên. Nhận ra tiếng gọi quen thuộc, chú chó vẫy đuôi khéo léo thoát khỏi tay Yerim để tiến lại gần cô chủ nhỏ. Chú chó vẫn khỏe mạnh, Wendy cũng bớt đi lo lắng trong lòng, cô vừa quên mất bản thân mới chính là người gặp tai nạn.

-A, thì ra chú chó tên là Danshin! – Chạy lại chỗ Joy và Wendy, Yerim reo lên, cuối cùng người lớn đã nói chuyện xong, cô còn biết được tên của chú chó đáng yêu này nữa.

-Em cũng thích chó sao? – Wendy hỏi, sở dĩ cô ra đây là vì Joy đề nghị đi tham quan và làm quen cùng với mọi người, cũng để vận động cho bụng bớt no. Tổng cộng Wendy đã làm quen được với Joy và Heechul, chỉ còn lại cô bé Yerim và thành viên cuối cùng, Irene, người đã đi chợ mua nguyên liệu để chuẩn bị bữa tối.

-Vâng, rất thích ạ! – Là một đứa trẻ vô cùng yêu các loài động vật, cô bé dĩ nhiên rất thích, chỉ cần liên quan một ít cũng được.

Thấy cô gái nhỏ cười phấn khích, Wendy cũng thoải mái, cảm thấy cô bé rất thân thiện, cô liền bế Danshin trao vào tay Yerim. Con bé thích thú cưng nựng Danshin của cô.

-Unnie, đây là Yerim, maknae của bọn em! – Joy bắt đầu giới thiệu, chỉ về Yerim, sau đó chỉ về Wendy – Yerim, đây là Wendy unnie, lớn hơn em năm tuổi, phải lễ phép đó có biết chưa? – Joy dặn dò, vì con bé rất tinh nghịch, lại còn hay không xem cô ra gì nên cô muốn cảnh báo con bé trước là đừng có chọc giận khách, Joy không hề biết mấy trò tinh quái Yerim bày ra chỉ dùng để trêu chọc mình cô mà thôi.

-Em biết mà! – Con bé bĩu môi không hài lòng, cứ làm như cô quậy phá lắm không bằng.

-Hì, anyeong Cherry! – Wendy nghe nhầm, lại tưởng là Cherry nên mới phát âm tên cô bé có hơi khác lạ.

-Hihi, anyeong unnie nhưng em tên là Yerim, Rim đấy ạ! – Maknae bé nhỏ nhắc nhở.

-Ưm.. không phải Cherry "trái anh đào" sao? – Wendy bối rối, cô lại nghe không rõ rồi.

-Ani, không sao đâu unnie! – Con bé vội xua tay – Gọi là Yeri cũng được ạ! – Một lỗi phát âm nhỏ mà tên cô bé trở nên dễ thương như vậy, cô thích cái nickname mới này.

-Erhm, sao hôm nay dễ tính vậy? – Joy trêu chọc và nhận ngay một cái cùi chỏ vào bụng từ cô bé nhỏ nhất.

-Đáng ghét! – Con bé đỏ mặt.

-Hahaha! – Cả hai người lớn đều cười vì gương mặt Yerim đã bắt đầu hồng lên như một quả Cherry thật sự, Maknae xấu hổ chỉ còn biết giấu mình sau bộ lông trắng mượt của Danshin, bẽn lẽn nhìn lén lại chứ không dám ngẩn đầu nhìn trực diện.

Aaa... chỉ biết ăn hiếp cô thôi...!


End Chap

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top