Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Ân nhân

_Ân nhân? - Hách Tể và Lệ Húc ngạc nhiên nhìn nhau mà cùng cất giọng nói. Cả hai đều quay sang nhìn nam nhân kia với gương mặt đầy thắc mắc.

_Đúng vậy, là đại ân nhân. - Người nam nhân kia đáp đầy chắc chắn, đôi mắt lấp lánh mang đầy vẻ ngưỡng mộ pha lẫn nét kính trọng nhìn Hách Tể không rời mắt.

_Triệu thiếu gia quen Ân Hách sao? - Lệ Húc nhìn nam nhân kia rồi quay sang nhìn vẻ mặt đầy bất ngờ của Hách Tể. Lệ Húc nhìn biểu cảm của Hách Tể mà thầm lo lắng, thầm nghĩ không biết liệu Hách Tể có gây ra chuyện gì không, nếu Lý lão gia mà biết thì chỉ sợ đứa cháu duy nhất sẽ khó lòng mà sống yên ở Lý gia.

_Không biết, nhưng ta chắc chắn quý tiểu thư đây là đại ân nhân của Triệu gia. - Người kia vừa đáp lời Lệ Húc, vừa quan sát Hách Tể. Hách Tể ngồi một chỗ mà cảm thấy lạnh sống lưng trước ánh mắt săm soi kia.

_Ân nhân... ta...? - Hách Tể thắc mắt dùng một tay chỉ về phía bản thân mà cất giọng hỏi. Dù kí ức của Ân Hách không tròn vẹn hoàn toàn, nhưng Hách Tể có thể chắc rằng người nam nhân trước mặt chưa hề xuất hiện trong kí ức của Ân Hách.

_Đại ân nhân. - Người kia kiên nhẫn lập lại câu nói một cách đầy chắc chắn. Tiến tới chiếc bàn nơi Hách Tể đang ngồi mà nghiêm túc nhìn ngắm gương mặt Hách Tể.

_Nhưng ta không quen công tử. - Hách Tể nhìn thẳng vào đôi mắt đen lấp lánh ẩn hiện hình ảnh bản thân trong đó của nam nhân kia mà cất giọng nói.

_Triệu thiếu gia thật sự quen Ân Hách sao? - Lệ Húc nhìn người kia đầy nghi hoặc mà hỏi lại lần nữa. Lệ Húc biết vị thiếu gia trước mặt là người tốt, nhưng lại nghe thấy Hách Tể nói là không quen biết nên thành ra lại rất lo lắng.

_Haizz... Tiểu thư là đại ân nhân của Triệu gia ta. - Thở dài một hơi đầy bất lực vì phải lập đi lập lại một câu nói mà nam nhân kia cảm thấy có phần chán nản, vì cả hai người trước mặt đều không hiểu một câu nói đầy đơn giản kia. Nở một nụ cười đầy ôn nhu với Hách Tể mà nam nhân kia cất giọng trầm đầy mạnh mẽ. - Tại hạ họ Triệu, tên Khuê Hiền. Tại hạ tìm ân nhân đã lâu, vậy mà giờ lại bất ngờ gặp lại ân nhân quả là may mắn.

Vạt áo phất phơ trong gió đầy nhẹ nhàng khi Khuê Hiên chấp tay đầy tôn kính hướng về Hách Tể. Hách Tể hơi bất ngờ trước thái độ của người kia, nhìn vào đôi mắt ngập tràn vẻ ngưỡng mộ xen lẫn sự cảm kích mà Hách Tể và Lệ Húc hiểu rõ những lời kia là thật. Chỉ là Hách Tể quả thật không nhớ được đã gặp được Khuê Hiền ở đâu và khi nào.

_Đây là Nhị thiếu gia của Triệu gia và Dương Kỳ. - Lệ Húc thấy Khuê Hiền không có ác ý gì với Hách Tể nên cũng bớt lo lắng.

Lệ Húc xem người cháu duy nhất này như là bảo vật nên luôn cố gắng bảo vệ hết mình, dù không đủ sức nhưng với cương vị là thúc thúc thì Lệ Húc không muốn để Ân Hách phải chịu bất kì một tổn thương nào. Nhiều lần muốn đưa Ân Hách rời khỏi Lý gia để người cháu yêu quý không phải chịu khổ nữa nhưng Ân Hách luôn luôn cự tuyệt. Đối với Ân Hách, dù Lý gia có mang đến đau khổ bao nhiêu thì nơi đó vẫn mang đầy kí ức về người mẫu thân dịu hiền và người phụ thân lạnh lùng.

_Dương Kỳ là bến thuyền và cũng là nơi đóng thuyền rất lớn mới nổi trong thành. - Hách Tể gật đầu tỏ vẻ hiểu biết mà cất giọng nói. Ngước nhìn nam nhân với gương mặt anh tuấn lại pha nét thư sinh mà Hách Tể thầm quan sát. Gương mặt người kia không mang vẻ đẹp mạnh mẽ xuất chúng như Đông Hải, lại cũng chẳng sắc sảo pha lẫn ôn nhu như Hách Tể; ở Khuê Hiền lại là gương mặt tuấn tú, chững chạc như là một thương nhân thực thụ.

_Ân nhân quá khen rồi. Dương Kỳ của Triệu gia vốn ở phía Tây làm ăn đã lâu, nay chỉ là mở rộng thêm về phía Nam mà thôi. Mọi việc ở đây vốn chẳng xuông xẻ gì mấy, cứ ngỡ là đã phải chịu thiệt quay về phía Tây rồi, nhưng nào ngờ được ân nhân cứu giúp mà Dương Kỳ mới có thể đứng vững ở vùng này. - Khuê Hiền chậm rãi lên tiếng mà ngồi cạnh Hách Tể bắt đầu rót trà uống.

_Chuyện gì đã xảy ra và vì sao thiếu gia lại gọi Ân Hách là ân nhân? - Lệ Húc mang vẻ đầy khó hiểu cất giọng hỏi, Hách Tể ngồi cạnh cũng giương mắt nhìn Khuê Hiền như cũng muốn biết câu trả lời.

_À... Có lẽ ân nhân đã quên ngày ấy đã cứu tại hạ một mạng. - Khuê Hiền cất giọng đều đều mà bắt đầu giải đáp thắc mắc trong lòng Hách Tể và Lệ Húc. - Khoảng một tháng trước tại hạ có đến bến thuyền bàn chuyện làm ăn thay phụ thân. Nào ngờ có người cắt dây buộc hàng để số hàng lớn kia đè chết tại hạ.

_Tháng trước... bến thuyền...- Hách Tể như nhớ ra điều gì đó, nhưng cũng chẳng biết đó là gì. Có gì đó cứ như muốn thúc ép bản thân y phải nhớ lại, nhưng dường như lại có một tầng sương dày bao phủ tất cả làm y không tài nào nhìn thấy gì cả.

_May mắn thay chính vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thì ân nhân lại xuất hiện mà đẩy tại hạ thoát khỏi cảnh nguy hiểm. Nhờ vậy mà tại hạ mới biết có người muốn ám hại bản thân và Triệu gia. - Khuê Hiền ung dung nhấp một ngụm trà rồi lại tiếp tục kể. - Hình ảnh một nữ nhân xinh đẹp đột ngột xuất hiện cứu mạng tại hạ, rồi lại ngay lập tức biến mất đã khắc sâu vào tâm trí của Triệu Khuê Hiền này. Sau đó tại hạ đã cho người tìm kiếm nhưng vẫn không tìm được tung tích của ân nhân, cứ ngỡ rằng sẽ khó mà gặp lại nhưng giờ đây được nhìn thấy ân nhân thì quả thật ông trời cũng không phụ lòng tại hạ.

_... thuyền... đẩy... ám hại... - Hách Tể vẫn mang đầy vẻ suy tư mà lập lại từng câu ngắt quãng. Như nhớ ra điều gì đó mà đôi mắt đen mang vẻ âm u của y đột ngột bừng sáng mà nhìn chằm chằm vào Khuê Hiền. - Công tử là người bị ta xô ngã khi ở bến thuyền hồi tháng trước phải không?

_Ân nhân đã nhớ lại rồi sao? Nhờ bị xô ngã mà tại hạ mới tránh được họa sát thân. - Khuê Hiền thầm vui mừng vì cuối cùng Hách Tể đã nhớ lại việc ngày đó.

_Ta không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mang máng rằng hôm đó ta vội đuổi theo một người rồi vô tình va phải một nam nhân ở bến thuyền. Hóa ra người đó lại là công tử sao? Thật thất kính, thất kính! - Hách Tể chấp tay tạ lỗi với Khuê Hiền. Ngày đó đúng là y quá vội vàng mà xô ngã người ta rồi lại không nói lời nào mà chạy đi mất.

_Ân nhân đừng làm vậy, tiểu thư là đại ân nhân của cả Triệu gia nên tại hạ mới là người phải tạ ơn tiểu thư. - Khuê Hiền vội ngăn Hách Tể đang cuối người tạ lỗi mà nhanh chóng cất giọng nói.

_Hóa ra là vậy à. Ta nghe nói có người muốn hại Triệu gia nên đã mướn người sát hại Triệu lão gia và nhị thiếu gia. Thật không ngờ Ân Hách là người cứu mạng Triệu thiếu gia. - Lệ Húc như đã hiểu mọi chuyện nên vẻ lo lắng trên gương mặt cũng dần biến mất.

_Thúc à! Cháu đói. - Hách Tể lại hướng đôi mắt long lanh về phía Lệ Húc mà cất giọng đầy dịu dàng. Trước đây Hách Tể chẳng bao giờ được làm nũng với người khác như thế này, nên giờ đây lại có phần thích thú khi nhận được sự quan tâm chăm sóc của Lệ Húc.

_Ây da... Ta quên mất là đang làm thức ăn cho cháu, ta vào làm cho cả hai ngay đây.- Lệ Húc chỉ cần nhìn thấy gương mặt đáng yêu cùng đôi mắt sáng lấp lánh như các vì tinh tú trên trời cao của Hách Tể mà như quên hết mọi lo lắng mà chạy ngay đi làm thức ăn cho người cháu yêu quý.

_Ân nhân có gì muốn nói sau? - Nhìn Lệ Húc cất bước rời đi rồi lại nhìn sang thấy Hách Tể đang nhìn bản thân chằm chằm làm Khuê Hiền khó hiểu cất giọng hỏi.

_Sự việc ngày hôm đó công tử có nhớ rõ không? - Hách Tể chờ Lệ Húc đi rồi mới cất giọng đầy lo lắng mà hỏi Khuê Hiền. Hôm ấy cũng là ngày mà Ân Hách gặp nạn trên thuyền, y không muốn để Lệ Húc lo lắng và cũng không muốn kéo thúc thúc vào chuyện này nên mới không nói chuyện này trước mặt Kim thúc. - Công tử có thấy rõ người mà ta đuổi theo không?

_Lúc đó tại hạ bị xô ngã mà tránh được thùng hàng rơi xuống nên hơi bất ngờ, những sự việc hôm đó tại hạ cũng không nhớ rõ hoàn toàn. Chỉ riêng gương mặt và vóc dáng của tiểu thư là lại hạ khắc sâu vào tâm trí. - Khuê Hiền suy tư lên tiếng kể lại những gì bản thân nhớ. - Tại hạ không thấy rõ người ân nhân đang đuổi theo, nhưng tại hạ vẫn còn nhớ người đi theo phía sau tiểu thư.

_Có người theo dõi ta sao? - Hách Tể kinh ngạc mà cất giọng hỏi lại lần nữa. Y nhớ ngày hôm đó Ân Hách đuổi theo một nam nhân, nhưng lại không tài nào nhớ được người đó là ai. Nghe những lời Khuê Hiền nói mà cơ thể Hách Tể bất giác run lên, y không ngờ được là vẫn có người biết việc Ân Hách đến bến thuyền, mà lại là người âm thầm theo dõi phía sau.

Biết có người đuổi theo phía sau Ân Hách ngày đó mà Hách Tể vừa mừng vừa lo. Vì biết có người chứng kiến sự thật ngày Ân Hách gặp nạn nên Hách Tể rất mừng. Song bên cạnh đó y lại càng lo lắng hơn, nếu người đó biết tất cả mà lại giữ im lặng thì chắc chắn có bí mật nào đó đang được che giấu.

_Người đi theo phía sau ân nhân là một nữ nhân đứng tuổi nên tại hạ nghĩ có lẽ là mẫu thân tiểu thư. - Khuê Hiền cũng thật lòng mà nói thẳng với Hách Tể, nhìn thái độ lo lắng của Hách Tể mà Khuê Hiền biết có chuyện gì đó nên chẳng giấu diếm gì cả. - Có chuyện gì sao? Có gì thì ân nhân cứ nói, chỉ cần tại hạ làm được thì nhất định sẽ dốc hết sức giúp ân nhân.

_Đừng gọi ta là ân nhân hay tiểu thư nữa, cứ gọi Ân Hách là được rồi. - Hách Tể cảm thấy hơi xấu hổ khi được gọi là ân nhân. Dù ngày hôm đó vô tình cứu Khuê Hiền, nhưng đó chỉ là may mắn. Nếu không có chuyện cứu người thì hành động vội vàng xô ngã Khuê Hiền chẳng phải là Ân Hách có lỗi với người ta sao.

_Như vậy sao được. Tại hạ nào dám bất kính với đại ân nhân. - Khuê Hiền thẳng thắng đáp ngay lời Hách Tể vừa nói. - Bản thân Khuê Hiền tuy chẳng tài cán gì hơn người, nhưng là người có học thì tại hạ tuyệt đối không thể vô ân đối với người đã cứu tại hạ.

_Ta thấy Ân Hách nói đúng đó, đừng cứ mở miệng ra là ân nhân rồi đại ân nhân gì đó. - Lệ Húc bưng hai tô mì to đi đến đặt lên bàn cho Hách Tể và Khuê Hiền. Lệ Húc và Hách Tể vốn là người phóng thoáng, không quá câu nệ những lễ nghi rườm rà nên khi nghe Khuê Hiền luôn miệng gọi ân nhân mà Hách Tể và Lệ Húc đều cảm thấy đau đầu.

_Nhưng... mà... - Khuê Hiền do dự không biết nên nói như thế nào khi Hách Tể và Lệ Húc đều nói như vậy. - Tại hạ mạo muội xin hỏi cao danh quý tánh của ân nhân?

_Công tử gọi ta là Ân Hách là được rồi. - Hai hàng mi dài khẽ run lên rồi lại dần khép lại mà che đi những tia đau thương trong đôi mắt đen sâu thẳm. Không hiểu vì sao nhưng Hách Tể lại không muốn nói ra cái họ đầy danh giá khiến người người ngưỡng mộ trong thành này. Hách Tể không muốn người khác xem Ân Hách chỉ là một vị tiểu thư luôn núp sau cái bóng của Lý gia, y muốn người khác biết đến một Lý Ân Hách đầy tài năng, y muốn thay Ân Hách làm những việc mà khi còn sống Ân Hách chưa làm được.

Họ Lý luôn là cái họ mà nhiều người ngưỡng mộ, nhưng đối với Ân Hách thì nó chẳng khác nào một sợi xích trói buộc tài năng và cuộc sống của Ân Hách. Nó giam giữ và đè nén những hi vọng cùng ước mơ của một con người, như là một cái khuôn trống rỗng mà định hình nên một con người thông qua cái họ. Lý gia với những gia quy hà khắc, với những con người mang cùng một họ nhưng luôn đấu đá lẫn nhau. Hách Tể không muốn để uổng phí tài năng của Ân Hách. Vả lại ngay lúc này đây Ân Hách đã chẳng còn, chỉ còn lại một thể xác mang tên Ân Hách và linh hồn đang tồn tại trong đó lại mang tên Hách Tể.

Hách Tể cũng mang họ Lý nhưng lại không cùng huyết thống với Lý gia; y vốn là trẻ mồ côi, cái tên cái họ cũng là do người khác đặt cho nên y cũng chẳng bận tâm gì đến việc người khác xem bản thân họ gì. Đối với Hách Tể thì tên họ chỉ là danh xưng, quan trọng hơn là mỗi con người phải sống làm sao để xứng với tên họ của mình, chứ không phải là dựa vào họ tên để người khác biết đến bản thân mình.

_Ân Hách là tiểu thư của Lý gia. - Lệ Húc thấy Hách Tể không nói rõ họ tên nên mới nói thay. Nhìn gương mặt thanh tú thấp thoáng nét u buồn mà Lệ Húc biết người cháu duy nhất này đang nghĩ gì. Hiểu được việc Hách Tể không muốn người khác biết bản thân là tiểu thư của Lý gia, nhưng Lệ Húc cũng không muốn đứa cháu này chối bỏ dòng máu đang chảy trong người nên mới đi ngược lại suy nghĩ của Hách Tể mà nói cho Khuê Hiền biết.

_Thật không ngờ ân nhân lại là Lý tiểu thư. Thật quá thất lễ với tiểu thư. - Khuê Hiền nghiêm túc tạ lỗi với người nữ nhân xinh đẹp trước mặt. Lúc mới đến vùng này đã nghe danh Lý tiểu thư là một nữ nhân không tốt, luôn làm Lý gia mất mặt. Nhưng giờ biết được Lý Ân Hách lại là ân nhân đã cứu mạng bản thân và cả Triệu gia thì Khuê Hiền nghĩ rằng lời đồn chỉ là lời đồn, vì Lý tiểu thư là một người rất tốt. Chỉ cần có ấn tượng tốt ở lần gặp đầu tiên, thì dù có bao nhiêu lời nói khó nghe về đối phương đi chăng nữa cũng không làm thay đổi được những điều tốt đẹp mà lần gặp đầu tiên để lại.

_Đã bảo là đừng gọi ân nhân nữa rồi mà. - Hách Tể bực bội nhìn Khuê Hiền một cái rồi lại quay sang trừng mắt với Lệ Húc. Đôi mắt y vốn nhỏ mà giờ lại cố mở to đôi mắt để đe dọa Lệ Húc thì chẳng những không đáng sợ mà lại càng thêm đáng yêu trong mắt Lệ Húc. - Thúc còn cười được sao?

_Tại Ân Hách của thúc dễ thương quá mà. - Lệ Húc mỉm cười nhìn biểu cảm đầy bực bội của Hách Tể.

_Nghe cách nói chuyện thì hình như Kim bá và Lý tiểu thư rất thân thiết thì phải. - Lúc vào quán thì Khuê Hiền cũng đã thắc mắc về cách nói chuyện của cả hai. Đối với Khuê Hiền thì Hách Tể là một nữ nhân mà lại trò chuyện đầy thân mật với một nam nhân khác, lại còn gọi Lệ Húc là thúc nên Khuê Hiền có vài phần nghi vấn về quan hệ của cả hai.

_Ah... Triệu thiếu gia đừng nghĩ lung tung mà hiểu lầm ta và Ân Hách. - Vội xua tay ra dấu, song chất giọng trong mà lại cao của Lệ Húc thoáng run run. Việc bản thân là thúc ruột của Ân Hách là một bí mật, Lệ Húc không muốn Ân Hách phải mất mặt khi có một người thân đầy vô dụng như vậy. - Lý tiểu thư là khách quen ở đây đã lâu nên chúng ta nói chuyện có phần thoải mái một chút ấy mà.

_Sao thúc không nói bản thân là thúc ruột của cháu. - Hách Tể cười thầm khi thấy biểu cảm bối rối khi được hỏi về mối quan hệ giữa Ân Hách và Lệ Húc. Hách Tể biết người thúc này luôn muốn tốt cho Ân Hách, nên lúc nảy mới nói họ của y ra và giờ lại giấu đi thân phận người thúc của bản thân.

Sau khi bị Lý lão gia từ chối tình cảm của một hài tử dành cho phụ thân thì Hách Tể chẳng thiết tha gì cái danh Lý tiểu thư nữa, và cũng chẳng việc gì phải bận tâm về danh dự của Lý gia. Giờ đây y đã hiểu vì sao ngày trước Ân Hách lại bày nhiều trò chọc giận Lý Mẫn Hạo và Lý Đông Hải đến vậy, chỉ đơn giản là cảm giác bực bội khi nhớ tới sự ruồng bỏ mà hai người đó mang đến nên sự tức giận nhất thời trở thành ý muốn chọc tức bọn họ. Những gương mặt luôn mang vẻ lãnh đạm, không bao giờ để người khác vào mắt khiến Ân Hách và giờ đây là Hách Tể muốn được thấy biểu cảm khác trên những gương mặt đó. Đặc biệt là vẻ tức giận khi bị người thân ruột thịt phản bội, đó chính là cảm giác bi thương đến tột cùng mà Ân Hách và Hách Tể phải chịu.

_Kim bá là thúc thúc của tiểu thư thật sao? - Như đã đoán trước nhưng khi nghe chính miệng Hách Tể nói thì Khuê Hiền cũng không khỏi ngạc nhiên. Theo hắn biết thì Lý gia là một danh môn cao quý nên khó mà có quan hệ với những người thuộc tầng lớp trung lưu và hạ lưu. Nhìn dáng vẻ và họ của Lệ Húc thì hắn nghĩ có lẽ là người thân bên ngoại của Hách Tể. - Vậy thì Kim bá cũng là ân nhân của Khuê Hiền rồi.

_Ah... không... Triệu thiếu gia đừng nói vậy, Ân Hách sao cháu lại nói ra việc này? - Lệ Húc bối rối mà không biết phải nói làm sao. Lý gia không cho phép Lệ Húc tiết lộ thân phận là thúc ruột của Ân Hách, giờ đây nghe Hách Tể nói cho người khác biết về quan hệ của cả hai mà Lệ Húc mừng nhiều lắm, nhưng cũng buồn không ít.

Cái cảm giác vui mừng khi được người thân thừa nhận thân phận của bản thân làm Lệ Húc không kìm chế được mà đôi môi mỏng thoáng vẽ nên một đường cong hoàn mỹ. Nhưng trong đôi mắt lại thoáng hiện lên những tia lo lắng, nếu Lý gia mà biết việc Hách Tể nói ra mối quan hệ mà bọn họ vẫn luôn che giấu thì không biết liệu Hách Tể sẽ bị họ đối xử ra sao nữa.

_Cháu chỉ nói sự thật thôi. - Hách Tể cảm thấy việc có được một người thân luôn quan tâm lo lắng cho bản thân y là điều vô cùng đáng quý và rất đáng để tự hào.

_Cháu ăn nhanh đi, mì nguội rồi thì không ngon nữa đâu. - Quay người đi nhanh về phía bếp mà trên gương mặt Lệ Húc vẫn còn vương nét bối rối xen lẫn vẻ vui mừng.

_Nóng hay nguội thì mì thúc nấu vẫn là ngon nhất. - Hách Tể nói với theo khi nhìn thấy bóng lưng gầy đầy cô độc của Lệ Húc đang xa dần. Dù không thể cảm nhận được tình thương của phụ thân, nhưng lại có được sự quan tâm thương yêu của người thúc âu cũng là một điều may mắn trong cuộc đời Ân Hách và Hách Tể.

~TBC~




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top