Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Xa cách

[Longfic]-Haehyuk-Ân Nhi hay Tiểu Hách ?

Author: Monaevil

Rating: MA

Category: Xuyên không, cổ trang,...

Pairing: Haehyuk ~ Hải Hách

Disclaimer: Số phận của họ thuộc về au (^.^) nhưng chỉ trong fic thôi (T_T) họ là của nhau và mãi mãi thuộc về nhau. Fic viết vì mục đích phi lợi nhuận.

Warning: các thành viên nhóm SNSD và EXO sẽ là nhân vật phản diện, những ai là fan của họ xin click back ngay và luôn.

Note: Tên của tất cả các nhân vật đều sẽ là tên dịch:

Lee Donghae - Lý Đông Hải | Lee Hyukjae - Lý Hách Tể | Eunhyuk - Ân Hách | Jo Kyuhyun - Triệu Khuê Hiền | Choi Siwon - Thôi Thủy Nguyên | Kim Ryeowook - Kim Lệ Húc | Kim Jongwoon - Kim Chung Vân | Kim Hee Chul - Kim Hy Triệt | Hangeng - Hàn Canh | Lee Sungmin - Lý Thịnh Mẫn | Kim Kibum - Kim Khởi Phạm.

Summary:

Ngươi là ai ?...

Ngươi là Ân Nhi hay là ...

~~~

Ta không phải là Ân Nhi của ngươi ...

Ta là Lý Hách Tể, là đệ đệ của ngươi ~ Lý Đông Hải ...

Tình cảm ngươi đối với ta là gì ?...

~~~

Ta không biết ...

Không phải tình huynh đệ ... cũng chẳng phải tình bằng hữu ... tri kĩ lại càng không ...

... là tình yêu thì càng không thể ...

... vì ngươi là nam nhân ... và cũng là đệ đệ ta ...

~~~

Nếu ta không phải là nam nhân ...

... cũng không cùng dòng máu với ngươi ...

... ngươi có thể yêu ta ...

~~~

Nhưng ta đã có thê tử ... ta không thể phụ nàng ...

... kiếp này không thể ... hẹn ngươi kiếp sau ...

~~~

Nếu có kiếp sau ...

... ta vẫn nguyện làm nam nhân ...

... để ngươi mãi mãi không thể nói lời yêu ta ...

~~~///~~~\\\~~~

Ân Nhi hay Tiểu Hách ?

Chương 1: Xa cách

"Hãy tìm ra sự thật ...

Hãy tìm ra người đã hại ta ...

Hãy bảo vệ phụ thân ta ...

Khi ngươi làm được những điều đó, ngươi sẽ được trở về thế giới của ngươi..."

Câu nói ấy cứ luôn xuất hiện trong từng giấc mơ; nó cứ như những hồi chuông làm Hách Tể luôn giật mình tỉnh giấc. Nhớ đến lời nói kia mà Hách Tể lại cảm thấy đau đầu.

Một chàng trai là stylist của nhiều nhân vật nổi tiếng khắp thế giới. Phong cách thời trang độc đáo, mang đầy cá tính của giới trẻ Lee Hyukjae được người người ngưỡng mộ. Mái tóc ngắn màu vàng kim tựa như nắng mai giờ chỉ còn một màu đen huyền, mượt mà dài tới thắc lưng.

Nhìn cơ thể nam nhân trong trang phục nữ nhân mà Hách Tể - tên dịch của Hyukjae ở đây mà y khóc thầm trong lòng. Chỉ trong một buổi đi công tác trên đảo, xui xẻo thay chiếc thuyền bị trục trặc rồi bóc cháy. Một chàng trai 23 tuổi, không biết bơi phải hiến dân bản thân cho biển cả mênh mong. Trong cơn hôn mê chỉ nghe thấy giọng nói kia; cách nói cứ như đe doạ song cũng mang mác sự thành khẩn của Lý Ân Hách.

Khi tỉnh dậy, một cơ thể khoẻ mạnh của y đã chẳng còn, chỉ còn lại một cơ thể yếu duối, mõng manh của nam nhân tên Lý Ân Hách với cái chân phải bị thương. Không chỉ cơ thể mà cả kí ức của Ân Hách vẫn còn đó, vẫn lưu giữ trong tâm trí của Hách Tể.

Lý Ân Hách là một nam nhân, nhưng lại sống trong thân phận nữ nhi. Khi sinh ra là một tiểu hài tử đáng yêu, nhưng mẫu thân lại là tiểu thiếp thân phận thấp kém. Phụ thân là đại phú hào, chủ của một xưởng dệt nổi tiếng khắp thiên hạ. Những sản phẩm dệt may đầy nghệ thuật được Hoàng Thượng lẫn phi tần ưa thích; những cao thủ giang hồ nổi tiếng khắp thiên hạ cũng yêu thích những đường may của Lý gia.

Phụ thân được người người kính trọng bao nhiêu thì mẫu thân bị người đời khinh rẽ bấy nhiêu. Là một con hầu bán thân vào Lý gia. Lý Ân Hách được tạo ra là do tai nạn, là việc ngoài ý muốn của Lý lão gia. Do phu nhân vừa sanh đại thiếu gia Lý Đông Hải nên lão gia không gần với phu nhân một thời gian, nên khi lão gia say rượu thì đã lỡ làm hại một đời nữ nhân của một nô tì.

Đại phu nhân là người nhân từ hiền hậu, nên đã để nô tì kia trở thành tiểu thiếp. Thân phận là tiểu thiếp của một gia đình giàu có thì cứ ngỡ là được đổi đời, cứ ngỡ sẽ có được chút tình thương của lão gia. Nhưng thương thay chỉ bị ghẻ lạnh, xa lánh của người đời và cả lão gia.

Khi mang trong người là tiểu Ân Hách thì cũng chẳng khác gì người ăn kẻ ở. Được tặng cho một tiểu viện riêng, có người hầu riêng nhưng những người kia lại đối mẫu thân Ân Hách chẳng khác nào một nô tì, phải làm việc thì mới có cái ăn cái mặc.

Lý lão gia chỉ có tiểu hài tử là Lý Đông Hải, người muốn có thêm hài tử và nữ nhi; là hài tử thì là Tiểu Hách, là nữ nhi thì là Ân Nhi. Nhưng đại phu nhân lại không thể tiếp tục sanh con sau khi sanh Đông Hải. Là tiểu thiếp mà lại mang thai một tiểu hài tử, thì chẳng khác nào sau này nó sẽ cạnh tranh quyền thừa kế của đại thiếu gia Đông Hải.

Những kẻ không muốn đứa trẻ của tội lỗi này ra đời nên đã dùng mọi cách để hại hai mẹ con Ân Hách. Không muốn tiểu hài tử đáng yêu chưa được cảm nhận hết mọi hương vị của cuộc sống, nên mẫu thân của Ân Hách đã nói dối rằng đã sanh một nữ nhi là Ân Hách. Nổi khổ của mẫu thân Ân Hách được đại phu và một người nô tì khác thấu hiểu nên đã giúp giấu đi chuyện Ân Hách là nam nhân.

Được sự giáo dục như một nữ nhân suốt 13 năm thì mẫu thân Ân Hách qua đời. Một năm sau nữa thì người nô tì kia cũng ra đi vì bạo bệnh. Ân Hách phải sống một mình trong sự xa lánh của người khác.

Phụ thân thì ghét bỏ vì là nữ nhi, đại huynh Đông Hải cũng chán ghét mà lạnh lùng xa cách. Chỉ có đại phu nhân là vẫn xem Ân Hách là người nhà mà yêu thương, chăm sóc. Dù tình cảm của đại phu nhân có nhiều đến đâu thì cũng chẳng thể thay thế được tình cảm của mẫu thân ruột thịt, cũng chẳng thể nào luôn bên cạnh mà chăm sóc dạy bảo. Mẫu thân Ân Hách chăm sóc, dạy bảo Ân Hách thay cả phần của Lý lão gia.

Là một nam nhân mà ngày ngày phải cải trang làm nữ nhi cũng chẳng phải là diều dể dàng. Hách Tể thật sự ngưỡng mộ Ân Hách. Dù phải chịu sự ghẻ lạnh của phụ thân và đại huynh, nhưng ích ra Ân Hách vẫn có được tình thương của mẫu thân. Còn y, y chỉ là một đứa trẻ mồ côi. Cả tuổi thơ chỉ gắng liền với cô nhi viện. Sự khao khát tình cảm gia đình luôn tràn ngập trong tim Hách Tể.

Hách Tể không biết nơi đây là thế giới nào, cũng không biết đây là mơ hay thực; thì Hách Tể cũng thầm mang ơn Ân Hách. Vì nhờ Ân Hách mà y mới biết thế nào là tình cảm gia đình. Dù trong kí ức chỉ tồn tại những nổi đau và sự tủi nhục, song vẫn còn đó một chút hơi ấm của mẫu thân, thứ mà Hách Tể luôn mong muốn được cảm nhận.

Sau khi tàu chở Ân Hách cũng xãy ra tai nạn như Hách Tể thì chân phải của Ân Hách bị thương nên gây khó khăn cho việc đi lại. Suốt một thời gian Hách Tể phải ngồi một chổ mà chờ cơm bưng nước rót của người hầu.

Mỗi ngày chỉ được ăn một bữa vào lúc xế chiều. Là tiểu thư của một gia đình giàu có nhưng bữa cơm chỉ gồm cơm trắng và rau luột. Trong kí ức của Ân Hách thì may ra những lúc có tiệc thì mới có thêm chút đồ ăn thừa còn dư để mà ăn.

Hách Tể nở một nụ cười buồn mà uống một ngụ trà đã nguội lạnh từ lâu. Dù là trẻ mồ côi nhưng Hách Tể một ngày vẫn được ba bữa no. Còn Ân Hách mang danh là tiểu thư quyền quý nhưng ngày ngày trốn ra ngoài đi chơi đó đây, kết giao với nhiều người, tham gia các trò vô bổ của các thiếu gia và tiểu thư nhà quyền quý nhầm kiếm một bữa no.

Lý lão gia ghét Ân Hách cũng vì danh tiếng ăn chơi không biết giới hạn là gì của nữ nhi. Người huynh Đông Hải cũng vì danh tiếng của Lý gia mà xem thường người muội muội duy nhất. Đại phu nhân vẫn xem Ân Hách là nhi nữ của Lý gia nên luôn bênh vực, nhưng cũng chẳng thể vượt qua được lời nói của Lý lão gia.

Có thể tính cách của Ân Hách hơi khó hiểu một chút, nhưng đâu đó sâu trong tim của Ân Hách vẫn xem nơi đây là nhà, là gia đình. Nếu không phải thì làm sau Ân Hách trước lúc nhấm mắt lại muốn y phải bảo vệ cho Lý lão gia. Trong thâm tâm Ân Hách vẫn xem Lý lão gia là phụ thân ruột thịt.

Hách Tể thầm nghĩ muốn bảo vệ người nào đó thì phải ở cạnh họ, mà muốn ở cạnh thì phải khiến họ tin mình. Nghĩ là làm, Hách Tể cũng chưa bao giờ biết thế nào là tình cảm gia đình thì giờ đây đã có cơ hội, chỉ cần lấy lại hình tượng nữ nhi ngoan là được.

Hách Tể là người có đôi mắt rất tốt trong vấn đề ăn mặc, dù là phong cách cổ xưa hay hiện đại thì chỉ cần vào tay Hách Tể thì ma nữ cũng thành mĩ nữ. Cơ thể Ân Hách hơi gày do thiếu ăn uống sau khi bị thương, do ăn không đủ chất nên vết thương ở chân đã hơn một tuần rồi mà giờ vẫn chưa khỏi hẳn.

Dùng y phục màu lục nhạt đầy dịu dàng nhưng có chút mạnh mẽ hoà quyện với màu vàng nhạt mềm mại của lụa, làm nên một cảm giác mới lạ trong cách phối màu. Mái tóc được búi một nữa đầy đơn giản với vài cây trăm bằng bạc. Dù sau Ân Hách cũng là một tiểu thư nên y phục và trang sức thì không thể thiếu.

Nhìn gương mặt ôn nhu cùng ánh mắt đen láy mang đầy sự vui tươi mà Hách Tể mang đôi hài màu lục nhạt vào. Thân hình mãnh mai như từng cơn gió biển dịu dàng tràn ngập nắng mai. Một bên chân dù bị thương nhưng khi mang đôi hài vào thì dù hơi đau song vẫn rất duyên dáng. Dù là nam nhân nhưng gương mặt của Ân Hách lại mang nét thanh tú của nữ nhân, xinh đẹp chẳng thua bất kì một nữ tử nào ở thế gới này, thậm chí là còn đẹp hơn vài phần.

Một vấn đề có lẽ là hơi lớn đối với Ân Hách đó chính là vòng một. Nhưng với Hách Tể thì nó cũng chỉ là một vấn đề nhỏ. Mấy ngày không ra ngoài nên Hách Tể có tìm thấy một ít vải trong phòng mà may thành một chiếc áo như áo trong dành cho phụ nữ thời hiện đại. Nhét đầy vải vào rồi may một cách chắc chắn, không sợ lệch mà làm lộ thân phận nam nhân.

Hách Tể mở cánh cửa lớn mà nhìn một lượt. Nơi đây mang đầy kí ức đau thương sau khi mẫu thân Ân Hách qua đời. Nhưng giờ đây, y nhất định sẽ tạo nên một kí ức tươi đẹp, tràn ngập niềm vui của gia đình.

Bước đi một cách nặng nhọc khi một bên chân bị đau. Nhưng nổi đau ấy không lớn bằng niềm vui sẽ được nhìn thấy phụ thân vui vẻ đón nhận sự thay đổi theo hướng tốt của nữ nhi. Cố bước từng bước thập khiển đến hoa viên mà sự ngạc nhiên tràn ngập trong đôi mắt xinh đẹp của Hách Tể. Dù trong kí ức thì nơi này rất đẹp, nhưng không ngờ khi thấy tận mắt thì nơi đây đẹp đến mức như muốn mê hoặc bất kì ai đặc chân vào đây.

Những hàng cây xanh mát chạy dài theo bờ sông nhỏ trong hoa viên, những khóm hoa muôn màu muôn sắc đang kheo vẽ đẹp dưới ánh nắng buổi sớm mai. Những giọt sương lung linh nơi phím lá khẽ rơi nhẹ lên mặt hồ yên ả.

Bước từng bước trên chiếc cầu nhỏ bắt ngang qua dòng sông mang màu ngọc bích. Một tay vịnh trên thành cầu mà nhất cái chân đang đau ầm ỉ song Hách Tể cảm thấy thật thư thả. Nếu đây là giấc mơ thì Hách Tể muốn được sống trong giấc mơ này mãi mãi.

Đi qua hoa viên thì sẽ tớ nhà chính, theo kí ức của Ân Hách thì giờ này phụ thân cùng đại phu nhân và đại huynh đang dùng bữa sáng. Mục đích là đến gặp phụ thân nhưng mục phụ là đến ăn ké. Hách Tể không phải là kiểu người thích đầy đoạ bản thân nên tất nhiên nếu có cơ hội thì phải tận dụng.

Bước vào nhà chính mà hương thơm từ chén chái trắng bay khắp nơi. Muồi hương thanh nhẹ làm Hách Tể như muốn bay ngay đến mà húp, bao nhiêu ngày không được ăn no nên giờ có là cháu trắng thì đối với Hách Tể cũng là sơn hào hải vị.

_Phụ thân và đại nương ngày mới tốt lành. - Hách Tể nở một nụ cười nhẹ hướng về phía Lý lão gia và đại phu nhân mà chào hỏi đúng lễ nghi. Nhìn người phụ thân mang đầy khí chất mạnh mẽ của một chủ gia tộc lớn mà Hách Tể thầm ngưỡng mộ.

_Ân Nhi đã khỏe rồi sao? - một người nữ nhân đầy nét dịu dàng với bộ y phục đơn giản nhưng sang trọng đang dọn thức ăn ra bàn mà hướng Hách Tể nở một nụ cười tươi. - Mấy hôm nay đại nương hơi bận nên không ghé thăm Ân Nhi được, nhưng giờ thấy Ân Nhi đã khỏe lại làm đại nương rất mừng.

_Đa tạ đại nương quan tâm, Ân Nhi không sao. - bước từng bước khập khiểm đến gần nơi giữa phòng mà Hách Tể cố nén nổi đau nơi chiếc chân phải. Thấy được đại phu nhân đã quan tâm đến như vậy mà Hách Tể cảm thấy rất vui. Cố gắng cư xử đúng chuẩn mực là một nữ nhi ngoan mà Hách Tể cất tiếng đầy dịu dàng. - Phụ thân và đại nương chuẩn bị dùng bữa sáng sao?

_Ân Nhi cũng ở lại dùng bữa đi. - đại phu nhân tiếng đến gần Hách Tể mà nhẹ nhàng đở Hách Tể đến ghế ngồi. - Để đại nương kêu người lấy thêm chén đũa.

_Như vậy có làm phiền phụ thân và đại nương không? - Hách Tể luôn chăm chú nhìn biểu cảm của Lý lão gia, nhưng lại chẳng thể làm người nhìn lấy một lần. Hơi thất vọng một chút nhưng vẫn nên từ từ để lấy thiện cảm, hấp tấp thì cũng chẳng được gì.

_Ân Nhi nói gì vậy, chúng ta là một gia đình mà; dùng bữa với nhau là tất nhiên rồi. - Đại phu nhân dùng ánh mắt chân thành cùng lời nói dịu dàng mà làm Hách Tể rất cảm động. Câu nói "chúng ta là một gia đình" như thuốc tiên làm Hách Tể quên hết mọi đau đớn nơi chân phải. Trong từng giấc mơ Hách Tể luôn muốn được nghe thấy câu nói đó, giờ thì y đã được nghe rồi, y vui lắm.

_Phụ thân và mẫu thân ngày mới tốt lành. - vẫn như câu nói lúc đầu của Hách Tể, nhưng nó được phát ra với chất giọng trầm hơn, mạnh mẽ hơn giọng Hách Tể rất nhiều. Chỉ cần nghe thấy giọng mạnh mẽ đó thôi thì cả cơ thể Hách Tể bất giác run lên. - Lát nữa phụ thân cùng đến...

Người kia chưa nói hết câu thì chợt nhận ra sự có mặt của Hách Tể nên cũng chẳng nói thêm gì nữa mà cũng ngồi vào bàn ăn. Chỉ ngước mặt lên nhìn lước qua người đại huynh trước mặt cũng đủ là cả cơ thể Hách Tể run lên. Không, không phải là cơ thể của Hách Tể mà là cơ thể của Ân Hách đang sợ người huynh lạnh lùng kia.

Như là một phản xạ tự nhiên mà chỉ cần nhìn thấy gương mặt anh tuấn với đôi mắt lạnh lùng như phụ thân không bao giờ chứa đựng bóng hình của Ân Hách. Giọng nói đầy mạnh mẽ mà ôn nhu lúc đầu chẳng còn, chỉ cần nơi nào có mặt người muội muội Ân Hách thì giọng nói kia chẳng khác nào tảng băng ngàn năm, chỉ khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo mà không có một chút sự ấm áp nào cả.

Không khí bữa ăn dường như trầm lặng hẳng đi, không có sự thân thiện và vui vẻ của những người được gọi là gia đình như Hách Tể từng nghĩ. Có lẽ sự hiện diện của Hách Tể đã phá hỏng đi sự ấm áp của mọi người. Hách Tể chẳng biết nói gì nên chỉ im lặng dùng bữa.

_Tiểu Hải à ! Muội muội con vừa khoẻ lại mà sao con chẳng nói gì mà chỉ biết ăn không vậy? - Đại phu nhân là người đã phá đi bầu không khí yên lặng đến đáng sợ mà cất tiếng dịu dàng với Đông Hải.

_Ngồi được ở đây thì chứng tỏ đã khoẻ nên không cần hài nhi phải hỏi. - Chất giọng lạnh lùng kia lại làm cơ thể Hách Tể run lên, y cố ăn thật nhanh để thoát khỏi nơi này.

_Thưa phụ thân và đại nương, Ân Nhi cảm thấy không khoẻ nên muốn về phòng nghĩ trước. - Hách Tể ăn no rồi thì đứng dậy mà cáo từ. Ở lại nơi này thì Hách Tể chẳng khác nào người thừa, nên rời khỏi nơi này là điều nên làm. - Đông Hải huynh, muội đi trước.

_Khoan đã Ân Nhi! - Đại phu nhân cất tiếng gọi khi Hách Tể tiến gần ra cửa chính làm chân Hách Tể cũng dừng bước. - Tiểu Hải! con mau đưa Ân Nhi về phòng.

_Có thể đến thì cũng có thể đi, không cần con phải giúp. - Đông Hải vừa nói hết câu làm nổi đau tưởng chừng không cảm nhận được lúc đầu khi đến đây nơi chân phải của Hách Tể giờ lại đau nhói. Không chờ nghe thêm câu nào nữa mà Hách Tể vội lê chân mình đi nhanh ra khổi nhà chính.

Bước vào hoa viên mà sao giờ Hách Tể không còn cảm thấy nó đẹp đẽ như lúc đầu. Nơi đây giờ chỉ còn là sự hào nhoáng vẻ bề ngoài, bên trong chỉ là sự cô độc đến lạnh lẽo. Người phụ thân lâu ngày gặp mặt không nói lời nào, chỉ nhìn y một cái thôi cũng không có. Một tay vịnh trên thành cầu lạnh lẽo mà nhớ đến chất giọng lạnh lùng, xa cách của người huynh trưởng mà Hách Tể cười khan một tiếng.

Một gia đình trong tưởng tượng của Hách Tể giờ đây chỉ là ảo tưởng xa vời. Cứ ngở là đã chạm vào được nhưng rồi lại vụt mất. Cố thay đổi bản thân thì làm được gì khi phụ thân không nhìn thấy sự tồn tại của người nhi nữ này. Tỏ ra duyên dáng, lễ phép làm chi khi trong mắt người huynh trưởng chỉ có sự ác cảm.

Chỉ mới gặp thôi mà Hách Tể cảm thấy sợ hải đến khó thở. Trong kí ức của Ân Hách chỉ toàn hình ảnh họ vui vẻ với nhau khi dùng bữa, nhưng trong những bữa ăn ấy Ân Hách chỉ được nhìn những nụ cười ấy qua cánh cửa sổ gần đó. Giờ thì Hách Tể hiểu rồi Ân Hách chỉ như là một vị khách không được chào đón ở nơi này, chỉ là một người khách không hơn không kém.

Hách Tể cảm nhận như có ai đó đứng phía sau thì y quay đầu lại là bắt gặp ánh mắt lạnh lùng kia. Trong đôi mắt đen đầy bí ẩn kia đang nhìn y, nhưng trong ánh mắt ấy không hề có hình bóng Hách Tể. Bất chợt trái tim lại đập nhanh và vội vã, không phải là run lên vì sợ nữa. Cơ thể Hách Tể dừng như đang phản ứng một cách tự nhiên như một phản xạ bình thường khi bắt gặp hình bóng mạnh mẽ kia.

Sắc mặt Hách Tể trở nên tái nhợt khi Hách Tể nghĩ đến chuyện vì sau cơ thể Ân Hách lại hành động như vậy. Bao lâu nay luôn muốn đôi mắt kia chứa đựng hình bóng này mà Ân Hách tìm đủ mọi cách để thu hút sự chú ý từ người kia. Làm đủ mọi chiêu trò để phụ thân và huynh trưởng để ý đến sự tồn tại của người nhi nữ và người muội muội này.

Nhưng việc cơ thể Hách Tể run lên và tim đập nhanh khi nhìn thấy Đông Hải lại là điều khác. Điều đó thật phi lí, nhưng y không thể không nghĩ tới khả năng đó. Dù chỉ là một khả năng nhỏ bé nhưng y cũng có thể chắc rằng Ân Hách thích Đông Hải. Cả cơ thể này là của Ân Hách, nó đã phản ánh lên những hành động cũng những phản xạ mà con người không biết. Nhưng giờ là Hách Tể trong cơ thể Ân Hách nên từng cảm xúc của có thể này Hách Tể đều cảm nhận được.

_Nhìn ta đủ chưa.- Nhìn biểu hiện cùng sắc mặt trắng bệch của người muội muội trước mặt khi nhìn thấy người huynh này mà Đông Hải cất giọng lạnh lùng. Cơ thể gầy gầy của người muội muội này giờ có chút thay đổi theo hướng tốt một chút, nhưng cũng chẳng là gì, cả ánh mắt sợ hãi kia cũng chẳng thay đổi. Đông Hải thần nghĩ chỉ thay đổi bề ngoài thì bên trong cũng chẳng thể thay đổi được.

_Sao huynh lại ở đây? - Hách Tể chợt nhận ra mình đang nhìn Đông Hải một cách chăm chú thì quay nhanh ánh mắt sang nơi khác, không để biểu lộ thêm bất kì cảm xúc nào. Dù đây là cơ thể Ân Hách thì giờ Hách Tể đã là chủ của cơ thể này thì nó phải nghe theo sự điều khiển của Hách Tể. - Chẳng phải huynh đang dùng bữa cùng phụ thân và đại nương sao?

_Chẳng phải tại ngươi mà ta mới phải ra đây hay sao? - Đông Hải nhìn Hách Tể với ánh mắt lạnh lùng mà vô cảm làm Hách Tể cảm thấy hơi buồn tủi một chút, dù sao Đông Hải cũng là huynh trưởng, đâu thể ghét muội muội đến như thế này.

_Muội xin lỗi vì đã làm phiền huynh dùng bữa. - Hít một hơi dài mà Hách Tể cuối đầu nhận lỗi và để lại một câu rồi quay gót rời đi. - Nếu huynh không thích dùng bữa cùng muội thì sau này Ân Nhi sẽ không ngồi cùng bàn với huynh nữa.

~TBC~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top