Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Mừng thọ

[Longfic]-Haehyuk-Ân Nhi hay Tiểu Hách ?

Chương 2: Mừng thọ

Mở cửa phòng rồi từ từ tiến lại chiếc ghế để nghỉ ngơi. Dù đoạn đường từ nhà chính đến phòng Ân Hách không xa, nhưng với chân phải đang bị thương thì đoạn đường ấy chẳng khác nào xa ngàn dậm. Uống một ngụm trà đã nguội lạnh mà Hách Tể thầm thở dài, y không nghĩ rằng để lấy lại thiện cảm từ người khác lại khó đến vậy.

Ánh mắt lạnh lùng của Lý lão gia chẳng nhìn lấy Hách Tể được một lần, làm Hách Tể có chút buồn. Dù sao y cũng chưa bao giờ được cảm nhận tình cảm của gia đình là như thế nào, nên lúc vừa gặp mặt Lý lão gia y đã rất trong mong một ánh mắt ấm áp sẽ nhìn y. Hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, người nữ nhi bị thương lâu ngày không gặp, vậy mà khi gặp rồi thì phụ thân chẳng thèm nhìn lấy một lần.

Còn người huynh Đông Hải thì cũng chẳng khá hơn là bao. Nếu phụ thân không nói lời nào thì người huynh này lại thay người mà nói. Sự chán ghét được thể hiện một cách rõ ràng, không hề che giấu qua cách cư sử và lời nói. Hách Tể có thể cảm nhận được tận sâu trong tim Ân Hách đôi phần yêu thích người huynh lạnh lùng này. Nhưng lý trí của Hách Tể lại tràn ngập sự ác cảm với Đông Hải. Dù không mấy thích người nhi nữ là Ân Hách thì Lý lão gia lấy sự lạnh lùng, xa cách mà thể hiện; còn người huynh duy nhất lại thẳng thắn nói ra sự chán ghét lâu nay với người muội muội này.

"Người thân ruột thịt thì ghét bỏ, người dưng nước lã lại cảm thông mà yêu thương. Thật hay cho cuộc đời của Ân Hách; cha ruột thì ruồng bỏ, người anh chung huyết thống thì lại chán ghét mà xa lánh, còn người mẹ kế đáng ra phải hận Ân Hách thì lại hết mực yêu thương đứa con của chồng. Nực cười thay cái gọi là gia đình."

Hách Tể nghĩ ngợi một hồi rồi bỗng cười lớn. Y không hiểu thế nào là tình thân, nhưng giờ thì y hiểu rồi. Đông Hải là con trai duy nhất của Lý lão gia nên người yêu thương hết mực, bản thân Đông Hải lại là người có tư chất thông minh từ nhỏ nên Lý lão gia vô vàng tin tưởng. Còn Ân Hách chỉ là một nữ nhi hư hỏng trong mắt phụ thân và người huynh tài giỏi.

_Lý lão gia ơi Lý lão gia! Người một đời anh minh tài giỏi, hài tử Đông Hải lại tài năng hơn người. - Hách Tể lên tiếng như muốn nói với Lý lão gia, song lại là độc thoại với chính bản thân vì người kia sẽ không bao giờ nghe thấy những lời này. - Nhưng người lại quên mất Ân Hách cũng là hài tử của người, người tài giỏi bao nhiêu thì ít nhiều Ân Hách cũng có được tài năng thừa hưởng từ người bấy nhiêu.

Trong kí ức của Ân Hách thì mọi người đều xem thường nữ nhi của Lý gia. Nhưng bản thân Ân Hách lại được mẫu thân hết mực yêu thương, dạy dỗ; những tài năng chỉ có người mang dòng máu của Lý gia mới có thì Ân Hách đều hội đủ, chỉ là nghe lời mẫu thân mà giấu đi tài nghệ hiếm có.

Nơi ở của Ân Hách hiện giờ không có lấy một bóng người hầu kẻ hạ. Vì tất cả gia nhân đều tất bật chuẩn bị cho ngày mừng thọ của Lý lão gia vào ngày mai. Lúc sáng không thấy gia nhân nào đã làm Hách Tể lấy làm lạ. Dù sao xưởng dệt Mãn Đường của Lý gia cũng nổi tiếng trong thiên hạ, nên không lí nào trong phủ đệ lại chẳng có một gia nhân nào. Nhưng khi đến nhà chính vào lúc sáng thì Hách Tể thấy thấp thoáng những nô tài đi đi lại lại mà dọn dẹp, trang trí trang viên để chuẩn bị tiệc.

Lúc về phòng Hách Tể cũng chợt nhớ mai là ngày mừng thọ ngũ tuần (50 tuổi) của phụ thân Ân Hách. Nhìn khung thêu đã cũ đặt cạnh cửa sổ trong phòng Ân Hách mà Hách Tể chợt nghĩ đến một điều gì đó rất thú vị làm y cười típ mắt.

Hằng năm cứ vào ngày mừng thọ của phụ thân thì Ân Hách đều trốn ra ngoài, nên không có kí ức gì nhiều về ngày này. Nhưng giờ cơ thể này là của Hách Tể nên y sẽ tạo nên nhưng điều đáng nhớ vào ngày này. Ân Hách có tài thêu thì Hách Tể lại có con mắt tinh tế, nếu biết cách phối hợp cả hai thì việc tạo nên món quà bất ngờ dành tặng cho phụ thân sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Không thể một sớm một chiều lấy lại hảo cảm từ phụ thân và đại huynh, nên y sẽ khiến họ phải biết đến sự tồn tại của Ân Hách. Ân Hách dấu đi tài năng của mình nhầm bảo vệ bản thân, nhưng cuối cùng lại phải ra đi trong thầm lặng. Nên Hách Tể nhất định phải để mọi người thấy được Ân Hách là ai? Là người nhà họ Lý.

Trước đây khi ở thế giới hiện tại thì y cũng từng thêu vài lần, nên những kĩ thuật cơ bản y vẫn nắm vững; cộng thêm vài ngày ở tiểu viện không làm gì cả mà Hách Tể có tập thêm vài lần. Hách Tể giờ chỉ cần phát hoạ những gì muốn thể hiện qua từng đường kim mũi chỉ thì dường như cơ thể theo bản năng lâu nay mà chủ củ học được đã tạo nên những đường cơ bản phát hoạ lên nền vải trắng. Chỉ cần y vẫn còn kí ức và cơ thể của Ân Hách thì những việc Hách Tể nghĩ rằng khó đối với y thì lại quá dỗi đơn giản với Ân Hách.

Nhìn những dường chỉ thêu dần hiện rõ mà Hách Tể nở một nụ cười nhẹ. Món quà tự tay làm tặng phụ thân là điều Hách Tể mong ước bấy lâu nay, giờ thì y gần làm được rồi. Hách Tể châm chú vào việc cần làm mà quên đi cả thời gian, ánh mặt trời dần buôn xuống và thay vào đó là ánh sáng dịu dàng của mặt trăng. Khi làm việc gì đó quan trọng đối với y thì thời gian chẳng là gì, cả việc ăn uống y cũng chẳng màng tới.

.
.
.

Những âm thanh náo nhiệt bên ngoài vang vọng vào phòng của Hách Tể. Y mở cửa phòng nhìn ra không khí trong lành buổi trưa hè mà y cảm thấy thư thái. Dù tiếng nói cười của nhiều người làm ồn bầu không khí trong tiểu viện nhỏ của Hách Tể ,nhưng y lại chẳng màng tới.

Cả ngày y chỉ uống nước mà chờ giờ cơm nhưng chẳng thấy ai dọn cơm nên y cũng có thể chuyên tâm mà làm món quà nhỏ tặng phụ thân. Hách Tể nhìn vào một gói quà nhỏ trên tay mà y cười nhẹ nhàng. Y rất thích cười vì chỉ khi cười y mới quên đi việc đau buồn đã qua. Từ nhỏ Hách Tể đã luôn giữ nụ cười trên gương mặt ôn nhu để lấy thiện cảm từ mọi người. Y không biết tình cảm yêu thương gia đình là như thế nào nên luôn lấy nụ cười của bản thân đổi lấy sự yêu quý từ những người xa lạ. Giờ thì y đã có gia đình rồi, dù không giống như giấc mơ mà y thường mơ thấy, nhưng chỉ cần có người thân là y đã rất vui.

Đi đến chiếc ghế gỗ đã cũ trong tiểu viện mà Hách Tể chạm nhẹ lên thành ghế. Dù tiểu viện của Ân Hách nằm biệt lập và nhỏ hơn những tiểu viện khác rất nhiều, nhưng nó vẫn có một vẻ đẹp giản dị thu hút ánh nhìn của bất kì ai vào đây.

Trong tiểu viện được mẫu thân Ân Hách trồng nhiều cây hoa dại muôn màu muôn sắc. Nơi đây không có giống hoa nào quý, chỉ có những cành hoa dại nhỏ bé, nhưng lại mang nét đẹp mộc mạc của thiên nhiên. Chiếc ghế gổ mà Hách Tể đứng cạnh là do chính tay mẫu thân Ân Hách xin gổ thừa đem về đống lại thành chiếc ghế cho Ân Hách ngồi ngắm cây, ngấm cỏ, tận hưởng những vẻ đẹp của thiên nhiên trong khuôn viên nhỏ bé.

Chiếc bàn đá bên cạnh cũng do mẫu thân Ân Hách xin được khi Lý lão gia xây tiểu viện riêng với những hòn giả sơn dành tặng đại phu nhân. Hách Tể nhìn chiếc bàn đá đã được mài mòn theo năm tháng của thời gian mà y không còn cười nữa. Dù không phải là mẫu thân thật sự của Hách Tể, nhưng chắc chắn y sẽ dành lại những gì thuộc về hai mẫu tử Ân Hách; cả nỗi đau và sự tủi nhục mà họ phải chịu, y nhất định sẽ trả hết cho những người khiến họ phải rơi lệ.

Đi vào hoa viên thì nơi đây không còn vẽ đẹp kiều diễm như ngày hôm qua mà Hách Tể được chiêm ngưỡng. Giờ đây nơi này chẳng khác nào nơi dành cho những đôi trai tài gái sắc hò hẹn vui đùa. Danh tiếng của Mãn Đường không hề nhỏ nên những nhân vật nổi danh từ trong triều đình đến giang hồ đều đến dự tiệc cùng với con cháu họ. Các thiếu gia và tiểu thư trong hoa viên đều là con cháu của những người được mời đến mừng thọ.

Khi những nam thanh nữ tú kia nhìn thấy một nữ nhân với y phụ màu lam của cỏ cây hoà lẫn màu vàng của nắng, đang chậm chạp bước đi mà họ ngạc nhiên đến im lặng. Hách Tể không dùng những trang phục cầu kì cùng những trang sức đắc giá như những tiểu thư quyền quý kia. Cả thân ảnh thon thả của Hách Tể cứ như một đoá hoa vàng đang khoe sắc trên nền cỏ tươi mát; mái tóc óng mượt được vấn đơn giản với một chiếc trăm vàng được đính một viên đá màu xanh ngọc bích vô cùng tinh xảo. Những bộ y phục cùng trăm cài tóc đều là những sản phẩm của Mãn Đường, dù sao Ân Hách cũng là nữ nhi của Lý gia nên những thứ này không thể thiếu. Với một nữa mái tóc đen đầy ống mượt được thả dài mà tung bay hoà cùng vạc áo lụa nhẹ nhàng chuyển động theo từng bước đi của Hách Tể, y cứ như một tiên nữ bước ra từ trong tranh.

Khoãng không yên lặng bỗng nhiên rộ lên những tràng cười lớn mang theo ý mỉa mai, xem thường Hách Tể. Một thân ảnh xinh đẹp dịu dàng lại bước đi khặp khiển làm nhiều người lấy đó làm trò vui mà cảng chân Hách Tể là y té ngã. Những người xung quanh đều bu lại xem mà nói nói cười cười, còn các gia nhân thấy tiểu thư ngã cũng chẳng đỡ mà làm lơ xem như không thấy.

Hách Tể cố nén cơn giận xuống mà từ từ đứng lên mà tiếp tục bước đi một cách khó khăn. Khi nãy một vị tiểu thư với y phục màu cam nhạt đã cảng chân Hách Tể và đậm phải chân đau của y. Y đoán có lẻ đêm nay nó sẽ sưng lên vì thuốc để thoa đã hết, y có nhờ nô tì lấy thêm thuốc nhưng chỉ nhận được câu "có chân thì tự đi mà lấy, nô tì không rãnh".

_Đây chẳng phải Lý tiểu thư sao? - Một thanh âm trong trẻo của tiếng nữ nhân vang lên đầy chế diễu. - Sao hôm nay tiểu thư không ra ngoài chơi như mọi năm à?

_Kìa sao Tiêu tiểu thư lại nói vậy. - Một nam nhân khác đứng cạnh lên tiếng mà chăm chọc. - Chẳng phải tiểu thư cũng thấy chân của Lý tiểu thư di chuyển không tiện thì sao mà đi với chơi được chứ.

_Ngô thiếu gia nói phải, chơi nhiều cũng có hại lắm à nha. - Một vị tiểu thư khác lên tiếng. - Mọi người cũng đừng nên đi chơi nhiều quá coi chừng đi không được như Lý tiểu thư.

Kẻ châm người chọc đang bao vay xung quanh Hách Tể làm y không thể đi tiếp. Y chẳng lạ gì thái độ này của mấy vị tiểu thư, thiếu gia này. Khi còn nhỏ, Hách Tể cũng bị bạn bè ở trường trêu ghẹo vì là đứa không cha, không mẹ còn cay nghiệt hơn mấy lời của những vị tiểu thư, thiếu gia này nhiều.. Những lời này đối với y chẳng là gì, chỉ cần không động chạm gì đến người mà Hách Tể yêu quý thì y không phải việc gì mà bận tâm.

_Xin lỗi vì cắt ngang chuyện vui của các tiểu thư và thiếu gia. Nhưng ta có việc không tiện ở lại cùng chung vui với mọi người. - Hách Tể mỉm cười nhẹ nhưng ánh mắt cùng lời nói vô cùng sâu sắc, gương mặt phản phất nụ cười làm đám người kia ngạc nhiên. Họ cố làm y bẻ mặt và trong ngống phản ứng dữ dội của Lý tiểu thư, nhưng thứ họ nhận được chỉ là vẻ mặt bình thản tự nhiên như chẳng có gì. - Ta xin cáo từ.

Nói rồi Hách Tể lại cố lê chân tiếp tục bước đi theo hướng đã định. Y không ngoái đầu nhìn lại nhưng cũng đoán được vẻ mặt của mấy cô cậu kia ra sao. Họ đều là những người luôn cho rằng bản thân cao quý, nhưng lại chẳng biết nghĩ những gì họ có chỉ là nhờ ăn bám vào phụ thân họ. Những người trong hoa viện chỉ là những kẻ chỉ biết suốt ngày dựa dẫm người thân mà không biết suy nghĩ khi không có chỗ dựa thì họ cũng chẳng thua gì những kẻ vô dụng, bất tài.

Những người dù gia thế có hiển hách đến đâu nhưng lại biết tôn trọng người khác, biết dùng tài năng mà tạo nên danh tiếng trong thiên hạ thì đang ở nhà chính. Ở đó những người quyền cao chức trọng trong triều đình, những anh hùng trong võ lâm và những thương gia nổi tiếng trong thiên hạ cũng góp mặt trong tiệc mừng thọ của Lý lão gia.

Những người kia ngồi thành hai hàng dài trong nhà chính, ngồi ở ghế chính giữa và cao hơn là Lý lão gia, bên cạnh là đại phu nhân. Lý lão gia một đời uy danh thiên hạ với tài năng hơn người; là người đứng đầu Mãn Đường và nổi danh nhờ võ công cao cường được người người ngưỡng mộ. Người đại huynh Đông Hải lại là người kế thừa hết mọi thứ từ Lý lão gia; từ tài năng thiên phú để quản lý Mãn Đường cho tới võ nghệ tuyệt đỉnh.

Hách Tể không vào từ cửa chính mà đi vào từ phía sau, y đứng sau bức bình phong mà nhìn mọi người cười cười nói nói vui vẻ với nhau. Hách Tể cảm thấy y hơi lạc lõng tại nơi này. Nhưng mục đích đến đây y vẫn chưa hoàn thành được thì sao có thể quay về tiểu viện.

Như vô tình mà y nhìn đôi nam thanh nữ tú vô cùng xứng đôi đang đứng cạnh Lý lão gia. Đại huynh Đông Hải với y phục màu lục nhạt đầy mạnh mẽ, đứng cạnh là một nữ nhân xinh đẹp với y phục màu hồng phấn. Cả hai như đôi tiên đồng ngọc nữ bước ra từ các câu truyện thần thoại.

Hách Tể chợt nhớ ra người nữ tử xinh đẹp kia trong kí ức của Ân Hách. Nữ nhân đó là thanh mai trúc mã với Đông Hải từ nhỏ, và giờ là vị hôn thê của Lý Đông Hải - Trịnh Tú Nghiên. Trịnh tiểu thư là họ hàng xa của bên ngoại Đông Hải. Cả hai đều ở cạnh nhau từ nhỏ, lại thêm thái độ ân cần của Đông Hải dành cho Trịnh tiểu thư đã làm Ân Hách không thích nữ nhân kia từ lâu. Có thể là vì ghen mà từ nhỏ Ân Hách đã nhiều lần bày trò chọc phá nữ tử kia, song lần nào người chịu thiệt luôn là Ân Hách, còn Trịnh tiểu thư luôn được mọi người yêu thương mà bảo vệ.

Chỉ cần nhớ đến vị tiểu thư kia là tim Ân Hách lại nhói đau. Nói Ân Hách ghen vì người kia có được Đông Hải thì đúng là vậy, nhưng chỉ đúng một phần. Ngay cả Lý lão gia, người luôn lạnh lùng với nữ nhi ruột thì lại dùng thái độ ôn hòa, có đôi chút yêu thương người nữ nhi được cho là dâu Lý gia sau này. Hách Tể không phải là người thích nam nhân như Ân Hách, nhưng y cũng chẳng có thiện cảm gì với nữ nhân kia. Chỉ vì nữ nhân đó có được sự quan tâm của Lý lão gia, người mà y xem như là phụ thân ruột.

Lúc nhận ra Ân Hách có đôi phần yêu thích Đông Hải thì y cũng không mấy ngạc nhiên. Vì ở thế giới của Hách Tể đã chẳng còn quá cổ hủ, và kì thị người đồng tính. Hách Tể cũng chẳng phải kiểu người kì thị cái gọi là đồng tính luyến ái. Dù họ bị xã hội kì thị, xa lánh nhưng ít ra họ có thể sống thực với bản thân, dũng cảm đối mặt với trái tim mình.

Hách Tể không kì thị nhưng không có nghĩ y cũng như họ. Y không thích quá gần gủi với nữ nhân, nhưng cũng chẳng yêu thích gì nam nhân. Một người sống thiếu thốn tình yêu từ nhỏ như y thì việc được người khác yêu thương đã là quá may mắn rồi. Y đang trên hành trình tìm kiếm người mình yêu và người yêu mình, dù họ có là ai đi chăng nữa, dù tình cảm đó có là loạn luân như Ân Hách thì chỉ cần người kia yêu thương y thì y nhất định lấy cả mạng sống để bảo vệ tình yêu đó.

Dù cơ thể là của Ân Hách thì linh hồn vẫn là của Hách Tể. Ân Hách dù có tình cảm với Đông Hải, nhưng lại không dám nói ra vì Ân Hách là nam nhân, và cũng là đệ đệ ruột của Đông Hải. Hách Tể nghĩ rằng đôi lúc Ân Hách rất ngốc, vì cái gọi là trái luân thường đạo lý mà một mình ôm lấy tình yêu thầm lặng kia ra đi. Cuối cùng thì Ân Hách cũng chẳng thể biết được suy nghĩ của Đông Hải ra sao, nhưng theo những gì Hách Tể cảm nhận được thì người nam nhân mang tên Đông Hải kia dường như không có tình cảm gì với Ân Hách, thậm chí là có đôi phần chán ghét người được xem là muội muội ruột này.

Hách Tể chỉ đứng một góc mà thả trôi những dòng suy nghĩ theo từng tiếng thở dài, dường như y quá nhập tâm vào suy nghĩ bản thân mà không thấy được một ánh mắt dịu dàng đang nhìn y. Người kia từ từ tiến lại gần y mà cất tiếng với thanh âm đầy dịu dàng.

_Ân Nhi sao lại đứng đây một mình ?

_Đại nương... - Hách Tể nhìn người nữ nhân đã có tuổi nhưng vô cùng xinh đẹp chẳng kém gì những nữ nhân đang ở tuổi đôi mươi mà cất tiếng gọi.

_Ân Nhi hôm nay rất xinh đẹp, đại nương rất vui khi thấy Ân Nhi ở đây. - Đại phu nhân nhìn Hách Tể với ánh mắt đầy yêu thương. Vào ngày này hằng năm, Ân Hách không bao giờ có mặt ở Lý gia, nên khi thấy Hách Tể đang đứng lấp ló ở sau bình phong đại phu nhân cảm thấy rất vui.

_Ân Nhi... - Hách Tể không biết nên nói gì khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của đại phu nhân. Y chưa bao giờ được thấy ánh mắt đó ở những người y từng tiếp xúc qua, chỉ trong kí ức của Ân Hách thì y mới cảm nhận được qua mẫu thân của Ân Hách.

_Vật này là gì vậy? - Đại phu nhân nhìn thấy một gói đồ trên tay Hách Tể mà cất tiêng hỏi. - Quà mừng thọ mà Ân Nhi muốn tặng lão gia phải không?

_Uhm... - Hách Tể chỉ gật đầu mà không lên tiếng. Món quà y tự tay làm muốn tặng cho phụ thân, nhưng muốn trao tận tay có lẽ hơi khó nên y chợt nghĩ có lẽ nên nhờ đại phu nhân đưa giúp. - Mong đại nương giúp Ân Nhi tặng món quà nhỏ này cho phụ thân.

_Tất nhiên là được rồi! - Đại phu nhân vui mừng nhận gói quà từ tay Hách Tể. Từ ngày mẫu thân Ân Hách qua đời, đại phu nhân luôn xem Ân Hách như nữ nhi ruột; khi thấy nữ nhi khoẻ lại mà còn tặng quà mừng thọ cho Lý lão gia càng làm đại phu nhân thêm vui mừng.

_Ân Nhi hơi mệt nên muốn đi nghỉ trước. - Hách Tể cảm thấy chân hơi đau khi đứng lâu nên y muốn nhanh chống về phòng mà nghỉ ngơi. Dù sao đã làm xong việc cần làm thì y cũng chẳng muốn ở lại đây, nơi đây làm y cảm thấy lạc lõng.

Hách Tể rời đi trong thầm lặng, y không đi qua hoa viên nữa vì sợ phải gặp đám tiểu thư, thiếu gia nhiều chuyện kia. Lối đi từ nhà chính đến phòng y không quá xa nếu đi qua hoa viên, giờ y lại không đi qua nơi đó thì chỉ còn cách đi đường vòng. Con đường y chọn tuy xa, nhưng lại rất yên tĩnh vì gia nhân hầu như đều tập trung ở nhà chính, hoa viên và nhà bếp. Tuy bước từng bước đầy nặng nhọc nhưng lòng Hách Tể cũng nhẹ đi phần nào, y thư thả mà đi trên con đường dài mà y đã chọn.

~~~TBC~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top