Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Ảo tưởng

~Vài ngày trước~

Sau những ngày hè nắng ấm thì bầu trời cũng dần chuyển sang một màu đen u ám. Những cơn mưa đầu mùa như được dịp mà rơi không ngừng nghỉ.

Những ngày mưa như thế này Hách Tể thích nhất là được quấn quanh bản thân bằng chiếc chăn ấm áp, nhâm nhi tách cafe nóng nghi ngút khói. Nhưng giờ đây thì không, Hách Tể phải chuẩn bị để đến Mãn Đường.

Lần trước sau khi bị thương ở tay, Hách Tể cũng chẳng còn đặt chân vào Mãn Đường một lần nào nữa. Y quyết định chờ đôi chân lành lại thì mới đến Mãn Đường mà bắt đầu cuộc đời mới cho y và cả Ân Hách.

Hách Tể thật không ngờ bản thân đã ở thế giới này lâu đến vậy, y đã được nghe những tiếng ve kếu râm ran vào những ngày hè, những âm thanh mà ở thế giới hiện đại của y có muốn thưởng thức những âm thanh đó cũng không được. Giờ đây Hách Tể lại được ngắm nhìn những cơn mưa dịu nhẹ nhưng cũng đầy lạnh giá của thời khắc chuyển giao hai mùa.

Dù bên ngoài bầu trời đã bắt đầu dần chuyển sang âm u, nhưng Hách Tể vẫn không nản chí, y muốn được thể hiện bản thân, muốn được mọi người tin tưởng thì càng phải tiến về phía trước, phải tin tưởng vào bản thân.

Cầm trên tay chiếc ô đỏ với những đóa hoa trắng nổi bật, Hách Tể với y phục trắng được viền tinh tế bằng những hoa văn đơn giản màu đỏ nhạt làm tôn lên nét đẹp thanh tú pha lẫn sự kiều diễm của một tiểu thư đài các. Những cánh hoa đỏ được thêu trên đôi hài trắng lại hòa hợp với y phục và chiếc ô một cách đồng nhất, những thứ tưởng chừng không liên quan đến nhau lại được Hách Tể phối hợp một cách điêu luyện, cứ như là một bộ tuyệt phối khó mà tách rời.

Đôi chân nhẹ nhàng bước đi trên những con đường đông đúc ngày trước. Không còn dáng đi khập khiển khiến nhiều người chú ý vì hiếu kì, lại cũng chẳng còn bóng dáng cuối đầu muốn ẩn mình vào hư vô. Giờ đây chỉ còn một thân ảnh yêu kiều, thước tha của một tiểu thư đài các làm nhiều người ngưỡng mộ.

Gương mặt thanh tú với đôi môi hơi nhếch lên thể hiện rất rõ tâm trạng vui vẻ của Hách Tể. Cũng một thời gian rồi Hách Tể mới được bước đi đường hoàng thế này, nhìn những ánh mắt ngưỡng mộ của những người đi đường khi nhìn y làm bản thân y cũng ảo tưởng liệu Lý lão gia và Đông Hải khi nhìn thấy y sẽ dùng ánh mắt nào, liệu họ có vui khi thấy y như thế này không.

Dù trời vẫn còn lất phất những hạt mưa nhưng những việc hằng ngày đầy náo nhiệt ở các con đường lớn sầm uất vẫn diễn ra như mọi ngày. Tiếng rao hàng vẫn vang vọng, tiếng bước chân vội vã xen lẫn tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng nói tiếng cười làm bầu không khí nơi đây dần ấm lên không còn lạnh lẽo bởi những cơn gió đầu mùa thổi qua.

Bước vào ngưỡng cửa của Mãn Đường mà nụ cười của Hách Tể càng tươi vui hơn. Hách Tể lần này đã quyết tâm nhất đỉnh phải để mọi người nhìn y bằng con mắt khác, không còn dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn y nữa.

Vì trời vẫn còn mưa nên bên trong Mãn Đường có tụ tập nhiều người làm hơn ngày thường, họ nhìn lướt qua Hách Tể khi y đi ngang qua với đôi mắt đầy kinh ngạc. Kinh ngạc vì Hách Tể trong duyên dáng hơn, không còn nét tinh nghịch ngày trước, lại thêm họ cứ ngỡ vị tiểu thư chuyên gây chuyện này sẽ không còn bước vào Mãn Đường nữa mà giờ lại xuất hiện làm họ có vài phần bất ngờ. Hách Tể tỏ ra không quan tâm đến những ánh mắt đang dò xét bản thân mà tiến đến thư phòng, nơi Lý lão gia và Đông Hải làm việc.

Trong sảnh cùng lối đi đầy ấp người nên Hách Tể quyết định đi vòng ra sân sau để tiếng vào thư phòng bằng cửa sau. Rời khỏi hành lan chính Hách Tể lại bung chiếc ô đỏ đã gặp lại khi bước vào đại sảnh Mãn Đường ra, bước từng bước nhẹ nhàng men theo lối đi vòng ra sân sau và...

Trước mắt Hách Tể là một nam nhân đang nằm sấp trên nền cỏ ướt, y phục mùa xám tro trở nên nặng nề bám chặc vào cơ thể nam nhân kia, trên đầu người đó là một hòn đá to bằng bàn tay. Hách Tể không nghĩ gì mà tiến tới nhặt hòn đá lên và xem nam nhân kia có sau không thì bất chợt một âm thanh chói tai vang lên.

_AAAAAA...... – Một nữ nhân đang cầm chiếc ô trắng hét lên làm kinh động mọi người trong hành lang.

Tiếng những bước chân hiếu kì vang lên chạy vội về phía Hách Tể.

_A.... Lý tiểu thư giết người.... – Từng người từng người hét lên câu "Lý tiểu thư giết người"

_Thật kinh tởm... quả nhiên loại nữ nhân như nàng ta dù bề ngoài có ra sau thì bản chất vẫn thâm độc...

_Thật đáng sợ....

Hách Tể nghe tiếng hét chói tai vang lên thì xoay lại nhìn nữ nhân kia, và những người chạy vội đến xem. Hách Tể không hiểu vì sao họ nói là y giết người, nhưng khi nhìn lại bản thân y; trên tay là hòn đó to ướt đẫm máu, lại thêm trời vẫn còn mưa nên những giọt máu kia chảy dài xuống tay y và nhỏ lên tà áo trắng xen lẫn sắc đỏ.

Giờ thì Hách Tể đã hiểu tình huống bản thân như thế nào; bị nghi ngờ, bị vu oan như mấy bộ phim y từng xem. Hách Tể đặt hòn đá xuống đất và quay lại hét lên với đám người ồn ào chỉ biết đứng nhìn.

_Mau gọi đại phu, người này vẫn còn sống. – Chất giọng lạnh nhạt như gương mặt vô cảm của Hách Tể làm mọi người ngạc nhiên, trong số họ vẫn còn vài người bình tỉnh mà chạy đi gọi đại phu.

_Chuyện này là như thế nào? – Chất giọng lạnh băng và nghiêm nghị của Đông Hải vang lên phá tan bầu không khí phức tạp ban nãy. Đông Hải nhìn người nằm trên nền đất ướt với những hạt mưa như trút xuống ướt đẫm người đang nằm và Hách Tể đang ở bên cạnh.

_Nhanh đỡ người này vào trong, người này vẫn còn sống. – Hách Tể không nhìn Đông Hải mà chỉ chuyên tâm đỡ nam nhân kia lên, nếu để người này ở ngoài mưa quá lâu thì e sẽ gặp nguy hiểm.

_Dừng tay! Không được di chuyển nạn nhân. – Chợt có một giọng nói vang lên làm Hách Tể phải quay lại nhìn.

_Người của quan phủ đã tới, ai là kẻ giết người? – Một người dẫn đầu các binh linh tiếng về phía Đông Hải và Lý lão gia đang đứng phía sau mà cất giọng hỏi.

_Kẻ giết người là Lý tiểu thư, nhanh nhanh bắt ả ta lại,...

_Tội phạm là nàng ta, lúc nãy chính mắt ta thấy nàng ta dùng đá đập vào đầu người kia,...

_Đúng, đúng vậy, mau bắt Lý Ân Hách lại đi,...

Từng câu, từng chữ những người ở Mãn Đường vang lên mà nhắm thẳng đến Hách Tể. Y không nói gì, cũng chẳng làm gì, chỉ hướng ánh mắt về hai người nam nhân được gọi là người thân của y.

_Người đó vẫn chưa chết, Ngô bộ đầu mau chuyển người đó vào trong cứu chữa trước. – Đông Hải quay sang nói với vị bộ đầu vừa tới.

_Mau, mau chuyển người vào trong. Còn các ngươi thì bắt hung thủ lại. – Vị bộ đầu kia phân công binh lính làm việc và quay sang hướng Lý lão gia và Lý đại thiếu gia cất giọng nói. – Nhân chứng và vật chứng đều có đủ, bọn ta buộc lòng phải giải Lý tiểu thư về nha môn, mong nhị vị thông cảm.

Y phục trắng pha lẫn sắc đỏ giờ lại càng thêm ủy mị dưới làn mưa trắng xóa. Hách Tể đứng đó không vùng vẫy khỏi những cánh tay đang trói y lại. Đôi mắt đen như hút cả bầu trời đêm vẫn thủy chung hướng về người được gọi là phụ thân và đại huynh. Đôi môi đỏ hồng run rẩy dần tái đi vì lạnh.

_Trên tay tiểu Phong là gì vậy? – Một người tinh mắt nhận ra nam nhân bị thương kia là người làm của Mãn Đường và phát hiện trên tay người đó đang nắm chặt thứ gì đó.

_Đây là... – Phát tổng quản tiến đến mở tờ giấy đã ướt sũng nước được nam nhân kia nắm chặt ra xem. Khuôn mặt nghiêm nghị của tổng quản dần biến sắc mà quay lại nhìn Lý lão gia và Lý Đông Hải với ánh mắt phức tạp. – ... là hợp đồng vận chuyển hàng với xưởng tàu Diệc gia.

_Sao? Đưa ta xem. – Đông Hải tiến tới mở ra xem thì biểu hiện khuôn mặt cũng trở nên phức tạp không kém gì Phát tổng quản. Đông Hải như gằn từng chữ mà cất giọng – Thứ này sao lại ở đây?

Không khí nơi đây như bị rút cạn, mọi âm thanh đều lắng xuống nhường chỗ cho tiếng mưa rơi ngày càng lớn bên ngoài. Người trong Mãn Đường ai ai cũng biết Lý gia và Diệc gia gần đây có xích mích, họ gần như không qua lại với nhau sau khi chủ nhân cũ của Diệc gia qua đời. Diệc gia là xưởng đóng tàu lớn nhất trong thành, nhưng giờ đây lại không qua lại với Lý gia nên những xưởng nhỏ lẻ khác cũng không dám kết giao với Lý gia vì sợ Diệc gia. Đại bộ phận xưởng đóng tàu và các bến đỗ trong thành đều là của Diệc gia nên những người thuê mướn, mở xưởng rất sợ đắc tội với họ.

Không hiểu vì sao Lý gia và Diệc gia trở nên xa cách, nhưng họ biết Lý lão gia và chủ nhân quá cố của Diệc gia vẫn còn giao ước nên dù hai bên không hòa thuận thì việc kinh doanh của hai bên vẫn được liên kết nhờ tờ giao ước kia. Giờ đây tờ giao ước quý giá đã trở thành một tờ giấy vụn với loang lỗ vết mực đen vì bị ướt.

Đông Hải nắm chặt tờ giấy kia mà hướng ánh mắt giận dữ nhìn về hướng người muội muội đang bị trói dưới làn mưa lạnh lẽo.

_Chuyện gì đã xảy ra? NÓI NHANH. – Đông Hải như hét lên mà nhìn tất cả mọi người xung quanh, kể cả Hách Tể.

_Thưa, thưa thiếu gia. Nô, nô tì đang làm việc thì nghe tiểu Phong nói nhìn thấy ai đó đang lén lúc làm gì đó ở sân sau, nên tiểu Phong đến sân sau xem thử. – Nữ nhân cầm dù trắng đã hét lên khi chứng kiến khung cảnh kia cất giọng run run vì sợ hãi khi thấy ánh mắt giận dữ của Đông Hải. – Công việc đang nhiều nên nô tì tính đi gọi tiểu Phong vào là tiếp thì thấy... thấy Lý tiểu thư đang dùng đá đập vào đầu tiểu Phong....

Chất giọng run run dần dần nhỏ lại khiến mọi người ở Mãn Đường như bị một phen kinh động mà bắt đầu ồn ào. Rất nhiều người mắng nhiếc Lý tiểu thư ngay trước mặt Lý lão gia và Đông Hải, nhiều người như được dịp mà bắt đầu kể tội Ân Hách, đổ dầu vào lửa.

_Được rồi, được rồi, mọi người bình tĩnh, đã có người của quan phủ ở đây thì không kẻ phạm tội nào thoát được. – Ngô bộ đầu cất giọng trấn an và quay sang thuộc hạ. – Mau giải người về nha môn.

_Ta không có tội, ta chẳng làm gì cả. – Đến bây giờ khi bị kéo đi Hách Tể mới cất giọng lên tiếng. Lúc nãy y im lặng, không phải vì y không có gì để nói, mà là vì Hách Tể đang chờ, y đang chờ người được gọi là người thân sẽ đứng về phía y; hay ít nhất cũng là lên tiếng nói chuyện với y. Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng, sẽ chẳng ai đứng về phía y, sẽ chẳng có ai đứng ra bảo vệ y cả; giờ đây Hách Tể chỉ còn biết dựa vào bản thân mình thôi.

_Còn không nhận tội, nhân chứng vật chứng đều có đủ; nếu ngươi nhận tội còn may ra được giảm nhẹ tội. – Ngô bộ đầu quay lại trừng mắt nhìn Hách Tể mà quát lên.

_Ta vô tội, các người vu oan ta. – Hách Tể lắc đầu liên tục và trừng mắt nhìn những người đang cố đổ tội cho y.

Hách Tể không hiểu, y không hiểu vì sao có người muốn đổ tội cho y. Không điều tra rõ ràng mà chỉ chú tâm đổ tội cho y, cứ như họ đã định sẵn người phải chịu tội là Lý tiểu thư của Lý gia. Hách Tể không biết giao ước giữa Lý gia và Diệc gia quan trọng như thế nào, y thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của thứ đó trước khi nghe Phát tổng quản nói nam nhân đang bị thương kia cầm thứ đó.

Hách Tể nhớ lại ngày xưa khi những người nhận nuôi y bị bắt vì tội bạo hành trẻ em, khi bị bắt bọn họ luôn miệng nói rằng Hách Tể là kẻ ăn trộm tiền của bọn họ nên họ mới tức giận mà đánh đập y. Ngày đó cũng như bây giờ đám cảnh sát được đút lót thì bắt đầu quay sang chỉ trích y, nói rằng vì y còn nhỏ nên chỉ cảnh cáo, lần sau còn phạm phải thì sẽ bị đưa vào trại cải tạo. Lúc đó Hách Tể không hiểu, y không làm gì cả mà vẫn bị mắng, rồi lại tiếp tục bị bọn ngược đãi trẻ em chà đạp. Nếu không phải người của trại mồ côi đến thăm và kiểm tra thì có lẽ Hách Tể đã chết rồi.

_Dẫn nàng ta đi ngay. – Ngô bộ đầu quát mắng thuộc hạ và quay sang nói với Lý lão gia và Lý đại thiếu gia. – Không làm phiền mọi người nữa, bọn ta đi trước. – Nói rồi dẫn đầu binh lính rời đi.

_Ta không có làm, có người hại ta,... – Hách Tể bị dẫn đi cố gắng quay đầu hướng về phía Lý lão gia và Đông Hải cất giọng nói. Không phải giọng cầu xin, cũng chẳng phải chất giọng cố chối bỏ tội danh, mà là giọng khẳng định; Hách Tể chắc chắn rằng có kẻ muốn hại y, muốn hại chết Ân Hách.

_Mọi người quay trở lại làm việc đi. – Đông Hải cất giọng nói với mọi người ở Mãn Đường. Giờ đây giao ước giữa hai nhà bị hủy nếu truyền tới tai Diệc gia thì nguy, các đơn hàng lớn phải vận chuyển đi xa bằng đường thủy chỉ e sẽ không đến đúng hẹn. Nếu không giao đúng hẹn thì chắc chắn uy tín của Lý gia sẽ bị hủy, chưa kể đến những tổn thất khác phát sinh. Sắp tới có lẽ Mãn Đường sẽ rơi vào tình trạng khó khăn vì không thể vận chuyển hàng bằng đường thủy, nếu vận chuyển bằng đường bộ sẽ rất khó khăn, dù Mãn Đường có đội ngũ bảo tiêu hàng đầu thì chỉ sợ cũng không kịp vận chuyển đi xa với số lượng lớn.

Mọi người đều dần dần rời đi, trả lại bầu không khí yên tĩnh cho sân sau vắng lặng. Những người ở Mãn Đường giờ đây đều mang theo thắc mắc, kinh ngạc, bất ngờ và rất nhiều suy nghĩ khác nhau. Trong số đó lại có một người nở nụ cười mãn nguyện như vừa thành công làm việc gì đó; không mang ánh mắt nghi hoặc khó hiểu như bao người mà lại mang một đôi mắt câm phẫn trên gương mặt mỉm cười.

Vẫn còn đó một người từ đầu chí cuối không lên tiếng, nhưng ánh mắt trưởng thành đầy kinh nghiệm dường như đã nhận ra tất cả. Đôi mắt uy nghiêm như nhìn thấu tất cả mang một nỗi buồn không gì có thể diễn tả thành lời.

~~~TBC~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top